"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 16

"Lại gặp nhau rồi nhé, bạn học!"

Giang Thư mỉm cười chào hỏi, khiến ba người Hoàng Bảo Thư lập tức hóa thân thành ba con lợn mê gái, cười ngu ngơ vẫy tay đáp lại.

Thế nhưng Lục Trúc lại có cảm giác lạ lắm—lời chào đó… như thể là dành cho cậu.

Cậu cũng thử giơ tay chào lại, và Giang Thư liền nở nụ cười rạng rỡ.

Không phải ảo giác—Giang Thư thực sự đang chào cậu!

"Chào học tỷ!"

"Chào học tỷ!"

"Chào học tỷ!"

...

Do chân Tiểu Như bị thương không thể đứng lâu, ba người Hoàng Bảo Thư chào xong liền đỡ cô vào trong.

Đến lượt Lục Trúc, ban đầu cậu cũng chỉ định chào một câu cho xong. Nhưng còn chưa kịp mở lời, Giang Thư đã chìa tay ra nắm lấy vạt áo của cậu.

Chuyện đó đã đủ bất ngờ, đằng này Giang Thư còn ngây thơ ngẩng đầu lên nhìn cậu với đôi mắt to tròn... Ai mà chịu nổi chứ?

Ít nhất thì Lục Trúc là không chịu nổi—từ góc nhìn này... rõ ràng là thấy được núi tuyết!

Xung quanh chắc không có ai nhỉ? Ừ, không có ai...

"Học tỷ, chị có chuyện gì sao?"

Thấy Lục Trúc không nhìn mình, đôi má Giang Thư phồng lên đầy ấm ức, tay kéo mạnh tay cậu xuống.

Vốn đã bị thương, lại bị kéo bất ngờ, Lục Trúc đau điếng người, dễ dàng bị Giang Thư lôi cúi xuống thấp hơn.

Giờ thì cảnh núi tuyết lại càng gần hơn nữa...

"Ưm... Bé con à, sao em không nhìn chị?" Giang Thư bất chợt làm nũng khiến Lục Trúc giật mình.

“Bé con”, là cách gọi mà trước đây Giang Thư vẫn dành cho cậu.

Lại lộ rồi sao?!

Không thể nào... Giờ cậu còn gì để giấu nữa đâu?

"Học tỷ à, sao chị lại... gọi em là bé con thế?"

"Ưm… không vì sao cả, chị chỉ cảm nhận được thôi. Em chính là bé con của chị!"

Lục Trúc ngơ ngác. Cái kiểu lý lẽ gì đây? Cậu thề là mình đã cố ý không dùng cách cư xử trước kia với Giang Thư và người còn lại rồi mà!

Cậu thử rút tay lại: "Học tỷ, cảm giác đôi khi không đáng tin đâu, nhiều lúc chỉ là ảo giác tâm lý thôi."

Giang Thư nhíu mày: "Không hiểu em đang nói linh tinh gì cả. Em chính là bé con của chị, cảm giác của chị không bao giờ sai! Ngoài bé con ra, không ai biết cách an ủi chị cả!"

Chết tiệt! Tất cả là tại cái vụ xoa đầu đó!

Lục Trúc thở dài, đang định mở lời giải thích thêm, nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Giang Thư, mọi lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu đọc được quá nhiều thứ: bất lực, lo lắng, bất an và cô đơn.

Cô ấy… đang rất sợ hãi…

Lục Trúc nhớ đến bộ dạng Giang Thư lúc bỏ đi, cắn răng quyết định không nên kích thích cô thêm nữa, mà nên để cô tự phát hiện ra sự thật—như vậy sẽ dễ chấp nhận hơn.

"Được được, em là bé con của chị."

"Chị biết mà! Cảm giác của chị chưa bao giờ sai cả!" Mắt Giang Thư ánh lên vẻ tự hào, nỗi u ám cũng tan biến như mây mù tan sau cơn mưa.

Lục Trúc cười khổ: "Vậy học tỷ à, giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, có chuyện gì chị cứ nói ra nhé? Nhưng đừng vội, em biết chị ngại, để em bịt tai lại, chị cứ nhắn tin cho em, rồi em từ từ đọc."

Cậu âm thầm nhủ bụng, chỉ cần Giang Thư nhắn tin cho cái tài khoản kia, cô ấy sẽ nhận ra mình không phải “bé con” thật sự.

"Không cần nữa đâu."

"???"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Trúc, Giang Thư thẳng tay xóa kết bạn với “ông chủ” kia.

"Đã gặp mặt rồi thì còn dùng mạng làm gì nữa? Cái cảm giác thấy mà không chạm được, khó chịu lắm! Với lại, chuyện chị muốn nói rất đơn giản thôi."

Lục Trúc đơ toàn tập, ngơ ngác nhìn Giang Thư nghiêng người lại gần.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến hồn vía cậu như bị kéo về, nhưng toàn thân đã tê liệt vì một luồng điện vô hình.

"Bé con~ Chị yêu em~" Câu tỏ tình ngọt đến mức gây sốc, Giang Thư sung sướng ôm chặt lấy cậu.

Còn Lục Trúc thì đang bị bắn phá cả thể xác lẫn tinh thần.

Làm sao mà thành ra thế này? Không phải kế hoạch là để cô ấy gửi tin nhắn rồi nhận ra mình không phải bé con sao… Ơ? Mình là bé con á? Không đúng! Là để cô nhận ra người kia mới là giả… ối trời, rối tung rồi!

Cử chỉ thân mật quá mức của Giang Thư khiến Lục Trúc không tài nào suy nghĩ nổi.

"Khoan đã học tỷ! Sao chị không xác nhận bằng tin nhắn rồi mới xóa kết bạn?!"

Thấy Lục Trúc cứ muốn đẩy ra, Giang Thư sa sầm mặt, cảm xúc tuột dốc, ánh mắt đầy tổn thương như tro tàn nguội lạnh.

"Sao em cứ như muốn đẩy chị ra vậy? Bé con, em… không cần chị nữa sao? Em định bỏ rơi chị sao? Đừng mà… đừng bỏ chị lại một mình…"

Giang Thư níu lấy áo Lục Trúc, chôn đầu vào ngực cậu mà nức nở.

"Quả nhiên… chị không nên sống làm gì..."

Lục Trúc: !!!

Không thể để cô nói thêm nữa! Cậu nghiến răng suýt vỡ quai hàm: "Ngoan nào học tỷ, đừng khóc nữa, em chưa từng nói là không cần chị. Chỉ là… lỡ như chị bị người xấu lừa thì sao?"

Tự thú rồi…

"Không đâu, chị không nhận sai người đâu… Không thể…" Giang Thư cố chấp lắc đầu.

Cái cảm giác chết tiệt này mới rắc rối làm sao!

Lục Trúc lại tung ra tuyệt kỹ "xoa đầu diệt sát chiêu": "Rồi rồi rồi, chị không nhầm đâu. Nhưng mà này, chị xóa liên lạc rồi, sau này biết gặp nhau kiểu gì?"

Giang Thư khựng lại, dưới bàn tay dịu dàng vuốt ve của Lục Trúc, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại: "Vậy… chúng ta không thể sống chung luôn à?"

Sống chung? Không được! Mà để Du Hi biết thì xác định luôn!

"Sao mà được, em ở ký túc xá nam mà. Chị muốn dọn vào đó à?"

Giang Thư xoa hai bàn tay nhỏ: "Thì… bé con có thể dọn sang ký túc xá nữ với chị mà."

"!!! Không không không không được! Dù chị có ở một mình, nhưng một gã con trai vào ký túc xá nữ sẽ khiến mọi người hoảng loạn mất! Chưa kể… nhỡ mấy cô khác để ý em thì phiền lắm."

Nghe tới đó, Giang Thư như ngộ ra điều gì, ôm chầm lấy cậu: "Không được! Bé con là của chị!"

Lục Trúc âm thầm thở dài. Vừa rồi cậu nói vậy không chỉ để Giang Thư dẹp ý định sống chung, mà còn để thăm dò thái độ cô với các cô gái khác.

Kết luận: tuyệt đối, không thể, để cô gặp Du Hi!

Lục Trúc có thể tưởng tượng ra cảnh hai người gặp nhau—một người muốn xiên cậu, người kia muốn tự xiên mình. Đúng là… tội nhân thiên cổ!

"Học tỷ, chúng ta… có thể buông nhau ra được chưa, vai em đau quá..."

Giang Thư ngẩn người, buông tay ra, lúc này mới thấy trán Lục Trúc lấm tấm mồ hôi, nét mặt còn đang cố chịu đựng.

Cô bắt đầu lo lắng: "Bé con, em sao vậy!"

"Thật ra… cũng không nghiêm trọng lắm."

Giang Thư chẳng thèm nghe, nắm tay Lục Trúc kéo vào trong, nói muốn tìm thầy cô xem vết thương cho cậu.

Vào đến phòng hậu trường, Lục Trúc cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy đám Hoàng Bảo Thư không đưa Tiểu Như đi phòng y tế trước—hóa ra ở đây có giáo viên y tế!

"Lục ca, anh ở đây à! Nãy anh đi đâu thế?" Hoàng Bảo Thư không để ý chuyện Lục Trúc đi cùng Giang Thư, vì Giang Thư từ trước tới giờ vẫn luôn thân thiện, chỉ nghĩ là cô quan tâm bạn học thôi.

Lục Trúc nhún vai: "Ra ngoài hít thở tí. Sao cậu ở đây một mình? A Quý với Tử Du đâu?"

"À, đang đưa Tiểu Như đi chụp ảnh rồi."

"Vậy à, thôi để tôi xử lý vết thương cái đã." Lục Trúc ngồi xuống, chờ giáo viên y tế đến.