“A~” Trong ký túc xá nữ khoa Luật, sắc mặt Tiểu Như ửng hồng, lông mày khẽ nhíu, đôi môi đỏ mím chặt.
“Nguyên Nguyên, cậu dùng sức mạnh quá rồi đấy!”
“Nếu không dùng sức, cậu sẽ chẳng thấy dễ chịu đâu.”
“A~ nhưng mà… có thể… nhẹ tay chút không?”
“Vậy thì dừng lại nhé?”
“Không… đừng dừng… cứ tiếp tục đi…”
Đã lên cao tốc rồi thì chẳng còn đường quay lại, Tiểu Như nằm úp trên tấm thảm yoga, mặc cho Trần Nguyên Nguyên thực hiện kiểu "massage đặc biệt".
Luôn có cảm giác Nguyên Nguyên đang lấy cô làm nơi trút giận, nhưng Tiểu Như lại chẳng có chứng cứ gì.
“Tư thế ngồi của cậu có vấn đề, bị đau vai là chuyện tất nhiên.” Trần Nguyên Nguyên kết thúc động tác, vươn tay giãn gân cốt, hai tay cũng bắt đầu nhức mỏi.
Tiểu Như vẫn chưa hoàn hồn. Dù trong lúc thực hiện thì đúng là dằn vặt thật, nhưng giờ cô lại cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nên cũng chẳng tính toán nữa.
“Mấy cái tư thế ngồi đó thành thói quen mất rồi, muốn sửa cũng khó lắm á…”
“Không sao, tớ có thể giúp cậu.”
“Không không không! Đừng phiền thế, sức lực dư thừa đó để dành lo cho bạn trai cậu đi!”
“Lo kiểu gì?”
Trước ánh mắt khát khao học hỏi của Trần Nguyên Nguyên, Tiểu Như nở một nụ cười đầy thâm sâu.
“Trước tiên kể tớ nghe, gần đây anh ta có biểu hiện gì không?”
Trần Nguyên Nguyên suy nghĩ một lúc, rồi kể lại chuyện gặp Lục Trúc trưa nay.
Tiểu Như nghe xong sửng sốt: “Cậu gặp rồi á? Lúc tớ không có mặt? Tin siêu hot như vậy… à không, chuyện lớn vậy mà không nói tớ biết?”
“Lúc đó cậu đi ăn rồi mà.”
“Thôi không quan trọng, hắn ta thích chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không? Tớ chỉ cậu một chiêu!”
Tiểu Như ngoắc tay ra hiệu, Trần Nguyên Nguyên ghé tai lại. Sau vài câu thì vẻ mặt cô dần trở nên nghi hoặc.
“Cách đó… thật sự hiệu quả sao?” Trần Nguyên Nguyên không tin lắm vào cao kiến vừa được chia sẻ.
Nhưng Tiểu Như vỗ ngực đầy tự tin, khiến cả hai “quả núi” cũng rung rinh theo: “Tin tớ đi!”
“Được rồi, khi nào có dịp sẽ thử.”
“Nhớ cho tớ đi theo!”
“Không.”
“Ế~!”
Hôm nay là ngày trực thứ hai của Lục Trúc. Tan học xong cậu liền đến chỗ trực, hôm nay đến sớm hơn chút. Lúc đó, phía học viện Tài chính mới có vài lớp tan học.
Dù vậy, đó chẳng phải việc cậu cần để tâm. Cứ đứng vào quầy trực là bắt đầu làm việc.
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, Lục Trúc đã mượn sạc dự phòng của Hoàng Bảo Thư, ít ra không lo điện thoại cạn pin.
Cỡ năm phút sau, dãy giảng đường bắt đầu rộn ràng hơn.
Tan tiết rồi. Lục Trúc chẳng để ý mấy, vẫn dán mắt vào điện thoại.
“Lục Trúc đến sớm thật đấy!” Ngẩng lên thì thấy Tưởng Thần đang chào hỏi, Lục Trúc đáp lại lịch sự: “Cũng không sớm lắm, không có gì làm nên qua luôn.”
“Vất vả rồi. Tớ ăn trưa xong sẽ đến thay ca cho cậu.”
“Thật ra cũng không cần vội đâu.”
“Cũng đúng ha, vậy tớ—”
Bất ngờ có một cô gái bước đến vỗ vai Tưởng Thần, cắt ngang cuộc trò chuyện: “Nam Cung, đi ăn với tớ nhé?”
Lục Trúc nhướng mày. Cô gái này nhan sắc không tệ, ăn mặc cũng khá chăm chút, có điều hơi cố quá đà.
Biểu cảm của Tưởng Thần hơi vi diệu. Lục Trúc nhìn là biết, cậu ta không mấy hứng thú với cô gái kia.
Tình huống quá rõ: cô nàng kia đang theo đuổi Tưởng Thần, nhưng Tưởng Thần thì chẳng có cảm tình.
“Lưu Nguyệt Tâm, tớ từng nói rồi, tớ không thích đi chung với người khác.”
Từng từ chối thẳng thừng rồi cơ mà… Lục Trúc lại nhướng mày, mấy chuyện thế này cậu không định dính vào.
Lưu Nguyệt Tâm liếc thấy Lục Trúc, mắt sáng rỡ: “Có sao đâu! Thầy còn bảo phải tích cực hợp tác với nhau mà.”
Cũng bạo thật đấy. Không lạ vì sao bị từ chối rồi vẫn dính lấy người ta.
Tưởng Thần liếc sang Lục Trúc cầu cứu. Nhưng Lục Trúc giả vờ không thấy, cúi đầu tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Thấy chẳng ai giúp được mình, Tưởng Thần đành tự mình đối mặt: “Lưu Nguyệt Tâm, cậu làm vậy khiến tớ rất phiền đấy.”
“Nhưng tớ thích cậu mà. Theo đuổi tình yêu của mình thì có gì sai?”
Tưởng Thần cạn lời, đành nói thẳng: “Cái ‘thích’ của cậu đang khiến tớ thấy phiền. Tớ có quyền từ chối.”
“Không sao! Tớ cũng có quyền tiếp tục theo đuổi!”
Lục Trúc thầm cảm thán: Đỉnh thật.
Tưởng Thần vò trán, bực bội: “Xin lỗi nhé Lục Trúc, chắc làm phiền cậu rồi. Tớ đi trước.”
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Lục Trúc chậm rãi liếc sang Lưu Nguyệt Tâm vẫn đang nhìn mình chằm chằm: “Bạn còn chuyện gì nữa không?”
“Không có~ chỉ là cậu đẹp trai thật đấy!” Lưu Nguyệt Tâm nhếch môi cười, sau đó quay người đuổi theo Tưởng Thần.
Yên tĩnh trở lại, Lục Trúc rùng mình vì lớp da gà nổi khắp người. Không biết đám tóc màu hồng nhạt kia của Tưởng Thần có phải vì bị dọa đến bạc không… Mấy cô nàng kiểu này đúng là gây họa thật.
Lục Trúc không muốn lo chuyện bao đồng, không thân thì ngồi xem drama được, dính vào thì miễn.
Sau một hồi nhàm chán lướt điện thoại thêm nửa tiếng, thấy thời gian cũng vừa, cậu định đợi Trần Nguyên Nguyên ra.
Chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lên, suýt nữa cậu bị dọa chết: “Cậu đến từ bao giờ vậy?”
“Tớ không thể đến à?” Trần Nguyên Nguyên khoanh tay, ánh mắt trêu ghẹo. “Hay là cậu căn bản không muốn thấy tớ?”
Lục Trúc vã mồ hôi lạnh: “Không, dĩ nhiên không phải, tớ còn mong gặp cậu ấy chứ.”
Chuyện Trần Nguyên Nguyên chủ động tìm đến thật sự ngoài dự đoán của Lục Trúc. Cú này đúng là trở tay không kịp.
“Cậu ăn trưa chưa?”
Lục Trúc lắc đầu. Trần Nguyên Nguyên liền nói: “Muốn ăn gì? Tớ đi mua cho.”
Khoan đã? Thái độ này… hình như không đúng cho lắm?
Trần Nguyên Nguyên tỏ ra rất hài lòng với phản ứng của Lục Trúc. Xem ra kế hoạch của Tiểu Như cũng có tác dụng.
“Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không? Vậy thì tớ chơi ngược lại, giành quyền chủ động luôn.” – trong đầu cô lóe lên suy nghĩ.
Lục Trúc còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Trần Nguyên Nguyên đã thay cậu quyết luôn: “Vậy ăn mì sốt thịt đi, ngồi đây chờ, tớ đi mua.”
Nói xong là đi ngay. Lục Trúc chớp mắt, rồi giơ tay phải lên…
Bốp—
Đau thật. Không phải mơ.
Lục Trúc tỉnh táo lại ngay. Phải nghiêm túc suy nghĩ lý do vì sao Trần Nguyên Nguyên chủ động tìm mình thế này.
Nghĩ không ra. So logic với dân luật à? Chán sống thật rồi.
Thôi thì tùy cơ ứng biến. Còn có con búp bê đất để thủ thân, cô mà “phát bệnh” là lấy ra xài ngay.
Không lâu sau, Trần Nguyên Nguyên quay lại với hai suất mì sốt thịt, “Ăn đi.”
Chắc… không tẩm thuốc chứ? Lục Trúc nghĩ ngợi, nhưng rồi lắc đầu – nếu ăn xong xảy ra chuyện, chắc chắn cô ấy không thoát được trách nhiệm, chẳng đến mức dại như vậy.
“Cảm ơn.” Lục Trúc an tâm cầm đũa, tiện miệng hỏi: “Mì sốt gì thế?”
“Sốt thịt vụn.”
Lục Trúc thoáng có cảm giác bất thường. Khi Trần Nguyên Nguyên trả lời thì nhìn cậu chằm chằm như có hàm ý gì đó.
Cô ấy… không định hầm mềm mình đấy chứ? Chết kiểu đó thì đúng là uất thật…
Bữa trưa hôm đó, bầu không khí có phần im ắng. Ăn xong, Trần Nguyên Nguyên cũng không nói gì nhiều, tiện tay gom luôn rác mang đi.
“Mai gặp.”
“Ờ.”