"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 39

Ly rượu này nối tiếp ly rượu khác trôi xuống bụng, vẻ mặt của Lục Trúc càng lúc càng ngây ngô, trông cứ như sắp nổi bong bóng lên vậy.

Saotome Mirai lặng lẽ tắt ghi âm, vì… chẳng thu được thứ gì hữu ích cả.

Nhưng mà, nói hoàn toàn vô ích thì cũng không hẳn.

Ít nhất cô vẫn nghe được một câu:

“Nếu Lan Lan chưa từng được sinh ra… thì tốt biết mấy.”

Oán hận ư? Có lẽ là có, nhưng Mirai còn cảm nhận được một chút gì đó giống như là… áy náy.

Quả là một con người phức tạp.

Mirai khẽ thở dài, gửi câu nói kia cho Giang Thư kèm theo:

“Bạn Lục, cậu ổn chứ? Có cần…”

“Ơ cái gì?! Lục ca, anh chơi không đẹp nha! Không cụng ly với anh em mà uống tới mức này rồi? Phạt uống thêm…”

Giả Ninh đột nhiên im bặt, nhìn cái ly trên bàn rồi lại nhìn Lục Trúc đang say lơ mơ, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Đúng là nhân tài!

“Đỉnh thật! Vài ly cocktail mà uống ra cái dạng này, bảo sao anh ấy nói chưa bao giờ uống rượu. Không ổn đâu!”

“Được rồi, Giả đồng học, đừng nói mát nữa. Cái ham thắng thua kỳ quặc của cậu nó lộ ra hết rồi kìa.”

Giả Ninh cười gượng mấy tiếng, gãi đầu:

“Giờ thì sao đây? Anh ấy thế này thì về kiểu gì?”

“Chuyện này… haizz, thôi kệ.”

Hôm nay đúng là lỗi của cô, hơn nữa… vẫn còn một chuyện cô cần nói với Lục Trúc.

“Để tớ gọi điện đã. Akari đâu?”

“Không biết, dẫn tớ đi mấy vòng rồi biến mất luôn.” Giả Ninh hơi tiếc nuối, ban đầu còn tưởng có cơ hội xin WeChat gì đó.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người ta chẳng thèm để ý tới mình.

Thôi vậy, gái lạnh lùng kiểu đó cậu cũng chẳng khống chế nổi.

Giả Ninh tặc lưỡi, liếc cái ly còn nửa của Lục Trúc, bĩu môi rồi đưa tay lấy.

Cảm tình sâu nặng — một hơi cạn sạch.

Cho tới khi cảm giác bỏng rát lan khắp cổ họng, Giả Ninh đeo ngay “mặt nạ đau khổ”:

“Xin lỗi Lục ca… là em tự hề rồi. Cái quái gì mà dùng loại rượu nặng cỡ này pha cocktail vậy trời?”

Cạch! —

Tiếng vật nặng đập xuống bàn.

Lục Trúc vẫn gục xuống, mơ mơ màng màng, hình như anh nhìn thấy chính mình…

Khi còn nhỏ.

Gia đình Lục Trúc vốn chẳng phải nhà quyền thế hay giàu sang gì, nhưng cũng có thể gọi là tiểu khang — khá giả một chút.

Bố mẹ anh không phải quan nhị đại hay phú nhị đại gì, ngoài việc dung mạo xuất chúng thì các phương diện khác chẳng khác mấy so với người thường.

Thời ngành du lịch phát triển mạnh, cặp vợ chồng trẻ hưởng chút lợi, tích được ít tiền, sống cũng khá hạnh phúc.

Sự nghiệp ổn định, tất nhiên là tiếp đến họ muốn gia đình trọn vẹn.

[Sinh con] — Đó là suy nghĩ chung của hầu hết các cặp vợ chồng, bố mẹ Lục Trúc cũng không ngoại lệ.

Và thế là Lục Trúc ra đời.

Bố mẹ rất yêu quý đứa con trai này, ăn mặc hay học hành đều cho những thứ tốt nhất có thể.

Cha mẹ nào chẳng từng có lúc mong con thành rồng, nhất là những gia đình truyền thống như thế này.

Có thể do được tiếp xúc với môi trường giáo dục tốt, hoặc cũng có thể do Lục Trúc vốn thông minh, tóm lại anh không khiến bố mẹ thất vọng.

Đời vốn nên trôi êm đềm như vậy… cho tới khi mẹ anh lại được chẩn đoán mang thai.

Trong nhà thoáng có chút lời phàn nàn, nhưng cũng chỉ dăm ba câu.

Lục Trúc khi ấy còn nhỏ, chẳng hiểu gì, chỉ biết là… mình sẽ không có em trai nữa.

Nhưng rồi, chuyện lại đổi chiều.

Sức khỏe mẹ anh không tốt, phá thai có thể gây tổn hại, dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé.

“Tiểu Trúc, mẹ sinh cho con một em trai chơi cùng nhé?”

“Vâng ạ!”

Lục Trúc rất vui — vì sẽ có em trai.

Nhưng đời nào có chuyện thuận theo ý người mãi?

Mười tháng mang nặng, khi đứa bé được bế ra khỏi phòng sinh, Lục Trúc nghe thấy…

Mình có em gái.

Anh vẫn vui.

Dù… đó không phải là em trai.

Hàng mi khẽ rung, rơi một giọt lệ, ý thức dần trở lại từ giấc mơ mờ ảo.

“Khè… đau đầu quá…”

Lại là di chứng sau cơn say, Lục Trúc ôm đầu, cho não thêm chút thời gian hồi phục.

Khi mở mắt ra, anh nhận ra… đây không phải ký túc xá, nhưng cũng khá quen thuộc.

Vậy là hôm qua Saotome Mirai lại đưa anh về nhà cô sao?

Anh chậm rãi hít sâu, nằm lại xuống giường, mệt mỏi xoa ấn đường.

Mấy giờ rồi nhỉ?

Mò lấy điện thoại, ánh mắt anh bị mấy tin nhắn mới thu hút.

[Nam Cung Hướng Vãn: Việc tôi nhờ anh làm xong chưa?]

30 phút sau —

[Nam Cung Hướng Vãn: Trả lời.]

1 giờ sau —

[Nam Cung Hướng Vãn: Sao vậy? Anh đâu rồi?]

3 giờ sau —

[Nam Cung Hướng Vãn: ĐỒ KHỐN!!!]

Và… hết.

Lục Trúc lặng lẽ nhìn mấy dòng đó một lúc mới chậm rãi ngồi dậy.

“Mười giờ rồi à? Ngủ muộn thế?”

Hoàn toàn không để tâm tới Nam Cung Hướng Vãn.

Không cần thiết — cô còn rảnh nhắn tin thì chắc không sao.

Nhìn câu cuối [ĐỒ KHỐN!!!], ngay cả qua màn hình cũng cảm thấy khí thế mạnh mẽ của cô.

Đinh đoong—

[ĐỒ KHỐN!!!: Xin lỗi, tối qua bị chuốc rượu, giờ mới tỉnh.]

Rè rè—

Gần như trả lời ngay, độ trễ gần bằng không.

[Nam Cung Hướng Vãn: Tin nhắn thoại]

Nghĩ một chút, Lục Trúc không mở nghe, mà chọn chuyển sang văn bản.

Trực giác mách bảo, giọng điệu của cô chắc chắn rất gắt.

Quả nhiên, toàn mắng anh.

Anh thở dài, tắt điện thoại, xuống giường, quen tay đẩy cửa bước ra.

Phòng khách không có ai, trống trải tới mức có cảm giác như “không ai sống sót”.

Cổ họng khô khốc, việc cần nhất là kiếm nước uống.

Ra tới bàn ăn, dưới bình nước quả nhiên có một mẩu giấy — chắc chắn đoán trước anh sẽ tới lấy nước.

[Bạn Lục, nếu tỉnh rồi thì trong tủ lạnh có sandwich, có thể hâm nóng.]

Rõ ràng là chữ của Saotome Mirai. Chỉ có điều… tại sao trên tay anh lại tự dưng có thêm một chiếc nhẫn?

Lục Trúc ngạc nhiên đưa tay lên xem. Khi nãy đầu đau quá nên chẳng để ý, giờ dùng cả hai tay mới phát hiện sự tồn tại của nó.

Cái gì đây? Nhẫn không gian à? Rõ ràng không phải, chỉ là một chiếc nhẫn rất bình thường.

Ai đeo cho anh?

Không biết.

Đã không biết thì anh đi thẳng vào nhà tắm, mất chút thời gian và xà phòng, cuối cùng cũng tháo ra được.

Nhưng dòng chữ [LZ] khắc bên trong khiến anh nhíu mày.

Đây là nhẫn đặt riêng…

Mang theo chút nghi ngờ, Lục Trúc gọi điện cho Saotome Mirai.

“Alo… alo?” Giọng Mirai nghe có chút chột dạ.

“Chào buổi sáng, tiền bối Saotome.”

“Ừm… chào.”

“Xin hỏi, tối qua tôi về bằng cách nào?”

“Tôi gọi bố tới giúp, đưa cậu về nhà tôi.”

“Ồ, cảm ơn.”

“Không có gì.”

“Vậy… chiếc nhẫn trên tay tôi là sao?”

Vẫn hỏi tới vấn đề này…

Mirai thở dài, khẽ hít mũi:

“Là tôi đeo cho cậu.”

“Xin hỏi, tại sao lại đeo nhẫn cho tôi?”

“Bởi vì… tôi hy vọng cậu sẽ… kết hôn với tôi.”

Lục Trúc: ???