"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 05

Sau khi cầm lấy tờ phiếu kết quả, sắc mặt của Giang Thư trở nên rõ ràng là không tốt.

Suy nghĩ một lúc, cô gập tờ giấy lại, tiện tay nhét vào túi xách. “Bác sĩ có đề xuất gì không?”

“Ngủ nghỉ đúng giờ, ăn uống điều độ, tăng cường vận động.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Căn bản đây không phải bệnh gì...” Lục Trúc hơi bất lực, trong ánh mắt lộ rõ nét mỏi mệt và từng trải.

Giang Thư hít sâu một hơi, khoác tay Lục Trúc rồi dắt anh rời khỏi bệnh viện.

Lục Trúc không phản kháng, đúng như anh đã nói, giờ anh buông xuôi rồi. Chỉ cần không lấy mạng anh là được, còn lại thế nào cũng chẳng quan trọng.

Sống... mới là điều quan trọng nhất. Dù cho việc sống sót, đôi khi thật sự rất mệt mỏi.

Tuy nhiên, có chuyện vẫn cần hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi mua ít thực phẩm bổ sung. Nhân tiện…” Giang Thư liếc qua mái tóc của anh, “đổi kiểu tóc luôn đi. Màu tóc hiện tại trông già dặn quá, không hợp với em chút nào.”

“Ê~ Lúc đầu chị gặp em cũng đâu thấy có ý kiến gì.”

Giang Thư khựng lại, lườm anh một cái: “Em có phải kiểu có sở thích kỳ quặc không đấy?”

“Không có đâu.” Lục Trúc trả lời tỉnh rụi.

“Nếu có thì cứ nói, chị chiều được hết~”

“Ờ.”

“Không thể phản ứng khác được à?”

“Woa~”

“...”

Giang Thư tức đến nghẹn, đấm như đánh vào bông—mềm oặt, chẳng trút giận được gì.

Nhưng cũng chẳng sao. Dù gì thì giờ Lục Trúc cũng là của cô. Từ từ rồi cô sẽ “nặn” ra một phiên bản Lục Trúc hoàn hảo theo cách của mình.

Khoảng thời gian này công ty nhà Giang Thư chưa bị Nam Cung Hướng Vãn đâm sau lưng, nên cô vẫn tiêu tiền rất mạnh tay, khiến Lục Trúc không khỏi cau mày.

“Sao phải mua nhiều vậy?”

“Bổ sung nhiều chẳng phải tốt hơn sao?”

“Nhưng phí quá, hơn nữa cũng không cần thiết đến thế. Tự bản thân có ý thức rèn luyện là ổn rồi.”

Giang Thư liếc anh một cái: “Em có thể chờ, nhưng chị thì không.”

Hửm? Ý là sao? Lục Trúc nghe mà chẳng hiểu gì.

Thực ra, Giang Thư chỉ lo lắng: lỡ như có thêm người “đặc biệt” giống cô thì sao? Cô không thể chắc mình là trường hợp duy nhất.

Tỉnh táo lại đi, đừng tự cho mình là trung tâm. Trái Đất thiếu ai cũng vẫn quay.

“Mua xong rồi, đi thôi.” Giang Thư để nhân viên gói đồ và gửi thẳng về nhà, còn cô thì kéo tay Lục Trúc rời khỏi cửa hàng.

Về đến nhà, Lục Trúc khẽ thở dài. Rõ ràng là Giang Thư đã “bắt bài” anh rồi.

Thôi thì tới đâu hay tới đó.

Sau đó, cả hai tới tiệm làm tóc. Khi bị Giang Thư ấn xuống ghế, Lục Trúc lại được nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong gương.

Bình tĩnh tới mức... suýt ngủ gật.

Giang Thư như đoán được anh đang nghĩ gì, nắm lấy tay anh: “Ngủ đi, dậy rồi sẽ thấy một phiên bản khác của mình.”

Không rõ là do buff ảo giác hay do debuff suy nhược, Lục Trúc thật sự ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt lấy tay Giang Thư.

Giây phút đó, Giang Thư cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Cô thật muốn cho Du Hi và Trần Nguyên Nguyên nhìn thấy cảnh này, để họ thua triệt để, chỉ biết tức giận mà chẳng làm được gì.

“Anh ơi... Ơ?” Stylist sững người. Khách mới vừa ngồi xuống đã... ngủ rồi?

Thế thì cắt tóc kiểu gì đây?

“Cô gái, anh này trước khi ngủ có dặn kiểu gì không ạ?”

Giang Thư chớp mắt, rồi nhìn mái tóc của Lục Trúc, khóe môi nhếch lên một cách đầy ẩn ý.

“Anh ấy bảo làm kiểu... kỳ nhị y sam lâm tứ cứu kỳ tam linh chi mộng.”

Giấc ngủ này, Lục Trúc ngủ rất sâu và yên. Mơ hay không anh chẳng biết, nhưng rõ ràng là ngủ đã đời.

Có điều…

Ngủ mà còn cần người dỗ bên cạnh thì... hơi mất mặt.

Lục Trúc không ngu. Anh đã từng có những giấc ngủ ngon, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

Chầm chậm mở mắt, Lục Trúc nhìn thấy trong gương—cái đầu bạc trắng, sững người.

Gì vậy? Sao tóc lại trắng hết rồi? Lẽ nào anh chết nữa à?

Không đúng không đúng! Bình tĩnh lại, đây là tiệm tóc mà!

Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh?! Lúc chết ai quan tâm là đang ở đâu?!

Lục Trúc hoàn toàn hỗn loạn, thì Giang Thư bước tới, tay cầm hai ly nước trái cây.

“Tỉnh rồi à? Khát không? Uống miếng nhé?”

Lục Trúc quay phắt đầu lại, run rẩy: “Tôi… vừa rồi có phải ‘ngủm’ không?”

“Không đâu~ chỉ là nhuộm trắng tóc thôi mà.”

“Thật không?”

“Thật mà~”

Giang Thư vẫn cười nhẹ nhàng như ngày còn là đàn chị dịu dàng, mặc dù thực ra lúc này là nhân cách "chị gái" đang chiếm quyền.

Sau khi xác nhận mấy lần, Lục Trúc miễn cưỡng chấp nhận hiện thực. Có điều: “Tại sao lại nhuộm trắng? Tóc đen không đẹp sao?”

Giang Thư mỉm cười. Đương nhiên không thể để tóc đen được. Từ nay về sau, Lục Trúc chỉ thuộc về cô. Mọi thứ liên quan đến quá khứ, đều phải cắt đứt.

Không thể sửa mặt thì đổi màu tóc. Trước tiên là tạo ra cảm giác xa lạ.

Không thể để đám hồ ly tinh có cơ hội “đánh úp” được nữa.

“Vì tóc trắng hợp với em hơn.”

“…”

Lục Trúc nhìn lại mình trong gương. Ừm, so với kiểu nửa đen nửa trắng trước đây thì giờ trông còn tạm được.

“Thôi kệ, vậy đi.” Lục Trúc buông xuôi, bỏ ý định nhuộm lại tóc đen. Tóc không thể nhuộm nhiều, nhất là với anh bây giờ.

Giang Thư cười rạng rỡ, “Vậy để mừng ngày hôm nay, mình đi ăn một bữa hoành tráng nhé~”

Ổn không đấy? Không ổn tí nào! Bác sĩ vừa dặn ăn uống điều độ, giờ đã bị lôi đi ăn đại tiệc?

Ọc——

...Thôi được, cơ thể đã phản bội lý trí. Ai bảo tiệc lớn thì không phải ăn uống điều độ chứ?

“Đi thôi.”

Nụ cười trên môi Giang Thư càng thêm rực rỡ. Trong đầu cô đã bắt đầu vẽ ra cuộc sống hạnh phúc sau này.

Cùng lúc đó, Du Hi đang có một ngày tồi tệ.

Đến tháng, lại mất ngủ. Cả người u ám, uể oải.

Cảm giác như trời đang đè lên đầu.

Tại sao lại trằn trọc đến thế?

Cô luôn có cảm giác… thiếu mất điều gì đó.

Du Hi nhìn quanh phòng, Như Dao đang chăm sóc cô bên cạnh. Ngoài Như Dao, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ.

Nhưng… vì sao trong lòng vẫn trống rỗng thế này?

Không thể lý giải nổi. Lại thêm tình trạng cơ thể không ổn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

“Tiểu thư, người có muốn nằm nghỉ chút không?” Như Dao thấy cô có gì đó không ổn, lo lắng bước lại hỏi.

“Không cần.”

Nghỉ ngơi không giải quyết được vấn đề. Đây là vấn đề từ tâm lý. Bệnh trong lòng thì phải dùng thuốc từ lòng.

“Nơi này không có việc gì nữa, em lui xuống đi.”

Dù vẫn lo, nhưng Như Dao không dám trái lệnh, đành gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”

“Chờ đã.”

“Tiểu thư còn dặn gì?”

“Lấy cho tôi ít báo, tạp chí gì đó mang qua tối nay.”

Du Hi cần thứ gì đó để phân tán sự chú ý, lấp đầy khoảng trống trong tâm trí.

Biện pháp này chỉ là đối phó tạm thời, nhưng lúc này lại là hiệu quả nhất.

Sau khi Như Dao rời đi, Du Hi ngồi trên giường rất lâu, đến khi mệt mới từ từ nằm xuống.

Nhưng lúc này... cảm giác trống rỗng lại càng rõ rệt hơn.

Du Hi đưa tay vuốt nhẹ ga trải giường—mịn, mềm mại. Nhưng… hình như vẫn thiếu gì đó.

Giống như… thiếu đi một chút đàn hồi. Mà... ga giường thì làm gì có đàn hồi chứ?

Không thể hiểu nổi. Ánh mắt Du Hi dần trở nên u ám.