“Hi, Hi, Hi, Hideyori-kun!?”
“Ể...!? Aaa!?”
Tôi ôm chầm lấy Emi, khiến cô bất ngờ hét lên.
Tôi đang làm cái quái gì thế này...
Khi tôi bừng tỉnh, suýt chút nữa tôi đã say sưa trong mùi hương ngọt ngào của Emi.
Sợ Emi sẽ không còn là Emi nữa, tôi đã vô thức hành động. Nhận ra việc mình đang làm, mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên.
“Hi, Hideyori-kun! H, Hai ta... h, hôn nhé?”
“T, tất nhiên là không!?”
Mặt Emi đỏ ửng, buột miệng thốt ra một câu thật ngông cuồng.
Tôi có muốn hôn Emi không ư? Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi và tôi vội vàng phủ nhận nó.
Thật sự, tôi đang làm cái gì thế này...
Cảm giác cứ như tôi đang ép buộc cô nàng, y như Hideyori trong nguyên tác vậy, và tôi cảm thấy thật tồi tệ vì điều đó...
“...S, sao cậu đột nhiên ôm tớ thế?”
Khi tôi im lặng ngồi xuống, Emi ngượng ngùng hỏi, mặt vẫn còn đỏ.
“V, Vì Emi đột nhiên nói cái đó... bạo hành ấy.”
Tôi bối rối trả lời.
“Bạo hành...? Ể, cậu nói gì thế?”
“Ể?”
Khuôn mặt Emi dường như đang thực sự bối rối.
Cứ như thể cô chẳng hề nhớ mình đã nói từ [bạo hành] chút nào.
“Bạo hành... Aaa! Ý tớ là cái chương trình hôm qua kể về một người đàn ông chia sẻ trải nghiệm bị bạo hành trên truyền hình ấy. Cậu cũng xem rồi đúng không, Hideyori-kun?”
“Ư, ừm... Nakamoto-kun đúng không? Người từng thuộc nhóm Snap ấy.”
“Thật đáng sợ đúng không...”
[Tớ thấy rất khó chịu khi anh ta nói rằng mình bị đánh ít nhất một lần mỗi ngày...] Emi đồng cảm nói.
Vào cuối chương trình, anh ta chia sẻ rằng anh ta chỉ được cứu khi người anh trai đang sống ở nước ngoài nghe tin và vội vã quay về để đưa anh ta ra khỏi đó.
À thì, khi tôi nghe rằng cuối cùng anh ta cũng có người giúp đỡ, tôi mất hứng và chuyển sang chơi Galge thay vì tiếp tục xem.
Haa…
Cuối cùng, chẳng có ai giúp tôi thoát khỏi sự bắt nạt và bạo hành cả, nên tôi đoán tôi chỉ là một người bị ghét mà thôi...
Tôi không mong đợi sẽ có một người hùng nào đó đến cứu mình.
Đó là lý do tại sao tất cả những gì tôi còn lại là phải tự mình mạnh mẽ để đứng lên.
“Nn. Tớ vẫn muốn xem Hideyori-kun trông như thế nào trước khi tớ gặp cậu... Được rồi!”
“Hửmm?”
Emi đột nhiên đứng dậy và đi đến cửa.
Tôi dõi theo cô bằng ánh mắt.
Khi cô quay lưng lại với tôi, mắt tôi vô thức tập trung vào vòng ba của cô nàng.
“Tớ sẽ đi hỏi dì xem dì có ảnh cũ nào của Hideyori-kun không!”
“Gì cơ!?”
“Tớ sẽ quay lại ngay!”
Bỏ ngoài tai lời tôi nói, Emi chạy đi...
Thế nhưng, khi cô nói [Bạo hành...], ý cô chỉ là như vậy thôi sao...
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy ánh mắt của Emi trùng khớp với ánh mắt của cô ấy trong game.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng tôi.
Tôi muốn Emi hạnh phúc. Tôi không muốn cô dính vào những chuyện tồi tệ trong game.
Có lẽ thật sai lầm khi tôi mong cô hạnh phúc, trong khi chính tôi (Hideyori) là người đã đẩy cô ấy vào tất cả những nỗi đau đó...
Không muốn nghĩ về điều đó nữa, tôi ngồi phịch xuống giường.
Tương lai sắp tới theo như game...
Sự trỗi dậy của Gift Hunter.
Trận chiến cuối cùng với Ennoia.
Thế giới này sẽ có một cái kết như thế nào đây...?
“...Ảnh từ trước đây sao?”
Cuộc đời tôi thực tế là một chuỗi bạo hành cho đến tận trước khi tôi gặp Emi.
Thật khó mà tin được Oba-san lại có ảnh của tôi trong khoảng thời gian đó.
Khoảng 5 phút sau, Emi chạy trở lại phòng.
“Dì không có nhiều, nhưng dì nói là có vài tấm!”
“Có sao!?”
Trên tay Emi là một cuốn album rất mỏng.
“Tớ vẫn chưa mở nó ra đâu,” cô nói đầy hào hứng.
...Sẽ không có tấm ảnh nào tôi bị đánh đập chứ?
Là Oba-san nên tôi nghĩ bà ấy sẽ đảm bảo rằng nó ổn để cho người khác xem thôi...
Cổ họng tôi khô khốc khi Emi mở cuốn album chứa đựng những bức ảnh từ quãng đời đen tối của tôi.
“Kyaaaaaaaa!?”
“!?”
Emi hét lên.
Toàn thân cô run rẩy.
G, Gì vậy...
Có gì ở trong đó?
Với nỗi sợ hãi và sự mong đợi đang giằng xé trong lòng, tôi nhìn vào nội dung của cuốn album.
——sau đó, tôi suýt ngừng thở.
“Đ, Đáng yêu quá! Hideyori-kun giả gái! KYAAAAAAAAAAA! TUYỆT ĐỐI ĐIỆN ẢNHHHHHH!”
“CÁI ĐẬU XANH RAU MÁ GÌ THẾ NÀY!?”
Đó là một bức ảnh tôi đang mặc đồ con gái.
Tôi nhớ bức ảnh này.
Đó là bộ trang phục mà Oji-san đã ép tôi mặc.
“Đ, Đấng cứu thế!? Dì là THẦN, DÌ ơi...”
“Oba-san đã nghĩ gì vậy!?”
Tôi không bao giờ nghĩ mình lại bị phơi bày như thế này...
Ngay cả trong giai đoạn tôi bị bạo hành, cũng có vài khoảnh khắc bình thường. Tôi nghĩ đây là lúc Oji-san đi ra ngoài. Oba-san thấy tôi đáng yêu nên đã chụp vài tấm ảnh.
Lúc đó, tôi không thật sự quý mến Oba-san như bây giờ, nhưng bà ấy vẫn là thành viên gia đình duy nhất mà tôi có thể dựa vào.
Tôi không có nhiều kỷ niệm đẹp với Oba-san, nhưng tôi cũng không ghét bà ấy.
Oba-san là một sự tồn tại khá mong manh đối với tôi.
Có lẽ khi Oji-san vắng mặt, Oba-san đã chụp bức ảnh đó một cách ngẫu hứng? Tôi bắt đầu tưởng tượng bà ấy đã nghĩ gì vào lúc đó.
“Hideyori-ku~~~n, giả gái cho dì xem nào.”
“Không đời nào...”
“Fufu. Dì chụp bức ảnh này rồi nhé. Aaa, đáng yêu quá.”
“Cậu đang làm gì thế...”
Tôi không biết cô định làm gì với nó, nhưng Emi cứ liên tục dùng điện thoại chụp lại cuốn album.
“Tớ sẽ dùng cái này làm hình nền điện thoại.”
“ĐỪNG MÀ!”
Tôi không biết liệu cô có thật sự làm thế không, nên tôi tuyệt vọng cúi đầu và cầu xin cô đừng làm vậy.
Tôi xấu hổ đến mức cảm giác mặt mình như đang bốc cháy. Để nghĩ rằng hình ảnh giả gái bị phơi bày lại có thể gây ra nhiều tổn thương tinh thần đến thế...
“Chibiyori-kun đáng yêu quá!”
“Là Hideyori!”
Cũng có vài bức ảnh tôi không mặc đồ con gái trong cuốn album mỏng đó.
Và Emi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bản thân tôi hồi bé...
Lúc đó, tôi không hề biết...
Rằng tôi sẽ không chỉ dừng lại ở việc giả gái...
——mà còn trở thành con gái thật sự...
Eng: Giờ thì tôi muốn được thấy điều đó đấy… Tluc: Spoil trước của Arc sắp tới.