Tít tít tít——tít tít tít——
Chuông báo thức của Lý Quý reo vang, Lục Trúc như xác sống bật dậy khỏi giường.
Còn chẳng ngủ ngon bằng hai đêm trước!
Hoàng Bảo Thư và Triệu Tử Duệ cũng lần lượt tỉnh giấc, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Quý vẫn còn đang ngủ say như chết.
Luôn luôn sẽ có một người bạn cùng phòng mà chuông báo thức của hắn chỉ để đánh thức… người khác.
Hoàng Bảo Thư lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng véo tai Lý Quý:
“À Quý! Dậy mau!!!”
(Xin đừng bắt chước, rất dễ bị đấm)
Biểu cảm đau khổ hiện rõ trên mặt, toàn phòng lập tức bừng tỉnh.
“Nhanh lên, sáng nay còn có tiết học đấy!”
Dù muốn nán lại trên giường thêm chút nữa, Lý Quý cũng đành phải bò dậy. Trễ giờ sẽ bị trừ điểm chuyên cần, hắn đâu có khả năng như ba tên yêu nghiệt cùng phòng kia, chơi bời vẫn điểm cao chót vót — hắn chỉ còn biết bấu víu vào điểm chuyên cần để qua môn thôi.
“Trời cao ơi!” Lý Quý ngửa đầu than trời than đất. Lục Trúc không kiên nhẫn, tặng hắn một bạt tai đánh thức thực tại:
“Thôi đi, đừng than nữa, đi thôi.”
Ba chân bốn cẳng chạy tới lớp, cuối cùng bốn người cũng vừa kịp điểm danh. Cũng may giảng viên không nói gì thêm.
Vẫn như mọi khi, cả nhóm chọn chỗ ngồi phía sau. Lục Trúc vừa ngồi xuống là muốn tranh thủ chợp mắt, nhưng không hiểu giáo viên hôm nay ăn phải gì, cứ thi thoảng lại gọi tên hắn với Hoàng Bảo Thư lên trả lời.
Quái. Quái thật. Cảm giác bị nhắm trúng không trượt phát nào.
Lục Trúc cảm thấy không ổn, tiết thứ hai đành ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe giảng, nhưng thầy cô vẫn không buông tha.
“Bảo ca, tụi mình có đắc tội gì với ông ta à?”
“Không chắc… Nhưng tôi nghi tám phần là ý của cố vấn lớp.”
“Ý cậu là… buổi giao lưu học viện?”
“Chuẩn rồi! Học viện nào chả muốn phô trương thanh thế, giáo viên mà biết học sinh nào được chọn đại diện thì chắc chắn sẽ 'chăm sóc đặc biệt' thôi!”
“Khốn kiếp! Tại ông mà tôi dính chưởng!”
“Khốn thì khốn, ông định làm gì nào?”
Lục Trúc bất lực, đành chấp nhận trận cuồng phong bão tố trong giờ học. May mà đối với hai tên họ, chuyện này vẫn trong tầm chịu đựng.
Ra chơi giữa buổi, Lục Trúc vừa gặm bánh mì vừa tranh thủ hỏi thăm về cái gọi là "buổi giao lưu học viện":
“Bảo ca, cái này rốt cuộc quy mô thế nào?”
“Mỗi khoa, mỗi chuyên ngành, mỗi lớp chọn ra hai người làm đại diện. Người tham gia cũng đông phết, phần lớn là dân học giỏi.”
“Tất cả các khoa đều phải tham gia à?”
“Chứ không thì gọi là ‘Giao lưu học viện’ làm gì? Nói thì hay ho là giao lưu học hỏi, nâng cao tố chất toàn diện… chứ thật ra là cuộc thi ngầm xem ai giỏi hơn ai thôi.”
Lục Trúc gật gù ra vẻ thâm trầm. Nghe vậy là hiểu rồi — đây chắc chắn là một đấu trường sinh tử!
Chưa nói đến Du Hi — cô ấy chắc chắn sẽ tham gia.
Còn Giang Thư, Trần Nguyên Nguyên… ai mà chẳng đủ tiêu chuẩn làm đại diện khoa? Khả năng họ cùng góp mặt là rất lớn. Đến lúc ba người họ tụ tập một chỗ, Lục Trúc còn có thể sống nổi không?
Mà xui xẻo hơn, hắn còn bị thằng bạn chí cốt Hoàng Bảo Thư kéo vào chốn nước đục này. Dù nói thật, cũng không thể hoàn toàn trách cậu ta.
Chuyện lớn rồi. Lục Trúc cắn một miếng to bánh mì như trút giận, giờ không được hoảng loạn, phải tính kỹ đã.
Giao lưu học viện… ba người con gái ấy thể nào cũng sẽ chạm mặt. Nhưng theo như Lục Trúc hiểu, cả ba đều có xu hướng chiếm hữu mạnh, gần như không ai muốn chủ động nhắc đến hắn.
Muốn bình an vô sự hoặc ít nhất không rước họa vào thân, cách duy nhất là không để ba người đó nhìn thấy mình cùng lúc.
Nghe thì dễ, làm thì khó. Lục Trúc cũng chẳng chắc mình liệu có xoay được không. Nếu không được… thì đành hi sinh đời trai, chơi lại từ đầu thôi!
Dùng mạng để qua ải — hắn đúng là chú há cảo đích thực!
Ăn xong miếng bánh cuối cùng, Lục Trúc hít sâu một hơi, bắt đầu tính toán các tình huống có thể xảy ra.
…
Một buổi sáng học hành không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn. Tan học là tới giờ ăn trưa.
Lục Trúc nhìn tin nhắn từ Du Hi và Giang Thư, bình tĩnh không hoảng, tay không run, bắt đầu nhắn lại.
[Du Hi: Trưa qua ăn với em.]
[Chồng iu: Xin lỗi vợ yêu, trưa nay anh phải trực ở chỗ làm thêm, không đi ăn với em được.]
[Du Hi: Trực xong thì tới.]
————————
[Giang Thư: Hu hu hu! Bé con, hôm nay em ngủ quên mất tiêu rồi!]
Không trách được, sáng nay chẳng thấy cô ấy nhắn gì.
[Bé con: Không sao mà, đàn chị giỏi như em, thỉnh thoảng lỡ ngủ một lần cũng không ảnh hưởng gì hết.]
[Giang Thư: Vậy giờ anh ở đâu, em muốn đi ăn với anh.]
[Bé con: Anh phải đi làm thêm, không ăn được, lát nữa tìm em sau nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ nha.]
[Giang Thư: Ừm, biết rồi.]
————————
Lục Trúc thở dài, rồi đi về phía Học viện Tài chính.
Chỗ làm cũng dễ tìm, hắn vừa đến đã nhìn thấy cái bốt nhỏ trực ban, bên trong có một nam sinh đang đứng gác.
Lục Trúc gửi tin nhắn đến phòng quản lý làm thêm, không ngờ người trong bốt trực ngẩng đầu lên vẫy tay với hắn.
[Phòng làm thêm: Tôi đang vẫy tay, cậu có thấy tôi không?]
Lục Trúc cất điện thoại, bước tới chào hỏi:
“Chào cậu, tôi là Lục Trúc.”
“Chào cậu, cứ gọi tôi là Hướng Thần. Công việc ở đây đơn giản lắm, chỉ cần đứng trông rồi thỉnh thoảng sắp xếp lại tủ đồ thất lạc bên cạnh là được.”
“Được thôi.”
“Hôm nay là lần đầu cậu đến, để tôi nói qua lịch trực. Tổng cộng bốn người, mỗi người chia hai tiếng trưa và tối, mỗi ca một tiếng, tự sắp xếp với nhau. Mà hôm nay tôi có việc gấp, thật ngại quá.”
Lục Trúc phẩy tay, ra hiệu không sao:
“Chuyện nhỏ, cậu cứ đi đi.”
“À, lương tôi đã bàn với trường rồi, giờ tăng lên ba mươi một tiếng.”
“Thế thì tốt.” Quả thật khá ổn, chăm chỉ một chút cũng kiếm được kha khá.
“Vậy nhé, tôi đi trước.” Hướng Thần rời đi, Lục Trúc bước vào bốt trực.
Tưởng đâu phải trực cả trưa lẫn tối, giờ được rút bớt, cũng tốt — có thêm thời gian lo cho Trần Nguyên Nguyên.
Lục Trúc quan sát quanh một vòng, từ đây có thể nhìn rõ cổng giảng đường Học viện Luật. Chỉ cần Trần Nguyên Nguyên bước ra là lọt ngay vào tầm mắt, vị trí không tệ.
Bước đầu tiên: tiếp cận Trần Nguyên Nguyên, biết đâu còn có thể kích hoạt [một đòn tất sát].
Trần Nguyên Nguyên là kiểu chăm học, thường ra muộn hơn mọi người. Lục Trúc kiên nhẫn chờ.
Khoảng hơn mười hai giờ, bóng dáng cô nàng đã xuất hiện ở hành lang cầu thang.
Chỗ hắn đứng không có vật chắn, Trần Nguyên Nguyên cũng nhìn thấy hắn ngay lập tức. Việc hắn hành động nhanh như thế khiến cô khá hài lòng.
Vậy thì tiếp theo, hắn định làm gì?
Nếu vẫn theo kiểu cũ… thì xin lỗi nhé, cô không có hứng.
Nhưng Lục Trúc lần này thật sự chơi bài mới — chỉ cười cười, vẫy tay chào rồi thôi, chẳng thèm bước ra ngoài một bước.
Không buồn động đậy? Trần Nguyên Nguyên có hơi bực, quyết định phớt lờ luôn. Dù vậy, cô vẫn đè nén cơn bốc đồng muốn cho hắn một dao, xoay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Lục Trúc cũng không níu kéo.
Không cần vội. Đây mới chỉ là khởi đầu. Hơn nữa, hắn đang đi làm — đã đi làm thì phải có phong cách làm việc… ít nhất cũng không được rời vị trí!