"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5938

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 57

“Anh… anh không cần Lan Lan nữa sao? Anh đừng… đừng bỏ em… Lan Lan sẽ ngoan mà.”

“Anh… xin anh… Lan Lan không muốn đi… Lan Lan chỉ còn mỗi anh thôi mà!”

“Anh…”

Giật mình choàng tỉnh giữa cơn mơ, kèm theo đó là cơn choáng váng và đau đầu dữ dội.

Cảm giác rõ rệt đến mức ngay cả một người gần như đã quen với cái chết như Lục Trúc cũng phải dùng từ đau để hình dung.

Căn phòng trước mắt tối om. Dưới người là chiếc nệm mềm, chỉ cần với tay là chạm đến sàn nhà.

Là tatami, nhưng chỉ trải một bên, còn bên kia thì…

Lục Trúc liếc xuống chiếc còng sắt khóa vào cổ tay mình và đầu giường, khóe miệng khẽ giật.

Ký ức dần trở lại, anh bắt đầu nhớ ra chuyện đã xảy ra.

Ừm… uống rượu. Chính xác thì là ăn vài viên sô-cô-la rượu.

Lục Trúc tặc lưỡi—ai mà ngờ được chứ? Ai mà ngờ nổi cái thứ sô-cô-la chẳng biết Du Hi lôi từ đâu ra, lại nặng đô đến mức này.

Không ổn, đầu thì đau, cổ họng thì khô rát.

Anh muốn uống nước, nhưng cái còng trên tay khiến anh chẳng đi đâu được, thật sự phiền phức.

Gọi Du Hi dậy?

Lục Trúc đảo mắt nhìn quanh, trong phòng chỉ có mình anh, điện thoại cũng chẳng thấy đâu, gọi kiểu gì?

Hét lên? Đó chẳng phải thuần túy là làm ồn sao!

Rồi lại rước thêm rắc rối vào thân.

Mà Lục Trúc thì ghét rắc rối. Ánh mắt anh chuyển sang đầu giường bằng gỗ đang khóa tay mình, dần dần lóe lên một tia “cao kiến”.

Còng là thép, đầu giường là gỗ, tay thì… là thịt. So ra thì câu trả lời quá rõ rồi phải không?

Dứt khoát tháo đầu giường ra thôi!

Chẳng lẽ chặt tay à?

Thực ra cũng không cần tháo, vác nguyên cái đầu giường đi là được.

Nhưng rõ ràng Du Hi đâu dễ để anh nghĩ ra cách này mà thoát, anh cố thử nửa ngày cũng chẳng nhúc nhích nổi nó.

Hết cách, chỉ còn cách tháo.

Dụng cụ không có, dựa vào… một thân chính khí!

“Hừ—”

Làm thôi!

Tách!

Đèn bật sáng, Du Hi đứng ở cửa, không biểu cảm, nhìn anh chằm chằm: “Anh đang làm gì vậy?”

“Muốn uống nước.”

“Cầu xin tôi.”

“Hả?”

“Tôi bảo, cầu xin tôi.”

“…”

Cả hai im lặng. Lục Trúc sững người: “Không, ý là… tôi thật sự khát lắm rồi.”

“Tôi biết.”

Cô biết? Lục Trúc giật khóe môi: “Cô cố ý à?”

“Không. Tôi chỉ không ngờ vài viên sô-cô-la rượu cũng làm anh say.”

“… Tôi uống rượu kém thì sao?”

“Tôi đâu nói là không được.”

“Vậy… cho tôi uống nước được chưa?”

Du Hi không trả lời, chậm rãi bước đến bàn, cầm lấy ly nước.

Ly nước này vốn dĩ chuẩn bị cho anh, nhưng mục đích thì… không chỉ để giải khát.

Cô khẽ lắc, dòng nước mát trượt quanh thành ly, ánh sáng phản chiếu lung linh.

Ực—

Cổ họng vốn khô rát nay như sa mạc lâu ngày hạn hán, ánh mắt Lục Trúc không kiềm được mà dõi theo ly nước.

Du Hi liếc anh, rồi đưa ly nước lên môi…

Uống…

Sắp hết…

Thất vọng. Bỗng nhiên Lục Trúc cảm thấy mình cũng không khát đến thế nữa. Ừ, không thấy thì không phiền lòng, khỏi nghĩ.

“Haiz.”

Nhưng chưa xong. Du Hi tiến lại gần, nâng cằm anh lên, rồi hôn xuống.

Nước—tưới mát sa mạc, khiến đôi mắt vốn có chút uể oải của anh bỗng sáng bừng vì bất ngờ.

Dù chỉ một ngụm, cũng đủ để hết khát.

Buông anh ra, Du Hi cúi xuống nhìn từ trên cao: “Còn muốn nữa không?”

“Ờ… cô cho uống kiểu bình thường được không?”

“Anh nghĩ sao?”

Ừ, nghe giọng này là biết chẳng bình thường rồi.

Lục Trúc không nói nữa, nhưng Du Hi vẫn chưa có ý dừng, ngón tay nâng cằm anh lên: “Tôi đang vui, có thể cho anh thêm chút nữa.”

“…”

Giờ mà lỡ nói mấy câu phá hứng kiểu thả tôi ra hay điện thoại tôi đâu chắc không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Anh khẽ dịch người ra sau, cố đổi đề tài: “Khuya vậy rồi, sao cô chưa ngủ?”

“Dậy uống nước thôi, bình thường mà.”

“Ờ, thì bình thường, nhưng…”

“Anh định ngủ chưa?”

“… Ừm.”

“Hừ, tôi cho anh uống xong, anh định quay lưng ngủ một mình à?”

Lục Trúc: “???”

Lý lẽ gì đây?

“Vậy cô muốn…”

“Tất nhiên là lấy chút lãi rồi. Tâm trạng thoải mái thì mới ngủ ngon.”

Lục Trúc lẩm bẩm: “Cô vừa bảo tâm trạng đang tốt mà?”

Du Hi liếc anh, hừ nhẹ: “Hai chuyện khác nhau.”

“Rồi… cô muốn tôi làm gì?”

Ngay sau đó, Du Hi kéo chăn anh lên, rồi chui vào nằm: “Nào, dỗ tôi ngủ.”

Lục Trúc nhìn gương mặt bình thản của cô, mí mắt giật giật.

Cái này chắc chắn là ngủ cùng chứ đâu phải dỗ ngủ nữa.

“Còn ngây ra làm gì?”

“Ờ… đây là giường của tôi.”

“Đây là nhà của tôi.”

“…”

Hay lắm, câu nào cũng chặn họng anh triệt để.

Bó tay, Lục Trúc đành từ từ nằm xuống, cẩn thận dạt ra mép giường.

“Ờ… không tắt đèn à?”

Du Hi mở mắt, rõ ràng có chút khó chịu, nhưng vẫn ngồi dậy tắt đèn.

Giờ thì đúng nghĩa ngủ cùng rồi…

Mà có ngủ nổi đâu!

Anh thở dài: “Thế… cô muốn tôi dỗ kiểu gì?”

Du Hi nhìn anh đầy ẩn ý, ánh mắt như có ánh sáng: “Anh trước kia dỗ em gái thế nào thì dỗ tôi như vậy.”

Lục Trúc khựng lại, cười khổ: “Sao cô cứ nhắc đến cô ấy vậy?”

“Cô ấy là người quan trọng nhất với anh, đúng không?”

Anh im lặng. Nhìn thẳng vào mắt Du Hi, nét mặt anh trở nên bình tĩnh như mặt nước.

Phải… đúng thế.

“Được, bắt đầu đi. Nhưng…” – ánh mắt cô hơi nghiêng – “Đừng có coi tôi như em gái anh. Tôi không thích làm người thay thế, anh hiểu chứ?”

Hơi chột dạ—nếu nói về chuyện người thay thế, Lục Trúc gần như là tổ sư.

“Khụ khụ.” Anh xoay người, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Ngủ đi.”

“Anh trước kia cũng dỗ em gái kiểu này?”

“Không thì sao? Con nít đều vậy mà, vỗ vỗ là ngủ.”

Du Hi hơi không hài lòng, nhưng nghĩ lại thấy anh nói cũng có lý. Dù gì đó là chuyện hơn mười năm trước, khi họ còn là trẻ con thật.

Có phần… sơ sài quá.

“Hừ, thôi kệ.” – Miệng thì vậy, nhưng cơ thể lại biểu đạt sự phản đối—từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa.

Hừ… hừ… Khò—

Giờ thì vỗ kiểu gì? Không vỗ nổi nữa.

Nhưng!

Tưởng thế là hết cách sao?

Du Hi vẫn chưa hiểu rõ về Tần Lan đâu!

Khóe môi Lục Trúc nhếch lên, bàn tay anh dần dịch lên trên, đổi từ vỗ sang xoa, từng chút vuốt nhẹ mái tóc cô.

Chỉ là—

Du Hi không phải Tần Lan.

“Anh đang làm gì?”

“Xoa đầu, cho khỏi lo.”

“…”

Cô im lặng, khép mắt lại, không rõ bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Mà thật ra, Lục Trúc cũng bắt đầu thấy buồn ngủ. Nếu ngừng, chắc cô sẽ không vui?

Mà thôi, kệ… chuyện đó để sau, bởi bây giờ, anh thật sự không chống lại nổi cơn buồn ngủ nữa.