"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 22

Lục Trúc đứng ngây người tại chỗ, không tài nào hiểu nổi hành động của thầy chủ nhiệm.

“Không phải, thầy ơi… em đi được rồi ạ?” Lục Trúc không chắc chắn, đành hỏi lại lần nữa.

“Ừ, đi đi.”

“Không cần kiểm điểm, cũng chẳng bị xử phạt gì sao?”

Ánh mắt của thầy chủ nhiệm nhìn Lục Trúc có chút là lạ, “Bộ em nhất định phải bị mắng mấy câu mới thấy yên tâm hả? Thầy nói không sao là không sao!”

“Ờ… em chỉ tò mò, sao tự nhiên lại thành không sao…”

“Có người báo lại chuyện hôm qua, máy bơm khí hydro bị lỗi, suýt nữa phát nổ. Em nhấn chuông báo động là cứu nguy đó, lập công lớn đấy.”

Trong đầu Lục Trúc toàn dấu chấm hỏi — cái cuộc đời này đúng là hết xoay trái rồi lại quặt phải, nhảy như tàu lượn siêu tốc.

“Về đi, chờ nhận thưởng.”

“Thưởng… em có thưởng nữa hả?” Vẫn không dám tin, phải xác nhận lại.

“Có, phòng Công tác Chính trị – Giáo dục còn định phát thông báo tuyên dương đấy.”

Tim Lục Trúc nhảy lên một nhịp, “Thầy ơi, cái thông báo đó… có thể đừng phát được không ạ?”

Yêu cầu của cậu làm thầy chủ nhiệm nghẹn lời luôn, “Sao không phát?”

“Em… muốn giữ kín một chút.”

“…Thôi được rồi, để thầy nói lại với phòng Công tác Chính trị – Giáo dục xem sao.”

“Hehe, cảm ơn thầy! Vậy em về nhé!”

Lục Trúc cười toe rời khỏi văn phòng, nhưng vừa bước ra ngoài, nụ cười lập tức tắt ngấm.

Sao lại thế chứ? Án phạt đùng cái biến thành khen thưởng. Biết cậu là người nhấn chuông cảnh báo chắc là nhiều người, nhưng có thể khiến cục diện xoay chuyển mạnh đến vậy… Lục Trúc chỉ nghĩ được đến Trần Nguyên Nguyên.

Vậy ra là cô ấy đã nói chuyện với người bên phòng Công tác Chính trị – Giáo dục sao?

Lục Trúc cũng chẳng biết nên nghĩ thế nào, đành gác lại, lát nữa gặp Nguyên Nguyên sẽ hỏi thẳng.

Thời gian xử lý chuyện này còn ngắn hơn cậu dự tính nhiều. Bây giờ rảnh rỗi cả đống, mà chỗ Du Hi thì không nên qua, cô học y bận tối mặt, chiều còn có tiết.

Suy nghĩ một hồi, Lục Trúc quyết định quay về ký túc ngủ một giấc cho đã, tiện thể hỏi xem bên Học viện Luật có việc làm thêm nào đáng tin không.

Cạch —

“Ôi mẹ ơi? Lu… Lu đại nhân?!”

“Vãi! Lu đại nhân!”

“Vãi cả Lu đại nhân!”

“…”

Ba tên bạn thân nhìn cậu trố mắt y như thấy thần linh hạ phàm. Lục Trúc giơ tay ngăn lại, phong thái chẳng khác gì trợ lý của minh tinh, “Được rồi, ba người các cậu im mồm cái.”

“Không phải chứ, anh Lu, sao anh về nhanh vậy?” Hoàng Bảo Thư vẫn chưa thể tin nổi, phản ứng đúng như Lục Trúc đoán trước.

“Hiểu lầm được làm rõ rồi.”

Lý Quý khoa trương gật đầu lia lịa, còn giơ cả ngón cái, “Ghê thật đấy, đến cả việc nhấn chuông báo động mà cũng có thể là hiểu lầm, anh Lu đúng là trâu bò thật.”

“Trâu bò gì đâu, đừng tâng bốc, chỉ là hiểu nhầm nho nhỏ thôi.”

“Rồi rồi, anh nói gì tụi em nghe nấy.”

Lục Trúc bĩu môi, cởi giày chuẩn bị trèo lên giường ngủ, “À mà, Bảo ca, cậu biết trường mình dạo này có việc làm thêm nào không?”

Hoàng Bảo Thư nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Không rõ lắm, để tớ hỏi thử trong nhóm tương trợ nhé!”

“Được! Phiền cậu rồi!”

“Chuyện nhỏ!”

Lục Trúc nằm xuống, lúc đầu còn khá tỉnh táo, nhưng chỉ chớp mắt một cái, cơn buồn ngủ đã ập tới, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

“Ờm… trực ban ở khu giảng đường cho sinh viên làm thêm, cái này ổn không anh Lu? Anh Lu? Ngủ rồi hả?” Hoàng Bảo Thư khẽ trầm trồ với chất lượng giấc ngủ của Lục Trúc.

Ghê thật, chạm gối là ngủ — kỹ năng hiếm có trong đời sống đại học.

“Thôi, chờ nó dậy rồi nói sau.”

Đúng lúc này, Triệu Tử Duệ đi ngang qua, liếc nhìn một cái rồi nhướn mày, “Bên Học viện Tài chính à? Xa ký túc mình ghê á.”

“Hết cách rồi, việc làm thêm còn mỗi cái đó, tùy anh Lu có muốn đi không thôi.”

“Ừ cũng đúng.”

Giấc ngủ trưa của Lục Trúc vẫn chẳng yên ổn gì, trong mơ, cậu cứ có cảm giác có ai đó bóp cổ mình, khó chịu cực kỳ.

Cảm giác cận kề cái chết lặp đi lặp lại trong giấc mơ khiến trán cậu ướt đẫm mồ hôi.

“Vì sao lại bỏ rơi em?”

“Không được chạy trốn đâu, anh là người yêu của em, chúng ta phải mãi mãi bên nhau~”

“Trở thành… búp bê của em đi!”

“Chết đi.”

Lại là những giọng nói đó, Lục Trúc chẳng còn sức để phân biệt nữa. Cậu có cảm giác như mình đang rơi xuống hồ, từng chút chìm xuống đáy sâu.

Tít tít tít — Tít tít tít —

Tiếng chuông báo thức kéo ý thức Lục Trúc trở lại, cậu choàng mở mắt, thở dốc như thể vừa lôi được mình ra khỏi địa ngục.

Sống rồi…

Nhưng lạ thật, điện thoại này sao lại có báo thức?

Lục Trúc cầm điện thoại lên kiểm tra, báo thức chỉ reo một lần, là dạng đặt lịch trong ứng dụng lịch. Ghi chú là: Đếm ngược bắt đầu.

Lục Trúc im lặng.

Chiếc điện thoại này ngoài cậu ra thì chỉ có Trần Nguyên Nguyên từng động vào. Không nghi ngờ gì, chắc chắn là cô ấy đặt.

Tính xa thế… cô ấy phải tự tin cỡ nào vào kế hoạch của mình? Đúng là thiên tài…

Lục Trúc thấy hơi nhức đầu, day day trán rồi liếc quanh phòng. Mấy tên kia vẫn đang ngủ say, thông tin làm thêm thì đã được gửi lên nhóm.

Cậu mở xem, thấy là ở Học viện Tài chính. Không giống dự tính ban đầu lắm, nhưng nếu nhớ không lầm thì Học viện Tài chính và Học viện Luật cũng gần nhau, miễn cưỡng chấp nhận được.

Nghĩ vậy rồi, cậu thêm bạn theo số liên hệ trong bài đăng.

[Lục Trúc: Xin chào, em muốn đăng ký làm công việc trực ban trong chương trình làm thêm – học tập ạ.]

Giờ thì chờ xác nhận kết bạn thôi, mong là không có ai tranh với mình.

Rảnh rồi, cả đám kia còn đang ngủ, mà khối của bọn họ cũng không bận như bên Y, kể cả cuối tuần cũng rảnh.

Cày video tí cho đỡ buồn vậy.

Cuối cùng thì Lục Trúc cũng xem được mấy cái clip mình muốn xem, nói mới để ý, hôm qua ở hội trường mãi mà không hiện lên là sao chứ?

Từng video ngớ ngẩn trôi qua, tâm trạng Lục Trúc dần thư giãn, chẳng còn buồn nghĩ về giấc mơ kia nữa.

Chết thì chết, thôi kệ.

Reng reng —

Có thông báo mới. Là tin nhắn của Giang Thư.

[Giang Thư: Bé con ơi! Cứu với! Dưới nhà em có người xấu!]

Người xấu? Là sao?

Lục Trúc bật dậy như lò xo. Cậu bỗng nhớ tới chuyện hôm qua tiểu Vương bên Hội sinh viên nói là bạn cùng phòng Giang Thư định hẹn cô ra ngoài.

Xong phim rồi, chuyện lớn rồi đây.

Suy nghĩ một hồi, Lục Trúc rời giường vào nhà vệ sinh, bấm gọi thoại luôn. Cô nàng bắt máy trong tích tắc.

“Hu hu hu! Bé con ơi em sợ quá!”

“Đừng sợ, nói anh nghe tình hình thế nào đã?” Lục Trúc vừa nghĩ xem nên mở lời sao để Giang Thư không hoảng, vừa nghe.

Nhưng Lục Trúc mãi mãi không thể ngờ được cái đầu ngốc ngốc của Giang Thư lại làm ra chuyện không tưởng.

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng mở cửa sổ, rồi ngay sau đó—

“Anh đi đi! Tôi không thích anh! Tôi đã có bé con rồi!”

Lục Trúc: !!!

Chết tiệt! Câu này dễ gây hiểu lầm chết người đấy! Ngày mai có khi báo trường giật tít: “Nữ thần khoa Nghệ thuật Giang Thư mang thai?”

Lục Trúc ôm mặt, ngồi sụp xuống đất, lòng đầy mỏi mệt.

Nghĩ theo hướng tích cực thì… như này còn dễ giải thích hơn chuyện “bạn trai thật hay giả”.

“Hu hu hu! Bé con, họ đi rồi.”

“Tốt… tốt rồi, đừng… đừng sợ, anh ở đây.”

“Nức nở Bé con, anh đến với em được không?”

“Được… được, lát nữa gặp ở cổng tây trường nhé…”

Cúp máy xong, Lục Trúc lại ngồi thừ xuống, thở dài như thể chấp nhận số phận.