"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 42

Tần Lan vốn dĩ là một đứa trẻ bình thường — ít nhất thì trước năm sáu tuổi là vậy. Khi ấy, cô bé vẫn còn mang cái tên Lục Lan.

Chỉ là… họ “Lục” này, dường như cô chẳng hề mong muốn có được.

Ba mẹ Lục vốn định sinh thêm cho Lục Trúc một cậu em trai, đáng tiếc, cuối cùng lại chẳng thành công.

Đương nhiên, sự tiếc nuối là có thật. Dù tư tưởng không quá cổ hủ, nhưng chút tàn dư của thói trọng nam khinh nữ vẫn âm ỉ trong đầu họ.

Lục Trúc khi đó chẳng hiểu gì về chuyện này, cậu chỉ mơ hồ nhận ra: ba mẹ đối với em gái hình như không tốt bằng đối với mình.

Cậu không thích cảm giác ấy. Ngược lại, cậu còn rất quý cô em gái này, nên mỗi lần ba mẹ cho mình đồ ăn ngon hay đồ chơi, Lục Trúc đều đem san sẻ cho em.

Mặc cho mỗi lần như thế, ánh mắt ba mẹ lại tỏ rõ sự không hài lòng.

Nhưng thì sao chứ? Làm anh trai, chăm sóc tốt cho em gái mình, chẳng phải là điều đúng đắn sao?

Đúng chứ, hoàn toàn đúng.

Kết quả của việc ấy là, theo thời gian, Tần Lan càng ngày càng bám dính lấy Lục Trúc. Mỗi khi cậu xuất hiện ở đâu, phía sau đều sẽ có một “cái đuôi” nhỏ lặng lẽ theo sau.

Chuyện này, Lục Trúc không hề thấy phiền.

Ngày tháng yên ổn cứ thế trôi cho đến khi Tần Lan vào mẫu giáo. Vì ít nói, lại chẳng hòa nhập với bạn bè, cô bé thường trông lẻ loi đơn độc.

Lục Trúc biết, lỗi không nằm ở Tần Lan, mà ở việc ba mẹ từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với cô bé.

Cô sợ hãi, sợ tất cả mọi thứ ngoài anh trai mình.

Lục Trúc khi ấy còn nhỏ, không hiểu hết tình cảnh của em. Cậu chỉ biết rằng em gái không thích đến lớp, mỗi lần đi đều khóc, và kết quả là bị ba mẹ quở trách.

Những lúc ấy, cậu luôn dỗ dành em. Cậu hiểu rằng việc đi học là rất quan trọng.

Chỉ là, cậu không ngờ rằng, chính điều đó lại đẩy Tần Lan đến gần hơn một vực sâu.

Một ngày nọ, khi trở về nhà, Lục Trúc phát hiện cánh tay em gái có một vết sưng đỏ. Hoảng hốt, cậu gặng hỏi mãi mới biết được nguyên nhân.

Tần Lan bị bạn bè bắt nạt — và chuyện này đã diễn ra một thời gian dài.

“Vì sao bây giờ em mới nói?”

“…”

Đó là lần đầu tiên Lục Trúc nổi giận với Tần Lan — chỉ vì quá lo cho em.

Cô bé òa khóc, cậu lại phải kiên nhẫn dỗ dành.

Nhưng như thế thì có ích gì? Nếu vấn đề không được giải quyết, mọi thứ sẽ vẫn như cũ.

Cậu từng nói chuyện với ba mẹ về việc này, và nhận lại câu trả lời ngắn ngủn: “Ừ, biết rồi.”

Nhưng có vẻ chẳng có gì thay đổi. Tần Lan cũng không chịu kể thêm chuyện ở trường nữa.

Giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó ba mẹ đã nói với em gái những lời rất tàn nhẫn.

Vậy là hạt giống u ám đã được gieo vào tâm hồn non nớt ấy.

Và nó thật sự nảy mầm… là khi vào tiểu học.

Trong lớp có nhiều bạn học cùng trường mẫu giáo trước đây, bao gồm cả những đứa từng bắt nạt Tần Lan.

Mà Tần Lan thì vẫn chỉ có một — một đứa ít nói, chỉ thích ở một mình, cả lớp chỉ mỗi mình cô như thế.

Ngôn ngữ của trẻ con đôi khi còn độc địa hơn cả người lớn.

Bạo lực học đường.

Thời ấy, khi chưa ai chú ý đến vấn đề này, nó chỉ bị gán cho cái tên “trẻ con chơi đùa với nhau”.

Bình thường sao?

Không hề.

Tần Lan ngày càng bất thường, lại càng bám chặt lấy Lục Trúc hơn. Vì chỉ có anh trai là tốt với cô.

“Anh ơi, anh sẽ bỏ Lan Lan không?”

“Không. Mãi mãi không.”

Tin nhắn dừng lại ở đó. Nam Cung Hướng Vãn đặt điện thoại xuống, bất giác thấy có chút thương cảm cho Tần Lan. Nhưng nghĩ kỹ, có lẽ đây chỉ là nỗi đồng cảm của những người cùng cảnh.

Cô không có quá khứ thê thảm như vậy, nhưng cảnh cha không thương, mẹ không yêu thì đã trải qua từ bé. Huống chi, cô còn không may mắn như Tần Lan — chẳng có một người anh tốt để dựa vào.

Chỉ có một điều may mắn hơn là cô chưa từng bị bắt nạt.

Bất chợt, Nam Cung Hướng Vãn nghĩ đến điều gì, lại cầm điện thoại lên, mở khung chat với Lục Trúc.

Một đoạn chữ nhanh chóng hiện lên ô nhập liệu. Nhưng… tiếp theo thì sao?

Cô nhìn chằm chằm nút gửi, do dự một lúc lâu, rồi mới khẽ lắc đầu, đưa tay ấn xuống.

[Nam Cung Hướng Vãn: Em gái anh… vì hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta nên mới nhắm vào tôi à?]

Đó là suy đoán của cô, nhưng dường như lại không hẳn đúng. Nếu nói thế, sao cô ta không động vào Du Hi và hai người kia?

Chẳng lẽ vì cô dễ bắt nạt hơn?

Mà lý do khiến cô do dự… là vì cô chẳng muốn bị Lục Trúc chê là tự mình đa tình.

[Đại hỗn đản: Là, cũng không hẳn.]

Câu trả lời mập mờ ấy khiến cô nhíu mày, bỗng muốn lôi Lục Trúc ra khỏi màn hình để tra hỏi cho ra nhẽ.

[Nam Cung Hướng Vãn: Sao cô ta không nhắm vào họ?]

[Đại hỗn đản: Có lẽ là đang lên kế hoạch rồi.]

“…”

Tự nhiên thấy lòng mình… cân bằng hơn hẳn.

Nam Cung Hướng Vãn hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Dù chẳng rõ vì sao mình lại bị cuốn vào rắc rối này, nhưng cô vẫn phải thừa nhận — Tần Lan gan thật, còn nhỏ mà đã dám chơi kiểu này.

Nhưng lạ ở chỗ… đây mà là cô bé rụt rè, ít nói mà Lục Trúc từng kể sao?

Những năm qua, rốt cuộc cô ta đã trải qua những gì?

Nam Cung Hướng Vãn tò mò hỏi tiếp, nhưng lần này Lục Trúc lại không chịu nói.

Cũng phải thôi — chắc hẳn với cậu, đó cũng là một quá khứ không muốn nhắc lại.

[Nam Cung Hướng Vãn: Thôi, không hỏi nữa.]

[Đại hỗn đản: Cảm ơn. Giữ gìn nhé. Nếu giải quyết không được, gọi cho tôi.]

Nam Cung Hướng Vãn im lặng, nhìn những dòng chữ kia, lòng hơi chấn động.

Cô rất chắc rằng, lần này cậu không nói xã giao.

Thôi vậy, nói cho cậu biết luôn. Dù sao ba bộ hồ sơ kia cũng đã nộp, sớm muộn gì họ cũng phải gặp mặt.

[Nam Cung Hướng Vãn: Cẩn thận nhé, họ biết sự thật rồi.]

Có hơi áy náy, nhưng…

[Đại hỗn đản: Tôi biết.]

Cô hơi bất ngờ. Lục Trúc không hề hoảng loạn, trả lời cũng rất nhanh, rõ ràng không phải cố tỏ ra bình tĩnh.

Điều này khiến cô hơi cắn rứt. Dù sao, trước đó cô đã chẳng ngần ngại “bán” cậu.

Không yên tâm, Nam Cung Hướng Vãn đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào màn hình.

[Nam Cung Hướng Vãn: Biết rồi? Bao giờ anh biết?]

[Đại hỗn đản: Hôm qua. Tôi bị lộ…]

Hôm qua à? Nghe vậy cô thở phào, giả vờ thản nhiên hỏi tiếp:

[Nam Cung Hướng Vãn: Anh làm gì thế?]

[Đại hỗn đản: Tôi chẳng làm gì cả.]

[Nam Cung Hướng Vãn: Thế mà vẫn bị lộ?]

[Đại hỗn đản: … Tự xem trang web trường đi.]

Mang theo thắc mắc, cô thoát khỏi khung chat, mở trang web trường ra xem.

“Pff—” Không nhịn được bật cười, còn tiện tay chụp màn hình lại.

Nói sao nhỉ… Lục Trúc đúng là chẳng làm gì, bởi chuyện chụp ảnh tuyên truyền, cậu cũng chẳng thể chủ động.

Chắc lại là trò của thầy cô. Nhìn cái biểu cảm u oán trên ảnh của cậu kìa…

Nếu ánh mắt có thể giết người, e là nhiếp ảnh gia đã chết không biết bao nhiêu lần.

[Nam Cung Hướng Vãn: Tự lo cho mình đi nhé!]

Bên kia im lặng. Nam Cung Hướng Vãn thì tâm trạng phơi phới, vừa ngân nga hát vừa rời khỏi giường.