"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 861

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2007

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 11010

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Tập 1 - Chương 21

Ừm, làm thêm à, ý hay đấy. Để lát nữa mình sẽ thử qua khoa Luật xem có công việc nào không.

“Anh đờ người ra làm gì thế?” Du Hi cau mày, từ khi không thấy tung tích của Lục Trúc đâu nữa, trong lòng cô cứ cảm thấy bất an lạ thường.

Cứ như thể, chỉ một giây sau thôi, Lục Trúc sẽ rời xa cô mãi mãi.

Lục Trúc nhún vai, “Anh đang nghĩ chuyện làm thêm ấy mà.”

“Làm thêm?” Du Hi lập tức không vui, ánh mắt lộ ra chút sát khí, cứ như ngay sau đó sẽ móc dao mổ ra vậy. “Anh lại muốn đi liếm chân người phụ nữ khác à?”

“Không phải… chỉ là anh tính làm mấy công việc tính theo giờ thôi.”

“Nhất định phải đi à?”

“Không đi thì lấy đâu ra tiền mà ăn chứ.”

“Không phải em đã liên kết tài khoản thân nhân với anh rồi sao? Không đủ dùng à?”

“Ờ…”

“Người nhà anh mặc kệ anh à?”

Lục Trúc im lặng, đáy mắt thoáng qua một tia âm u, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười nhẹ như không có gì xảy ra.

“Nhà anh… hơi khó khăn một chút, nên anh phải tự thân vận động thôi.” Giọng nói của Lục Trúc đầy thản nhiên, hoàn toàn không để lộ chút cảm xúc nào khiến Du Hi sinh nghi.

“Em nuôi anh là được rồi.”

“Không ổn đâu, anh không muốn ăn bám người khác.”

“Dạ dày anh không tốt.”

“Không không, cơ thể anh vẫn khỏe lắm mà.”

“Dạ. Dày. Anh. Có. Vấn. Đề.”

“… Nói vậy chứ dạo gần đây anh đúng là hơi khó tiêu thật, chắc tại ăn ngon quá đấy…”

Du Hi “hừ” khẽ một tiếng, cô nghe ra được ẩn ý trong lời này—Lục Trúc đang thuận theo lời cô để… từ chối cô.

Ngoan ngoãn làm thú cưng của cô thì có gì không tốt chứ?

Thấy Du Hi không tiếp tục ép buộc, Lục Trúc tranh thủ dịu giọng nói thêm vài lời hay, mong cô bớt cảnh giác với anh hơn.

“Thôi được rồi, em không cản anh nữa.” Du Hi thản nhiên nói.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh xuống dưới lấy đồ ăn, điện thoại em reo nãy giờ rồi.”

“Ừ.”

Như được đại xá, Lục Trúc vội rời khỏi phòng. Trong mắt Du Hi, hẳn là do đói quá nên anh mới đi nhanh như vậy.

Ăn nhiều một chút cũng không sao, dù sao nuôi cũng chẳng thành gánh nặng. Du Hi cầm lấy điện thoại, mở diễn đàn lên.

[Làm thế nào để biến bạn trai thành chó của mình?]

[Netizen A: Mặc đồ Balenciaga, giẫm… không, giẫm lên mặt hắn!]

[Netizen B: Trước tiên, buộc xích, sau đó… quất roi.]

[Netizen C: Cosplay nhân vật hắn thích, hắn sẽ tự bò đến mà liếm thôi. Hình ảnh.jpg

Linh Hoa! Sà sà sà! (gào thét, chạy, ngã, bò bằng bốn chi, lè lưỡi, gào thét, chạy, bò bốn chi) Linh Hoa! Em là cún của chị!]

Du Hi nhíu mày đầy nghi hoặc, mấy câu trả lời này sao mà kỳ lạ thế không biết. Với một người không rành mạng như cô thì đúng là vượt quá sức tưởng tượng rồi.

Hơn nữa có vài câu còn giống hệt như trong bài viết [Làm thế nào để khiến bạn trai không rời bỏ mình?], chẳng lẽ… từ đầu những người này đã xác định biến bạn trai thành cún cưng nên mới khiến họ không rời đi?

Du Hi không hiểu nổi, nhưng cũng có thể thử xem sao. Cùng lúc ấy, ở dưới lầu, Lục Trúc đột nhiên rùng mình, nổi cả da gà.

Sao tự dưng lại thấy… linh cảm chẳng lành thế này?

“Cảm ơn nhé!”

“Không có gì! Nhớ đánh giá 5 sao giúp tôi nha!”

Anh giao hàng phóng vụt đi như gió, Lục Trúc nheo mắt nhìn trời.

Trời nắng chang chang, vậy mà sao… lại thấy lành lạnh?

Chắc là di chứng sau khi chết đi sống lại thôi. Lục Trúc không muốn nghĩ nhiều, xách đồ ăn quay về.

Reng reng—

Điện thoại rung lên, chắc có người nhắn tin. Lục Trúc chậm lại, rút ra xem thử.

[Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Anh Trúc ơi, anh toang rồi, thầy chủ nhiệm vừa tới tìm anh, anh đang ở đâu đấy? @Lục Đại Ba]

Mí mắt Lục Trúc giật giật liên hồi. Xem ra vụ bấm báo động bị trường biết rồi… mà không ngờ nhanh đến vậy, mới qua một đêm mà.

[Lục Đại Ba: Biết rồi, anh ăn xong sẽ đến gặp thầy.]

[Hoàng nào đó: Anh cẩn thận nhé, thầy gọi điện cho anh mà không được, giờ đang cực kỳ tức.]

Không trách được, Lục Trúc cuối cùng cũng hiểu sao nãy lại rùng mình—điện thoại anh mới lấy được, ai mà gọi được chứ?

[Lục Đại Ba: Anh sẽ đi ngay.]

Haa… phiền phức thật. Giờ phải giải thích sao đây?

Nếu thực sự có nổ bom, anh chắc chắn không bị truy cứu, biết đâu còn được khen thưởng. Nhưng giờ… lại thành báo động giả.

Chắc là sẽ bị ghi lỗi hạnh kiểm?

Lục Trúc lắc đầu. Việc đã xảy ra rồi, có tránh cũng chẳng ích gì. Thôi thì ăn cơm xong rồi đi "nạp mạng" vậy.

“Anh về rồi đây.” Lục Trúc đặt túi đồ ăn lên bàn, liếc thấy điện thoại của Du Hi… khựng lại.

Không nhìn nhầm đấy chứ? Du Hi… đang lướt khu vực anime?

“Ăn đi.” Du Hi cất điện thoại, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Lục Trúc thật sự không tài nào gắn nổi hình tượng của cô với thứ gọi là "hai chiều".

Không đúng, hình như cũng có—“Hoàng tử biến thái và cô mèo không cười”…

Lục Trúc vội dẹp bỏ tò mò, tập trung vào bữa ăn.

“Sao ăn nhanh thế?” Du Hi lại bắt đầu không hài lòng. Lục Trúc sợ cô hiểu nhầm là anh không muốn ăn chung với cô, liền vội giải thích, “Thầy chủ nhiệm có việc tìm anh, gấp lắm, mà điện thoại hỏng nên không nghe được. Nếu còn chậm trễ chắc anh tiêu đời mất.”

“Chuyện gì vậy?”

Lục Trúc khựng lại, xem ra Du Hi chưa biết vụ anh bấm nút báo động rồi. Có lẽ trường đã cố tình che đi. Như vậy thì…

Tốt quá, đỡ phiền phức.

“Anh cũng không rõ lắm, bạn cùng phòng bảo thầy tìm tới tận ký túc xá rồi. Anh nghĩ có chuyện nên phải chạy qua xem gấp.”

Lục Trúc lại cúi đầu ăn nhanh hơn nữa. Du Hi nhíu mày, nhưng rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, nói nhỏ:

“Nếu cần giúp, gọi cho em.”

Lục Trúc hơi bất ngờ, không ngờ Du Hi lại không truy hỏi?

Dĩ nhiên là không. Trong mắt Du Hi, dù anh có đi đâu, cuối cùng cũng sẽ trở về bên cô. Thế thì chi bằng tranh thủ lúc này nghiên cứu mấy bộ đồ kia…

“Vậy… anh đi nhé?” Lục Trúc ăn xong, dè dặt đứng dậy.

Du Hi khẽ gật đầu, không hề yêu cầu anh phải về lúc nào. Lục Trúc như trút được gánh nặng, vội rời khỏi phòng, một mạch chạy đến tòa nhà hành chính.

Vận động ngay sau khi ăn quả là không tốt. Dạ dày Lục Trúc quặn lên từng cơn.

Sau khi đứng nghỉ một lúc, anh đi thang máy lên tầng ba. Hành lang yên tĩnh đến lạ, Lục Trúc có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Càng đến gần văn phòng thầy chủ nhiệm, cảm giác này lại càng rõ rệt.

Anh hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc—

Bên trong không có tiếng đáp. Lục Trúc thử xoay tay nắm, hé cửa nhìn vào.

Vừa đẩy ra thì bốn mắt chạm nhau—thầy chủ nhiệm đang ngồi trong gọi điện. Lục Trúc thấy hơi ngượng, đành lặng lẽ bước vào, đóng cửa lại, đứng nghiêm đợi chỉ thị.

Chẳng rõ cuộc điện thoại ấy kéo dài bao lâu, mà thầy chỉ “ừ, vâng, được rồi, biết rồi” liên tục. Lục Trúc chẳng đoán được gì.

Đợi khoảng năm phút sau, cuối cùng thầy mới đặt điện thoại xuống. Lục Trúc lập tức nghiêm mặt lại.

“Cậu là người bấm chuông báo động hôm qua?”

“Dạ, vâng.”

“Được rồi, không sao đâu. Về đi.”

Lục Trúc: ???

Khoan đã… chuyện gì vậy?