"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 06

Lục Trúc cảm thấy mình bị lừa rồi.

Đứng giữa phố, ngửa mặt nhìn trời, cậu buông một tiếng thở dài thườn thượt.

“Không phải nói đi ăn tiệc lớn sao? Sao lại về nhà chị rồi?”

Giang Thư liếc cậu một cái, ánh mắt đầy bất mãn với vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt Lục Trúc, nhưng cô vẫn kiềm chế không động tay động chân. “Nhà tôi thì không thể ăn tiệc à?”

“Tôi... tôi có bóng ma tâm lý với nhà chị.” Lục Trúc nhỏ giọng than, giờ thì cậu buông bỏ thật rồi, chẳng còn gì phải giấu, dù sao Giang Thư cũng biết chuyện đó, thẳng thắn nói ra còn hơn.

“Vào không?” Giọng Giang Thư lạnh đi ba phần. Thế là Lục Trúc ngậm miệng, lặng lẽ theo cô lên lầu.

Vẫn là căn hộ cao cấp quen thuộc đó, chỉ khác là lần này không có Thượng Quan Tình Vũ.

“Chị định tự tay nấu ăn đấy à?”

“Em nghi ngờ tôi đấy à?”

“Không, chẳng qua tôi nhớ là chị chưa từng bước vào bếp bao giờ.”

Câu này khỏi cần nghi ngờ gì hết rồi.

Thật là quá đáng, sao Lục Trúc dạo này miệng cứ lắm chuyện thế nhỉ?

Giang Thư cố kiềm chế lửa giận, nở một nụ cười giả tạo, chậm rãi đi tới, ngồi phắt lên đùi Lục Trúc, nâng cằm cậu lên.

Nhưng ánh mắt lại lóe sáng như dao, hai tay cô bắt đầu cấu nắn mặt cậu một cách điên cuồng.

“Đừng có thấy tôi hiện giờ hiền lành mà cứ cố tình khiêu khích!”

“Ư ư...” Lục Trúc chớp mắt liên tục, lập tức đầu hàng. Giang Thư mới hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi vào bếp.

Lục Trúc xoa xoa mặt, hơi rát thật đấy.

Có lẽ vừa nãy hơi quá trớn rồi. Giang Thư đối xử với cậu quá tốt, suýt nữa khiến cậu quên mất đây vẫn là nhân cách “Chị gái” của cô.

Tốt nhất là nên ngoan ngoãn lại đi.

Ngồi không chán quá, Lục Trúc lấy điện thoại ra định lướt mấy cái clip giải trí cho giết thời gian, chứ bảo cậu ngồi chờ yên thì chẳng đời nào chịu nổi.

Thế mà đúng lúc ấy, cuộc sống lại chẳng để yên cho cậu thư giãn.

Vừa mở app chưa được bao lâu, một tin nhắn từ Hoàng Bảo Thư đã nhảy ra.

[Đang bận ngắm gái – Hoàng nào đó]: Lục ca, đi đâu thế? Về nhớ mang phần cơm nha?

[Một cú đấm vỡ luôn cao su quý]: +1

[Gọi tôi là anh Triệu đi]: +1

Lục Trúc nhếch môi, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình:

[Lục đại ba ba]: Tôi không về.

[Hoàng nào đó]: Vậy thôi.

Cả nhóm lập tức im lặng. Nhưng chưa kịp yên ổn lâu, một thông báo khác lại nhảy ra.

Lần này không phải nhóm bạn cùng phòng mà là nhóm lớp.

[Ủy viên văn nghệ]: @all Trường sắp tổ chức liên hoan văn nghệ, có ai muốn đăng ký tiết mục không?

Liên hoan văn nghệ à... Lục Trúc bắt đầu hồi tưởng về những ký ức không mấy dễ chịu.

Câu chuyện “Năm đó, liều mạng cứu hội trường khỏi sập”.

Chỉ tiếc là cứu xong lại nuôi phải kẻ phản bội. Tuy Hoàng Bảo Thư không biết, nhưng nói thật, cái kết của Lục Trúc hôm nay có phần công lớn của hắn ta.

Khốn nạn thật! Càng nghĩ càng bực, hay là đi xử đẹp thằng đó nhỉ?

Lục Trúc nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt mờ đục, nhưng chỉ trong chốc lát.

Thôi bỏ, cứ để hắn sống lay lắt trên đời đi, bảy linh – tám ngũ – sáu tứ – năm mơ...

Lục Trúc định tắt thông báo, tiếp tục xem clip thì điện thoại bất ngờ bị giật mất.

“Liên hoan văn nghệ à.” Giang Thư liếc nhìn nội dung trong nhóm, nhướng mày. “Kiếp trước họ có đi không?”

Lục Trúc hơi sững người, không biết cô đang tính gì, nhưng với tư cách một kẻ buông xuôi sự đời, nghĩ gì nói nấy thôi: “Trần Nguyên Nguyên có đi.”

“Cô ta đi tìm em à?” Ánh mắt Giang Thư đột ngột sắc bén, gắt gao nhìn Lục Trúc chằm chằm.

“Tất nhiên là không, cô ấy bị bạn thân kéo đi thôi.”

Giang Thư khẽ cong môi, bắt đầu gõ gì đó trên điện thoại của Lục Trúc.

“Chị làm gì đấy?”

“Đăng ký tiết mục.”

“Nhưng đây là thông báo cho lớp em mà.”

“Thì dùng tên em báo danh là được chứ gì.”

“Dùng tên em?!”

Điện thoại được trả lại, Lục Trúc nhìn dòng tin nhắn, im lặng luôn.

[Lục Trúc: Tôi với học tỷ Giang Thư bên học viện nghệ thuật muốn đăng ký một tiết mục.]

[Ủy viên văn nghệ: Biểu diễn chung à? Ok luôn, mai gửi lại thể loại và tên tiết mục để mình tổng hợp.]

Lục Trúc thở dài thườn thượt. “Chị kéo em vào làm gì... em đâu biết chơi đàn piano.”

“Ai nói là biểu diễn piano?”

“Hả?” Linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng Lục Trúc, đặc biệt là khi thấy nụ cười “sát nhân” của Giang Thư.

“Chúng ta sẽ diễn... kịch sân khấu.”

“... Cho em đoán, có phải là một câu chuyện về đôi tình nhân sống hạnh phúc bên nhau, cho đến khi một ngày nọ có hai tên cướp xuất hiện tính bắt cóc em, rồi chị giết sạch tụi nó không?”

Giang Thư không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Trúc bằng ánh mắt như muốn đâm người.

Lục Trúc lập tức cúi đầu, “Em im rồi.”

Giang Thư hừ lạnh một tiếng, quay người trở lại bếp.

Bị nhìn thấu ý đồ khiến cô hơi mất mặt, nhưng đoán trúng thì đã sao? Lục Trúc vẫn phải diễn thôi.

Và phần tiểu tiết, thì tất nhiên không đến lượt Lục Trúc can thiệp.

Tâm trạng Giang Thư dịu lại đôi chút, cô tiếp tục công việc nấu ăn của mình.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng Lục Trúc cũng thấy một món được mang ra từ bếp.

Nhìn thôi đã thấy ổn áp, là canh gà ác hầm, có cho thêm chút kỷ tử nữa.

“Canh hầm hơi vội, tối quay lại hâm nóng lần nữa sẽ ngon hơn.”

Lục Trúc gật đầu, không dám nói gì nhiều. Giờ mà nói sai câu nào lại bị đè ra cấu mặt thì tiêu.

Nhưng mà... thật sự không nhịn được, “Sao canh này nhạt thế?”

“Ít dầu ít muối.”

“À...”

Không nói nữa, có cái ăn là tốt rồi.

Ăn uống xong xuôi, Lục Trúc liền ra ghế nằm nghỉ. Cậu giờ mặc kệ tiêu hóa hay không, buồn ngủ rồi, đến giờ nghỉ trưa rồi mà.

Cảm giác như đang tận hưởng sớm cuộc sống hưu trí vậy.

Thế nhưng, Lục Trúc lại không nằm yên được. Mới một lát đã thở dài ngồi dậy, “Học tỷ, sao chị cứ nhìn em mãi thế?”

“Tôi đang nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em nói em bị lão hóa, vậy tại sao mặt vẫn trẻ thế?”

“Em đâu biết.”

“Thị lực các thứ không bị ảnh hưởng à?”

“Chắc có, nhưng em không nhận ra.”

“Vậy... em còn sinh con được không?”

...Im lặng. Lục Trúc không biết phải trả lời sao.

Giang Thư lại thản nhiên nhún vai, chẳng sao cả, cùng lắm thì làm thụ tinh ống nghiệm.

Quá đáng đến mức không nhịn nổi nữa rồi! “Em thấy chắc mình chưa yếu đến mức ấy đâu...”

Khóe môi Giang Thư nhếch lên, cô lao thẳng vào người Lục Trúc: “Vậy để tôi thử xem!”

Lục Trúc: !!!

Mắc bẫy rồi, một cái bẫy ngu xuẩn như vậy mà cậu lại mắc vào, hối hận muốn chết.

“Hay là... mình nói chuyện lý trí chút đi?” Lục Trúc cố gắng thương lượng. Nhưng đây là địa bàn của Giang Thư, cậu lại không có kỹ năng hồi sinh.

Thế nên, bát canh hồi nãy là để... bù năng lượng cho tối nay?

Tất cả, từ đầu đến cuối, chỉ là một cái bẫy mà thôi!

Lục Trúc ngủ một mạch đến tối, cảm nhận được chiếc giường mềm mại bên dưới, lặng lẽ mở mắt.

May thật, không phải căn phòng từng nhốt cậu trước kia.

Chỉ là... những chuyện xảy ra hôm nay, dường như không chân thật chút nào.

Lục Trúc ngồi dậy, cúi nhìn bụng mình.

Tội lỗi của cậu... là đang được trả dần, hay đang bị đào sâu thêm đây?