"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5938

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 43

Lục Trúc thật sự đâu có muốn vậy, nhưng hội giao lưu… lại bắt buộc phải có ảnh thẻ.

Ban đầu cậu nghĩ lấy tạm tấm chụp hồi trước là được, nhưng kết quả thì sao?

Hội giao lưu là một sự kiện lớn như thế, yêu cầu tất cả phải mặc đồng phục chỉnh tề — nghe hợp lý chứ?

Đã mặc đồng phục rồi, nhưng không phải ai mặc đồng phục cũng có tư cách tham gia — cũng hợp lý chứ?

Vậy nên, mỗi người được tham gia đều phải có thẻ nhận dạng — hợp lý chứ?

Ừ… toàn bộ quá trình đều hợp lý.

Chỉ có điều, mẹ nó chứ, ảnh đó còn được đem đi quảng bá tận bên trong nước! Đây là tình huống gì vậy?!

“Ơ? Cậu có ý kiến? Giỏi thì tự đi nói chuyện với bộ phận tuyên truyền xem, coi họ có thèm để ý không?”

Thầy giáo trả lời tỉnh bơ như thế đấy.

Lục Trúc hoàn toàn hết cách, bị ép chụp một tấm ảnh thẻ, kèm thêm một tấm ảnh tập thể của đại diện du học sinh.

Lúc bước xuống khỏi bục chụp hình, cả người cậu ủ rũ đến mức Saotome Mirai đứng bên cạnh phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.

Tiếc là cuối cùng vẫn không kìm nổi.

“Gomen, Lục-kun… tớ không cố ý… nhưng… nhưng mà, cậu còn cần trang điểm nữa không?”

Cô đã cố nhịn đến mức bắp đùi bị véo đỏ cả một vòng.

Lục Trúc bĩu môi, trút bực dọc: “Trang điểm gì nữa, đã lộ sạch sẽ hết cả rồi.”

“Pff…”

Chida Akari khẽ thở dài, lặng lẽ kéo Saotome Mirai ra sau lưng, chắn giữa cô và Lục Trúc.

Cô này định lực tốt hơn, ít nhất không cười.

“Vậy cậu định tính thế nào?” — vì giờ Lục Trúc không thể xảy ra chuyện gì, Chida Akari mới hỏi vậy.

Lục Trúc hiểu ý cô. Một khi đã lộ diện, ba người kia sẽ có thể xuất hiện trước mặt cậu bất cứ lúc nào.

Trần Nguyên Nguyên và Giang Thư thì có thể đỡ hơn, nhưng nếu là Du Hi thì… chắc chắn sẽ “nhốt” cậu lại, đeo còng tay, chỉ được yêu mỗi cô ấy.

Và cậu sẽ bị vắt kiệt.

Ngước nhìn bầu trời, Lục Trúc thở dài: “Không biết, giờ tôi chẳng biết gì hết.”

“Vậy là buông xuôi rồi? Nghe chẳng giống cậu chút nào.”

“Thì… nhờ các cô cả đấy.”

“…”

Quả nhiên là chờ để đùn việc cho bọn họ.

Chida Akari hừ lạnh, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.

Không nói tức là mặc định!

Khóe môi Lục Trúc cong lên, cười gian một cái, làm Chida Akari suýt nữa muốn tát cho cậu một phát — may mà cô kìm được.

“Nói trước, bọn tôi chưa chắc chặn được họ đâu.” Chida Akari cảm thấy nên nhắc trước. Dù gì họ chỉ là hợp tác, chẳng có nghĩa vụ hy sinh quá nhiều vì Lục Trúc.

Nhưng Lục Trúc lại tỏ ra không mấy quan tâm, hoặc là… cậu đã đoán trước được tình huống này.

Thu lại nụ cười, ánh mắt lại càng sâu hơn: “Không không, chắc chắn các cô sẽ khuyên được.”

Cạch —

Saotome Mirai ngừng cười. Lúc này, ánh mắt Lục Trúc dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến cô hơi chột dạ.

Chida Akari nhíu mày: “Cậu chắc thế?”

“Tất nhiên.”

“Lý do?”

Lục Trúc mỉm cười: “Không có lý do gì cả. Tôi chỉ nghĩ, cô sẽ không để công sức của mình uổng phí. Chỉ vậy thôi.”

Chỉ vậy thôi?

Chida Akari cứ có cảm giác cậu đang nói dối, nhưng câu này thì chẳng sai chỗ nào.

“Bọn tôi sẽ cố.” Nói xong, Chida Akari kéo Saotome Mirai rời đi.

Nơi này không tiện ở lâu, không phải Chida sợ, mà là cô lo Saotome Mirai không chịu nổi áp lực.

Cảm nhận được bàn tay sau lưng mình đang căng thẳng siết lấy tay cô.

Lục Trúc nhìn theo bóng lưng họ, gãi gãi đầu. Cậu thật sự tò mò không biết Chida Akari định làm gì, nhưng đáng tiếc, có vẻ cô chẳng muốn nói.

“Haizz, đời khó đoán thật…”

“Lục ca! Lục ca Lục ca Lục ca ơi…”

Thoạt nghe cứ tưởng vẹt nhà ai xổng ra. Lục Trúc cạn lời, thật sự muốn giữ khoảng cách với Giả Ninh, nhưng khổ nỗi cậu ta đã chạy tới ngay trước mặt.

Giờ giả vờ không quen thì cũng muộn rồi.

“Lục ca, mau xem này!” Giả Ninh phấn khích giơ điện thoại lên, suýt dán thẳng màn hình vào mặt cậu.

Đương nhiên, Lục Trúc lập tức tỏ vẻ chán ghét.

Đẩy cậu ta ra, kéo điện thoại ra xa, Lục Trúc mới nhìn rõ nội dung.

Tường tỏ tình…

Giả Ninh lên tường. Nói bất ngờ thì cũng bất ngờ thật, nhưng điều khiến Lục Trúc rùng mình hơn là — mẹ kiếp, tại sao nền ảnh lại là Chida Akari và Saotome Mirai mỗi người một bên vác cậu thế kia?!

Mí mắt phải giật liên hồi. Vốn đã thấy mình chẳng còn bao lâu để sống yên ổn, giờ còn bị thêm đòn chí mạng.

Gân xanh nổi trên trán, Lục Trúc mỉm cười ngoắc ngoắc tay với Giả Ninh.

Cậu ta ngơ ngác lại gần.

“Tại sao cậu không giúp tôi, mà lại đi chụp hình?”

“Ồ, tôi cũng uống hơi nhiều, với lại có hai cô gái xinh đẹp thế, đương nhiên phải khoe chứ.”

“Con mắt nào của cậu nghĩ có người thích cậu?!”

(Ở một nơi xa trong nước, Lưu Nguyệt Tâm đột nhiên hắt xì.)

Giả Ninh chẳng thèm để tâm, bĩu môi: “Xì, cậu không thấy được điểm sáng của tôi, không có nghĩa người khác không thấy tôi đẹp trai.”

“Bớt tự luyến đi!”

“Chậc, đừng gọi tôi nữa. Tôi với người ta đã kết bạn rồi. Không bao lâu nữa, anh đây sẽ thoát kiếp FA.”

Lục Trúc không biết nên nói gì, chỉ thấy tâm trạng rối bời.

Đúng là đau đầu…

“Thôi, kệ cậu.”

“Hehehe~ Lục ca, nhưng cậu phải giúp tôi nhé, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này đâu.”

“Chậc!”

[Yêu cầu kết bạn: Tôi là Tiểu Giả, không giả.]

Lưu Nguyệt Tâm khẽ cong môi, ánh mắt thoáng hiện chút đắc ý, nhưng ngay lập tức bị sự oán hận thay thế.

“Nam Cung Hướng Thần, anh tưởng anh là ai? Được tôi để mắt tới là phúc của anh. Chỉ cần tôi ngoắc tay, thiếu gì đàn ông tranh nhau tới.”

Mỗi khi nghĩ đến Nam Cung Hướng Thần, cô lại thấy tức. Nếu không phải anh ta vừa khéo trúng gu của mình, cô đã chẳng dây dưa lâu như vậy.

Vậy mà sao? Tưởng anh ta là tảng đá ngàn năm lạnh lẽo, ai ngờ quay ngoắt đi làm con chó trung thành chạy theo một con nhóc loli.

Lưu Nguyệt Tâm nuốt không trôi cục tức này. Thứ cô đã nhắm trúng, nếu có bỏ thì cũng là vì cô chơi chán rồi, chứ không bao giờ để người khác cướp mất.

Còn con nhóc kia, tuổi còn nhỏ mà tâm địa rắn rết, không biết dùng cách gì khiến ba mẹ cô cấm tuyệt không cho cô lại gần Nam Cung Hướng Thần nữa.

Đúng là vừa đả kích vừa sỉ nhục!

Cô nghiến răng ken két. Ai mà chẳng được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu nổi cơn tức này?

Được thôi, hai người đó chẳng phải vừa hợp ý nhau sao? Vậy thì “chúc phúc” họ một phen. Chỉ không biết, món quà chúc phúc này… họ có gánh nổi hay không.

Lưu Nguyệt Tâm hít sâu, ổn định nhịp tim, rồi ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên ảnh chụp Giả Ninh… và người đứng phía sau là Lục Trúc.

Cô không rảnh rỗi, đã điều tra không ít. Thậm chí còn nghe lỏm được nhiều chuyện.

Người tên “Lục Trúc” này, chính là điểm khởi đầu cho kế hoạch trả thù của cô.

Chỉ có điều, liên lạc của Lục Trúc không dễ tìm, hơn nữa con người cậu ta vốn lạnh lùng xa cách. Muốn lợi dụng cậu, chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh.

Lưu Nguyệt Tâm khẽ bĩu môi, lập tức che mặt Giả Ninh bằng ô vuông mờ.

Khuôn mặt đó, cô chẳng hề có hứng thú.

Và thế là một thế giới chỉ mình Giả Ninh bị tổn thương… đã hình thành.