“Kyaaaa! Hideyori-kun, dễ thương quá!”
“……..”
Khoảnh khắc vừa mở cuốn album, Emi đã hét lên.
“Nhìn này, nhìn này!” cô kéo tay áo tôi.
“Có một thời gian chiều cao của tụi mình không quá khác biệt, thấy chưa! Tại sao!? Khoảng cách lại nới rộng đến thế này!? Kyaaaa! Tớ và Hideyori-kun cao bằng nhau, đáng yêu quá đi mất! Hoài niệm ghê! Tớ muốn xoa đầu cậu!”
Tôi không nhớ bức ảnh này được chụp khi nào, nhưng bức ảnh mà Emi đang phấn khích là bức tôi và cô đứng cạnh nhau.
Chắc là mẹ của Emi đã chụp tấm này…
Tôi nhớ bà ấy đã từng đưa cho tôi vài tấm ảnh từ rất lâu rồi.
“À, nhìn này, Takeru kìa!”
“Kyaaaaa! Cậu ăn mặc như thế này đáng yêu quá, Hideyori-kun! Cái gì đây!? WOW, không phải ngày nào tớ cũng được nhìn thấy cậu thế này đâu!”
“Ri, Risa ở đằng kia nữa…”
“Hideyori-kun trong này trông thật cáu kỉnh! Ngay cả khi Hideyori-kun tức giận, cậu cũng không đáng sợ chút nào!”
“…………”
Emi đang trêu chọc tôi…
Có vẻ như cô không có ý định bình luận gì về Takeru và Risa cả.
…Tôi không đáng sợ ngay cả khi tức giận sao?
Vì một lý do nào đó, lời nhận xét đó của cô đã khiến tôi bực mình.
“Những bức ảnh này là do dì chụp ư? Có rất nhiều ảnh ở nhà dì, công viên và nhà ga mà tớ chưa từng thấy.”
“Đúng vậy. Trong nửa đầu tiểu học, Oba-san có chụp ảnh cho tớ thỉnh thoảng.”
Tôi không thấy Oji-san trong bất kỳ bức ảnh nào, nhưng điều đó là đương nhiên.
Ông ấy không có trong bất kỳ bức ảnh nào, nhưng vì có vài bức tôi và Oba-san chụp cùng nhau, nên có thể cho rằng ông ấy là người đã chụp chúng.
Nhưng những bức đó có lẽ là do một người qua đường nào đó chụp…
“Bức này là tớ và Hideyori-kun đang chơi Smash cùng nhau! Không biết là được chụp khi nào nhỉ.”
“Cậu, cậu luôn chọn nhân vật giống tớ mỗi khi hai ta chơi Smash nhỉ.”
“Trùng hợp thôi.”
“Không thể nào một trăm trận đấu gương thẳng tuột lại là trùng hợp được!”
Nói một cách đơn giản, Emi không bao giờ chọn nhân vật của mình trước.
Cô luôn đợi tôi chọn nhân vật trước.
Ngay cả khi tôi cố gắng để cô chọn trước, cô vẫn sẽ thay đổi nhân vật khi tôi chọn của mình, vừa nói [Yup, tớ thay đổi đây.] và cuối cùng chúng tôi vẫn chọn cùng một nhân vật.
Cô đã như vậy trong suốt những năm tiểu học của chúng tôi.
Mặt khác, nếu Emi và tôi phải chơi những game mà cả hai phải chọn các nhân vật khác nhau như Mario Party hay Mario Kart, cô sẽ bắt đầu bĩu môi và phàn nàn rằng trò chơi nhàm chán.
Đó là lý do tại sao khi chơi game tổ đội, Emi sẽ mặc định chơi Smash Bros.
Đôi khi tôi thử nói [Này, cô gái dễ thương này tốt hơn gã này nhiều chứ] nhưng cô sẽ luôn nói [Không! Tớ muốn cùng một nhân vật với Hideyori-kun!]. Cô khá bướng bỉnh.
Trong một thời gian, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu cô nàng.
Tôi vẫn không thể làm được điều đó ngay cả bây giờ nên thực ra không có gì thay đổi cả…
“À, nhìn này, đây có phải là khi tớ và Takeru mua một thanh kiếm gỗ trong chuyến đi của trường không?”
“Dì đã rất băn khoăn không biết phải làm gì với chúng nhỉ.”
“Haha…, đúng vậy…”
Hơn nữa, nó giống hệt như khi tôi bị mẹ mắng ở kiếp trước vậy.
Nhưng chính ma thuật của chuyến đi đã khiến tôi phải mua thanh kiếm gỗ đó.
“Uwaa…, đây không phải là từ phòng tắm nam sao? O, Oba-san nghĩ gì vậy…”
“Tớ không thể, tớ không thể nhìn…”
“Cậu đang cố gắng nhìn cái gì vậy?”
Emi đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh tôi với các cậu bé trong phòng tắm nam. Đôi mắt cô rõ ràng tập trung vào phần thân dưới của tôi.
Đúng như tôi nghĩ, con gái cũng có hứng thú với những thứ như vậy mà…
…tôi có nên, lấy nó ra ngay bây giờ không?
…ừ, tôi không thể nói điều đó…
Cô sẽ gọi cảnh sát mất.
Khóa quần tôi đứng thẳng vô ích.
Tôi đang nhìn Emi như một cô gái nên tim tôi đập thình thịch.
“Nn. Nhân tiện.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tại sao cuốn album này chỉ có những bức ảnh từ sau khi tớ gặp cậu vậy?”
“Ể? Ý cậu là sao?”
Vì một lý do khác, tim tôi đập nhanh hơn.
“Ý là, tại sao ở đây chỉ có những bức ảnh của Hideyori-kun sau khi gia đình tớ chuyển đến nhà bên cạnh vậy?”
“Ể?”
Tôi nhớ lại bức ảnh đầu tiên trong cuốn album.
Emi đã ở đó trong bức ảnh sớm nhất.
“N, những tấm còn lại chắc là ở một cuốn album khác rồi.”
“Ở đây không có cuốn album nào khác đâu. Những bức ảnh ở đây đều đã có tớ hoặc Juumonji-kun trong đó rồi. Tớ biết là không thể có ảnh của thời gian trước khi Hideyori-kun và Hoshiko-chan bị chia cắt nhưng ở đây hoàn toàn không có bức ảnh nào trước khi Hideyori-kun gặp tớ cả…”
Không thể nào có chuyện như vậy được…
Rốt cuộc, người phụ nữ đã chụp tất cả những bức ảnh này đã quá sợ hãi chồng mình để làm bất cứ điều gì khi đó…
[Mày đừng có mà lãng phí thời gian vào thằng nhóc chết tiệt đó!] Tên rác rưởi đó sẽ luôn nói như vậy…
“Ngược đãi…”
“Ể?”
Emi lẩm bẩm điều gì đó.
Oji-san, Oba-san, Master và Eimi. Đó là những người duy nhất biết rằng tôi đã bị ngược đãi.
Tôi chưa bao giờ nói với bất kỳ ai khác về điều đó.
Có ai đã nói ra không?
Không, điều đó là không thể.
Đó không phải là điều mà có thể tùy tiện nói trong một cuộc trò chuyện…
—giấc mơ!?
Tôi biết rằng Emi cũng nhìn thấy giấc mơ về những gì đã xảy ra trong game, nhưng có thể nào cô thực sự cũng nhớ nội dung của nó không…?
Giấc mơ nơi tôi cướp Risa từ Takeru.
Giấc mơ nơi tôi lừa Mishima mất kiểm soát Hút Năng Lượng của cô ấy.
Giấc mơ nơi tôi khiến Eien-chan giết gia đình cô ấy.
Giấc mơ nơi tôi tra tấn Yurika đến chết và ngụy trang nó như một vụ tự tử.
Những giấc mơ nơi tôi ngược đãi Emi và giết cô nhiều lần.
10 năm.
Tôi đã có rất nhiều giấc mơ nơi tôi hủy hoại cuộc sống của mọi người.
Liệu Emi cũng nhìn thấy những giấc mơ của các phần game rõ ràng như tôi không…?
Nếu bản thể trong mơ của Emi nắm quyền kiểm soát cô, thì Emi hiện tại, có phải là Emi mà tôi biết không…?
Tôi sợ…
Cứ như thể Emi sắp biến mất ngay trước mắt tôi, nên tôi đã ôm cô thật chặt.
<Tác Note>
Về trận đấu gương Smash Bros của Emi, vui lòng xem Chương 150
Chương tiếp theo không quá nghiêm túc.