"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 19

“Dậy rồi à?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Không giống vẻ lạnh nhạt của Du Hi, giọng này như thể phát ra từ cỗ máy vô cảm, chẳng chứa chút tình người.

Lục Trúc mở mắt, thấy một bóng lưng ngay bên cạnh.

Mái tóc vàng óng xõa xuống tận eo, những đường nét quyến rũ ẩn hiện trong làn sương mờ ảo. Cánh tay trắng muốt chống hờ trên giường càng khiến khung cảnh trở nên chấn động thị giác.

Tuyệt sắc!

“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh băng lại vang lên, Lục Trúc lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Vậy đúng là Trần Nguyên Nguyên đã đưa cậu đến đây…

Lục Trúc chẳng hiểu nổi, ba người cậu từng “cày cuốc” kia, sao rốt cuộc vẫn cứ không ngừng dây dưa với cậu?

“Mấy giờ rồi?” Giọng cậu khản đặc, cổ họng khô rát.

Trần Nguyên Nguyên đưa cho cậu một ly nước, cười nhạt đầy mỉa mai: “Còn rảnh mà hỏi giờ? Tâm trạng cũng bình thản đấy.”

“Chứ còn sao nữa, chuyện đã xảy ra rồi… Mà tớ có thể làm được gì đây?”

Đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném cho cậu một chiếc hộp.

Lục Trúc hơi ngẩn ra. Cái hộp này nhìn quen quen? Mở ra xem thì quả nhiên là iPhone 14 Pro.

“Ơ… chuyện này là sao?” Cậu bối rối. Lần nào tỉnh dậy trong khách sạn cũng thấy một chiếc 14 Pro mới tinh, chuyện này kỳ dị thật sự!

“Điện thoại của cậu bị tớ lỡ tay làm rơi hỏng rồi. Đền cho cậu cái mới.”

Lục Trúc im lặng, cúi người nhìn vào thùng rác, thấy xác chiếc điện thoại nát bét trong đó, rồi ngẩng lên nhìn Trần Nguyên Nguyên.

Xin hỏi là cái điện thoại kia rơi từ tầng 14 xuống à?

Thôi xong rồi… Khó giải thích thật. Cái mới thì chưa đăng nhập, lát nữa Du Hi mà hỏi sao không tìm cô ấy xác nhận mật khẩu thì biết trả lời sao?

Suy nghĩ một lúc, Lục Trúc cầm điện thoại lên, chụp ảnh cái xác máy trong thùng rác.

Thật thì nói thật, hỏng rồi thì biết làm sao?

Sau khi đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, Lục Trúc giật mình—quả nhiên, cả Du Hi lẫn Giang Thư đều nhắn cho cậu rất nhiều tin. Đến cuối thì cả hai đều có biểu hiện hơi… bất ổn.

Không dám chậm trễ, Lục Trúc vội vàng gửi lại ảnh cùng lời giải thích cho cả hai.

〔Biến thái tử thần: Hỏng điện thoại? Đến đây giải thích cho rõ.〕

Haiz… phải đổi biệt danh rồi.

〔Giang Thư: Hu hu hu! Bé con đáng ghét! Chị suýt tưởng em bỏ rơi chị rồi chứ!〕

Giang Thư, người cả đêm trằn trọc không ngủ, cuối cùng cũng nở nụ cười, chìm vào giấc mộng êm đềm.

〔Chồng iu: Em đang ở tiệm điện thoại ngoài đường, chưa về được. Chiều em đến tìm chị.〕

Du Hi nhìn tin nhắn này, vị trí cuối cùng hiển thị là hội trường lớn. Vậy nên giờ Lục Trúc đang ở đâu, cô cũng chẳng rõ.

〔Du Hi: Về càng sớm càng tốt.〕

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, cả hai bên tạm thời giải quyết xong. Lúc này cậu mới đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên—người từ đầu tới giờ vẫn quay lưng lại với cậu.

“Tớ nên đi rồi. Tiền phòng thì… cho tớ số tài khoản đi, tớ sẽ nhờ người chuyển cho.”

“Không cần. Nhưng cậu không được đi.” Trần Nguyên Nguyên quay lại, bước tới trước mặt Lục Trúc. “Nói đi, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hả? Xảy ra chuyện gì?” Lục Trúc hoảng hốt. Không lẽ… chuyện cậu sống lại bị phát hiện rồi?

“Tại sao còi báo cháy vang lên, còn cậu lại ngất xỉu ở đó?”

Phù… không phải chuyện trọng sinh, chỉ là sự việc liên quan đến nó.

“Không rõ nữa.” Lục Trúc nghiêng đầu vẻ khó hiểu, biểu cảm hoàn toàn vô tội khiến Trần Nguyên Nguyên không thể nhìn ra sơ hở.

“Cậu không biết?”

“Thì… làm sao tớ biết tớ có biết hay không? Hôm qua mệt rã rời, đầu óc mơ màng, chẳng nhớ nổi gì. Thế thì cậu nói xem, tớ nên biết hay không biết đây?”

Câu chữ vòng vo như tung hỏa mù!

Trần Nguyên Nguyên nhớ lại, đúng là lúc gặp Lục Trúc hôm qua, cậu ta trông chẳng tỉnh táo chút nào.

Nguyên nhân ư? Cô không muốn truy cứu. Tạm cho là cậu ta… yếu sinh lý đi.

“Được rồi, câu hỏi thứ hai. ‘Ông chủ’ là ai?”

Tim Lục Trúc đập thình thịch. “Ông chủ nào?”

Cảm xúc thoáng chệch nhịp—Trần Nguyên Nguyên liếc mắt, ánh nhìn thêm vài phần sắc bén: “Hôm qua lúc đưa cậu về, cậu cứ lặp đi lặp lại từ ‘ông chủ’.”

Lục Trúc cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tớ có làm thêm, có ông chủ cũng không có gì lạ. Nhưng tớ nghi ngờ trí nhớ lúc đó, bình thường thì tớ chẳng bao giờ được gặp ông chủ, càng không thể cứ nhắc mãi.”

“Ừ, cũng chỉ lỡ miệng một lần. Vậy tiện hỏi cậu làm thêm công việc gì?”

“Hỏi làm gì?”

Tất nhiên là Lục Trúc không định nói thật. Nhưng…

“Tớ chỉ tò mò—‘chuyên viên liếm thuê’ là làm gì vậy?”

…Câm nín. Cậu đã từng nói ra chuyện này lúc nửa mê nửa tỉnh sao!?

Mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi. Lục Trúc đành liều: “Cậu biết ‘chơi game thuê’ chứ? Kiểu vậy, nhưng không chỉ giới hạn trong game.”

“Nói cách khác, là lợi dụng cảm xúc người khác để kiếm tiền?”

“…Tớ không có nói vậy.”

Trần Nguyên Nguyên khẽ cười, tiến lại gần thêm chút nữa: “Cậu biết việc đó có thể phạm pháp không?”

Lục Trúc ngẩn người, phạm pháp á? “Không thể nào… bọn tớ chỉ nhận tiền từ ‘ông chủ’, đâu thu phí thêm gì giữa chừng.”

“Nhưng nếu hành vi đó bị phát hiện, có thể gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho người khác. Thậm chí khiến họ tìm đến cái chết. Khi ấy, các cậu chính là… gián tiếp giết người.”

Từng bước ép sát của Trần Nguyên Nguyên khiến Lục Trúc dần đuối lý. Một là cậu chẳng rõ có thật sự phạm luật hay không—mấy chữ “gián tiếp giết người” nghe mà lạnh sống lưng. Hai là… Giang Thư đúng kiểu người chịu đả kích là dễ sụp đổ nhất! Trước mắt có sẵn ví dụ, cậu không thể không cân nhắc nghiêm túc.

“Tớ… tớ nghỉ luôn. Ngay lập tức.” Mặc dù thực ra là cậu cũng đã nghỉ rồi.

Nhưng chưa hết.

“Bây giờ nghỉ… có phải hơi muộn rồi không?” Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa chịu buông tha.

“Không… muộn đâu. Tớ mới nhận đúng một đơn thôi.” Lục Trúc khôn khéo giấu đi phần lớn sự thật.

Biểu cảm Trần Nguyên Nguyên không đổi: “Chỉ một đơn?”

“Ừ.”

Gương mặt Lục Trúc thản nhiên, Trần Nguyên Nguyên cuối cùng cũng gật đầu tin.

“Vậy câu hỏi thứ ba—cậu có quen người này không?” Cô giơ điện thoại, đưa cho Lục Trúc xem một bức ảnh.

Trông… thật chướng mắt! Đó là phản ứng đầu tiên của cậu. Còn về gương mặt kia—quen quá đi mất!

Chính là thằng nhóc tối qua cứ chắn trước mặt cậu khi cậu đang định bấm chuông báo cháy!

“Không quen.” Nói thật, đúng là không quen.

Trần Nguyên Nguyên gật gù: “Vậy tức là cậu và cậu ta hoàn toàn xa lạ. Chứng cứ cậu ta cung cấp… càng đáng tin.”

“Chứng cứ? Gì cơ?” Lục Trúc đơ toàn tập.

Trần Nguyên Nguyên lướt điện thoại, bức ảnh chuyển sang một tấm chụp màn hình bài đăng trên mạng.

〔Xui xẻo! Hôm nay gặp thằng dở hơi!〕—kèm hình Lục Trúc đang với tay ấn chuông báo cháy. Thời gian hiển thị: 22:34.

Ngay từ đầu cô ta đã biết là cậu bấm còi!

“Cậu có biết hậu quả của việc báo động giả không?”

Lục Trúc im lặng. Giờ cậu mới nhận ra mình đang bị cuốn vào một cái bẫy khổng lồ.

“Bài đăng đó, sau một phút thì biến mất. Cậu có biết vì sao không?”

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên lạnh lẽo, như nhìn xuyên vào tận tâm can cậu.

Cảm giác ấy… như thể bị bóc trần toàn bộ bí mật vậy…