"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 25

Hôm nay, Giang Thư vì niềm vui và sự thẹn thùng trào dâng mà đầu óc trở nên mơ màng, hiển nhiên vẫn chưa kịp hiểu rõ một vài đạo lý.

Dĩ nhiên, Lục Trúc cũng chẳng đời nào đi nhắc nhở cô làm gì.

Chưa đợi lâu, bà chủ đã đẩy xe thức ăn tới. Ngoài cháo và bánh bao chiên mà hai người gọi, bà còn mang thêm một món nữa tặng kèm.

“Cái này nhiều quá rồi dì Vương, tụi con ăn không hết đâu ạ!” Giang Thư muốn từ chối, nhưng một cô nàng ngây ngốc thì sao địch lại được với người từng trải chứ?

“Ăn đi! Hôm nay coi như dì mời khách!”

“Không được đâu ạ! Cái này…”

“Thôi mà Tiểu Thư, món này cũng đâu phải món gì đắt đỏ đâu.” Nói rồi bà chủ lại cúi người, ghé sát tai Giang Thư thì thầm điều gì đó. Lục Trúc thấy mặt cô đỏ ửng lên, đoán chừng có liên quan đến cậu.

Chỉ là cái câu không phải món gì đặc biệt đắt đỏ kia…

Nếu Lục Trúc không nhìn nhầm thì đây là một nồi hầm thì phải? Bên trong toàn là thịt, còn có mấy thứ hình bầu dục lấp ló—đó chẳng phải là bào ngư sao?

Lục Trúc khẽ giật giật mí mắt, rút điện thoại ra tra bản đồ, chợt hiểu ra—ở trung tâm thành phố, có nguyên liệu như vậy cũng chẳng có gì lạ.

“Vậy… vậy được ạ… Nhưng mà tháng sau tiền thuê nhà con phải giảm xuống đó!” Giang Thư giống như bị thuyết phục, cuối cùng cũng nhận món quà kèm theo này.

Bà chủ xua tay, “Thôi khỏi, dì nói rồi mà, là dì mời mà, tiền nhà cứ trả theo giá cũ, vốn dĩ cái khu này giá thuê đã rẻ lắm rồi, được rồi, mau ăn với cậu ấy đi, dì không quấy rầy nữa.”

Lục Trúc nghe mà ngẩn cả người—trước giờ cậu chỉ nghĩ Giang Thư ngốc ngốc ngây ngây, đâu ngờ cô lại là một tiểu địa chủ nho nhỏ thế này!

Thì ra, người nghèo nhất từ đầu tới cuối là cậu sao?

“Bé con, mình… mình ăn cơm nha~” Giang Thư vừa nói vừa lấy tay che mặt, không biết lúc nãy bà chủ đã nói gì với cô.

Lục Trúc hoàn hồn, đột nhiên có chút nghi ngờ bản thân—cậu lấy tư cách gì để gọi là bù đắp?

“Ăn thôi.” Lục Trúc thở dài, giúp cô sắp xếp chén đũa.

Dù thế nào đi nữa, cứ cố gắng mà bù đắp vậy.

“Bé con…”

“Hửm?”

“Anh có thể… có thể đút em ăn không?” Giang Thư rụt rè liếc Lục Trúc một cái, sau đó vội vã né ánh mắt.

Vậy lý do bà chủ thuyết phục Giang Thư giữ lại nồi hầm này là để… hai đứa đút nhau ăn?

“Ừ, tất nhiên là được rồi, học tỷ, há miệng nào.” Lục Trúc gắp một miếng thịt, cẩn thận thổi thổi, nhưng khi đưa đến miệng Giang Thư thì cô lại không dám há miệng.

Dễ ngượng thật, không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà dám nói mấy câu như em có bé con rồi nữa chứ…

“Học tỷ, nào, a—”

“A, a…”

Lục Trúc bất lực, cái miệng nhỏ xíu kia mở kiểu gì mà như chưa mở vậy, khe hở bé tí, chắc chỉ có đầu lưỡi chui vừa.

“Học tỷ, mở to chút nào, a—”

“A—ưm!”

Cuối cùng cũng đút vào được. Giang Thư nhai miếng thịt, không nóng, vừa miệng, chỉ là lúc ăn thì… như có điện giật tê tê.

“Thêm… thêm miếng nữa… được không?”

“Được chứ.”

“A—”

……

Một bữa ăn kéo dài nguyên một tiếng đồng hồ. Khi bước ra khỏi quán ăn nhỏ, trời đã tối mịt.

Lẽ ra có thể ăn xong sớm hơn, nhưng Lục Trúc lại bị bà chủ giữ lại đôi co thêm chút nữa. Bà cứ khăng khăng không cho cậu trả tiền. Cuối cùng cả ông chủ cũng ra, phụ bà cùng “đuổi” hai người ra ngoài.

“Vậy mình… về trường thôi anh nhỉ.”

“Ừ.” Giang Thư ôm lấy Lục Trúc, khuôn mặt đầy mãn nguyện.

Lục Trúc nhìn đồng hồ, mới chưa tới tám rưỡi. Nếu bắt xe buýt tuyến 4 thì vừa vặn, nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định gọi taxi.

Chỉ cần Giang Thư được thoải mái hơn một chút thì cũng đáng mà.

“À đúng rồi, học tỷ, em hỏi chút được không—nhà chị cụ thể ở đâu vậy?” Cậu còn phải tránh trường hợp chẳng may chạm mặt Du Hi hay Trần Nguyên Nguyên.

Giang Thư chỉ vào khu dân cư cao cấp cạnh quán ăn lúc nãy, “Chính là tòa số 1, đơn nguyên 1, tầng cao nhất.”

Lục Trúc ngẩng đầu nhìn lên, âm thầm cảm khái trong lòng, “Vậy ‘khu này’ mà bà chủ nói là?”

“Hử? À, toàn bộ khu đó là của nhà em cả mà.” Giang Thư nhẹ nhàng nói ra câu đó như thể là điều hiển nhiên.

Lục Trúc quyết định im lặng.

“Xe tới rồi, mình đi thôi~”

“Ừ!”

Vừa lên xe, bao nhiêu mệt mỏi cả ngày của Giang Thư như được giải phóng, cô tựa vào vai Lục Trúc, thiếp đi trong mơ màng.

Mười phút sau, cổng tây trường học, Lục Trúc bế Giang Thư xuống xe.

Nhìn cô ngủ say trong vòng tay mình, Lục Trúc có chút rối bời. Cậu thật sự không biết phải làm thế nào để bù đắp cho cô, hiện tại có lẽ điều tốt nhất là ở bên cô.

“Học tỷ, học tỷ? Tỉnh đi nào, tới nơi rồi.” Đến dưới ký túc xá nữ, Lục Trúc thật sự không thể đi lên, đành phải đánh thức cô dậy.

“Ưm… Bé con xấu, cho em ngủ thêm một chút…”

“Dậy đi học tỷ, về giường ngủ cho đàng hoàng.”

Giang Thư uể oải mở mắt, không chú ý đến dáng vẻ cậu đang bế mình.

Giờ này cô cũng chẳng còn sức để xấu hổ nữa. Lục Trúc đặt cô xuống đất, khẽ xoa đầu cô, “Về ngủ sớm nhé, ngoan.”

“Ừm…” Giang Thư ngáp dài, lảo đảo bước lên tầng.

Lục Trúc thở phào, lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào từ Du Hi, liền quyết định quay về ký túc xá nam.

Chỉ là… Du Hi hôm nay bận gì nhỉ?

Reng reng—

Lục Trúc khựng lại một chút. Không phải Du Hi, mà là tin nhắn từ bộ phận hỗ trợ sinh viên tìm việc làm thêm. Họ gọi cậu vào nói chuyện cụ thể.

[Hỗ trợ sinh viên: Chào bạn, bạn muốn tìm việc làm thêm đúng không?]

Lục Trúc cảm thấy hơi lạ—rõ ràng lúc add bạn đã nói rồi, sao giờ lại hỏi lại?

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời.

[Lục Trúc: Vâng.]

[Hỗ trợ sinh viên: Tốt rồi, hiện tại có một công việc—trực bàn tư vấn ở tòa giảng đường trong giờ ăn trưa và tối, mỗi ca khoảng hai tiếng, bạn thấy được không?]

[Lục Trúc: Được ạ.]

[Hỗ trợ sinh viên: Bạn không phải sinh viên khoa Tài chính đúng không? Mình gửi bạn địa điểm cụ thể nha.]

[Lục Trúc: Vâng, cảm ơn.]

[Hỗ trợ sinh viên: Vậy mai bạn có thể bắt đầu chứ? Đến lúc đó sẽ có người liên hệ với bạn.]

[Lục Trúc: Được ạ.]

Thỏa thuận xong, việc làm thêm coi như ổn thỏa, Lục Trúc giờ có thể yên tâm quay về ký túc.

Cẩn thận vẫn hơn, cậu gửi cho Du Hi một tin nhắn: Ngủ ngon nhé.

Dĩ nhiên, giờ này Lục Trúc đâu có ngủ liền, về phòng còn phải chiến mấy ván game với Hoàng Bảo Thư nữa.

Âm báo tin nhắn đặc biệt vang lên. Giáo sư phía đối diện Du Hi cũng vừa dừng lời, nhìn thế nào cũng là một người từng trải.

Dù ông không ngừng lại, Du Hi cũng sẽ lập tức nhìn điện thoại.

[Chồng: Ngủ ngon nhé.]

Làm gì có chuyện ngủ sớm như vậy—nay cô còn chưa chuốc rượu cậu mà, tám chín phần là đi chơi game rồi.

[Du Hi: Trước mười hai giờ phải ngủ.]

Là người của cô, thì sức khỏe của Lục Trúc đương nhiên cũng do cô quản.

“Thầy cứ tiếp tục ạ.” Du Hi đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói.

“Ừ, thực ra cũng không còn gì nhiều, chỉ là đợt hội nghị giao lưu học viện lần này, em nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, tranh thủ đem lại chút vinh dự cho viện ta.”

Sắc mặt Du Hi vẫn lạnh nhạt như cũ, điều giáo viên lo nhất chính là chuyện này—không biết cô có nghe lọt hay không, dạo này trông con bé cứ như đang yêu vậy, chẳng biết có ảnh hưởng gì đến lần giao lưu tới hay không đây…