"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 45

Theo như đã hẹn, trong trận so kè đầu tiên này, Du Hi thắng. Vì thế, cô có thể đường đường chính chính bắt đầu làm vài chuyện với Lục Trúc.

Ví dụ như — sắp xếp người đi “tiêm phòng” cho anh trước.

“Ha-lô!”

“...”

“Ây da, đừng lạnh lùng thế chứ! Dù gì thì chúng ta cũng coi như bạn cũ rồi, anh không nên thấy vui sao?”

Cửu Năng Vụ Tử chớp mắt mấy cái, còn cố gắng nháy mắt trêu ghẹo để khơi gợi hứng thú của Lục Trúc.

Đáng tiếc, lúc này anh chẳng buồn để tâm. Chỉ liếc cô một cái hờ hững, rồi xoay người tiếp tục chuẩn bị bài diễn thuyết của mình.

“Ê~ anh đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy à? Thành công rồi đấy, chàng trai nhỏ.”

Cô vẽ vòng vòng trên không ~

Lục Trúc thật sự cạn lời, đầu óc hơi loạn, bĩu môi, gạt tay cô ra:

“Cô rảnh lắm à? Không cần quản lý công ty sao?”

Bị phũ, Cửu Năng Vụ Tử nhún vai, vẻ mặt vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ:

“Tất nhiên là bận chứ! Nhưng loại nhân viên quèn như bọn tôi, sếp bảo làm gì thì phải làm đó thôi.

Haizz~ người ta số khổ mà, chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, vừa không dám trái lệnh cấp trên, giờ còn bị anh chê ghét. Hai bên đều không được lòng ai, người ta tủi thân lắm nha~

Hu hu hu~”

Trong nháy mắt, một luồng điện chạy dọc sống lưng Lục Trúc, nổi cả da gà.

Anh hơi nhíu mày, khẽ thở dài:

“Rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?”

Cửu Năng Vụ Tử nhếch môi cười gian, ghé sát thì thầm bên tai anh:

“Anh đoán xem?”

[Hồ mị]

Lục Trúc nhìn cô bằng ánh mắt không cảm xúc, rồi ngay trong lúc cô vẫn đang cười tinh quái, anh đứng phắt dậy, quay lưng bỏ đi.

Không thèm đáp là xong, tội gì phải phí thời gian?

Khóe môi Cửu Năng Vụ Tử giật giật, cứ tưởng anh ít nhiều cũng biết hưởng ứng chứ. Ai ngờ vẫn lạnh nhạt y như cũ.

“Thôi thôi, tôi thua. Anh quay lại ngồi đi?”

Lục Trúc dừng chân, quay trở lại.

Cô lập tức nở nụ cười “mưu kế thành công”:

“Hóa ra vẫn là ăn mềm không ăn cứng mà.”

“Không, tôi chỉ tò mò Du Hi bảo cô đến làm gì.”

Một câu chặn họng khiến Cửu Năng Vụ Tử im bặt. Cái này mới gọi là ép cứng, không né được.

Cô im lặng một lúc, rồi bất lực thở dài:

“Tiểu thư nhà tôi bảo tôi đến nói với anh, chuẩn bị tinh thần trả giá vì đã lừa cô ấy đi.”

Không bất ngờ, thậm chí còn nằm trong dự đoán. Chỉ có điều... hết rồi?

Nghe chẳng giống Du Hi chút nào. So với cảnh cáo bằng lời, cô ấy vốn thích dùng hành động thực tế để nói chuyện hơn.

Càng nghĩ, Lục Trúc càng thấy tức ngực. Anh hít sâu mấy hơi, rồi chậm rãi hỏi:

“Chỉ vậy thôi?”

“Đương nhiên không.”

Vậy thì yên tâm rồi. Cứ tưởng Du Hi đổi tính thật... Ờ, nghĩ thế nghe có vẻ hơi tự ngược.

“Còn gì nữa?”

Cửu Năng Vụ Tử không trả lời ngay, rút điện thoại ra lướt tìm, rồi đưa cho anh:

“Này, còn cái này.”

Đó là một đoạn video. Trong video là gương mặt ba không tinh xảo quen thuộc, nhưng nổi bật hơn cả lại là thứ cô đang cầm trên tay — một cuốn sổ hộ khẩu và một chiếc vòng cổ.

Lục Trúc tê rần cả người:

“Khoan đã, tiểu thư nhà cô đây là... cô đang làm cái gì vậy?”

Cửu Năng Vụ Tử nở nụ cười hiền lành vô hại, đôi mắt ngây thơ đầy vô tội:

“Không có gì đâu, chỉ là giúp anh ‘xăm’ chút thôi mà.”

“Cái đó mà gọi là không có gì?! Khoan, sao cô lại mang theo hình xăm dán bên người?”

“Tiểu thư bảo mà, tôi chưa nói à?”

Bốp —

Nói gì cũng muộn. Cánh tay Lục Trúc đã có thêm một hàng chữ: Du Hi ♥.jpg

Tốt lắm! May mà là hình xăm dán!

Nhưng khi anh cố sức cọ mà không tróc, anh mới hiểu tại sao cô dám mang hình dán, chứ không dẫn anh đi xăm thật.

“Cái này... là hình xăm dán đúng không?”

“Ừ ừ!”

“Thế sao không cọ ra được?”

“Vì là loại đặc chế đó, tốn khối tiền nhé. À, tiểu thư nói anh yên tâm, không hại gì tới sức khỏe đâu.”

Khóe miệng giật dữ dội, Lục Trúc đành bỏ mặc. Kéo tay áo xuống thì cũng chẳng ai thấy.

Chỉ là... ý nghĩa của việc này là gì?

Lại giống lần trước, muốn anh khắc sâu trong lòng rằng Du Hi là người để anh “nhớ cả đời”?

Không đúng chứ?

Chủ nghĩa hình thức đâu có tác dụng.

Lục Trúc nghĩ mãi không ra. Vô thức định hỏi, nhưng vừa thấy nụ cười tinh quái kia của Cửu Năng Vụ Tử, lời lập tức nghẹn lại.

Không thể hỏi cô ta. Chưa cần biết có biết hay không, chỉ riêng cái vẻ đó là đã đủ để cô trêu chọc anh một trận.

Không muốn dây dưa thêm, anh dứt khoát bỏ qua.

“Không còn việc gì thì đi đi, tôi bận lắm.” Anh ra lệnh tiễn khách, tiếc là đối phương không hề có chút tự giác.

“Diễn thuyết à? Tôi có thể giúp anh mà, tôi giỏi nhất là nghe người khác báo cáo, thuyết trình đấy.”

Tặc! Đúng là quản lý phiền phức!

Lục Trúc chán ghét dịch sang bên:

“Không cần. Cô ở đây chỉ khiến tôi phân tâm.”

“Thật quá đáng~ Nhưng đây chính là cái mấy người gọi là ‘trong lòng không vướng nữ nhi, rút kiếm tự nhiên thần’ phải không? Tiếc ghê, anh không thoát được tôi đâu. Giám sát cũng là nhiệm vụ của tôi đấy.”

“Không sợ tôi kiện cô xâm phạm quyền riêng tư à?”

“Ơ kìa? Tôi xâm phạm lúc nào? Đừng nói linh tinh.” Cửu Năng Vụ Tử vẫn giữ nguyên nụ cười, không hề hoảng.

Thực tế, nhiệm vụ giám sát không phải để canh chừng Lục Trúc, mà là canh hai người khác có thể giở trò.

Cô mỉm cười. Hôm nay, Lục Trúc chỉ có một mình.

Ý là — gần đây, Saotome Mirai, người hay đi cùng anh, không có mặt.

Xem ra hôm nay công việc của cô sẽ nhẹ nhàng hơn.

“Cô Giang Thư, làm vậy thật sự được chứ? Cô không trách bọn tôi chứ?”

Saotome Mirai có chút bối rối. Cô không ngờ lần gặp lại Giang Thư lại rơi vào hoàn cảnh này.

Dù chỉ là qua màn hình, nhưng hàng lông mày nhíu chặt của Giang Thư cũng khiến cô thấy chột dạ.

“Không được sự đồng ý của cô mà tự ý quyết định, thật sự xin lỗi!” Mirai cúi đầu thật thấp.

Một lúc sau, Giang Thư mới khẽ thở dài:

“Saotome-san.”

“Hái!”

“Tôi hỏi một câu thôi — cô không có ý gì với Lục Trúc, đúng chứ?”

“Tất nhiên! Tôi chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào ngoài tình bạn với anh ấy.”

Giang Thư gật đầu, khóe môi dần nở nụ cười:

“Vậy thì không sao. Chỉ là một chút giúp đỡ giữa bạn bè thôi.”

“Thật... thật chứ? Cô Giang Thư, cô thật sự không giận tôi sao?”

“Ừm... nếu là người khác, có lẽ tôi đã không ngần ngại giết ngay. Nhưng với Saotome-san thì không vấn đề gì.”

Lời ngầm: Người khác có thể là bạch liên hoa, còn cô là một “ngốc thật thà” vô hại, chẳng đe dọa gì.

“Ể?”

Nghe hơi rợn. Vừa rồi cô ấy có phải vừa nói một câu rất nguy hiểm không?

Mirai nuốt nước bọt, lại cúi đầu:

“Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi!”

“Nhưng mà...”

Giọng Giang Thư bỗng đổi, khiến trái tim vừa thả lỏng của Mirai lại nhảy dựng lên.

Cô chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói:

“Tôi vẫn phải phạt cô một chút.”

“Ể...?”