"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 38

[La Mã] kẹt xe rồi, không đùa đâu…

Lục Trúc chết lặng. Ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng dính ngay giờ cao điểm là thế nào chứ?

“Giờ tính sao đây, Lục ca?” – Giả Ninh đảo cặp mắt không mấy thông minh, ngơ ngác nhìn dòng người chen chúc trên tàu điện.

Lục Trúc giật giật khóe môi, lặng lẽ nhìn sang Saotome Mirai bên cạnh:

“Giờ làm sao?”

Bả vai Saotome Mirai khẽ run, rồi cũng im lặng quay sang nhìn Chida Akari.

Chida Akari: …

Cả nhà đoàn kết ghê nhỉ? Thôi nào, mau phân rõ ai là con ai đi đã.

Chida Akari thở dài, đưa tay xoa trán rồi chậm rãi mở miệng:

“Gọi taxi thôi.”

“Cũng chỉ còn cách đó…”

Bên trong nước, bữa tiệc đón tiếp vẫn đang diễn ra trong bầu không khí nặng nề, thì Lục Trúc lại nổi hứng rủ đi ăn ngoài.

Thật ra… là vì không hiểu sao ngủ một giấc tới tận tối, nhà ăn đóng cửa mất rồi, mà bụng lại đang réo ầm.

Đối với Lục Trúc đây là bữa tối, nhưng với người khác thì chắc là bữa khuya. Chỉ là… cậu không ngờ Saotome Mirai và Chida Akari vẫn chưa về.

Đành chấp nhận gọi taxi, Lục Trúc bĩu môi:

“Chà! Sao giờ này vẫn nhiều người thế? Không hiểu nổi.”

“Mùa hoa anh đào mà, khách du lịch đông là bình thường thôi.”

Nghe vậy thì cũng hợp lý. Thời tiết lúc này quả thực dễ chịu, không lạnh như mùa đông, cũng không oi ả như mùa hè.

Chỉ có điều… dễ bị cảm lạnh.

Lục Trúc thở dài, rồi quay sang Saotome Mirai:

“Tiền bối, giờ này mà chị vẫn chưa về, không sao à?”

“Không sao đâu, em đã báo với ba rồi.”

“À, vậy à. Nhưng mà nói chứ, sao giờ này mà hai người vẫn chưa về?”

Saotome Mirai hơi bất lực:

“Bạn Lục, thật không biết là cậu giả vờ hay không biết thật. Vài ngày nữa là hội giao lưu rồi, tỉ lệ sử dụng thư viện cũng tăng, nên tất cả học sinh đều phải chịu khó hơn một chút.”

Lục Trúc ngẩn ra, vẻ nghi hoặc trên mặt hoàn toàn không giống giả bộ:

“À… vậy hả… Vài ngày nữa là hội giao lưu à?”

Thật vậy sao? Là thế à?

Còn chưa kịp nhớ lại thì Giả Ninh đã kéo tay Lục Trúc:

“Nhìn kìa Lục ca! Quán cà phê hầu gái đó! Mình ăn ở đây nhé!”

“Không có tiền.”

“…”

Lý do không thể phản bác.

Lựa chọn một hồi, cuối cùng cả nhóm quyết định… vào quán nhậu.

Lục Trúc nhìn bảng hiệu trước cửa, mặt mày khó hiểu:

“Sao lại tới đây?”

Chida Akari liếc cậu một cái:

“Sao không được? Chúng ta đều là người lớn rồi mà.”

“Ờ… cũng đúng là vậy, nhưng tôi không… ê ê ê? Đừng đẩy tôi chứ?”

“Nào nào! Đi thôi Lục ca!”

Giả Ninh đã đẩy Lục Trúc vào trong. Sau lưng, Saotome Mirai và Chida Akari liếc nhau, như đang trao đổi gì đó.

“Nhớ kiểm soát liều lượng, đừng để cậu ta ngủ gục ngay.”

Saotome Mirai vò nhẹ góc áo:

“Nhưng… làm sao để bạn Lục chịu uống đây?

Cả cô Giang Thư cũng nói bạn Lục uống rất kém, gần như không đụng tới rượu.”

“Không cần quá lo, đồ uống có cồn nhẹ cũng được.”

“À… vậy thì được. Nhưng còn Giả—”

Chida Akari chỉ vào cô phục vụ trong quán:

“Cái đó khỏi lo.”

Quả thật không cần lo, vì hồn vía của Giả Ninh đã bị bộ đồ thỏ gợi cảm của cô nhân viên câu mất rồi.

Mọi chuyện… có vẻ ổn cả.

“Vậy vào thôi.”

“Ừ.”

Lục Trúc vốn không thích uống rượu, cậu rất rõ tửu lượng của mình yếu đến mức nào.

Thế nhưng, trên menu toàn những cái tên hoa mỹ, nhiều món nhìn chẳng phân biệt nổi là đồ uống hay rượu.

Bất đắc dĩ, Lục Trúc gọi hẳn một ly sữa.

Tiền không phải vấn đề, uống sữa trong quán nhậu thì sao? Có phạm pháp đâu?

Giả Ninh bĩu môi:

“Cậu chỉ uống cái này thôi à?”

“Không được à?”

“Uống sữa… hừ, tới đây mà không làm một ly thì uổng cả cái bảng hiệu to thế kia.”

“Không, tôi không uống.”

“Nào nào! Anh em hôm nay tỏ tình thất bại rồi, cậu không nể mặt uống với tôi vài ngụm à?”

“…”

Saotome Mirai hơi ngạc nhiên. Nhìn Giả Ninh không ngừng lải nhải bên Lục Trúc, cô bỗng thấy… chắc cũng không cần quá phiền phức.

Dù Giả Ninh hơi vướng tay, nhưng lại có tác dụng.

Thế là, nhân đà đó… tấn công luôn.

Khi nhân viên quay lại, trước mặt Lục Trúc đã có thêm một phần bánh ngọt, một ly sữa, và một ly nước màu xanh da trời.

“Cái này là gì?”

“Blue Lady.”

“Cocktail à?”

“Ừ, uống chút đi, độ cồn không cao đâu, chỉ một ly nhỏ thôi.”

Thật muốn nhét cho Giả Ninh hai chai Nhị Quả Đầu, tốt nhất là cả đời khỏi đụng tới rượu.

Tiếc là… ý nghĩ đó chỉ để nghĩ cho vui.

Ọc~

Bụng đói quá rồi, dù sao cũng tốn tiền, Lục Trúc bắt đầu thưởng thức phần của mình.

Thấy cậu uống cạn ly cocktail kia, Chida Akari liền ra hiệu cho Saotome Mirai:

“Bạn Giả, qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.”

“Ể? Được thôi.”

Đuổi khéo Giả Ninh xong, Saotome Mirai hít sâu vài hơi, lặng lẽ quan sát Lục Trúc.

Giờ cậu vẫn khá tỉnh táo, muốn moi được thông tin thì hơi khó.

Không sao, còn thời gian.

Chỉ đến khi ánh mắt Lục Trúc dần trở nên mơ màng, Saotome Mirai mới thở phào.

Suýt nữa thì tưởng ly đó chẳng có tác dụng.

Có vẻ bartender đã đổi công thức, chọn nguyên liệu nặng đô hơn một chút.

“Bạn Lục, cậu ổn chứ?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt quá. Nhưng mà… cậu chưa từng uống rượu trước đây sao?”

“Chưa.”

“Hồi nhỏ cũng chưa? Kiểu lén nếm thử một chút chẳng hạn?”

Lục Trúc xua tay:

“Chưa. Gia đình sao cho phép được.”

“Ê~ ba mẹ nào cũng vậy ha. Bỗng thấy tò mò, nếu cậu nghịch ngợm trộm uống thì có bị bố mẹ rượt đánh không nhỉ?”

Im lặng. Lục Trúc không nói, dường như nhớ lại chuyện gì không vui, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn chút.

Saotome Mirai mím môi, lặng lẽ đẩy ly của Chida Akari – vốn chưa uống – tới trước mặt Lục Trúc, âm thầm đổi chỗ với ly sữa.

“Bạn Lục, cậu ổn chứ?”

Lục Trúc gật đầu, trên mặt lộ chút mỉm cười.

Bắt đầu thấy buồn ngủ rồi, mí mắt nặng trĩu. Ly này rốt cuộc bao nhiêu độ vậy?

“Bạn Lục, bạn Lục? Ôi, cậu yếu thật đấy. Thế này mà để gia đình biết thì họ lo lắm.”

“Họ… sẽ không bao giờ biết đâu.”

“Ừ, tôi hiểu. Nhưng chẳng phải các cậu có câu ‘Người đang làm, trời đang nhìn’ à? Ừm… hình như không phải nghĩa đó? Kiểu ‘tổ tiên phù hộ’ ấy?”

Lục Trúc cười nhạt, vừa định nói thì… ợ:

“Người đang làm, trời đang nhìn? Nếu thật vậy thì tôi đã chẳng còn ở đây từ lâu rồi.”

Saotome Mirai lặng lẽ bật ghi âm.

[Xin lỗi bạn Lục… nhưng đây là nhiệm vụ.]