Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 8

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 349

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 492

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 252.5: Phụ Chương - Mishima Haruka Cùng Sự Kiện Tăng Độ Hảo Cảm

Chủ đề lần này là một phần của câu chuyện thường nhật được đưa vào bản demo của game gốc mang tên [Phá Vỡ Chuỗi Buồn] nhưng lại mang danh nghĩa trò chơi lừa đảo.

Xin hãy đọc và tưởng tượng rằng đây là một tựa game gal đã được Toyotomi Mitsuhide và Kurusu Yumi chơi lúc còn sống.

Vì vậy, nhân vật chính lần này sẽ là Juumonji Takeru và cậu bạn thân sẽ là Akechi Hideyori, ngược lại hoàn toàn so với mọi khi.

Toàn bộ câu chuyện sẽ được kể từ góc nhìn của Takeru.

Hãy cùng tận hưởng một câu chuyện thường ngày có chút biến thái, khác biệt so với cốt truyện chính của game rác rưởi này nhé.

✦✧✦✧✦✧

Được rồi, hôm nay trường cũng tan rồi!

Giờ thì, như mọi khi, đoán xem quần lót của Risa màu gì đây ta.

Có lẽ hôm nay sẽ là màu trắng...

“Ồ!?”

Hả!?

Mishima đang đi một mình.

Giờ phải làm sao đây?

★Lựa chọn★

Về một mình [Độ hảo cảm của Haruka -1]

→ Gọi Mishima [Độ hảo cảm của Haruka +1]

“Oi, Mishima!”

“Juumonji-san! Cậu về bây giờ à?”

“Ừm, đại loại thế. Mishima cũng về à?”

“Hôm nay câu lạc bộ nghỉ, nên tớ về thẳng nhà luôn.”

Nghe nói Mishima thuộc câu lạc bộ Văn học.

Tôi từng thấy hội trưởng câu lạc bộ một vài lần, nhưng cô ấy có vẻ bí ẩn, giống như một “thiếu nữ huyền bí” thỉnh thoảng xuất hiện vậy.

“Lạ thật, Juumonji-san lại chủ động bắt chuyện với tớ.”

“Hả, cậu thấy vậy sao...”

Thật ra tôi có hơi để ý đến Mishima Haruka...

Nụ cười của cô lúc nào cũng thật tuyệt vời, mái tóc xanh dương nhạt và đôi mắt đó cứ hút hồn tôi, hơn nữa tôi còn rất dễ nói chuyện nữa.

À, và bộ ngực quyến rũ không kém gì Risa cũng thật đáng ngưỡng mộ.

“Fufu, vậy tụi mình cùng về nhé?”

“À ré? Cậu thường đi học bằng xe đạp mà?”

“Sáng nay tớ suýt nữa thì đi học muộn, nên tớ đã đi xe buýt. Vì vậy hôm nay không có xe đạp ở đây.”

“Thật á? Vậy thì, thi thoảng cùng về với Mishima vậy.”

Lần đầu tiên được cùng Mishima tan học, tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Vì tôi đi tàu điện, nên Mishima cũng đi tàu điện cùng tôi.

“Nói đi cũng phải nói lại, cậu không mang xe đạp là lạ lắm đấy. Hình ảnh của Mishima gắn liền với xe đạp mà.”

“Chỉ là... tớ hơi ngại đi tàu điện và xe buýt thôi...”

“Hả!? Vậy... vậy hai ta không đi tàu điện nữa?”

“Á!? Không, không sao đâu! Gần đây tớ đã cùng với Akechi-san vượt qua được nỗi sợ này rồi.”

“Hả?”

Vượt qua nỗi sợ tàu điện cùng Hideyori ư?

Cái tên Hideyori đột nhiên được nhắc đến khiến tôi hơi khó chịu trong chốc lát.

Cái cụm từ “vượt qua nỗi sợ tàu điện” này nghe không thể hiểu nổi...

“C-Có ý gì vậy?”

“E… etou…”

Khi tôi hỏi, ánh mắt của Mishima bắt đầu lảng tránh.

Giọng nói cũng xen lẫn sự bối rối.

“T-tại vì tớ rất sợ những nơi đông người, kể cả ở trường học, nên Akechi-san đã dạy tớ một vài bí quyết để có thể thoải mái ở những nơi như vậy. Đúng, là như thế đó. À, á! Chúng ta ghé đâu chơi không?”

Mishima cố gắng giải thích, rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

Khuôn mặt cô như thể đang nói “đừng hỏi thêm nữa”.

Thôi được, là Hideyori thì chắc không sao đâu.

Dù quen biết từ bé và dễ gây hiểu lầm, nhưng cậu ta không phải là người xấu.

Hơn nữa, cậu ta còn rất ga-lăng với phụ nữ và được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Cậu ta cũng không phải là người thích bị người khác can thiệp hay chú ý, kể cả là bạn bè như tôi.

Tốt hơn hết là đừng nghĩ sâu thêm về chuyện này nữa.

Mishima đang cười.

Nếu nụ cười đó là nhờ Hideyori, vậy thì tốt rồi.

Trong lòng, tôi tự nhủ và theo dòng câu chuyện của Mishima.

“Vậy thì, đến quán cà phê nơi một người bạn cùng lớp tớ đang làm thêm nhé? Quán đó khá là đẹp, lại không có nhiều người, coi như một nơi bí mật vậy.”

“Có nơi như vậy ư? Tớ rất mong chờ đấy!”

“Tuyệt! Vậy lên tàu thôi!”

“Được thôi!”

✦✧

Sau đó, chúng tôi đi tàu điện khoảng 15 phút, rồi đi bộ thêm 10 phút nữa để đến một quán cà phê nhỏ yên tĩnh.

“Chào buổi trưa!”

“C-chào buổi trưa.”

Tớ đi vào trước, theo sau là Mishima với vẻ e dè.

Ngay lập tức, một giọng nữ quen thuộc từ người bạn cùng lớp đã chào đón chúng tôi.

“X-X-X-X-xin chào mừng quý khách.”

“Giai điệu đó là của Avare-ranger đúng không? Có ai hiểu đâu chứ...”

“Tại cậu cứ nói “x-x-x” nên tớ tưởng cậu đang tức giận...”

Giọng nói đầy năng lượng của Yoru Hiru vang khắp quán.

Mishima nở một nụ cười xã giao e dè trước lời chào lố lăng của Yoru.

Tại sao những người xung quanh tôi, bao gồm Yoru, Tsugaru và Hideyori, lại khó gần như vậy nhỉ...?

Họ nên học hỏi từ Risa, một cô gái hoàn hảo, thì hơn.

“Nn? Ồ... Ồ!? Ôi, Takeru-chan vẫn còn zin rủ gái đi chơi à!? Ngày mai tận thế mất...”

“Sao tự nhiên lại lôi chuyện tớ còn zin ra trêu chọc thế!?”

“Tớ không trêu chuyện cậu còn zin. Tớ trêu cậu đấy!”

“Đầy ác ý quá đi...”

Đây là một cô hầu bàn làm thêm tồi tệ.

Sau đó, Yoru đến gần Mishima và bắt chuyện.

“Tớ là Yoru Hiru, bạn cùng lớp của Takeru. Rất vui được biết cậu! Idol yêu thích của tớ là StarChild đấy!”

“T-tớ là Mishima Haruka! Idol yêu thích của em trai tớ là StarChild!”

“Không phải Idol yêu thích của cậu à!?”

“Nếu là Idol, tớ thích Perfume hơn.”

“Hai người thân nhau quá nhỉ...”

Chỉ sau một phút gặp gỡ, Mishima và Yoru đã bắt đầu diễn hài với nhau.

Dù Yoru hay nói lời cay đắng, nhưng việc cô ấy là fan của StarCha là một sự thật đáng tự hào.

Hideyori thì lại khác, cậu ta chẳng có hứng thú với Idol, còn hỏi thẳng “Hả? StarCha? Stava à?”.

Cậu ta có một quan điểm điên rồ rằng “Thà để mắt đến những cô gái ngoài đời thật còn hơn mấy cô gái trong TV. Không cần phải xin phép hay che mặt, lại không có bản quyền và không bị cấm yêu đương, thế không phải là tuyệt vời nhất sao?”.

Khi tôi cho Hideyori xem ảnh của StarCha, cậu ta lại nói “Hừ. Mặt như được làm ra vậy, gớm quá.”, khiến tớ bực mình.

Cái tên đó đúng là kỳ quặc.

Nhưng cái đáng sợ là cậu ta còn nói một cách nghiêm túc hay đùa cợt mà tôi không thể phân biệt được rằng “Bạn gái tớ, Emi-chan, dễ thương hơn gấp trăm lần”.

Nghe xong, Sasaki đỏ mặt, cả hai bắt đầu tình tứ với nhau, còn tôi thì phải cay đắng tắt màn hình điện thoại đang chiếu khuôn mặt của StarCha, thật là thảm hại...

Cuối cùng, Hideyori còn bóp ngực nhỏ của Sasaki ngay trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy ngại vô cùng...

“Mà này, Takeru và Haruka, hôm nay hai người đến đây đúng là một ngày may mắn đó.”

“Ngày may mắn ư?”

Mishima bị Yoru cuốn vào câu chuyện.

Dù Yoru chỉ đang bày trò để giăng bẫy thôi, nên không cần phải quá nghiêm túc...

“Tớ đã khảo sát trên Yahoo! hỏi đáp về món ăn mà mọi người muốn quán cà phê này có nhất. Và kết quả là, đứng đầu là cơm tenshinhan, thứ hai là bạch tuộc viên nướng takoyaki đấy.”

“Ồ? Vậy có phải thực đơn sẽ được thêm cơm tenshinhan và takoyaki không?”

“Tớ thì muốn có mì Ý sốt thịt băm hơn...”

Yoru lắc đầu trước lời nói của tôi và Mishima, rồi nói với giọng điệu khoa trương.

“Chậc chậc chậc. Quán nhà tớ sẽ phát triển thành một chuỗi cửa hàng. Sẽ không thể nào nổi tiếng chỉ với những món ăn tầm thường như vậy được.”

“Này, cậu có phải chủ quán đâu, cậu chỉ là một nhân viên làm thêm thôi...”

“Tớ là Trưởng Nhóm Làm Thêm, đại diện cho Master! Đừng gọi tớ là nhân viên làm thêm!”

“...Cuối cùng thì không phải vẫn là nhân viên làm thêm sao?”

Mishima mỉa mai một cách tàn nhẫn, nhưng Yoru dường như rất tự hào về danh hiệu “đại diện quản lý”.

“Vì vậy, Yoru Hiru đã nghĩ ra món ăn độc đáo của mình! Nó được gọi là 'TOT' đã hoàn thành rồi!”

“T... 'TOT' ư!?”

“Đây là một món ăn hấp dẫn đấy, Juumonji-san!”

Tôi và Mishima đều ngạc nhiên.

Cái “TOT” mà Yoru tự hào là gì nhỉ?

Mọi sự chú ý trong quán đều đổ dồn về (mặc dù chỉ có hai người bọn tôi...).

“Nó được gọi là 'Takoyaki ON Tenshinhan' đóooooo!”

“Nói thẳng ra là Takoyaki đặt lên cơm Tenshinhan à! Sao lại trộn hai thứ đó vào với nhau chứ! Toàn là tinh bột thôi!”

“Món này cuối cùng cũng đã hoàn thành. Nào, hai người ăn thử đi.”

“Hả!? Cậu không chỉ nghĩ ra mà còn làm nó nữa à!?”

Một đĩa “Takoyaki ON Tenshinhan” được đặt trước mặt tôi và Mishima.

“Giá bán dự kiến là 1000 yên, nhưng vì đây là đĩa nhỏ và chỉ là bản thử nghiệm, hôm nay đặc biệt giảm còn 950 yên thôi.”

“Đắt thế! Chưa gọi món mà đã bị lấy 950 yên rồi, kể cả là món khai vị của quán nhậu thì cũng là lừa đảo mà...”

“950 yên cho hai người ư…?”

“Không, khoảng 2000 yên cho hai người.”

“Tính toán cho đúng là 1900 yên đi! Mà sao đắt vậy! Giảm giá đi mà, giảm giá đi!”

Ví của tôi chỉ có khoảng 3000 yên thôi!

Mất gần 2000 yên một cách vô lý như thế này thật đáng sợ.

“Nè, tớ có thể bẻ cong thìa bằng ngón cái đó.”

“Tuyệt quá!”

Mishima vỗ tay nhiệt tình.

“Ai bảo cậu bẻ cong, bẻ cong! Tớ bảo 'giảm giá' cơ mà, giảm giá tiền đi ấy!”

Hơn nữa, ngón tay của Yoru đang run lẩy bẩy, rõ ràng là dùng sức chứ không phải ảo thuật gì cả!

“Đùa thôi mà, Takeru-chan. Tớ biết rồi, tớ biết rồi.”

“Thật là...”

“Biết thì biết, nhưng không giảm giá đâu.”

“Tại sao!?”

“Đùa thôi, đùa thôi. Miễn phí cho hai người. Tớ không lấy tiền cho sản phẩm thử nghiệm đâu.”

Lời nói này của cô nàng có ý định lừa tôi gần 2000 yên nếu tôi không phản ứng, nghe có vẻ không đáng tin chút nào.

Tôi và Mishima chắp tay “Itadakimasu!” rồi cùng nhau nếm thử Takoyaki Tenshinhan.

“...Ăn riêng thì ngon, nhưng ăn chung thì không ổn rồi.”

“Takoyaki và cơm Tenshinhan đang ‘đánh nhau’ trong miệng... À, nhưng cơm Tenshinhan này rất hợp khẩu vị của tớ.”

Cuối cùng, cả hai đành phải ăn takoyaki và cơm Tenshinhan riêng rẽ.

Yoru nhìn chúng tôi, thì thầm một cách buồn bã.

“...Hứ, câu chuyện về chuỗi cửa hàng này kết thúc tại đây rồi...”

“Chắc là nó còn chưa bắt đầu đâu, nhân viên làm thêm.”

“Tớ không phải nhân viên làm thêm! Tớ là đại diện quản lý!”

“Nhân viên làm thêm trưởng nhóm thì đúng hơn?”

“Aa… Bị đánh bại rồi...”

Yoru đã bị Mishima đánh bại.

Thật là một trò đùa lố bịch.

Sau đó, ba chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ trong quán cà phê.

Tụi tôi đã ở đó khoảng một tiếng.

✦✧

Khi ra về, chúng tôi đi bộ đến chỗ phân nhánh, nơi nhà của tôi và Haruka nằm ở hai hướng khác nhau, rồi chia tay nhau.

Tôi đã rất vui.

Tôi bị cô thu hút, trở thành một người mà tôi để tâm, đến mức muốn mời cô đi ăn ở đâu đó một lần nữa.

“Ồ? Hideyori-chan!”

Trên đường về, tôi tình cờ gặp Hideyori và Sasaki đang hẹn hò, nên tôi đến gần.

Hideyori lộ vẻ khó chịu, còn Sasaki thì đón tớ với vẻ mặt vô cảm.

“Gì đấy, tên kia?”

“Câu đầu tiên gặp bạn thân mà đã lạnh nhạt vậy sao... Này, Sasaki, cậu nói gì đi chứ!”

“...”

“Ít nhất cũng nói chuyện với tớ một chút đi!?”

Sasaki chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ mặt vô cảm.

Cái nốt ruồi dưới mắt cô ấy trông như một con mắt, khiến tôi có cảm giác như bị ba con mắt nhìn chằm chằm trong im lặng.

“Này Sasaki! Cậu nghĩ sao về Takoyaki ON Tenshinhan?”

“Tà đạo.”

“Bạn gái cậu là người máy à?”

“Hả?”

Hideyori cau mày khó chịu.

Cậu dường như không có chút hứng thú nào với cuộc trò chuyện giữa tôi và Sasaki.

“Emi, cậu là người máy à?”

“Không phải.”

“Cậu ấy nói không phải kìa.”

Nhưng cô ấy giống người máy lắm.

“Này, nghe tao nói đã Hideyori! Tao có một người mà mình đang để ý gần đây.”

“Ồ? Lạ thật, Takeru lại nhờ tao tư vấn tình yêu. Rồi sao nữa?”

“Tao để ý Mishima Haruka, một cô bạn khác lớp! Hideyori cũng biết mà đúng không? Cô ấy là một người mà tao không thể rời mắt được.”

Hideyori gật đầu “Mishima Haruka? À, là cô bé đó à.”

“Nên tao muốn xin lời khuyên từ Chuyên gia Tình yêu Hideyori!”

“Được thôi. Chúng ta là bạn thân mà. Chuyện đó tao làm được.”

“Thật à!?”

Hiếm khi Hideyori lại nghiêm túc lắng nghe như vậy.

Nếu cậu lúc nào cũng tốt bụng thế này thì tôi cũng dễ nói chuyện hơn rồi.

“Đừng rời xa cô bé đó. Hãy trở thành người đàn ông có thể che chở cho cô ấy.”

“Hả?”

“...”

Lời khuyên cực kỳ hợp lý này làm tôi ngạc nhiên vì nó hoàn toàn khác với Hideyori thường ngày.

Sasaki cũng tròn mắt ngạc nhiên, dù cô ấy vẫn im lặng.

“Có thể sẽ có lúc Mishima sẽ phá hủy mọi thứ và trở nên cô độc. Lúc đó mày phải bảo vệ cô ấy. ...Chỉ có Takeru mới có thể che chở cho Mishima thôi.”

“...Hideyori?”

“À... không có gì đâu.”

Tôi thoáng thấy Hideyori đỏ mặt vì ngại ngùng.

Cậu ấy cũng dễ thương đấy chứ.

“Tạm biệt.”

“À ré.”

Sau đó, Hideyori kéo tay Sasaki và bỏ đi.

Trong tình huống bất ngờ này, Sasaki đã nói một câu như nhân vật trong truyện tranh hài rồi biến mất.

“Chỉ có mình mới có thể che chở cho Mishima sao. ...Nói như vậy thì mình ngại chết mất!”

Được thần tượng như Hideyori nói ra câu đó, mình phải làm thôi!

Tôi thề trong lòng rằng sẽ nghiêm túc theo đuổi Mishima Haruka.

<Tác Note>

Hideyori của bản gốc cực kỳ ghét StarCha từ trong gen.

Cảnh này là để khoe khoang rằng bạn gái Emi của hắn dễ thương hơn gấp 100 lần so với bất kỳ thần tượng nào.

Tôi đã viết một sự kiện để xác nhận lộ trình của Mishima Haruka là “Bồi Thường Cho Bệnh Tật”.

Trong lộ trình của Mitsuki, Hideyori và Haruka đã có mối liên hệ từ đầu, nhưng trong lộ trình của Haruka, mối liên kết giữa Hideyori và Haruka chỉ được hé lộ ngay trước khi xác nhận lộ trình.

Sau đó, [Gift] của Haruka sẽ mất kiểm soát ngay lập tức.

Nội dung của Arc 8, như tôi đã nói nhiều lần, là một sự kiện trong lộ trình mà Takeru không hề can thiệp vào Haruka, vì vậy có một chút mâu thuẫn nhỏ với phụ chương này, nhưng đừng bận tâm.

Tôi cũng có kế hoạch viết cuộc nói chuyện giữa Takeru và Haruka sau khi [Hút Năng Lượng] mất kiểm soát.

Hãy chờ đợi nhé.

Nhân tiện, Emi của bản gốc rất ghét Takeru.

Ghét chỉ sau Hideyori.

Cô ấy coi thường Takeru là một kẻ vô dụng trong lòng, và ghét đến mức tặc lưỡi ngay trước mặt cậu ta.

Chương 89

Chương 104.5

Có lẽ không có lộ trình nào là đúng đắn...

Trong thế giới game rác rưởi này, cô ấy xem Takeru là người thân thiết nhất sau Hideyori.

Mối quan hệ này không phát triển thành tình yêu, nhưng họ rất hòa hợp.

Lần tới, cảm thấy hồi hộp khi gặp Emi...

Tluc: Đúng là chuyên gia về Gift có khác.