“Chúc mừng em, Misuzu, vì đã đậu vào trường.”
“……….!”
Không nói một lời nào, Misuzu ném một thứ về phía tôi nhưng tôi đã kịp dùng tay phải bắt lấy nó.
“Onee-sama đúng là tệ nhất…….Tại sao Misuzu lại phải học chung trường với Onee-sama ngay từ đầu chứ?”
“Nhưng tụi mình có thể tìm người giúp em phá giải lời nguyề—.”
“Làm gì có người như thế đúng không!? AHaHaHaHa! Rốt cuộc thì, Onee-sama chỉ thương hại Misuzu thôi nhỉ!? Chị chỉ muốn có người kém hơn để mà coi thường thôi phải không!? Ahaha! AHAHAHAHAHAHA!”
Misuzu cười một cách điên dại.
Dù tôi có cố phủ nhận thế nào đi nữa, Misuzu cũng sẽ không chịu nghe.
Nếu Misuzu cứ đổ lỗi cho tôi về lời nguyền thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình giải trừ nó.
Tôi không ngại việc chấp nhận bất kỳ lời lăng mạ nào mà Misuzu ném vào mặt tôi.
Khoảng 3 phút sau đó, cô bé quay trở lại phòng sau khi gọi tôi là một kẻ [Rác rưởi] và [Đạo đức giả].
Tôi đành chịu, bắt đầu dọn dẹp mọi thứ. Khi đó, tôi chợt nhận ra một điều.
“……….?”
Bàn tay phải của tôi siết chặt.
……..Chẳng lẽ tôi muốn dùng nó để đánh Misuzu sao?
Tôi biết mình sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng nắm tay siết chặt đến nỗi tôi không thể mở ra trong vài giây……
[[Nó là em gái song sinh của con, cha hiểu cảm giác của con. ………nhưng nếu con cứ giữ nó ở bên, một ngày nào đó nó chắc chắn sẽ làm con tổn thương.]]
[[Rồi sẽ có một ngày, con buộc phải từ bỏ Misuzu. Cha chỉ đơn giản là đã quyết định sớm hơn con mà thôi, Mitsuki…….]]
Những lời mà cha đã nói với tôi bỗng hiện về trong tâm trí.
Không.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ Misuzu…..
Khi nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, tôi không thể ngăn được cảm giác tồi tệ trong lòng.
✦✧
“Lâu rồi không gặp, Towa!”
“Tớ rất vui vì tụi mình được học chung trường, Mitsuki.”
Tại Học viện Gift Đệ ngũ, tôi đã gặp lại Towa.
Dù chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, nhưng hiếm khi có cơ hội gặp mặt trực tiếp, vì vậy tôi thực sự rất vui khi thấy lại bạn mình.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau là 2 năm trước.
Đó là đám tang của cha mẹ Towa.
Kể từ đó, tôi nhận ra rằng Towa đã thay đổi rất nhiều.
Không còn ánh sáng trong đôi mắt cô và cô cũng không còn quan tâm nhiều đến thời trang nữa.
Tuy nhiên, dù chỉ là ở trước mặt tôi, tôi vẫn vui vì cô vẫn cư xử như chính mình ngày xưa.
“Có vẻ cậu sẽ học cùng lớp với Misuzu nhỉ.”
“Ừm……..Tớ đã cố gắng nói chuyện với cậu ấy nhưng không được tốt cho lắm, có lẽ vì tớ là bạn của Mitsuki. Không biết sự vui vẻ ngày xưa của cậu ấy đã biến đi đâu rồi.”
“………..”
Tôi cũng muốn hỏi cô như vậy đấy…….
“À đúng rồi. Nói về bạn cùng lớp, có một người tên là Juumonji Takeru-san ở trong lớp tớ.”
“Hả? Juumonji Takeru? Là một cậu trai à?”
“Đúng vậy, cậu ta rất khó ưa! Kufufufufu.”
“Đáng sợ, tiếng cười của cậu đáng sợ lắm, Towa…….”
Với đôi mắt không còn ánh sáng, tôi rùng mình trước tiếng cười kỳ lạ của cô nàng.
Cậu trai kia hẳn đã làm điều gì đó không thể tha thứ rồi.
Nhưng để nghĩ rằng tên một cậu trai lại thoát ra từ miệng của Towa…….
Cô thực sự thích cậu ta nhỉ?
“Cậu bận tâm về cậu ta à, Towa?”
“Hả?”
“Có phải cậu đã vô tình yêu cậu ta rồi không? Hửm?”
“Không bao giờ. Tại sao tớ lại phải lòng một cậu trai khó ưa như vậy chứ!”
“Ngượng rồi kìa?”
“Không có! Cậu ta không phải gu của tớ!”
Tôi cảm thấy ấm lòng khi thấy Towa rõ ràng đang ngượng.
Và đó là khởi đầu cuộc sống cao trung của tôi.
✦✧
Lúc đầu, tôi là một kẻ cô đơn trong lớp nhưng sau đó tôi đã kết bạn với Eimi và Haruka.
Không phải là tôi không nói chuyện với các bạn cùng lớp khác, nhưng phần lớn là tôi đi chơi với hai người này.
Eimi và tôi thường đấu khẩu với nhau, còn Haruka thì đóng vai trò như một người hãm phanh cho chúng tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng chúng tôi là một bộ ba khá cân bằng.
Eimi dường như không có Gift nhưng Haruka nói rằng cô ấy có.
Haruka sẽ trở nên lo lắng và nói rằng Gift của cô ấy chẳng có gì tốt, trong khi Eimi sẽ kể cho tôi nghe về Gift của các bạn cùng lớp chúng tôi.
Cá nhân tôi nghĩ rằng một Gift có thể biết được độ bền của một chiếc xe thì khá độc đáo và sẽ có lợi nhuận nếu được sử dụng đúng cách. Cha tôi có lẽ sẽ thích nó.
Mặc dù vậy, với nhiều loại Gift khác nhau, không có cái nào có thể giúp tôi đạt được mục tiêu của mình.
Sau đó, tôi nghe được một điều khiến tôi thấy hứng thú từ Haruka.
“Có một người tớ quen, Akechi Hideyori-san, dường như biết rất nhiều về Gift, cậu có muốn tớ giới thiệu không?”
“Akechi Hideyori?”
Tôi không quen với cái tên đó và tôi cũng không nghĩ mình đã từng gặp cậu ta.
Nhưng khi Haruka cứ khăng khăng rằng [Akechi-san nhất định có thể giúp được!], tôi đã đi theo cô ấy.
Còn Eimi thì chỉ nói, [À, cố gắng lên nhé~] như thể đó là chuyện của người khác.
✦✧
Ngày hôm sau, Haruka dẫn tôi đến lớp của Akechi. Ngay trước khi đến nơi, chúng tôi thấy hai cậu trai đang trò chuyện ở hành lang.
“Akechi-san! Juumonji-san nữa!”
“Mishima?”
“Yo, Mishima.”
Cô dường như quen cả cậu trai tóc nâu lẫn cậu trai tóc đen khi cô chào hỏi họ với giọng điệu thân mật.
Tôi chưa bao giờ thấy Haruka gần gũi với những cậu trai trong lớp chúng tôi như vậy, nhưng có vẻ như cô đã kết bạn với hai cậu trai ở đây rồi. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng Haruka có thể dũng cảm một cách bất ngờ.
Sau đó, cô giới thiệu tôi với cậu trai tóc nâu, Akechi Hideyori.
“Tôi là Juumonji Takeru. Rất vui được gặp cậu, Fukamori.”
“Ừm, rất vui được gặp cậu, Juumonji.”
Cậu trai tóc đen tự giới thiệu mình là Juumonji Takeru.
Tôi biết cái tên đó.
Đó là cậu trai mà Towa đã gọi là khó ưa.
<Tác Note>
Nam chính và nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau.
Hideyori hoàn toàn là một nhân vật nền ở đây.
Tiếp theo, Takeru và Mitsuki tán tỉnh nhau!!!!!