"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 20

“Làm sao tớ biết được chứ, chắc là anh ta chặn cậu rồi đấy?”

“Ừm, vậy cậu đoán xem tại sao anh ta lại chặn tớ?”

“Thì làm sao tớ biết được!”

“Anh ta có người khác rồi.” Khi Trần Nguyên Nguyên thốt ra câu ấy, trong mắt cô phủ đầy u ám, mãi không tan.

Lục Trúc lập tức câm nín. Cậu vốn đã không đúng từ đầu, làm tổn thương người ta còn chưa đủ, giờ lại đẩy cô vào tay một kẻ cặn bã khác.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong tích tắc, Trần Nguyên Nguyên gần như dán sát lại, “Tại sao lại đẩy tớ cho một người như vậy? Lúc đầu theo đuổi tớ, không phải là cậu sao?”

“!!!”

“Hừ, tớ biết ngay mà.” Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên đột ngột đỏ lên, “Các người… đều đáng chết!”

“!!!”

Lục Trúc theo phản xạ thủ thế phòng bị, chuẩn bị tinh thần đón lấy cái chết, nhưng cơn đau tưởng tượng lại chẳng ập đến.

Trần Nguyên Nguyên chỉ khẽ nâng cằm cậu lên, tham lam hít hà mùi hương nhàn nhạt trên người cậu. Hương nước hoa cổ điển ấy, quả thực mê người.

“Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu cô đơn một mình đâu. Cậu và hắn… sẽ cùng nhau lên đường.”

Lời thì thầm còn đáng sợ hơn cả tử thần. Lục Trúc hoảng sợ, chợt nghĩ đến một khả năng kinh hoàng: “Vụ nổ ở hội trường… là cậu làm sao?”

“À, vốn dĩ định để cặp chó nam nữ kia chết ở đó, nhưng bị cậu phá hỏng cả rồi.”

Chết tiệt thật! Cô ta còn điên hơn cả Du Hi!

Giờ thì Lục Trúc hiểu rồi — ba người cậu từng “liếm” chẳng ai là người bình thường cả! Khi phát bệnh thì giết kẻ thù, giết mình, rồi giết cả xã hội...

Còn người này là đáng sợ nhất! Khủng khiếp hơn nữa là Trần Nguyên Nguyên học luật, còn được ca tụng là thiên tài. Cô ta mà chơi “lách luật” thì đến cả Trương Tam cũng chưa chắc đỡ nổi!

“Cậu… có thể bình tĩnh lại một chút không? Cậu học luật mà, hẳn phải biết hậu quả của việc làm này!”

Lục Trúc tưởng câu ấy sẽ khiến cô ta chùn bước, ai ngờ Trần Nguyên Nguyên bật cười, nụ cười có phần điên dại: “Cậu đoán xem… tớ học luật để làm gì?”

Cô ta thật sự muốn chơi chiêu lách luật?!

Lục Trúc nuốt nước bọt, tim nhảy thình thịch trong lồng ngực. Cậu bắt đầu cân nhắc xác suất gọi cảnh sát thành công là bao nhiêu.

Trần Nguyên Nguyên đã dám nói trắng ra như vậy, nghĩa là cô ta chẳng hề sợ bị báo công an. Cậu không biết cô ta còn nước cờ gì, nhưng Lục Trúc không dám đánh cược.

“Phải làm gì cậu mới chịu tha cho tớ?” Lục Trúc xuống nước. Chết đối với cậu không phải lần đầu, nhưng cái cảm giác lặp đi lặp lại trong đau đớn ấy… thật sự không muốn nếm lại lần nữa.

Nụ cười của Trần Nguyên Nguyên thoáng chút trêu chọc, cô ta thấy rõ nỗi sợ được giấu rất kỹ nơi đáy mắt Lục Trúc, “Tha cho cậu?”

Lục Trúc gật đầu, “Đúng, tha cho tớ. Còn mấy người kia cậu muốn làm gì thì làm. Tớ cũng chẳng phải loại người rộng lượng gì đâu.”

“Hừ! Không phải loại rộng lượng thì cậu có thể dễ dàng đẩy tớ cho người khác chắc?!”

Cô gào lên gần như xé họng, nhưng Lục Trúc lại thấy có hy vọng. Vẫn còn cơ hội! Tình cảm của cô chưa hoàn toàn biến mất!

“Cái này… tớ cũng đâu có cách nào khác, thật lòng cũng không muốn thế.”

“Ồ? Vậy nói lý do xem nào?”

“Chẳng có lý do gì hết, hỏi là hối hận thôi!”

Trần Nguyên Nguyên bật cười khẽ, tỏ vẻ chế giễu. Một câu “hối hận” mà đòi lật ngược tình thế?

“Được thôi, tớ cho cậu một cơ hội. Trước kia cậu theo đuổi tớ mất một tháng đúng không? Vậy tớ cho cậu thêm một tháng nữa, không vấn đề gì chứ?”

“Không, nhưng tớ cũng có một điều kiện.”

“Cậu nghĩ cậu đủ tư cách ra điều kiện với tớ sao?”

“…”

Ờ thì, đúng là không đủ thật. Bây giờ cô ta quá nguy hiểm, Lục Trúc chẳng dám chắc cô sẽ không làm chuyện gì điên rồ tiếp theo.

“Nói đi, điều kiện gì?”

“???” Ơ mới nãy còn bảo không được ra điều kiện mà? Thôi, tranh thủ nói luôn vậy!

“Trong thời gian tớ theo đuổi cậu, cậu không được làm chuyện nguy hiểm nào cả. Nếu thực sự không kìm chế được bản thân…” Lục Trúc cắn răng, “Thì cứ đến tìm tớ.”

Trần Nguyên Nguyên khựng lại, nhìn gương mặt nghiêm túc kia một lúc, rồi khẽ gật đầu.

“Được.”

Cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận. Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, tạm thời an toàn rồi.

“Vậy chúng ta…” Lục Trúc chưa kịp nói hết câu, Trần Nguyên Nguyên đã giơ tay ngăn lại.

Cô mở điện thoại, ngay trước mặt cậu xóa sạch tên kẻ cặn bã kia, rồi bật mã QR bạn bè của mình lên.

“Cậu muốn cái này đúng không?”

Lục Trúc gật đầu, vừa lấy điện thoại ra thì Trần Nguyên Nguyên lại tắt màn hình, “Tự mà nghĩ cách xin đi.”

Rồi cô quay người rời đi, chẳng thèm ngoái đầu lại. Lục Trúc hiểu, mình phải bắt đầu lại từ đầu. Dù thật ra, có khi còn tệ hơn cả con số không…

Thôi kệ, bắt đầu lại thì bắt đầu lại!

Lục Trúc vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị quay lại trường. Một tháng mà, không vội. Còn có một "cô tổ tông" vẫn chưa xử lý xong đâu.

Khi Lục Trúc đến dưới giảng đường của học viện y, đã gần trưa. Trước khi lên, cậu xóa toàn bộ tin nhắn với Giang Thư.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lục Trúc bước vào giảng đường.

Cộc cộc cộc—

“Du… à không, em yêu, là anh đây.”

Cạch—

Cánh cửa mở ra. Gương mặt không biểu cảm của Du Hi hiện lên sau khe cửa. Lục Trúc vừa nở một nụ cười thì đã bị cô túm cổ áo kéo vào.

Sao cứ nhất định phải nắm cổ áo thế?

Cửa đóng lại, Du Hi ôm chặt lấy cậu, đầu vùi sâu vào lòng cậu.

Đang làm nũng sao? Lục Trúc cười bất đắc dĩ, đưa tay định xoa đầu cô.

“Cô gái đó là ai?”

Dựa vào mùi mà nhận ra sao?

Tay Lục Trúc khựng lại giữa không trung. Du Hi ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhưng trong mắt có tia dò xét.

Lục Trúc vẫn bình tĩnh — thật ra có hơi lo — chủ yếu là do tay Du Hi đang ở đâu đó mà cậu không nhìn thấy, sợ một giây sau sẽ xuất hiện một con dao mổ.

Lý do đã chuẩn bị sẵn rồi, “Vì điện thoại của anh bị cô gái khác làm hỏng mà.”

“Chuyện là sao?”

“Chẳng phải hôm qua anh đi xem đêm hội sao, ngồi cạnh có một cô bé tay chân vụng về. Khi cô ấy đứng lên, cây gậy cổ vũ rơi xuống, đập trúng anh, làm điện thoại cũng vỡ luôn.”

Lý do tốt nhất chính là từ sự thật mà ra. Cảm ơn cậu, Tiểu Như!

“Nếu em không tin thì có thể hỏi bạn cùng phòng anh, hoặc xem video ghi hình sau buổi diễn cũng được.” Lục Trúc rất tự tin. Những chuyện tệ hại đều xảy ra phía sau hậu trường cả.

“Không cần đâu, lại đây ngồi đi.” Du Hi buông Lục Trúc ra, bước tới mép giường rồi ngồi xuống.

Không rõ là cô có tin thật không, nhưng Lục Trúc không được phép lộ ra chút sơ hở nào, liền ngồi sát bên cô.

“Trưa nay muốn ăn gì?” Du Hi nghiêng đầu tựa vào vai Lục Trúc, hỏi vu vơ.

“Ăn gì cũng được, em muốn ăn gì thì gọi đi, anh không kén chọn đâu.”

Du Hi gật đầu, mở app đặt đồ ăn, gõ tìm: [lẩu phá lấu].

Khóe miệng Lục Trúc giật giật. Thôi thì, lẩu phá lấu cũng ngon.

Du Hi từ tốn lướt màn hình, tìm quán có đánh giá cao nhất, chẳng thèm nhìn giá, cũng không dùng phiếu giảm giá, đặt luôn.

Cảnh này khiến Lục Trúc không khỏi ghen tỵ sâu sắc.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao? Ban đầu cậu cũng có thể tự nuông chiều mình đôi lần, nhưng bây giờ thì nguồn thu nhập đã bị Du Hi “cắt đứt” rồi.

Phải tìm việc làm thêm mới được…