"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 07

Sau một hồi trầm ngâm, Lục Trúc khẽ thở dài, lặng lẽ cầm lấy khăn ướt trên đầu giường bắt đầu lau chùi.

Khăn ướt đã chuẩn bị sẵn... Xem ra Giang Thư đúng là... chu đáo đến từng chi tiết.

Lục Trúc ngày càng thấy bối rối, thậm chí muốn tìm người gieo quẻ xem vận mệnh thế nào.

Cốc cốc cốc—

Khi anh còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng bị gõ. Chưa kịp lên tiếng, Giang Thư đã đẩy cửa bước vào.

Từ lúc gõ cửa đến lúc mở cửa, chỉ mất đúng hai giây.

Lục Trúc bất lực. Giờ anh không một mảnh vải che thân, đến cả chăn cũng chưa kịp đắp lên.

Anh âm thầm kéo chăn lên che tạm, "làm xong rồi" thì cũng không nên để lộ quá nhiều.

“Xì, còn che làm gì nữa? Làm cũng làm rồi, giờ xấu hổ cái nỗi gì?”

“…”

Xin hãy trả lại người đàn chị từng đỏ mặt chỉ vì ăn cơm chung với tôi…

“Dậy ăn cơm thôi. Quần áo—mặc đồ ngủ đi, quần áo của cậu tôi giặt rồi.” Giang Thư đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, rồi quay người đi ra ngoài.

Chỉ là... động tác hơi có chút mất tự nhiên.

Cô thật sự đã hoàn toàn nhập vai làm vợ rồi sao?

Nhìn bộ đồ ngủ đặt trên đầu giường, Lục Trúc chẳng biết nên nói gì. Nhưng ít nhất thì... cũng phải cho tôi cái quần lót chứ?!

“Phù——” Lục Trúc đưa tay che mặt, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Thấy anh mãi không ra, Giang Thư lại quay lại, “Sao còn chưa mặc đồ? Lần đầu kết thúc nên kích động quá à?”

Lục Trúc không đáp. Giang Thư thì lại nâng hai má, lộ vẻ đầy thỏa mãn: “Không ngờ cậu dù có dấu hiệu suy nhược, mà vẫn chịu được ba lần liền. Vậy là về sau khỏi lo rồi.”

Đúng là... anh cũng chẳng ngờ Giang Thư có thể cố gắng chịu đau mà cứng rắn làm tới ba lần.

Làm ba lần... là anh muốn chắc? Rõ ràng là bị ép mà!

“Thôi, đừng lề mề nữa, mau dậy ăn cơm.”

“…Vậy cậu có thể trả lại cái quần lót cho tôi không?”

“Không có. Mặc làm gì? Tối còn tiếp tục.”

“…Tôi thấy hình như cậu có ý trả thù thì phải.”

Giang Thư liếc anh một cái, giọng nhàn nhạt: “Tự tin lên, bỏ chữ ‘hình như’ đi.”

“…”

Lục Trúc chịu hết nổi, chỉ biết thở dài, ngoan ngoãn mặc đồ ngủ, đứng dậy dưới ánh mắt hài lòng của Giang Thư.

Mọi thứ bên phía này có vẻ yên ấm hoà thuận, nhưng ở phía khác thì lại chẳng dễ chịu như vậy.

**

Du Hi ngủ một mạch đến tận tối, cả buổi chiều không đến lớp, tâm trạng tồi tệ cực độ. Dù Ngu Dao đã mang cơm đến, cô cũng chỉ lặng lẽ đứng đợi bên cạnh, không dám mở lời.

Du Hi ngồi dậy, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngoài kia ồn ào gì thế?”

Câu này khiến Ngu Dao hơi khó xử, bởi cô cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô đành khom người nói nhỏ: “Tôi sẽ ra xem thử.”

Ngu Dao làm việc rất nhanh, chưa đầy mấy phút sau đã quay lại báo cáo: “Thưa tiểu thư, nghe nói là hệ thống bơm áp ở hòn non bộ bị hỏng, suýt nữa gây tai nạn.”

Đây vốn là chuyện hiếm khi xảy ra. Nhưng Du Hi chẳng mấy quan tâm, chỉ lạnh nhạt dặn: “Đóng cửa sổ lại, đừng để ồn.”

Mà... chuyện này thực sự chỉ là tai nạn thôi sao?

Cốc cốc cốc—

Lại có tiếng gõ cửa. Du Hi khẽ cau mày, Ngu Dao lập tức phản ứng, nhanh chóng tiến ra: “Ai đấy?”

Người bên ngoài có vẻ ngập ngừng, dường như không quen giọng của Ngu Dao: “Du Hi có ở trong không?”

**

Cảm thấy phiền lòng không chỉ có Du Hi, mà còn có Trần Nguyên Nguyên.

Tâm trạng cô tuy có khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa hết ức chế. Cảm giác khó chịu đó vẫn đè nặng trong lòng.

Rốt cuộc là vì sao?

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên trầm xuống, nhưng vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm hơn là bao.

“Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên! Mau nhìn nè, tớ mới mua cái này!”—Giọng Tiểu Như vang lên từ xa, ồn ào vô cùng.

Trần Nguyên Nguyên lơ đãng liếc qua một cái, sắc mặt trở nên kỳ lạ: “Cậu mua đống đồ ăn vặt này làm gì?”

“Ơ? Tình huống như này chẳng phải nên ôm đồ ăn nhâm nhi xem diễn sao?”

“Lấy bất hạnh của người khác làm niềm vui của bản thân? Coi chừng bị ăn đòn đấy.” Nói vậy, nhưng bản thân Trần Nguyên Nguyên cũng không có tư cách gì lên lớp người khác.

Tiểu Như lè lưỡi: “Vậy thôi, tớ về phòng ăn vậy.”

Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, “Đi thôi.”

“À đúng rồi, Nguyên Nguyên, cậu có định đăng ký tiết mục cho đêm liên hoan không?”

“Không hứng thú.”

“Vậy đi cổ vũ cho tớ đi được không?”

“…Cậu tham gia á?”

Tiểu Như ưỡn ngực kiêu hãnh, nhưng lại chẳng có gì để khoe: “Tất nhiên! Tớ sẽ múa cổ điển, mặc Hán phục, bảo đảm đẹp ngất ngây luôn!”

“Cậu biết múa à?”

“Không biết. Nhưng học là được mà. Tớ đâu có ngu đến mức không học nổi.”

“Nhưng tớ thực sự không muốn đi, thà học thêm chút còn hơn.”

“Trời ơi! Cậu học đến ngu người luôn rồi! Bạn trai thì không kiếm, sở thích cũng không có, vậy đại học chẳng phải uổng phí sao? Nghỉ ngơi thư giãn một chút không được à?”

Tiểu Như bắt đầu tung tuyệt chiêu làm nũng, ôm chặt lấy tay Trần Nguyên Nguyên cọ qua cọ lại, rõ ràng là không được đồng ý thì không buông.

Trần Nguyên Nguyên vốn đã tâm trạng kém, giờ lại bị dính lấy như thế suýt nữa thì phát cáu.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn: “Được rồi, tớ đi.”

“Yeahhh!”

Nhìn Tiểu Như nhảy cẫng lên vì vui sướng, Trần Nguyên Nguyên chỉ biết bóp trán. Vì sao cô phải chịu đựng những thứ này cơ chứ?

Nhưng như người ta nói, người phải chịu khổ không chỉ có mình cô.

**

Du Hi mặt không biểu cảm nhìn giáo viên, giọng nói mang theo chút bực bội: “Sao lại tìm em?”

“Thầy thấy gần đây em có vẻ tâm trạng không tốt, nên muốn đưa em đi thư giãn một chút.”

“Thư giãn?” Du Hi khẽ nhíu mày.

Cô thật không hiểu nổi, giáo viên gọi việc đi làm bảo mẫu ở đêm liên hoan là thư giãn?

“Nếu thiếu người thì thầy cứ nói thẳng.” Cô đáp tỉnh bơ.

Giáo viên cười khổ: “Thật sự không phải thiếu người, cũng chẳng phải bắt em làm không công. Chỉ là muốn em đổi không khí. Em cũng biết, không bao lâu nữa là đến buổi giao lưu học viện rồi. Thầy không muốn em bị ảnh hưởng lúc này.”

Nói cả tràng dài, nhưng Du Hi chẳng mấy để tâm, vẫn đang chịu đựng sự khó chịu trong người.

“Xin lỗi thầy, thầy nên tìm người khác thì hơn.”

Cô bé này đúng là cứng đầu. Giáo viên bất lực lắc đầu: “Vậy thôi, thầy không làm phiền nữa. Em nghỉ ngơi nhé.”

“Ngu Dao, tiễn khách.”

“Vâng, tiểu thư.”

Tiễn giáo viên về xong, Ngu Dao quay lại phục vụ Du Hi dùng bữa. Chỉ tiếc là cô vẫn chẳng ăn được bao nhiêu.

“Hôm nay... lượng cơm có thay đổi không?”

Ngu Dao ngẩn ra, nhìn bàn một chút: “Không đâu, vẫn như mọi khi ạ.”

Du Hi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ khuấy cháo trong bát, ánh mắt trầm ngâm.

Sao cô cứ cảm thấy... như là bị giảm phần ăn? Dù rõ ràng bản thân vốn ăn không hết mà.

Du Hi lặng lẽ nhìn sang chỗ bên cạnh.

Cảm giác cứ như... lẽ ra phải có một người nữa đang cùng ăn ở đó vậy.

Mọi thứ đang dần rối tung lên. Cô hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn, đặt thìa xuống rồi trở lại giường, “Dọn đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Ngu Dao định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Dù cô rất lo, nhưng cũng chẳng dám trái lời, chỉ đành lặng lẽ thu dọn.

Du Hi nằm trên giường, nhắm mắt cố ép bản thân ngủ. Cô đã đếm cừu đến gần cả nghìn con.

Bất chợt, Du Hi mở choàng mắt, tâm trạng rối bời.

Cô vừa rồi... hình như thấy một người đàn ông lọt vào đàn cừu thì phải.