"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 34

“Vãi chưởng! Nhìn kìa, bên kia có drama!”

Lúc ấy, Lục Trúc đang cắm đầu ăn mì, vừa nghe thấy Lý Quý ngồi đối diện thì thầm một câu như vậy, liền đồng loạt quay đầu nhìn theo cùng với Hoàng Bảo Thư, ăn ý vô cùng.

Vẫn là Hướng Thần. Chỉ khác là lần này bên cạnh anh ta có thêm một người nữa—Lưu Nguyệt Hân.

“Vãi chưởng, con nhỏ này cũng ghê gớm thật, dính lấy người ta không buông được luôn!” Hoàng Bảo Thư cảm thán, “Hầy—— sao không ai theo đuổi mình kiểu đó nhỉ?”

Lục Trúc cạn lời: “Bảo ca, nghe em, ăn xong tô mì thì về nằm nghỉ một giấc, ngủ dậy là chuyện gì cũng hóa hư vô.”

“Chưởng cái đầu cậu á! Cậu coi thường ai đấy? Không phải cậu đã cua được đàn chị Giang Thư rồi sao? Giờ đang chọc quê tôi đúng không? Tử Duệ, A Quý! Tối nay tụi mình vùi dập nó!”

“Ý kiến hay.”

“Đồng tình.”

Lục Trúc bất đắc dĩ bĩu môi, chuẩn bị quay lại tiếp tục ăn mì, nhưng cảm giác mọi chuyện có vẻ đang đi chệch hướng.

Hướng Thần rõ ràng là đang rất khó chịu, nhưng vì đang đợi người nên vẫn chưa rời đi, đành bất đắc dĩ xoay trái tránh phải để né khỏi mấy động chạm lộ liễu của Lưu Nguyệt Hân.

Chỉ có thể nói rằng, khi hóng drama thì nên kín đáo chút—bởi vì đang xoay tới xoay lui, ánh mắt của Hướng Thần vô tình chạm phải ánh nhìn của ba người bên bàn Hoàng Bảo Thư.

Nhưng chạm thì đã sao? Bộ ba vẫn trưng bộ mặt tỉnh bơ nhìn chằm chằm, thần thái hóng chuyện của người ngoài cuộc phải gọi là không gì lay chuyển được.

“Vãi? Hắn đi qua đây hả?” Hoàng Bảo Thư khựng lại, vội vỗ vỗ tay Lục Trúc.

Cái trứng cút vừa gắp lên liền rơi lăn lóc…

Lục Trúc im lặng nhìn Hoàng Bảo Thư, ánh mắt muốn rút dao ra chém không thể che giấu nổi.

Khoảnh khắc kế tiếp.

“Bạn Lục Trúc, xin lỗi đã làm phiền, tôi có thể ngồi đây chờ bạn cùng phòng được không?” Hướng Thần đứng cạnh Lục Trúc, nhưng ánh mắt lại đặt lên ba người bên kia.

Còn chưa kịp để Lục Trúc lên tiếng, Lý Quý với cái tính bộc trực đã chen lời trước: “Anh bạn, cô nàng kia sao cứ bám dính lấy cậu thế?”

Biết rõ còn hỏi, Lục Trúc cau mày, vốn định không dính vào, nhưng xem ra đã bị kéo vô trận rồi.

Cậu liếc Hướng Thần một cái đầy ẩn ý—rõ ràng là cố ý. Những người thích hóng chuyện tuy miệng bảo phiền nhưng lại là công cụ chuyển hướng sự chú ý cực kỳ hữu hiệu.

“Đừng nhắc nữa, nhức đầu.” Hướng Thần day trán, đúng lúc này Lưu Nguyệt Hân cũng bước tới, thấy đông người liền cau mày.

Đặc biệt là ba người bên kia, ánh mắt nhìn thẳng không kiêng dè gì khiến cô thấy ngứa mắt, nhưng vẫn cố nhịn.

Về phần Lục Trúc, Lưu Nguyệt Hân có chút ấn tượng—trưa nay cậu ta đã ngó lơ cô và Hướng Thần một lần, chắc hẳn giờ cũng đang nghĩ “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

Lưu Nguyệt Hân vỗ vai Lục Trúc, giọng điệu xen chút ra lệnh: “Bạn học, bạn có thể sang bàn đối diện ăn được không? Tôi muốn ngồi cạnh Nam Cung nhà tôi. Tiền mì tôi bao.”

Nhưng lần này, Lục Trúc thẳng thừng từ chối, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cái trứng cút vừa gắp lại bị vỗ rớt lần nữa…

Ai rồi cũng có lúc phát cáu: “Xin lỗi, tôi có thói quen không đứng lên tùy tiện khi đang ăn.”

Lưu Nguyệt Hân khựng người, Lý Quý thấy Lục Trúc đã nổ súng thì cũng không cần giữ gìn gì nữa: “Bạn học, ngồi chỗ này được nè!”

Lý Quý chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh, đối diện với Hướng Thần, nhưng Lưu Nguyệt Hân chẳng buồn nhúc nhích. Ánh mắt đầy chán ghét: không đẹp trai mà cũng đòi mơ tưởng?

Đòn này hơi nặng tay, Lý Quý dù thích hóng chuyện nhưng không chịu nổi bị khinh rẻ thế này, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Bạn học à, bạn không định gọi món thì đừng làm phiền tụi này, không thì tôi sợ mất khẩu vị.”

Nói như không nói, nhưng từng chữ đều ngầm đá cô ta là “ghê tởm”. Mặt Lưu Nguyệt Hân tái mét, kéo Hướng Thần muốn bỏ đi, nhưng lại bị anh lạnh lùng gạt tay ra: “Làm ơn đừng động tay động chân.”

Sự việc đến mức này, Lưu Nguyệt Hân biết ở lại chỉ làm trò cười, liếc mắt oán độc về phía bàn Lục Trúc rồi quay người bỏ đi.

Chuyện đúng như dự đoán, Lục Trúc không vui, cực kỳ không vui.

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi thoát nạn.” Hướng Thần chân thành cảm ơn, Lý Quý vẫn chưa hiểu gì, còn tự vỗ ngực: “Không có gì đâu anh em! Chuyện nhỏ ấy mà, con nhỏ đó tôi nhìn còn muốn chửi!”

Lục Trúc suýt nữa thì phun mì, ai vừa rồi mắt sáng như đèn pha hóng chuyện đấy?

Hướng Thần cười cười: “Tôi gọi ít món nhắm cảm ơn mọi người, không làm phiền nữa, đi trước nhé.”

“Thôi khỏi, khách sáo quá!” Lý Quý vẫy tay tiễn, quay đầu lại thấy Lục Trúc với hai người còn lại đang nhìn mình chằm chằm: “Nhìn gì thế?”

Lục Trúc thở dài, thôi, khỏi giải thích. Không biết gì lại hay.

Ba người liếc nhau ăn ý, Hoàng Bảo Thư chỉ vào tô mì: “Không sao, ăn đi, không lát nữa bết hết.”

“Lạ đời…” Lý Quý lẩm bẩm, gãi đầu rồi tiếp tục cắm mặt ăn.

Vừa ăn được mấy đũa, ông chủ lại mang lên một đĩa thịt bò sốt, nói là do vị khách lúc nãy đặt cho bọn họ.

Hướng Thần đã đi rồi, Lục Trúc nhìn đĩa thịt, không chút do dự bắt đầu gắp ăn. Dù gì cũng đã bị lợi dụng hết cỡ, ăn thì cũng chẳng có gì sai.

“Vãi! Ba người ăn chừa phần cho tôi với chứ!”

Ong ong ——

“Ai để chuông vậy? Mau trả lời tin nhắn đi, đũa để xuống!”

Lục Trúc bất đắc dĩ rút khỏi cuộc chiến “tranh bò”, lấy điện thoại ra xem.

【Giang Thư: Bé con bé con! Chết rồi! Cái tên khốn đó lại xuất hiện rồi!】

Lục Trúc sững người.

Tên khốn đó quay lại rồi—nghĩ cũng đúng, dù sao hắn cũng từng bỏ tiền ra, sao có thể từ bỏ dễ dàng?

Lục Trúc trầm ngâm một lúc, vẫn không hành động. Có lẽ ngay từ đầu chuyện này đã sai rồi, giờ đến lúc sửa lại. Cậu muốn xem xem mọi thứ sẽ đi đến đâu.

【Giang Thư: Bé con, hắn đang chặn trước cửa lớp bọn mình, em không vào được, phải làm sao đây?】

……

【Giang Thư: Hu hu hu! Bé con đang bận gì thế! Em nhớ anh lắm!】

……

【Giang Thư: Bé con, hắn bị Diêu Diêu đánh chạy rồi, nhưng trước khi đi còn nói mấy câu kỳ lắm…】

Lục Trúc vẫn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình.

Tại toà nhà dạy học Học viện Mỹ thuật, Hầu Lộ Diêu đang ôm lấy Giang Thư đang khóc nức nở, dù đã cố hết sức dỗ dành, nhưng Giang Thư vẫn run rẩy trong lòng cô.

Giang Thư hoang mang rồi.

Tại sao gã đó lại nói rằng hắn mới là bạn trai thật sự của cô?

Còn người hiện tại—“bé con” của cô—chỉ là giả?

Sao có thể chứ? Rõ ràng giống y như trước kia mà! Nhưng… tại sao gã đó biết nhiều chuyện đến thế?

Tại sao “bé con” lại không trả lời cô?

Đầu đau quá, Giang Thư ôm đầu, tóc rối tung như tổ quạ. Hầu Lộ Diêu bắt đầu hoảng, nhưng dần dần, Giang Thư ngừng run, ngẩng đầu lên nở nụ cười nhẹ nhàng với cô.

“Xin lỗi Diêu Diêu, làm cậu lo rồi, mình không sao nữa.”

Nhưng… thật sự là không sao sao?

“Anh ta chưa từng nghiêm túc với mày.” — giọng nói ấy lại vang lên trong đầu.

“Mày chưa từng được ai cần đến. Trò chơi gia đình đến đây là chấm dứt, anh ta không muốn chơi cùng nữa rồi.”

Không… không thể nào…

Bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu là cơn bão đấu tranh kịch liệt đến mức cơ thể không còn sức để phản ứng.

“Anh ta chẳng cần mày. Chơi chán rồi, vứt luôn. Mày chỉ là một món đồ chơi đáng thương mà thôi.”

Ánh mắt Giang Thư dần trở nên trống rỗng, ý thức cũng mờ dần theo từng nhịp thở…