"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 03

"Ahahaha, thằng này thú vị ghê! Trưng bày ở trường cơ đấy."

"Trưng bày ở trường..."

"Trư..."

Tiếng cười dừng lại. Nét mặt của Lục Trúc cũng đơ ra.

Khoan đã, rốt cuộc cậu đang lo cái gì? Giờ này, mấy người đó có ai biết cậu là ai đâu?

Nghĩ đến đây, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhún vai tự trấn an.

Đừng tự dọa mình nữa, cậu bây giờ chẳng còn là cái tên quan trọng gì đâu. Nhận thức về bản thân, cậu rõ lắm rồi.

Tự vỗ về xong, Lục Trúc cũng mất hứng dạo chơi, quay người bước về ký túc.

Hôm nay kiếm được một khoản bất ngờ, nhưng cũng chỉ đủ cầm cự. Làm nghề “liếm hộ” cậu chắc chắn là không quay lại nữa rồi, giờ phải nghĩ cách khác để kiếm tiền thôi.

Làm lại việc làm thêm với Hướng Thần?

Thôi, bỏ đi. Người nhà Nam Cung dù chẳng tiếp xúc sâu, cũng có thể kéo cậu xuống bùn. Tránh xa thì hơn.

Đi tới đâu hay tới đó vậy.

Lục Trúc trở lại phòng ký túc, vừa mở cửa đã thấy Hoàng Bảo Thư đang “solo bàn phím” cực hăng.

Tiếng phím gõ vang rần rần — lại có đứa xui xẻo nào chọc điên cậu ta rồi?

"Ê? Lục ca về rồi à?" Triệu Tử Duệ là người đầu tiên phát hiện, chào một tiếng.

Hoàng Bảo Thư nghe tiếng động, tay gõ mới chậm lại một chút:

"Đầu heo, mấy ngày nay mày trốn đi đâu đấy? Với lại tóc mày làm sao thế?"

Lục Trúc chẳng buồn giải thích, phẩy tay:

"Đi nhuộm, ngầu không?"

“Xí~”

Thấy tụi nó không định truy tới cùng, Lục Trúc cũng lười giải thích, ngồi xuống mở laptop.

"Vào không Lục ca? Tao không chịu nổi thằng rác rưởi này nữa rồi, mày mà vào thì mình đánh luôn."

Đương nhiên Lục Trúc không từ chối. Dù gì cậu cũng định vậy mà.

"Vào, vô liền đi. Đừng lãng phí thời gian."

"OK, để tao nhắn cho mấy đứa team thường."

Nhìn nhà chính nổ tung, Hoàng Bảo Thư đau lòng, lại lẩm bẩm chửi cái thằng đi lane 1/10/0 nào đó một trận.

"Farm cũng không xong, ăn ké cũng không được, vô rừng cho lẹ đi! Lục ca, invite rồi đó!"

"Vào rồi."

Một cảm giác deja vu kỳ lạ dâng lên. Lục Trúc thấy hơi lấn cấn, đưa tay gãi đầu.

"Đầu heo, ngủ gật hả? Không pick tướng là định troll team đấy à?"

Tiếng hét của Hoàng Bảo Thư kéo Lục Trúc về với hiện tại.

Cậu có cảm giác tinh thần mình đang bất ổn, tất cả mọi thứ trước đó vẫn còn quá rõ ràng, rõ đến mức khiến cậu chẳng phân biệt nổi thực hay mơ.

"Rồi rồi, có chọn đây. Lơ đễnh chút thôi mà, làm gì căng."

Lục Trúc liếc màn hình — không phải Yuumi. Cái gì mà "lặp lại một lần nữa" chứ? Đúng là cậu tự dọa mình mà thôi.

"Phải đấy, Bảo ca bình tĩnh chút đi." — Triệu Tử Duệ cười cười.

Lý Quý cũng chen vào, dù trận trước không phải người chịu khổ:

"Không sao đâu, có tui carry rồi."

Hoàng Bảo Thư đành ngậm bồ hòn làm ngọt, buff tự tin, vào trận.

Rồi lại chơi đến tối đen mới nghỉ, bụng cũng bắt đầu kêu.

"Mấy ông... ai đi mua cơm đây?" Lục Trúc quay lại hỏi, lần này nhất định không muốn mình đi.

"Để tui đi cho, đánh mỏi quá rồi, nghỉ xíu." — Triệu Tử Duệ xung phong, cả đám vỗ tay hoan hô.

Ra khỏi ký túc xá trong tiếng tiễn đưa tưng bừng, cảm giác đúng là khá lạ lẫm.

Lục Trúc vừa may mắn, lại vừa xui xẻo. Ai mà ngờ, Giang Thư – người tìm cậu cả ngày không thấy – lại bất ngờ quay lại chứ?

Lục Trúc đang ở đâu?

Hôm nay, đây đã là lần thứ n cô tự hỏi mình. Mức kiên nhẫn gần như chạm đáy.

Và đúng lúc ấy, Triệu Tử Duệ xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Kẻ săn mồi nhìn trúng con mồi – dù không phải mục tiêu cuối cùng cô nhắm đến.

Giang Thư lặng lẽ bám theo, định tìm cơ hội tiếp cận, hỏi cho ra tung tích của Lục Trúc.

Cho đến khi cô thấy Triệu Tử Duệ gọi bốn suất cơm.

Không cần hỏi nữa.

Cô đã biết Lục Trúc đang ở đâu. Như vậy, còn có thể để hắn chạy thoát sao?

Giang Thư khẽ cười, xoay người rời khỏi căn-tin.

Cùng lúc đó, Lục Trúc bỗng thấy ớn lạnh sống lưng, bất giác rên rỉ:

"Sao điều hòa lại thổi thẳng mặt mình nữa thế này? Lạnh chết mất!"

"Ê ê, đầu heo, đừng nói là yếu quá đấy nhé? Đừng nha đừng nha?"

"Hả? Mày đang lảm nhảm cái gì thế?"

"Vãi! Dám nói ông là yếu hả? Tin không, tối nay ông cho mày ôm mông mà khóc luôn!"

"Cút! Tránh xa tao ra, tên cáo già xảo quyệt!"

Hai thằng bắt đầu cà khịa nhau. Lý Quý ngồi xem cười ha hả, nhưng chưa được bao lâu thì Triệu Tử Duệ về tới, phá vỡ khung cảnh.

"Đến giờ ăn cơm rồi anh em ơi!" — chiến thắng trở về!

"U hú hú hú~~~!"

...

Ăn no uống đủ, giờ làm gì?

Thông thường là thời gian giải trí, nhưng Lục Trúc không định chơi nữa, cậu muốn đặt lịch khám sức khỏe ngày mai.

Vẫn là Bệnh viện Nhị Thành phố, không phải vì có kỷ niệm gì sâu sắc, mà là do ấn tượng mạnh quá, lướt tới là bấm luôn.

Đã click rồi thì đặt luôn vậy. Dù sao trình độ cũng ổn, kiểm tra cũng an tâm hơn.

Đặt lịch xong, Lục Trúc chui vào chăn ngủ. Không tránh khỏi bị Hoàng Bảo Thư châm chọc vài câu, nhưng cậu chẳng buồn để ý.

Coi như chó sủa cho vui tai.

Thành thật mà nói, hơi tiếc là lúc đầu tâm trạng bất ổn, không tẩn cậu ta một trận giải sầu.

Nhưng sau khi Lục Trúc ngủ say, cửa phòng ký túc vang lên tiếng gõ.

Hoàng Bảo Thư ngạc nhiên bước ra mở cửa, thấy dì quản lý ký túc xá thì khựng lại.

Giờ này đến làm gì? May mà chưa cởi đồ.

"Dì cần gì ạ?"

"Lục Trúc có ở phòng các cháu không?"

"Có ạ."

Dì đưa ra một phong thư:

"Có một cô bé nhờ dì chuyển giúp, các cháu đưa lại cho cậu ấy nhé."

"À... dạ dạ, được ạ."

Cô bé? Hoàng Bảo Thư cảm thấy phong thư trong tay như biến thành miếng dưa hấu — mát lạnh, ngọt ngào, hấp dẫn vô cùng!

Dì quản lý đưa thư rồi rời đi, Hoàng Bảo Thư đóng cửa, nhếch môi cười gian:

"Anh em! Có gái nhỏ gửi thư tay cho đầu heo nhà mình kìa!"

"Vãi thật? Mở ra coi thử?"

Triệu Tử Duệ cau mày:

"Không hay đâu. Hôm nay Lục ca có vẻ tâm trạng không ổn, lỡ không phải chuyện vui thì... tụi mình còn mặt mũi nào gọi là anh em nữa."

Không khí nghiêm túc hẳn, Hoàng Bảo Thư tiếc rẻ đặt lại lá thư lên bàn Lục Trúc:

"Thôi, chơi tiếp đi..."

...

Một đêm giấc mơ chẳng lành.

Lục Trúc vẫn bị giấc mơ quấy rối. Lần đầu tiên, cậu muốn phá vỡ nó, không chịu đựng nữa.

Nhưng thất bại. Mỗi cú đấm cậu tung ra, thứ chờ đợi chỉ là vực thẳm vô tận.

Cảm giác rơi tự do, ngạt thở đến tuyệt vọng.

Lục Trúc như cảm nhận được vô số bàn tay kéo cậu xuống đáy.

Tít tít tít — tít tít tít — tít tít tít —

Mọi thứ chìm vào bóng tối. Lục Trúc choàng tỉnh, bực bội vỗ vào điện thoại tắt báo thức.

Sáng rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Cậu hít sâu vài cái để trấn tĩnh, rồi rời giường, rửa mặt thay đồ.

Còn cái phong thư trên bàn? Lục Trúc chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Không phải cố tình. Mà là... vô thức không để tâm tới.

Còn phải đi khám. Buổi sáng không được ăn uống. Ráng chịu đói cho xong kiểm tra, rồi mới tính chuyện lấp đầy cái bụng.

Lục Trúc khựng lại, khẽ cười khổ:

Bây giờ... mình lại quen với việc ăn sáng rồi nhỉ?