"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 15

〔Lục đại gia: Đồ uống á?〕

〔Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Ừ, học tỷ mua cả đống nước, bảo là cảm ơn mọi người. Tụi mình cũng có phần đó.〕

〔Lục đại gia: Nhưng sao lại có phần của tôi?〕

〔Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Học tỷ mua dư nhiều lắm, bảo mấy đứa tụi mình khiêng đàn cứ tự lấy. Tụi này nghĩ tiện thể mang về cho ông một ly luôn.〕

〔Lục đại gia: Anh em tốt! Vậy lấy đại ly nào cũng được, tôi không kén chọn.〕

〔Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: OK.jpg〕

Chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.

Trái tim Trần Nguyên Nguyên có hơi hụt hẫng. Trên điện thoại cô chỉ nhận được một chữ “Ừ”, còn Lục Trúc… đánh máy lâu như vậy, chắc chắn không phải là anh ta rồi.

〔Nguyên Nguyên: Mình gặp nhau đi!〕

〔Bạn trai: Dạo này anh hơi bận, để hôm khác nha! Lúc nào rảnh là anh qua liền!〕

Nguyên Nguyên suýt chút nữa không kìm nổi cơn giận trong lòng. Trước kia cũng vậy, giờ vẫn thế, cứ nhắc đến chuyện gặp mặt là đối phương viện cớ từ chối. Trước còn biết dỗ ngọt đôi chút, giờ thì khỏi, viện lý do xong là im re!

Rắc!

Có thứ gì đó gãy. Lục Trúc nghe được âm thanh ấy, nghi hoặc quay đầu lại nhưng ánh sáng mờ mờ nên không nhìn rõ. Chắc phải bổ sung vitamin A rồi.

Anh chỉnh lại độ sáng màn hình điện thoại, giơ lên soi về phía phát ra tiếng động. Một giây sau, liền thấy xác của cây gậy cổ vũ nằm ngay dưới chân.

Không đến mức đó chứ…

Lén nhìn Trần Nguyên Nguyên một cái, ai dè đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía anh.

“Gậy cổ vũ của cậu gãy rồi hả?”

“Không sao, lỡ tay bẻ trúng thôi.”

Ai mà rảnh rỗi đi bẻ gậy cổ vũ chứ!?

Lục Trúc không vạch trần, cúi người nhặt nửa cây gậy lên đưa lại cho cô, “Gãy thì cũng gãy rồi, chỉ cần không bị thương là được.”

Trần Nguyên Nguyên sững lại, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ngón tay mình bị rạch một vết, máu rịn ra.

Giây tiếp theo, một miếng băng cá nhân xuất hiện ngay trước mặt cô.

“Cho cậu nè, chỉ trầy xước da thôi thì chắc không cần sát trùng đâu.” Lục Trúc để miếng băng bên cạnh tay cô rồi trở lại chỗ ngồi.

Trần Nguyên Nguyên lại dán mắt nhìn anh thêm một lúc, mãi đến khi bạn thân cô lên sân khấu mới chịu dời mắt.

Càng lúc càng thấy lạ. Người đàn ông này khi nãy còn như bị dọa sợ chết khiếp, bây giờ lại có thể nói chuyện với cô bình thường, tính cách thay đổi xoành xoạch vậy sao?

“Lục ca Lục ca! Tụi em về rồi đây!” Ba người Hoàng Bảo Thư cuối cùng cũng lò dò tới hội trường. Lục Trúc nghe tiếng quay đầu lại, suýt chút nữa thì rớt tròng mắt.

“Cậu gọi đây là dư vài ly á?”

Lục Trúc chỉ vào số trà sữa trên tay bọn họ, nghẹn lời không biết nói gì. Ba người, mỗi người hai tay, mỗi tay ba ly… tổng cộng mười tám ly.

Hoàng Bảo Thư đá chân Lục Trúc, “Ngồi xích vô trong chút, tụi em đứng ngoài này khó chịu quá.”

Lục Trúc đành phải nhích vào, rồi lần lượt nhận từng ly trà sữa từ tay họ.

“Phù! Mệt chết ba rồi!” Vừa ngồi xuống, Hoàng Bảo Thư không quên cà khịa thêm một câu.

Lục Trúc giơ ngón giữa, “Nói đi, sao lại vác về cả núi thế kia?”

“Ban đầu tụi này chỉ định lấy bốn ly thôi, ai ngờ học tỷ bảo dư nhiều quá, muốn tụi này đem hết đi. Không uống hết thì phát cho khán giả trong hội trường cũng được.”

Triệu Tử Duệ chen lời, “Á—học tỷ đúng là vừa đẹp người lại hào phóng!”

“Chuẩn luôn! Không biết học tỷ có bạn trai chưa, nếu chưa thì tôi xung phong liều một phen!”

Lục Trúc nghe Lý Quý nói chuyện viển vông mà không nỡ phá vỡ giấc mộng của cậu ta.

Còn Giang Thư… chắc giờ này đang tình tứ với ông chủ rồi. Lục Trúc yên tâm nhất chính là cô ấy.

“Lục ca, đống trà sữa để anh xử lý nhé, tụi em ngồi nghỉ tí!” Nói xong, ba người họ lập tức ngả người ra ghế, uống trà sữa xem biểu diễn. Nếu mà còn vắt chân lên nữa thì đúng chất ‘hưởng thụ cuộc sống’ luôn!

Cơ mặt Lục Trúc co giật. Đống trà sữa này bắt anh xử lý, anh chắc chắn không uống hết được, chỉ có thể đem tặng. Nhưng ít ra cũng để anh ra ngoài cái đã chứ?

Ba tên kia nằm đó chẳng khác gì chướng ngại vật. Anh chẳng lẽ phải giẫm lên người họ mà đi?

Lục Trúc đảo mắt nhìn sang phía Trần Nguyên Nguyên, “Này, cậu có muốn uống trà sữa không?” Anh lật lật rồi chọn một ly “Đậu nành mochi” đưa cho cô.

“Cảm ơn, mình không cần đâu.” Trần Nguyên Nguyên từ chối, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào ly trà sữa đó.

Loại cô thích nhất.

“Cầm đi, cậu cũng thấy rồi đó, nhiều trà sữa thế này không uống cũng đem tặng.”

Lục Trúc đặt ly đậu nành mochi lên chiếc ghế bên cạnh cô rồi đứng dậy.

“Cho tôi qua với, cảm ơn.”

Trần Nguyên Nguyên đứng dậy, Lục Trúc thuận lợi rời khỏi hàng ghế, đi về phía cửa hội trường.

Lúc này, ba người Hoàng Bảo Thư mới nhận ra ở phía bên kia dãy ghế còn có một cô gái đang ngồi.

“A Quý, cậu nhìn xem ai kìa!”

“Tôi đệch! Là Trần…”

“Nói nhỏ thôi!”

“Tôi đập bàn! Hôm nay đúng là vận may tới à?”

Trần Nguyên Nguyên nghe ba người kia thì thầm rì rầm mà thấy bực, lại nhìn sang ly trà sữa, cầm lên rồi thất thần nhìn chằm chằm.

Còn Lục Trúc thì mang theo trà sữa đi đến cửa hội trường. Mấy sự kiện kiểu này thường có hội sinh viên phụ trách hướng dẫn, anh quyết định chia bớt trà sữa cho họ.

Ý tưởng thì hay đấy, nhưng mà…

Tiểu Vương bên hội sinh viên khoát tay, “Cảm ơn nha bạn, nhưng tụi mình có trà sữa rồi.”

Bị từ chối khéo, Lục Trúc thấy lạ, “Có trà sữa rồi?”

“Ừa, bạn không biết à? Học tỷ Giang Thư của học viện nghệ thuật hôm nay bao mỗi người phụ trách sân khấu một ly trà sữa đó.”

Lục Trúc sững sờ, “Giang học tỷ đúng là mạnh tay!”

“Chứ còn gì nữa! Cũng nhờ gần đây tâm trạng tỷ ấy rất tốt.” Tiểu Vương đột nhiên cụp mắt như gà mắc mưa.

“Ơ, sao nhìn cậu có vẻ buồn thế?”

Tiểu Vương thở dài, đảo mắt xung quanh rồi ghé sát vào Lục Trúc thì thào, “Tôi nói cho cậu biết nha, học tỷ có bạn trai rồi, mà mai là họ hẹn nhau ra ngoài đấy.”

Lục Trúc nhướng mày, “Sao cậu biết?”

“Hây! Vì bạn trai tỷ ấy chính là bạn cùng phòng của tôi! Tôi chả hiểu cậu ta cho học tỷ uống bùa gì mà khiến người ta mê mệt như vậy. Tôi thề, tôi chỉ muốn trùm bao lên đầu nó rồi tẩn cho một trận!”

Thế giới nhỏ thật đấy… Lục Trúc không ngờ lại tình cờ gặp bạn cùng phòng của ông chủ ở đây. Nhưng xem chừng mối quan hệ đó cũng thuận buồm xuôi gió rồi. Có điều… khoản tiền còn thiếu chắc đời này anh đừng mong lấy lại.

Lòng Lục Trúc bỗng chùng xuống, không rõ là đang khó chịu vì chuyện gì nữa.

“Này anh em, cậu cũng thích Giang học tỷ đúng không?” Tiểu Vương bỗng khoác vai Lục Trúc, khiến anh ngớ ra.

“Hả?” Lục Trúc không chắc nữa, thích à? Chắc là có. Kiểu chị gái dịu dàng ai mà cưỡng lại nổi?

Nhưng giờ thích thì cũng đâu còn liên quan gì đến anh nữa.

Tiểu Vương thấy anh im lặng, cười đầy ẩn ý, “Anh em, hay là hai ta bắt tay hợp lực giành lại học tỷ đi!”

Lục Trúc hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Tiểu Vương.

“Đừng sợ! Vì ước mơ mà liều một phen chứ!”

“Không không không, chuyện này đâu còn là ước mơ nữa! Đây là bắt cóc rồi!”

Tiểu Vương quay đầu lại, nghiêm túc: “Bắt cóc gì chứ? Chỉ là mời học tỷ đi uống trà thôi mà.”

Thằng này điên rồi…

Lục Trúc cạn lời, vỗ vai Tiểu Vương, “Bỏ đi anh em, thay vì treo cổ trên cây Giang Thư học tỷ, chi bằng ngẩng đầu mà bước tiếp.”

“Cây gì cơ?”