"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 02

Lục Trúc cười khổ bất lực, lắc đầu rồi tiếp tục ăn mì.

Có lẽ… đây chính là cái giá của việc trọng sinh chăng?

“Cháu trai này, nhà có chuyện gì à?” Ông chủ quán lại mang ra thêm một bát mì. Mà bát này Lục Trúc đâu có gọi.

Lục Trúc hơi sững người. “Sao bác hỏi vậy ạ?”

“Thường thì cái giờ này ra ngoài tìm đồ ăn hiếm lắm. Cháu còn trẻ, người cũng không có mùi thuốc lá như mấy đứa trong tiệm net, cũng không giống kiểu lang thang đầu đường xó chợ. Nếu không phải làm việc đến khuya, thì còn là gì?”

Không ngờ bác chủ quán lại là một fan của truyện trinh thám. Lục Trúc bật cười. “Cũng… gần như thế.”

Cùng lắm là chơi ngu rồi phải quay lại điểm xuất phát thôi.

“Không sao đâu cháu, rồi mọi chuyện cũng qua. Bát mì này bác mời, không tính tiền!”

“Cảm ơn bác ạ.” Ấm lòng thật sự. Lục Trúc khẽ gật đầu, cúi xuống tiếp tục ăn.

Trong mắt ông chủ quán, đây là cảnh tượng một đứa trẻ mang nỗi niềm giấu kín đang cố gắng nuốt hết xuống bằng những sợi mì chan đầy nước mắt. Nhưng thật ra thì, Lục Trúc đơn giản chỉ là… đói đến phát cuồng.

Ăn xong, cậu mua thêm một chai nước khoáng, rồi mới ung dung quay về phòng trọ.

Ngủ một giấc đã. Ngày mai… không, chính xác là hôm nay rồi, sau khi ngủ dậy sẽ quay lại trường.

Từ nay, sẽ không còn ai bị liên lụy vì cậu nữa.

Lục Trúc vươn vai một cái, rồi xoa xoa tóc mình.

Mà khoan, tóc cậu… trắng đến mức nào rồi nhỉ? Trắng hoa râm như ông cụ? Hay trắng bạc kiểu nhân vật manga có "buff ẩn"? Hay là...

Mà không… chẳng lẽ lại là kiểu trắng hệt mấy nhân vật phản diện anime nhìn thôi đã thấy muốn tránh xa?

Thôi thôi, kiểu đó dễ gợi lại mấy ký ức đen tối bị đè mặt xuống đất, không vui vẻ gì mấy.

Về tới phòng trọ, điều đầu tiên Lục Trúc làm là vào nhà vệ sinh soi gương.

Trông đúng kiểu kiệt sức. Tóc đen lẫn lộn vài sợi trắng, mà nếu bảo là nhuộm thì chẳng có tiệm nào rảnh tới mức nhuộm từng sợi như vậy.

Cách sắp xếp này đúng là… lạ thật. Lục Trúc nhướng mày.

Nhưng được cái vẫn… đẹp trai. Mái tóc bạc lại còn tăng thêm chút khí chất ngang tàng.

Thôi kệ, buồn ngủ chết được, ngủ cái đã!

Nói thì dễ, nhưng Lục Trúc lại mãi không thể ngủ được.

Rõ ràng mệt muốn chết, cơ thể thì ra tín hiệu nghỉ ngơi rõ ràng, mà bộ não lại chẳng có chút phản hồi nào.

Lục Trúc mất ngủ.

Hay là do ngủ quá nhiều trước đó?

Cảm giác không đơn giản vậy. Lục Trúc thấy lòng bồn chồn, ngồi dậy trầm tư suy nghĩ.

Và rồi cậu nhận ra điều không ổn.

Cơ thể. Cậu cảm thấy mình không còn kiểm soát được cơ thể như trước nữa. Mỗi cử động đều trở nên xa lạ và thiếu tự nhiên.

Chẳng lẽ… cơ thể cũng có vấn đề rồi?

Lục Trúc nhíu mày—chuyện này không nhỏ chút nào, phải tranh thủ đi khám xem sao.

Cậu nằm xuống lại. Dù không ngủ được cũng phải ép mình nghỉ ngơi, sự mệt mỏi vẫn là vấn đề lớn nhất.

Đếm cừu vậy. Không hiệu quả thì đếm… xiên thịt nướng cũng được. Dù sao cũng mới ăn no, chưa đói lại đâu.

Lục Trúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Lúc này, trời đã sáng.

Hôm nay Giang Thư dậy từ rất sớm. Vừa mở mắt đã bắt đầu sửa soạn.

Trang điểm thì có vẻ hơi thừa, nên cô tập trung chọn trang phục.

Hiện tại chủ nhân cách đâu còn ngoan ngoãn như tương lai. Phải dụ dỗ, hăm dọa đủ kiểu “chị gái” mới giành được quyền kiểm soát cơ thể.

Ác rồi là ác luôn, đến chính mình cũng không tha.

Giang Thư mơn man chạm vào bờ môi, khẽ cười: “Em gái ngoan của chị ơi, em đã sẵn sàng gặp con trai của tụi mình chưa?”

Nhưng Giang Thư đã đến quá sớm. Lục Trúc vẫn chưa về trường—điều này thì cô lại không biết.

Đứng chờ suốt cả buổi sáng, chuyện nhỏ.

Nhưng Giang Thư lại tưởng rằng Lục Trúc đi nối lại tình xưa với con hồ ly nào đó—chuyện này mới to!

Giang Thư siết chặt nắm tay, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

Cô ngẩng đầu nhìn thật lâu về phía ký túc xá của Lục Trúc, rồi xoay người rời đi.

【Tin vỉa hè học đường】Sốc! “Đàn chị dịu dàng” Giang Thư không nhịn nổi nữa, lý do là…

Mấy tin đồn vớ vẩn bắt đầu lan truyền. Là người trong cuộc, Giang Thư chẳng buồn quan tâm. Cô ghé qua cả Học viện Luật và Y.

Lục Trúc không ở đó?

Vậy lại là tin tốt. Hai con ả đáng ghét kia, tốt nhất là biến thật xa!

Giang Thư hừ lạnh, xoay người bỏ đi. Nhưng ngay khi cô quay lưng, Du Hi như cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Một ánh nhìn tràn ngập sát khí vừa lướt qua, nhưng Du Hi lại chẳng thấy ai. Chẳng lẽ… là ảo giác?

Kỳ lạ thật.

Lục Trúc tỉnh dậy khi trời đã xế chiều. Chính cậu cũng không ngờ mình có thể ngủ sâu đến thế.

Thôi, dọn phòng trả trọ, về trường vậy. Cũng đỡ tốn tiền.

Cậu xoay người xuống giường, rửa mặt đánh răng, duỗi gân cốt cho cơ thể hết cứng đờ.

Tâm trạng khá tốt. Mọi thứ đã trở lại quỹ đạo.

Sau một hồi kỳ kèo với bà chủ trọ, Lục Trúc cũng lấy lại được hai trăm tệ tiền phòng. Dù có lỗ nhưng vẫn đỡ hơn mất trắng.

Về tới trường, cậu không về ký túc ngay mà rẽ vào trong sân trường dạo bộ.

Lâu rồi không được thong thả thế này. Cứ hưởng thụ chút đã, lát nữa chơi game với Hoàng Bảo Thư bọn nó cũng không muộn.

Đi mãi, Lục Trúc đến lối nhỏ trong rừng phong—chỗ dạo bộ lý tưởng nhất. Mùa hè thì rợp bóng, mùa thu thì lá rơi xào xạc nghe cực đã tai.

Còn mùa xuân với mùa đông thì… miễn đi, lạnh chết.

Không ngờ, đi dạo thôi mà cũng bị người ta chụp lén.

Khi cái “đạo chích ống kính” ấy chạy tới xin phép cậu, Lục Trúc đứng hình luôn.

“Cậu muốn đem ảnh tôi đi triển lãm?” Lục Trúc nhíu mày nhìn cậu bạn học kia, không biết nên nói gì.

“À… cậu yên tâm, chỉ là ảnh chụp từ phía sau.” Nói rồi còn giơ máy ảnh ra cho cậu xem.

Nhưng trong đầu Lục Trúc lúc này chỉ còn hai chữ: máy ảnh cơ!

Ghen tị thật. Người ta lấy việc chụp ảnh làm niềm vui, còn mình thì đến sống cũng phải xoay sở từng đồng.

“Không hứng thú đâu, cậu vẫn là...”

“À, tụi tôi có thể trả phí người mẫu… Ơ, thế… làm phiền cậu rồi…”

“Đợi đã.” Lục Trúc vỗ tay lên vai cậu kia, “Phí người mẫu?”

Cậu sinh viên kia nuốt nước bọt. Ánh mắt Lục Trúc giờ như sói đói thấy mồi, sáng rực luôn rồi.

Lục Trúc nghiêng đầu: “Này, cái triển lãm mà cậu nói là triển lãm gì?”

Không phải tò mò gì, chỉ là muốn biết quy mô để dễ ra giá. Tất nhiên cũng không dám hét quá cao, sợ dọa người ta chạy mất.

“Là… là cuộc thi nhiếp ảnh cấp tỉnh, chủ đề là ‘Đời sống’…”

“Ồ? Vậy mà cậu thấy tôi… giống đời sống?”

“Ừm, tại vì… trên người cậu có nét từng trải của cuộc đời…”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật. Không biết đáp lại kiểu gì, thôi khỏi vòng vo, vào thẳng vấn đề luôn.

“Cậu định trả bao nhiêu?”

Cậu sinh viên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta đã tìm cảnh và người mẫu phù hợp cả tuần rồi, giờ Lục Trúc chịu mở lời, coi như có hy vọng.

“Cậu ra giá đi.”

Lục Trúc giơ năm ngón tay, mấp máy môi.

“Năm trăm? Được thôi!” Cậu kia gật đầu cái rụp, Lục Trúc im lặng nuốt lại chữ “nghìn” vừa chực nói ra.

Tốt lắm, hào phóng. Là do mình… nhìn người chưa tới!

Thương vụ này, cả hai bên đều hài lòng tuyệt đối!

“Anh bạn, cố lên nhé! Tôi tin cậu nhất định đoạt giải!” Vì tiền, Lục Trúc không tiếc lời cổ vũ.

Cậu sinh viên vui vẻ đáp lại: “Cảm ơn cậu! Nếu cậu quan tâm, một tuần sau có thể ghé xem. Nghe nói đạt giải còn được dán ảnh lên bảng tin trường đó!”