Sau khi đánh răng rửa mặt xong quay về, Lục Trúc mới phát hiện ra một phong bì đặt trên bàn.
Cậu không nhớ mình có thứ này. Chẳng lẽ là Hoàng Bảo Thư mấy người kia để lại?
Lục Trúc cầm lên xem thử. Phong bì rất đơn giản, không có bất kỳ họa tiết thừa thãi nào, chỉ có đúng hai chữ – tên cậu.
Gửi cho cậu?
Lục Trúc hơi cau mày, xé ra xem.
“Đừng cố gắng thay đổi những chuyện đã xảy ra. Cũng đừng mưu cầu thay đổi người khác.”
Dòng chữ này Lục Trúc từng thấy qua, nhưng điều khiến cậu để tâm không phải là nội dung…
Mà là nét chữ. Quen thuộc đến kỳ lạ.
Tuy nhiên, cậu không thể nhớ nổi là của ai. Đầu óc loạn hết cả lên, những lần trọng sinh quá nhiều đã để lại tổn thương nghiêm trọng trong não bộ cậu.
Tít tít tít— tít tít tít— tít tít tít—
Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên lần nữa. Đây là cái báo thức thứ hai mà Lục Trúc đặt riêng để đề phòng bản thân trì hoãn.
Cậu lắc đầu, nhét lá thư vào ngăn kéo rồi rời khỏi ký túc xá.
Đi bệnh viện trước đã, mấy chuyện râu ria khác… nghĩ thêm chỉ tổ đau đầu.
Ra khỏi khu nhà, Lục Trúc thẳng hướng cổng trường. Mải miết trong suy nghĩ, cậu không nhận ra có người đang lặng lẽ bám theo phía sau.
Giang Thư im lặng bước theo. Cô không lên tiếng gọi, chỉ muốn xem thử rốt cuộc Lục Trúc định đi đâu sớm thế này.
Nếu là đi gặp con gái thì… vẫn nên trói bé con đem về nhốt lại là chắc nhất.
Tuy cách làm của Du Hi khiến cô thấy chướng mắt, nhưng nếu là mình thực hiện thì lại không có vấn đề gì cả.
Thấy Lục Trúc lên một chiếc xe, Giang Thư cũng lập tức đón xe bám theo. Càng đi, phương hướng càng quen thuộc…
Bệnh viện?
Lục Trúc gặp vấn đề sức khỏe à?
Giang Thư cau mày, tim như bị bóp nghẹt, vội vàng xuống xe và đi theo.
“Chào bác sĩ, tôi là người đã hẹn trước hôm qua, tên Lục Trúc.”
Không cần xếp hàng, Lục Trúc đi thẳng vào khu kiểm tra sức khỏe.
Sau khi xác nhận thông tin, bác sĩ đưa cho cậu một bảng danh sách xét nghiệm, bảo cậu làm lần lượt theo mục.
Làm từng hạng mục một, đến cuối cùng Lục Trúc cũng bắt đầu cảm thấy đuối sức.
Đợi mãi mới có kết quả tổng hợp. Nhìn thấy bác sĩ nhíu mày, tim Lục Trúc như thắt lại.
“Bác sĩ... anh cau mày làm gì vậy?” Lục Trúc khẽ giật khóe môi, lòng đầy bất an.
Mới sáng sớm, bác sĩ làm sao mà mệt được? Không thể nào.
“Cậu trai, thể trạng của cậu không ổn chút nào, có dấu hiệu lão hóa rồi.”
“Lão hóa?” Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe kết luận này Lục Trúc vẫn chết lặng.
“Dạo gần đây cậu đã làm gì?” Bác sĩ liếc mắt nhìn tóc cậu, tiếp tục hỏi.
Lục Trúc nhăn mày. Nói thật thì chẳng ai tin, “Nhiều chuyện lắm.”
Gương mặt cậu đầy vẻ khó nói thành lời. Bác sĩ gật đầu ra chiều thông cảm, không hỏi thêm:
“Dù sao thì, mấy việc cậu đang làm hiện giờ… nên dừng lại. Nếu không thì chỉ càng tệ hơn thôi.”
“Vậy... giờ còn cứu được không?”
“Cứu? Đây đâu phải bệnh. Chỉ có thể điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt, ăn uống điều độ, rèn luyện cơ thể, tăng cường thể lực.”
Phải kỷ luật tới mức đó à… Mí mắt Lục Trúc giật giật. Cậu không nghĩ mình làm nổi đâu. Nhưng giờ thì không thể trọng sinh nữa rồi. Biết đâu lần sau là chết thật.
Lục Trúc cười khổ: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi. Nếu có điều kiện, cậu có thể dùng thêm một số thực phẩm chức năng hỗ trợ.”
“…"
Hiểu rồi. Cứu người là trách nhiệm, còn quảng bá sản phẩm bệnh viện là… nghĩa vụ khác đúng không?
Lục Trúc không thấy khó chịu. Thậm chí còn cảm thấy có lý. Hiện giờ đầu óc cậu rất tỉnh táo – chẳng có gì quý hơn mạng sống cả.
Cậu đứng dậy, cảm ơn bác sĩ rồi xoay người định rời đi.
Nhưng vừa mở cửa ra, lập tức bắt gặp một bóng người quen thuộc đang ngồi ở ghế dài ngoài hành lang – Giang Thư.
Lục Trúc sững lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không rõ vì sao cô lại ở đây, nhưng chắc cô không nhớ cậu đâu. Coi như người lạ lướt ngang thôi.
Khóa cửa lại, cậu giữ vẻ mặt vô cảm bước đi.
“Chờ đã, cậu đánh rơi đồ này.”
Giang Thư đột ngột lên tiếng khiến Lục Trúc khựng lại.
Không dừng cũng không được. Hành lang chỉ có hai người, cậu không dừng thì ai dừng?
Hít sâu một hơi, Lục Trúc cố giữ bình tĩnh quay người lại, chỉ vào chính mình:
“Cô đang nói với tôi?”
Giọng lạ hoắc, chẳng giống Lục Trúc trong trí nhớ của cô chút nào.
Nếu không phải vừa rồi cô kịp nhìn thấy ánh hoảng loạn trong mắt cậu, có khi cô còn tưởng cậu thực sự đánh mất ký ức rồi.
Giang Thư khẽ cười, gật đầu:
“Đúng vậy, cậu đánh rơi đồ.”
Lục Trúc đưa tay sờ túi. Điện thoại còn đây, đồng hồ… vốn dĩ không có. Toàn thân cậu chỉ mang theo một chiếc điện thoại và một tờ kết quả khám bệnh.
Trên đầu Lục Trúc hiện lên dấu chấm hỏi to tướng:
“Tôi không đánh rơi gì cả. Cô tìm người khác thử xem.”
“Cậu thật sự… muốn tôi đi tìm người khác sao?”
Giọng Giang Thư bỗng thay đổi hẳn.
Lục Trúc chết đứng, vẻ mặt hoang mang. Cảm giác này… quá đỗi quen thuộc.
Cơ thể run lên, không gian xung quanh như bị đóng băng. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Thư bước tới, nụ cười trên mặt cô là thứ cậu quá đỗi quen thuộc.
[Chị gái]?
Giang Thư nhẹ nhàng áp tay lên má Lục Trúc, ghé sát tai cậu, hơi thở ấm nóng phả lên tai… nhưng Lục Trúc chỉ cảm thấy lạnh buốt.
“Bạn gái cậu đánh rơi rồi, không định nhận lại à?”
Sao lại như thế này…? Chẳng phải cậu đã quay về rồi sao? Tại sao… tại sao lại…
Chẳng lẽ… đây mới chính là ý nghĩa thật sự của vòng lặp Mobius?
Lục Trúc bật cười khổ, như thể đã nghĩ thông. Chết đi bao nhiêu lần, tâm thái của cậu sớm đã thay đổi.
Đã không thể chống lại số phận… vậy thì chấp nhận thôi.
Chuyện “ta làm chủ số mệnh, không theo ý trời” – rốt cuộc chỉ là chuyện cổ tích.
“Rốt cuộc mình vẫn chẳng thay đổi được gì.” – Cậu lẩm bẩm.
“Không đúng đâu~”
Giang Thư ôm chặt lấy Lục Trúc, toàn thân áp sát như muốn khảm vào nhau.
Nhưng sao lạnh quá…
“Cậu không phải không thay đổi gì, chỉ là… cậu đã làm ra sự thay đổi mà tôi muốn thấy.”
Lời nói mông lung của Giang Thư khiến Lục Trúc có phần nghi hoặc.
[Sự thay đổi cô ấy muốn]
Giang Thư rốt cuộc muốn thay đổi điều gì? Thứ cô mong muốn nhất là gì?
Lục Trúc như hiểu ra điều gì đó… Nhưng vẫn không thể lý giải được: Tại sao Giang Thư lại là ngoại lệ? Chỉ vì cô là người có đa nhân cách sao?
Vậy liệu… những người có đa nhân cách khác cũng như vậy?
Nếu chuyện này là thật, thì…
Ánh mắt Lục Trúc trầm xuống. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đi theo quỹ đạo ban đầu nữa. Vì Giang Thư không phải người duy nhất cậu từng gặp có đa nhân cách.
Hy vọng… đừng có rắc rối gì thêm nữa.
“Rồi, giờ thì… bé con của chị, nói chị nghe xem, cơ thể em thế nào rồi?”
Giang Thư thu lại nụ cười, ánh mắt đầy lo lắng chẳng còn cách nào che giấu nổi.
Lục Trúc nhìn cô, không biết phải trả lời thế nào.
Thôi vậy, đừng chống đỡ nữa, không còn quan trọng nữa rồi. Cậu không muốn làm thằng hề thêm lần nào nữa.
Cậu đưa tờ kết quả cho Giang Thư:
“Đại khái là như vậy.”