"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 32

Lục Trúc dần nhận ra có gì đó không ổn. Xem ra Trần Nguyên Nguyên không có ý định mãi đứng ở thế bị động nữa.

Trò kéo co đã bắt đầu, Lục Trúc cảm thấy giữa cậu và Trần Nguyên Nguyên như đang có một ván cờ đang lặng lẽ bày ra.

Nghe theo ý cô ấy, liệu có cơ hội nào để quay lại với cô không?

Khả năng ấy rất cao. Nhưng nếu thực sự thành công, tính cách của cô sẽ thay đổi theo hướng không mấy tích cực. Trần Nguyên Nguyên sẽ bắt đầu nghĩ rằng cô có thể điều khiển mọi thứ theo ý mình — và đến lúc đó, mới thật sự nguy hiểm.

Lục Trúc không thể để xã hội xuất hiện thêm một “kẻ nguy hiểm”, ít nhất thì cậu không muốn sống cuộc đời bị người ta truy sát suốt ngày.

Những gì pháp luật không xử lý được, con người thường dùng tội ác khác để giải quyết. Như vậy là không ổn.

Phải điều chỉnh lại chiến lược thôi...

Lục Trúc hạ quyết tâm, sẽ chơi ván cờ này đến cùng.

“Bạn Lục Trúc, xin lỗi, tôi tới đổi ca rồi, cậu có thể về nghỉ ngơi được rồi.” Hướng Thần quay lại, chỉ có một mình, mà sắc mặt thì không được tốt lắm.

Xem ra cậu ta phải tốn không ít công sức mới thoát khỏi cái đuôi là Lưu Nguyệt Hân kia.

“Vất vả cho cậu rồi.” Lục Trúc ghi chú lại thời gian trực hôm nay rồi rời đi ngay.

Về ký túc ngủ một giấc, ứng phó với tiết học buổi chiều đã rồi tính sau.

Sau khi Lục Trúc đi khỏi, hành lang tầng một của Học viện Tài chính lại yên tĩnh như thường. Hướng Thần đứng đó, ánh mắt dần đổi khác, hình tượng công tử phong nhã cũng theo đó mà sụp đổ, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện nét âm u.

Nhưng ngoài điều đó ra thì chẳng có biểu hiện gì thêm, chỉ là... dường như cậu đang suy tính gì đó, bình tĩnh đến rợn người.

“Sớm muộn gì cũng có ngày, tao sẽ khiến mày ngã đau.”

“Lục ca! Mau dậy đi, sắp trễ rồi đó!” Trong tiếng gọi dồn dập của Hoàng Bảo Thư, Lục Trúc chầm chậm mở mắt.

Không phải gặp ác mộng, chỉ là mùa hè dễ khiến người ta buồn ngủ mà thôi. Nói cũng lạ, từ khi trở về sau buổi gặp với Du Hi, hai ngày nay cậu chẳng hề mơ thấy gì, ngủ rất ngon.

Não vẫn còn lơ mơ vì vừa tỉnh dậy, Lục Trúc cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ theo quán tính mà mang giày, rửa mặt rồi đi về phía lớp học.

“Lục ca, có chuyện này phải nói trước. Sau tiết học tụi mình phải đến phòng giáo vụ một chuyến.”

Đang chạy, Lục Trúc sững người khi nghe Hoàng Bảo Thư nói vậy. “Chi vậy?”

“Sinh viên tham gia buổi giao lưu học viện đều phải đi chụp hình, nói là để làm bảng tên gì đó.”

“Trời ạ! Rỗi hơi thật đấy!”

“Haizz! Ông còn lạ gì cái trường mình nữa, cứ thích làm mấy trò hình thức.”

“Mọi người đều chụp cùng giờ à?”

“Không, thông báo là học xong thì đến luôn, tránh tụ tập đông quá.”

Lục Trúc bực bội vò đầu. Vừa vào lớp, việc đầu tiên cậu làm là vào hệ thống xem thời khóa biểu.

Nếu tất cả sinh viên đều phải đi chụp hình thì Du Hi, Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên chắc chắn cũng sẽ đi.

Không thể để cả ba gặp nhau cùng lúc được!

Sau khi xem hết thời khóa biểu của ba người, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Cậu là người tan học sớm nhất, kế đến là Trần Nguyên Nguyên, sau đó mới đến Du Hi và Giang Thư. Dựa vào hiểu biết của cậu, hai cô gái kia chắc chắn sẽ không chủ động tiếp xúc với nhau.

Thời gian vẫn rất gấp, chỉ có thể tranh thủ từng giây. Chụp xong ảnh là chuồn ngay, hạn chế tối đa việc đụng mặt bất kỳ ai trong số họ.

Suốt tiết học, Lục Trúc căng thẳng nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, bị thầy gọi tên mấy lần mà cũng chẳng thu lại được thái độ.

Giáo viên bắt đầu bực mình: “Lục Trúc, em muốn tan học đến thế cơ à?”

Sao lại không muốn chứ? Càng nhanh xong càng nhanh trốn được!

Tất nhiên, lời thật lòng ấy không thể nói ra. Lục Trúc đành bịa lý do khác: “Thưa thầy, em thấy hình như buổi trưa ăn trúng gì đó, bụng hơi khó chịu…”

Lý do phổ thông, nhưng hiệu quả. Thêm vẻ mặt vội vã như muốn đi gấp, thầy giáo cũng chẳng dám mạo hiểm. Nhỡ có chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Thầy chỉ cần đảm bảo sinh viên không bị rớt môn là đủ rồi.

“Đi nhanh đi, đừng cố chịu, nhớ mượn vở bạn về chép bài.”

Học đại học là vậy, có lớp chỉ cần chép đủ ghi chú là được.

Lục Trúc không nói thêm gì, được ra sớm là tốt nhất. Vừa bước khỏi lớp, cậu lập tức đến thẳng phòng giáo vụ, xếp hàng rồi nhanh chóng chụp xong ảnh.

Đến lúc về lại ký túc xá, Lục Trúc mới thở phào thật mạnh.

Có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa…

Nhưng như thể có một bàn tay vô hình đang âm thầm xoay chuyển bánh răng số phận phía sau lưng cậu.

Tính toán không bằng trời tính, Lục Trúc vẫn sơ suất rồi.

Do trong tiết học có một điểm chưa rõ ràng, Trần Nguyên Nguyên đã đi tìm giảng viên để làm rõ ngay sau giờ tan lớp.

Việc này khiến cô không thể đến chụp hình đúng như dự đoán của Lục Trúc. Mà lúc ấy, ở tận ký túc xá, Lục Trúc hoàn toàn không biết điều đó.

Đối với dân học luật, một vấn đề có tranh luận thì chẳng khác gì một phiên xử nho nhỏ. Cuộc nói chuyện đó kéo dài đến khi Du Hi và Giang Thư cũng tan học.

Và thế là, ba người họ cùng lúc đi về phía phòng giáo vụ...

Người đi chụp hình rất đông, hầu hết đều đi theo nhóm. Du Hi vốn không thích ồn ào nên trông có phần lạc lõng, thậm chí cả bạn cùng lớp đi cùng cô cũng không dám lại gần.

Vì là ảnh mang tính nghiêm túc, hôm nay Du Hi chọn một bộ JK tông màu trầm hơn thường lệ.

“Wa, chị gái này mặc đẹp thật đấy!” Một tiếng trầm trồ vang lên, nhưng Du Hi đã quá quen, chỉ lặng lẽ xếp hàng.

Cô chị tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao khẽ kéo Giang Thư: “Thư Bảo à, đã nói bao lần rồi, nói nhỏ thôi. Nhỡ người ta không thích bị nhận xét thì sao?”

Giang Thư tròn mắt, vội bịt miệng: “Quên mất! Suýt nữa bị nghe thấy rồi, may có cậu nhắc, cảm ơn cậu nha, Diêu Diêu!”

Chắc là nghe thấy cả rồi… Hầu Lộ Diêu chỉ biết thở dài bất lực, kéo Giang Thư lại gần để dễ trông hơn.

Có hai mỹ nữ đứng giữa đám đông thì đương nhiên sẽ có không ít lời xì xào. Trần Nguyên Nguyên vừa tới đã nghe thấy hai chàng trai phía trước đang tranh luận xem Du Hi và Giang Thư ai xinh hơn.

Hai cái tên này cô từng nghe qua, nhưng chưa thấy mặt. Dù vậy, cô chẳng mấy để tâm — chụp ảnh xong còn phải về học tiếp.

Ba cô gái đứng đó, tạo nên một mối liên kết lặng lẽ mà kỳ lạ. Du Hi và Trần Nguyên Nguyên chẳng thèm để ý nhau, còn Giang Thư thì nhìn cả hai. Nhưng nhờ có Hầu Lộ Diêu nên cô chỉ giữ mọi suy nghĩ trong lòng.

Lại thêm một cô gái xinh đẹp nữa, thật muốn mời làm người mẫu quá, không biết có đồng ý không...

Du Hi là người chụp trước. Khi đứng dậy rời đi, cô liếc thấy Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên phía sau.

Nghe nói Lục Trúc có không ít “mối”, không biết hai người này có nằm trong danh sách đó không.

Sự không chắc chắn ấy khiến Du Hi nảy sinh đôi chút cảnh giác. Giang Thư tất nhiên cảm nhận được ánh mắt kia, cô sợ hãi, chẳng hiểu sao cô gái ấy lại đột nhiên trở nên “hung dữ”.

Cô lùi ra sau, nấp sau lưng Hầu Lộ Diêu. Du Hi cũng không nhìn cô nữa — người nhát gan như thế, chắc chẳng đủ khả năng cạnh tranh đâu.

Còn về Trần Nguyên Nguyên, Du Hi để ý thấy cô ấy vẫn luôn chăm chú nhìn tấm bảng thông báo, có vẻ là kiểu chỉ quan tâm đến học hành, không đáng lo.

Mức độ cảnh giác giảm xuống, Du Hi lập tức rời đi không chút do dự.