"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 46

“...Tôi quyết định vẫn phải trừng phạt cô một chút.”

Giang Thư mỉm cười đầy ẩn ý. Dưới ánh mắt căng thẳng của Saotome Mirai, cô chậm rãi nói:

“Nhờ Saotome-san giúp tôi chuyển cho Lục Trúc một món đồ.”

Mirai ngẩn người, gật gật đầu như cái máy:

“Chỉ... chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Được, không vấn đề. Nhưng... có thể cho tôi biết đó là gì không?”

Giang Thư khẽ lắc đầu:

“Tốt nhất Saotome-san không nên biết. Vài hôm nữa tôi sẽ gửi, làm phiền cô nhé.”

“À... được thôi...”

“Vậy hẹn gặp lại vào Tết Thanh Minh nhé.”

“Ừm... ủa? Sao Giang Thư-san biết...”

“Bí mật nha~”

Không chịu nói gì cả.

Mirai mím môi. Cũng không phải vì bạn giấu quá nhiều chuyện mà cô giận — ai chẳng có bí mật riêng. Chỉ là...

Đám này đáng sợ quá! Sao ai cũng giỏi tính toán thế này?

[Chốn đô thị hiểm sâu thật.]

Mirai thở dài, liếc đồng hồ. Cũng gần đến giờ đi làm thêm rồi.

[Đúng giờ, làm đúng việc cần làm.] — đó là nguyên tắc cô tự đặt cho mình.

Thế nhưng...

“Lục Trúc? Sao cậu lại ở đây?”

Cô không nghĩ sẽ gặp Lục Trúc ở thư viện. Nhưng nghĩ lại thì, giờ cậu đã lộ diện rồi, cũng chẳng sao.

Lục Trúc thở dài, chỉ tay về phía sau — Cửu Năng Vụ Tử.

Ý tứ quá rõ.

Phiền chết!

Vụ Tử không chịu đi, Lục Trúc lại chẳng muốn nghe cô lải nhải, đành “bỏ mặc đời” mà tới thư viện. Ít nhất ở đây không được ồn ào.

Anh xoa xoa ấn đường:

“Saotome-senpai, Chida-senpai đang ở đâu? Tôi muốn hỏi cô ấy chút chuyện.”

“Akari-chan à? Giờ này chắc ở câu lạc bộ.”

Lục Trúc gật đầu, ngửa người ra ghế, chau mày.

Rõ là đang vướng rắc rối. Nhìn sang Vụ Tử, cô vẫn ngồi yên phía sau, không buồn không vui.

Chị ta đã làm gì cậu ấy vậy? — Mirai bất giác nghĩ.

Nhưng sự thật là, Vụ Tử chẳng làm gì cả. Lục Trúc tự mình lo đến thế này.

Đầu óc ngày càng tệ, mà giáo viên đã nói rồi — nếu buổi giao lưu lần này không khiến cô ấy hài lòng, anh sẽ không lấy lại được hộ chiếu.

Nghe như chiêu khích lệ, nhưng Lục Trúc tin... cô ấy hoàn toàn có thể làm thật.

Mà không lấy lại được hộ chiếu thì sao?

Trở về để cúng giỗ là điều quan trọng. Nhưng ngoài ra, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ mãi ở thế bị động.

Bị động lâu ngày... thì sẽ không “lên” nổi nữa.

Không biết con nhóc đó giờ thế nào rồi.

“Haizz, đúng là một ngày chán chường.”

Tặc! Một ngày bực bội chết đi được!

Nam Cung Hướng Vãn vừa về đến nhà liền vung túi xách, đá giày, cả người đầy cáu kỉnh.

Nếu có bao cát ở đây, cô nhất định sẽ tung cú đấm không do dự.

Xem mắt... xem mắt... xem mắt...

Nói trắng ra chính là đi chọn “món hàng” đáp ứng nhu cầu đôi bên.

Cô chịu đủ cái cảm giác ấy rồi.

Hôm nay, lại còn gặp Tần Lan. Ánh mắt tính toán không hề che giấu và cái nhìn u ám mà bà ta dành cho mình khiến Hướng Vãn thấy cực kỳ khó chịu.

Phiền!

Nhịn à? Không đời nào.

Hướng Vãn mặt không cảm xúc, cầm điện thoại mở khung chat với Lục Trúc:

Nam Cung Hướng Vãn: Ở đó không? Ra trả lời tôi một câu.

Đại Hỗn Đản: Gì?

Lạ thật, lần này không hề có độ trễ.

Nam Cung Hướng Vãn: Em gái cậu bị bệnh à?

Đại Hỗn Đản: Ừ, trầm cảm, rối loạn nhận thức phân ly. Cô không biết sao?

Nam Cung Hướng Vãn: ...

Nam Cung Hướng Vãn: Tôi hỏi là sao nó hay cố chấp thế?

Đại Hỗn Đản: Để tôi đoán nhé — cô giải thích quan hệ của chúng ta rồi, nhưng nó không tin, đúng chứ?

Hướng Vãn sững lại. Không rõ là Lục Trúc hiểu cô, hay hiểu em gái mình hơn.

Chắc... cả hai. Chứ sao lại đoán trúng ngay việc cô định hỏi.

Nhưng cảm giác này hơi kỳ.

Nam Cung Hướng Vãn: Cậu không thể tự nói với nó à?

Đại Hỗn Đản: Nói ra xấu hổ, tôi không có liên lạc của nó.

Hướng Vãn sốc lần nữa. Dù cô và Nam Cung Hướng Thần có quan hệ tệ mấy thì vẫn còn WeChat, còn Lục Trúc...?

Nam Cung Hướng Vãn: Cậu với em gái thù oán sâu đậm lắm à?

Đại Hỗn Đản: Ừ.

“Tặc!” — Hướng Vãn ném điện thoại sang một bên, mặc kệ anh.

Thù cái khỉ gì! Cô đâu phải ngốc?

Rõ là không muốn nói chuyện, nên cứ thuận theo cô để cúp máy.

Loại trò chuyện này, tuy hả giận nhưng chẳng vui.

Nhưng chưa bao lâu sau, điện thoại reo. Cô đành nhặt lên.

Nhìn tên hiện trên màn hình, Hướng Vãn hơi cau mày, nhưng vẫn bấm nghe:

“Alo?”

“Hướng Vãn à, đang bận gì đó?”

Nghe như chuyện thường ngày, nhưng cô chẳng có tâm trạng.

“Có chuyện gì không?”

“Ây da, đừng lạnh lùng thế chứ. Dù sao tôi cũng là bạn gái cũ của anh cô, chẳng phải cô đã thừa nhận sao?”

Hướng Vãn khẽ hừ, nhếch môi:

“Nhưng cô đâu biết nắm cơ hội.”

Nói trắng ra: Một kẻ vô dụng mà cô còn không giữ nổi thì làm được trò gì?

Người không việc gì lại gọi đến thì chắc chắn có ý đồ.

“Nói thẳng đi, tìm tôi làm gì?” — Hướng Vãn cắt thẳng vào vấn đề.

Lưu Nguyệt Tâm cũng chẳng giận, vẫn cười tươi:

“Không có gì, chỉ muốn hỏi cô vài chuyện thôi.”

“Nói.”

“Anh cô giờ với cô bé kia tiến triển đến đâu rồi?”

Hướng Vãn cau mày:

“Cô còn chưa bỏ cuộc?”

“Tất nhiên. Tại sao thứ tôi không có được, người khác lại dễ dàng có? Tôi kém gì con nhóc đó? Nếu anh cô là kẻ mê lolita thì tôi không nói.”

“Ồ? Thế cô hỏi tôi để chuẩn bị trả thù à?” — Hướng Vãn cười. Quá rõ, đây chẳng phải đang dâng cơ hội cho cô sao?

Nếu Lưu Nguyệt Tâm thật sự muốn vậy, cô cũng chẳng ngại lợi dụng.

“Trả thù ư? Coi như thế cũng được. Nam Cung Hướng Thần thế nào cũng được, tôi chẳng yêu anh ta. Tôi chỉ không muốn thua thôi.”

Giống hệt một con gà trống hiếu chiến.

“Hơn nữa, nếu tôi hành động, chẳng phải cô cũng được lợi sao?”

Hướng Vãn nheo mắt. Phải thừa nhận, cô ta nói không sai. Nhưng Hướng Vãn vẫn nghi ngờ phương pháp mà Lưu Nguyệt Tâm định dùng.

Có mùi âm mưu.

Suy nghĩ một lúc, Hướng Vãn hít sâu:

“Được thôi. Cô muốn biết gì, tôi sẽ nói hết.”

Thả dây dài, câu cá lớn.

Cô quyết định quan sát thêm, xem Lưu Nguyệt Tâm định làm gì và cô sẽ được lợi bao nhiêu.

Nhưng cách làm này, có vẻ lại đúng như cô ta mong muốn.

Lưu Nguyệt Tâm cong môi, nụ cười lạnh băng.

Cô ta không nhất thiết phải chọn Hướng Vãn, chỉ là — so với những người khác, Hướng Vãn là lựa chọn thích hợp nhất.

“Nam Cung Hướng Thần... anh sẽ phải hối hận.”