Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 8

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 349

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 492

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 253: Sasaki Emi Tìm Thấy

Hôm nay tôi dọn dẹp phòng.

Sắp tới là thời điểm giao mùa nên tôi phải cất quần áo mùa hè vào và lấy quần áo mùa đông ra.

“Hideyori-kun, cậu không có nhiều quần áo nhỉ.”

“Chắc thế, đối với một cô gái thì có lẽ vậy.”

Emi đang giúp tôi sắp xếp đồ đạc nhưng có vẻ cô thấy số lượng quần áo của tôi khá ít ỏi.

Nhưng trong tâm trí tôi thì tôi đã 30 tuổi rồi.

Giờ đây tôi coi trọng tính tiện dụng hơn là thời trang.

Takeru và Yamamoto là hai người khá sành điệu, nên tôi đã dựa vào ký ức từ tiền kiếp để tự chọn đồ cho mình nhưng nếu tôi không kết bạn với hai người đó, có lẽ tôi còn mù tịt về thời trang hơn bây giờ nữa.

“Mua thêm vài bộ đồ mùa hè nhé?”

“Cậu nghĩ thế sao? Chắc tớ sẽ phải đi mua sắm sớm thôi…”

“Nếu vậy thì tớ sẽ đi cùng cậu, tớ sẽ chọn những bộ đồ hoàn hảo cho cậu, Hideyori-kun!”

“Vậy tớ sẽ phải nhờ cậu rồi.”

“Tớ sẽ cố gắng hết sức! Tớ thậm chí có thể phối đồ cho cậu nữa!”

Emi tràn đầy động lực.

Con gái thật sự rất thích mua sắm quần áo nhỉ?

Yamamoto thường nói rằng con gái luôn mất rất nhiều thời gian để chọn đồ, và việc chờ đợi họ là một thử thách khó nhằn. Cậu ta đang cố khoe khoang rằng yêu một cô gái có lắm lúc thăng trầm, nhưng rõ ràng đó là một kiểu khiêm tốn khoe khoang trá hình.

Hầu hết thời gian, tôi sẽ đi lại khắp trường, gào thét trong tâm trí mình [THẰNG CHÓ!!] khi cậu ta bắt đầu khoe khoang về việc đi mua sắm với bạn gái.

Tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình lại hạnh phúc đến thế khi được Emi rủ đi như vậy.

“Fufufufufufu!”

“Nếu đi mua sắm thì sao tụi mình không rủ cả Takeru, Risa và Madoka nữa nhỉ?”

“……..Hideyori-kun, đừng làm những chuyện không cần thiết nhé.”

“Ể?”

Chỉ 3 giây trước, cô còn đang cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên đôi mắt cô trở nên vô hồn, hệt như Eien-chan trong game.

“Tại sao? Tại sao Hideyori-kun lại muốn rủ nhiều người đến vậy?”

“Thì, tớ cũng có thể nghe ý kiến của họ nữa mà…”

“Cậu không cần lo lắng đâu. Tớ sẽ chịu trách nhiệm biến Hideyori-kun trở thành một người đàn ông sành điệu.”

“T, Thật không…?”

“Tất nhiên rồi. Có nhiều người, gu thời trang của chúng ta sẽ xung đột, phản tác dụng. Cậu sẽ không bao giờ đến một quán mì Ý và cho thêm sốt thịt bò vào món Neapolitan đúng không? Nếu món mì Ý đã đủ ngon rồi, thì chỉ cần sốt thịt bò thôi đã đủ để nó ngon rồi. Tớ là sốt thịt bò. Thế nên bọn mình không cần thêm món Neapolitan nữa.”

“Tớ hiểu rồi, nghe cũng hợp lý đấy.”

Nếu mặc một bộ đồ vu nữ lên trên một bộ đồ hầu gái, thì ngay cả khi StarCha mặc nó, kết quả cũng sẽ là một mớ hỗn độn và sự quyến rũ của cô ấy sẽ giảm đi.

Nói đi thì cũng phải nói lại, StarCha trong bộ đồ hầu gái hay vu nữ nhỉ?

Tôi chắc chắn sẽ chọn bộ đồ hầu gái.

“Vậy chỉ cần Emi là đủ nhỉ! Sẽ chỉ có hai chúng ta, tớ rất mong chờ đấy!”

“Cậu thật dễ dãi… Nhưng tớ cũng thích mặt đó của cậu, Hideyori-kun.”

Có lẽ lý do tôi không được mọi người yêu mến cho đến tận bây giờ là do sự lựa chọn trang phục tẻ nhạt của tôi?

Tôi đoán mình có thể đặt một chút hy vọng, vì Emi đang cố gắng để biến tôi thành một người đàn ông sành điệu.

“Fufu, chuyện này sẽ thật thú vị. Đây là một buổi hẹn hò với Hideyori-kun.”

“…………”

“Hideyori-kun?”

“A, Aaa! Ừm, sẽ rất vui đấy nhỉ.”

“?”

H, H, Hẹn hò!

Emi đang gọi nó là hẹn hò!

Wow, thì ra chuyện này cũng được tính là hẹn hò sao…

N, Như tôi nghĩ, Emi có thể đang nhìn tôi theo cách đó sau tất cả…?

Cái cảm giác này là gì…?

Cái cảm giác mông lung này trong lồng ngực khi tôi nhìn Emi…

Risa, Madoka, Sakuya, Eien-chan, Nodoka, Hoshiko, Yurika, Yoru, Mishima…

Trong số họ, chỉ có Emi là khác biệt…

Bằng cách nào đó, cảm giác tôi dành cho cô tương tự như cảm giác tôi đã có với Kurusu-san ở kiếp trước…

Nhưng Kurusu-san là Madoka……………, ể?

Tôi, tôi đang phát điên sao…?

“Hideyori-kun.”

“!?”

Sợ rằng Emi đã nhìn thấu tôi, tim tôi đập lỡ một nhịp.

Cô có nhận ra rằng tôi đang lo lắng không…?

Tôi thận trọng quay đầu lại nhìn cô nàng.

“C, Chuyện gì vậy?”

“Tớ tìm thấy một cuốn album! Nhìn này!”

“A, Album…?”

“Tớ tìm thấy nó trong tủ quần áo.”

Gì chứ…

Tôi cứ tưởng cô nhận ra rằng tôi đang nhìn cô như một người yêu tiềm năng chứ…

[Ể? Cậu nghĩ tớ đang yêu cậu sao? Cậu bị ảo tưởng à, Hideyori-kun?] nếu cô nói điều đó với tôi, tôi không nghĩ mình có thể tin tưởng bất kỳ ai khác nữa…

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến Emi khi chơi game…

Cô là một nhân vật phản diện phiền phức, và những gì cô làm trong lộ trình của Eien-chan khá khó chịu…

Nhưng sẽ là không thể nếu tôi không để tâm đến Emi, người đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian dài này đúng không…

“Hãy cùng xem nó nhé! Hấp dẫn quá đi mất.”

“Ư, ừm, chắc chắn rồi.”

Emi quỳ gối trước cuốn album nhỏ trong khi tôi ngồi khoanh chân cách cô một chút.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi nhìn vào một cuốn album và cảm thấy hoài niệm.

Emi và tôi đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Hãy thử nhớ lại ngày xưa cô trông như thế nào.

“Dendenmushi Mushi Katatsumuri.”

Đúng rồi, tôi nhớ Emi đã hát như thế.

“Omae no Uchi ha Doko ni aru?”

“KHÔNG PHẢI VẬY MÀ!”

“Ể?”

“Đừng hỏi một con ốc sên 'Nhà của mi đâu rồi?'. Điều đó cũng giống như hỏi một người vô gia cư nhà của họ ở đâu vậy!?”

“Vô gia cư?”

“Nếu cậu bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang và không có nhà, thì cậu sẽ không thể hát một cách thản nhiên như vậy được…”

“Thôi nào… Vui lên, Hideyori-kun.”

Đó là một ký ức khi Emi vỗ đầu tôi để an ủi.

Một vài ký ức đáng xấu hổ hiện về trong tâm trí tôi.

Không hề hay biết về sự xáo trộn bên trong tôi, Emi gõ tay xuống sàn và gọi tôi.

“Lại đây! Cậu sẽ không thể nhìn thấy nếu ở xa như vậy đúng không? Đừng ngại ngùng với tớ nữa.”

Được Emi thúc giục, tôi di chuyển đến một khoảng cách vừa đủ để vai hai đứa có thể chạm vào nhau.

“Được rồi, thế này là được rồi.” Nói xong, Emi mở cuốn album ra.

...nếu cô hành động như thế này, làm sao mà tôi không để tâm đến cô được chứ.

<Tác Note>

Này, cậu đã khiến Emi đau khổ trong game đấy, nên Hideyori, tốt nhất là cậu hãy chịu trách nhiệm đi!

Rốt cuộc, hai người đã hẹn hò trong game mà!

[Vui lên] của Emi là từ thói quen nói [VUI QUÁ] của cô khi họ mới gặp nhau ở sân chơi.

Vậy còn chuyện hòn đảo hoang đó thì sao?

Đó là Chương 108

Tiếp theo, đến giờ Album!

Eng: Đoạn sau là một bài hát thiếu nhi của Nhật Bản. Eng: Ốc sên, Ốc sên ơi. Eng: Nhà của mi ở đâu rồi? Eng: Lời gốc là “Đầu của mi ở đâu rồi?”