"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 52

Nghe được câu trả lời “không cần thiết”, Lục Trúc mới thở phào một hơi.

Cũng may, Du Hi vẫn chưa biến thái tới mức coi anh là món đồ chơi để tháo rời ra.

Reng—reng—reng—

Cả hai cùng quay sang nhìn túi áo của Lục Trúc. Cuộc gọi này rõ ràng chẳng đúng lúc chút nào.

“Nghe đi, để xem lần này lại là cô nào.”

Lục Trúc nuốt nước bọt, dưới ánh nhìn không mấy hài lòng của Du Hi, anh từ tốn lấy điện thoại ra.

Phù—

May quá, không phải hồ ly tinh... à không, không phải mấy cô gái trẻ, mà là cô giáo gọi đến.

Sắc mặt Du Hi cuối cùng cũng khá hơn một chút, Lục Trúc yên tâm bấm nghe.

Nhưng... có gì đó lạ.

Anh đã bị lộ rồi, sao chỉ có mình Du Hi tìm đến?

Lục Trúc nhíu mày, thấy điện thoại sắp tự ngắt, đành tạm gác suy nghĩ sang một bên để nghe máy.

“Alo, cô ạ?”

“Em đang ở đâu? Sao còn chưa tới?!”

Tiếng quát xuyên thẳng qua loa điện thoại, Lục Trúc phải đưa máy ra xa, chờ bên kia im lặng mới liếc nhìn Du Hi, rồi đưa máy lại sát tai:

“Em ở ngay bên ngoài.”

“Đừng chạy lung tung nữa, mau vào đây ngồi yên.”

“Vâng.”

Tút—

Cuộc gọi kết thúc, Lục Trúc quay sang gãi đầu:

“Ờm... cô bảo anh về trong đó ngồi, vậy anh... đi trước nhé?”

“Hừ, em không điếc đâu. Anh đưa điện thoại ra xa thế chẳng phải để em nghe thấy à?”

Bị bóc trần ý đồ, Lục Trúc im lặng, đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt lúng túng.

“Giờ anh... thôi, đi.” Du Hi vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

“Đi đâu?”

“Về trong.”

“À.”

Không khí đã khác trước. Du Hi khẽ liếc sang Lục Trúc, lông mày khẽ nhíu.

Còn bao nhiêu thời gian nữa nhỉ?

Thời gian tự do chấm dứt khi hai MC bước lên sân khấu chính.

Lục Trúc ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Nhìn kỹ sẽ thấy trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh.

Ừm... chỗ ngồi này đúng là khó xử.

Hàng ghế đầu tiên, bên trái là Du Hi, bên phải là cô giáo với gương mặt chẳng mấy thiện cảm.

Đáng ra anh không phải ngồi đây, nhưng chỉ cần cô giáo liếc thấy Du Hi, ánh mắt liền quắc thẳng sang anh:

[Lại bày trò phải không? Lại định làm gì quá đáng nữa đúng không?]

Và thế là, dưới áp lực từ cô, Lục Trúc “vinh dự” nhận được ghế đặc biệt này.

Anh chẳng muốn chút nào, nhất là khi trên đường quay lại, họ còn chạm mặt Saotome Mirai.

Ánh mắt tội nghiệp ấy, nếu không biết chuyện, chắc ai cũng tưởng anh vừa phụ bạc cô.

Quả thật... rất bất lực.

Nhưng Du Hi lại đứng sừng sững như đại ma vương, khí thế tỏa ra khiến chẳng ai dám lại gần. Anh có thể làm gì được đây?

“Du... Du Hi, cậu... cậu có thể cho tôi mượn Lục bạn học một lát không?”

“Cậu chẳng phải mượn rồi sao?”

“Cái này...”

Saotome Mirai không nói nữa, chỉ liếc anh cái nhìn “cố mà lo liệu”, rồi tiu nghỉu bỏ đi.

Lục Trúc thở dài, cúi đầu, cố gắng làm đà điểu để tránh ống kính phía trước.

[Saotome tiền bối à, tình hình thế này, chắc mấy tấm ảnh vừa chụp của cô thành vô dụng rồi.]

“Haizz.”

Du Hi lạnh nhạt liếc sang:

“Thở dài gì thế?”

“Không có gì, anh chỉ không quen bị chú ý dưới ánh đèn sân khấu.”

“Hừ, đúng là. Anh hợp hơn với ánh đèn trên bàn mổ.”

“...”

Mi mắt giật liên hồi — đây có tính là lời đe dọa không?

Anh im lặng. Rõ ràng cô vẫn còn giận vụ anh giả chết.

Ai mà ngờ được ninja Chikada Akari tìm tới lại mạnh đến vậy, ngay cả Du Hi cũng bị lừa.

Cô tức giận cũng dễ hiểu thôi.

[Người ngoài có người giỏi hơn, trời ngoài còn trời cao hơn.]

Bốp bốp bốp—

Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, Lục Trúc sững lại, không hiểu chuyện gì, cũng vỗ tay theo.

Không khí trên sân khấu bắt đầu sôi động, anh muốn hỏi thử nhưng... nhìn sang bên phải — thôi, thầy giáo đáng sợ quá, không dám.

Vậy thì nhìn sang trái vậy.

Anh khẽ hắng giọng, ghé sát Du Hi:

“Vừa rồi có chuyện gì thế?”

Liếc—

Không đáp.

Anh ngẩn người, tưởng cô chưa nghe rõ, bèn lấy điện thoại ra gõ chữ cho cô xem.

Nhưng—

Liếc—

Vẫn chẳng buồn trả lời.

Đến đây anh mới hiểu, cô nghe thấy cả rồi, chỉ là cố tình không đáp.

Anh bình tĩnh lại, quan sát kỹ ánh mắt Du Hi: khó chịu, oán trách, lạnh nhạt. Rõ ràng là bị anh chọc giận.

Nghĩ lại... hình như từ đầu đã thế rồi.

Khóe miệng anh giật nhẹ, cầm điện thoại gõ ba chữ: Anh sai rồi.

Đã nhận sai thì phải chân thành, đã chịu phạt thì phải nghiêm chỉnh.

Nếu thái độ không tốt, anh sợ mình sẽ bị tháo ra thật.

Du Hi liếc điện thoại của anh, liền đưa tay lấy sang.

[Cậu sai ở đâu?]

Lục Trúc: ...

Sai chỗ nào? Thật lòng mà nói, khi con gái hỏi câu này, thì đến cả việc thở của đàn ông cũng thành sai.

Anh thở dài, gõ lại:

[Từ đầu tới cuối.]

[Vậy cậu từng nghĩ cách bù đắp chưa?]

Từng nghĩ chưa?

Tất nhiên là có. Nhưng mấy kịch bản anh nghĩ ra đều chẳng có kết cục tốt đẹp, nên anh chẳng muốn biến thành thật.

Phiền thật.

Nếu vậy thì...

[Cậu muốn tôi bù thế nào?]

Đẩy vấn đề ngược lại. Dĩ nhiên, chiêu này không dùng với mấy cô chỉ biết kiếm chuyện, vì nói vòng vo dễ phản tác dụng.

Rõ ràng Du Hi không thích vòng vo, cô chơi bóng thẳng.

Lục Trúc lấy lại điện thoại, vừa nhìn dòng chữ trên màn hình, mí mắt đã giật liên hồi:

[Nhốt anh ở nhà.]

Hít—

Chậc—

Phù—

“Cái này... đâu tính là bù đắp?”

Du Hi hừ lạnh:

“Vậy anh nói xem, thế nào mới tính? Moi tim đưa cho tôi?”

“Không, sao dạo này em toàn hứng thú chuyện phân xác anh thế?”

Lặng.

Tiếng động xung quanh như biến mất...

Ờ, đúng là biến mất, vì giờ đã chuyển sang tiết mục tiếp theo, MC đang chuẩn bị trên sân khấu.

Nhưng điều đó không ngăn Du Hi tiếp tục:

“Tại sao à? Vì đó là cách đơn giản nhất.”

“Hả?”

“Em cũng từng nghĩ sẽ trả đũa anh y như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như anh chẳng yêu ai cả. Bảo anh yêu em rồi vứt bỏ thì... không thực tế.

Em cũng từng nghĩ sẽ khiến anh mất hết mọi thứ, nếm mùi tuyệt vọng, nhưng sau cùng em nhận ra — anh vốn đã cô độc từ lâu.”

Cô ngừng một nhịp, như để bình ổn cảm xúc, rồi mới nói tiếp:

“Em đã từng hận, từng oán, nhưng đó là quá khứ. Em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

“Với lại, đừng lo về chuyện của em gái anh.”

Ánh mắt Lục Trúc lóe lên một tia khác lạ, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, gật nhẹ:

“Được, anh biết rồi.”

Rất biết điều — Du Hi hài lòng:

“Đi chuẩn bị đi, lát nữa đến lượt anh phát biểu. À, khi gọi tôi, nhớ thêm cách xưng hô.”

“Ờm...”

Ra là vì chuyện này?

“Được, biết rồi.”

“Biết gọi thế nào chứ?”

“...Em yêu?”

“Nghe sến, nhưng được.”