Misuzu đã bước vào Học việt Gift Đệ ngũ.
Ở đây không phải là những ánh mắt ít kỳ thị hơn mà là mọi người trong học viện này thờ ơ với người khác hơn so với hồi học tiểu học và sơ trung.
Bạn trai, bạn gái, bạn bè, bản thân.
Về cơ bản, họ không quan tâm đến ai ngoài nhóm nhỏ của họ.
Chắc chắn, rất nhiều người đã giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của Misuzu nhưng họ sớm quen và mất hứng thú.
“……..kuh, nóng quá.”
Tuy nhiên, Misuzu vẫn không thể quen với nỗi đau bỏng rát này.
Khuôn mặt của Misuzu đau đớn.
Misuzu không biết có phải là ngẫu nhiên hay không nhưng Misuzu lại học cùng lớp với Miyamura Towa.
Tuy nhiên, cô ấy đã đánh mất vẻ mặt tươi sáng của mình. Đôi mắt vô hồn khiến cô ấy như một người hoàn toàn khác.
Đôi mắt cô ấy tạo cho người ta cảm giác như cô ấy không còn mong đợi bất cứ điều gì từ thế giới này nữa.
Misuzu có thể nhìn thấy một sự u ám sâu sắc trong mắt Towa.
Từ những gì Misuzu nghe được từ Onee-sama, có vẻ như cha mẹ cô ấy đã tự sát trước mặt cô ấy.
“………..”
Nhớ lại điều đó, cơ thể Misuzu run rẩy.
À, vậy Towa cũng phải chịu đựng giống như Misuzu.
Cô ấy không còn giống như hồi học tiểu học nữa.
Nhưng Misuzu lại thích cô ấy như thế này hơn.
Misuzu đã thử nói chuyện với Towa nhưng chỉ là một vài câu xã giao.
“Hôm nay đi học thế nào?” Ngày hôm đó, Onee-sama đã cố gắng bắt chuyện nhưng Misuzu từ chối nói chuyện với chị ấy.
Onee-sama yêu quý của Misuzu.
Dù chị ấy biết rằng Misuzu sẽ không trả lời, nhưng chị ấy vẫn ngu ngốc cố gắng nói chuyện với Misuzu lặp đi lặp lại.
Ngoài Onee-sama và Towa, trường học khá tốt vì Misuzu không quen ai ở đó.
Chà, Onee-sama vẫn thật chướng mắt.
Misuzu không chắc Misuzu đã quen với môi trường mới đó hay chưa nhưng khi việc đi lại đến học viện đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của Misuzu, một cuộc gặp gỡ mới đã chờ đợi Misuzu tại học viện.
“Nóng quá…….”
Như thường lệ, Misuzu loạng choạng ở hành lang vì cơn đau bỏng rát trên mặt.
[[Vậy, Hideyori. Mày còn nhớ Starbucks-neechan đó không?]]
[[Hả?]]
[[Nhớ không, chị ấy là người đã làm đổ cà phê lên người mày vào ngày đầu tiên đi làm. Người có lúm đồng tiền. Mày đã càu nhàu với chị ấy vì đã làm bẩn đồng phục của mày đó.]]
[[À……, có chuyện như vậy à.]]
[[Vậy là mày nhớ rồi sao!? Tao đã cố gắng trấn an mày nhưng mày đã buông những lời khủng khiếp như [Nghỉ việc đi], [Khi về nhà thì ra đường nhảy vào xe chết đi], [Gọi quản lý của mày đến đây] và đủ thứ đáng sợ khác đó. Mày còn bắt chị ấy bồi thường tiền đồng phục nữa. Quả là cô gái đáng thương.]]
Tôi có thể nghe thấy một vài giọng nói nhỏ.
[[Sau đó, hôm qua tao đến Starbucks thì chị ấy đã nghỉ việc rồi. Hình như chị ấy đã nghỉ việc bán thời gian sau khi mày đến đó làm loạn và qua đời trong một vụ tai nạn đó.]]
[[Hừmm. Tiếc thật. Chà, nhưng cô ấy không thể bào chữa cho sai lầm của mình bằng cách nói rằng đó là ngày đầu tiên đi làm đâu.]]
[[Này, đừng nói thế. Người ta nói miệng là nguồn gốc của tai họa nhưng của mày thì nghiêm trọng hơn nhiều nên cẩn thận lời nói từ giờ trở đi nhé.]]
[[Rồi rồi. Tao sẽ ngừng.]]
Ể?
Có cảm giác như những giọng nói đang đến gần hơn.
Cứ như vậy, hai nam sinh đi vòng qua góc và Misuzu va phải một trong số họ.
“Gừ……… Cút đi, vướng đường quá.”
“Cậu có sao không?”
“Ể?”
Cậu là bạn cùng lớp của Misuzu, Juumonji-kun, Misuzu nghĩ vậy?
Cậu nhẹ nhàng gọi Misuzu và đến gần.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi Fukamori.”
“Mi, Misuzu không sao……….”
“Ahaha, tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu làm tổn thương một cô gái dễ thương như cậu đâu.”
“….!?”
Cậu nói rằng Misuzu dễ thương và thậm chí còn đưa tay ra giúp Misuzu đứng dậy.
Phong thái của cậu giống hệt Onee-sama. Cậu dường như không kinh tởm Misuzu hay có bất kỳ động cơ nào khác cả.
Cảm biến ác ý chính xác của Misuzu cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài, Akechi-kun đang đứng cạnh cậu hợp gu Misuzu hơn nhưng Misuzu đã bị sự tử tế của Juumonji-kun làm cho rung động.
Cậu là hoàng tử định mệnh của Misuzu!
Juumonji-kun……, không, người định mệnh của Misuzu, Takeru-san.
“Dù sao thì, tôi rất vui vì cậu không bị thương! Gặp lại ở lớp nhé, Fukamori.”
“…………”
Takeru-san vẫy tay chào tôi khi cậu bước đi cùng Akechi-kun.
Nghĩ rằng người định mệnh của Misuzu ở rất gần đã khiến mặt Misuzu nóng bừng.
“Juumonji Takeru-san……. Misuzu yêu cậu……..”
Sức nóng trong lồng ngực Misuzu khác với sức nóng luôn hành hạ Misuzu.
Sự phấn khích này làm nóng toàn bộ cơ thể Misuzu cảm thấy thật sảng khoái. Đó là cảm giác mà Misuzu muốn trân trọng hơn tất cả.
✦✧
“……………..”
“Sao thế, Hideyori? Từ khi chúng ta va phải Fukamori, mày lạ im lặng lắm đấy.”
“Ý là, tao vừa cảm thấy một chút không khí của romcom trong không khí.”
“K, không lẽ!? Mày—Fukamori!?”
“Mày bị ngu à? Hay là mày cứ nhảy xuống hố bẫy không đáy và chết đi?”
“Nà~y……. Sức tấn công của tao chỉ ở mức 700 thôi mà.”
“Thế à? Vậy thì sẽ không có tác dụng với mày rồi. Tao không phiền nếu mày chết đâu. Đúng hơn là, [Cứ chết đi].”
“Mày thực sự là một thằng hài hước đấy. Tại sao ai đó lại từ bỏ cuộc đời của mình chỉ vì mày bảo họ chết?”
“………..chà, sau tất cả thì mày là một người đặc biệt mà.”
“Mày nói gì cơ?”
“Không? Tao có nói gì đâu?”
Hai người tiếp tục bước đi với sự trao đổi thẳng thừng của họ.
<Tác Note>
Tôi đã viết câu chuyện này vào ngày tôi phát hiện ra độc giả đều hào hứng với Starbucks-neechan…….
Tại sao Starbucks-neechan lại nổi tiếng đến vậy chứ……….
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy cô ấy thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Risa và Haruka.
Cố lên, các nữ chính nguyên tác của tôi…….
Sự nổi tiếng của cô ấy ngang bằng với Sakuya, hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi……..?
Vì một số lý do, Starbucks-neechan có một đặc điểm đặc biệt là điểm quyến rũ của cô ấy thay đổi tùy thuộc vào người nhìn.
Starbucks-neechan nghĩ đó là hàng mi dài, Hideyori nghĩ đó là lúm đồng tiền, Takeru nghĩ đó là mắt hai mí, và StarCha nghĩ đó là lông mày được tỉa tót của cô ấy.
Do sự nuôi dưỡng phức tạp của Misuzu, cô ấy lớn lên trở thành một người khá lãng mạn.
Q: Liệu tình yêu này có đơm hoa kết trái không?
Cô ấy không phải là nữ chính nên không có cách nào tình yêu của cô ấy sẽ được đền đáp.
Eng: Vậy là Starbucks-neechan cũng không sống sót hả….. Tluc: Starbucks-neechannnnnn.