Sau đó, chúng tôi dành vài ngày đi thăm thú các lớp khác nhưng vẫn chẳng tìm thấy thứ gì hữu ích.
Dù vậy, tôi lại dần thấy thích khoảng thời gian dạo chơi cùng Takeru.
Có cảm giác như thời gian ở trường là khoảng thời gian duy nhất tôi không cảm thấy cô đơn.
“Mitsuki nè. Cậu biết không… sau giờ học, sono, cậu có muốn đi chơi không?”
“C, cậu đang mời tớ đi chơi sao…?”
“Ừm. Tớ muốn đi chơi với cậu.”
Khi nhìn thẳng vào mắt Takeru, tôi gật đầu.
Đ, đây là buổi hẹn sau giờ học đúng không nhỉ…?
Tôi hơi ngượng, nhưng lạ lùng thay, đó không phải là cái kiểu ngại ngùng bình thường, mà là cảm giác ngượng ngùng khiến tim tôi đập loạn xạ.
Khi tôi kể cho Haruka nghe, cậu ấy nói, [Cậu ấy chắc chắn đã phải lòng cậu rồi, Mitsuki-san].
Rồi cô ấy còn nói thêm, [Đó cũng là cảm giác mà tớ dành cho Akechi-san!].
Chẳng lẽ tôi, đã phải lòng Takeru sao?
Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết nữa.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ cậu ấy là một người tốt bụng sẵn lòng giúp đỡ tôi thôi mà…
“Mitsuki, đi thôi.”
“Đ, được rồi! Tớ giao phó cho cậu đấy.”
“Ô cê!”
Tôi gặp Takeru đang đợi tôi ở cổng trường.
Không biết thật lòng cậu cảm thấy thế nào về tôi nữa.
“Aaa…!”
“Sao thế?”
“Hideyori với Mishima kìa.”
Khi tôi nhìn theo ánh mắt Takeru, tôi thấy Haruka đang trò chuyện với Akechi Hideyori, người vẫn trưng ra cái nụ cười giả tạo ghê tởm ấy.
Không hiểu sao nhưng biểu cảm của cậu ta cứ thấy giả trân một cách trắng trợn.
Nhưng Takeru và những người khác dường như không nhận ra điều đó.
Chẳng lẽ tôi đã sai rồi sao?
Một cảm giác không lành dấy lên trong tôi và tôi bắt đầu lo lắng cho Haruka, nhưng không biết phải làm gì.
“Được rồi, tụi mình đi lối này đi. Không nên đụng mặt họ thì hơn nhỉ.”
“!? Ta, Takeru!?”
“Nào, đi theo tớ.”
Takeru nắm lấy tay trái của tôi và mặt tôi đỏ bừng lên.
Dù là một chàng trai đang nắm tay tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu chút nào…
“Có thể đây không phải là nơi thích hợp cho một buổi hẹn hò, nhưng… cậu có muốn đi đến trung tâm thương mại không?”
“Tớ thì không vấ—… hẹn hò!?”
“… S, sono… dạo này tớ, tớ cứ nghĩ về cậu mãi! Đôi khi tớ không thể ngủ được chỉ vì nghĩ về cậu, Mitsuki…”
“Ể?”
Nghĩ về Mitsuki nhiều đến nỗi không ngủ được ư…?
Mitsuki?
Mitsuki… là tôi ư?
“Tớ yêu cậu. … chính vì vậy tớ muốn được nắm tay cậu.”
Với vẻ ngượng ngùng, cậu thú nhận với tôi trong lúc kéo tôi đi mà không nhìn mặt tôi.
…!?
Ta, Takeru…
“Takeru!”
“Nn?”
“… tớ cũng vậy… tớ cũng có cảm giác giống như cậu.”
“Ể!?”
“Tớ cũng yêu cậu, Takeru.”
“… T, thật sao!? Tớ, tớ có thể gọi cậu là bạn gái mình không!?”
“Với một điều kiện.”
“Một điều kiện?”
Takeru trông ngỡ ngàng.
Mặt cậu đỏ bừng đến mức tôi không thể tưởng tượng được con người bình thường của cậu lại có biểu cảm như thế này.
“Tớ sẽ đồng ý nếu tớ cũng được gọi Takeru là bạn trai.”
“!? T, tớ yêu cậu, Mitsuki!”
“Ta, Takeru!?”
Chúng tôi vẫn đang trên đường đến trường, nhưng Takeru ôm tôi mà không bận tâm ai có thể nhìn thấy.
Thật xấu hổ khi nghĩ rằng ai đó mà chúng tôi quen biết có thể nhìn thấy cảnh này, nhưng tôi không cảm thấy tệ.
Cứ như thế, tôi bắt đầu hẹn hò với Takeru.
Chúng tôi nắm tay nhau và đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Được đi mua sắm với bạn trai thay vì bạn bè như Towa hay Haruka, tôi cảm thấy nhột nhạt lạ thường.
Có lẽ, gọi đây là một buổi hẹn hò thì đúng hơn nhỉ…
Cả hai đều hơi lo lắng hơn khi ở bên nhau nên chúng tôi không trò chuyện nhiều khi đi bộ.
Cậu thật dễ thương khi cố tình đưa tôi đến những cửa hàng sang trọng mà bình thường cậu không hay ghé thăm.
Không khí ở nơi này toát ra [Đây là dành cho con gái!] nhưng Takeru vẫn tháp tùng tôi mà không bận tâm.
Có lẽ trước đây cậu từng đến đây với em gái mình? Ý nghĩ đó làm dấy lên cảm giác cạnh tranh với Risa trong lòng tôi.
“Aa, cái này dễ thương ghê.”
Có một đôi đũa vẽ hình chú heo con đã thu hút ánh mắt của tôi.
Tôi đã luôn dùng đũa trơn màu đen nên không thể không bị chúng hấp dẫn.
“Kukukuku… heo con à, cậu đáng yêu quá, Mitsuki…”
“Đ, đừng cười, Takeru!?”
Có lẽ vì điều đó quá khác biệt so với hình ảnh của tôi, Takeru đã cười tôi.
Thêm vào đó là áp lực từ gia đình buộc tôi phải luôn chọn những thứ an toàn nhất nên mắt tôi sẽ luôn dán vào những thứ như thế này.
Đúng là không thể tránh được mà!?
“Vậy thì tớ sẽ mua chúng cho cậu.”
“Ta, Takeru!? Cậu không cần phải…”
“Không sao đâu. Tớ muốn mua mà.”
Takeru nhìn vào đôi đũa.
Sau đó cậu chọn thêm một vài đôi có màu sắc khác nhau.
“Đã ở đây rồi thì tụi mình mua một bộ đôi cho hợp nhau luôn đi.”
“… Takeru.”
“Sẽ thật tuyệt nếu tớ được ăn bento do Mitsuki làm bằng đôi đũa này.”
“…!? Nếu cậu đã nói vậy thì làm sao tớ từ chối làm cho cậu được chứ…”
“Thật sao!? Cậu thực sự sẽ làm cho tớ một cái à!?”
Mặt Takeru sáng rỡ lên.
Không đời nào tôi có thể từ chối khi cậu nhìn tôi như thế này…
Cả hai sẽ trở thành một cặp đôi ngốc nghếch mất thôi…
Mà, nghe cũng không tệ lắm.
Sau đó, chúng tôi rời khỏi khu đồ linh tinh và đi xung quanh các hiệu sách và nhiều nơi khác nữa.
Bọn tôi chỉ nắm tay nhau, nhưng điều này khá bình thường khi đây là buổi hẹn sau giờ học đầu tiên của hai đứa.
Có thể đi chơi với Takeru như thế này, tôi chỉ có thể tận hưởng hạnh phúc của mình.
✦✧
“Aaa, vui quá.”
Tôi quá đắm chìm trong dư âm của buổi hẹn hò mà trở về nhà muộn hơn bình thường, nhưng tôi vào bếp ngay để nấu bữa tối.
Vì buổi hẹn hò nên giờ ăn tối của tôi hôm nay hơi muộn.
Tôi bắt đầu sống một mình với Misuzu ở đây sau khi chúng tôi vào học viện, nhưng tôi chưa bao giờ ăn chung với em gái mình. Misuzu luôn về nhà muộn nên chúng tôi không có cơ hội ăn tối cùng nhau.
Đó là lý do tôi chỉ làm một phần thịt xào ớt chuông.
Thật cô đơn khi tôi phải ăn một mình mỗi ngày.
Một bữa ăn chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi sẽ khá hào hứng nếu có thể thỉnh thoảng mời Takeru đến ăn tối.
Sau đó, tôi mở gói đũa heo con mà Takeru đã mua cho tôi hôm nay.
Khi tôi ăn bằng nó, tôi thấy hạnh phúc vì cảm giác như đang ăn cùng cậu ấy vậy.
“Fufufufu.”
Mặt tôi nở một nụ cười, nhưng tôi ngay lập tức tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa trước.
Có vẻ Misuzu đã về.
Cô bé chưa bao giờ về nhà khi tôi đang ăn tối. Misuzu thường trở về khi tôi đang tắm, nhưng hôm nay tôi về nhà muộn vì buổi hẹn hò với Takeru nên chúng tôi không bị lỡ nhau.
“Mừng, mừng em về, Misuzu…”
“… chị thật là tệ.”
“….”
Misuzu nguyền rủa tôi bằng một giọng nói nhỏ.
Có vẻ như tôi không thể sớm hòa giải với em gái mình.
Nhưng chuyện này đã diễn ra trong nhiều năm rồi nên tôi cũng quen rồi.
“Này.” Trong lúc tôi cố gắng lẩn đi càng ít lộ diện càng tốt, Misuzu bất ngờ gọi tôi và tôi ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì không, Misuzu?”
“Cái đôi đũa kia, chị lấy ở đâu thế?”
“C, cái này ư? Cái này là… một món quà.”
Một món quà từ bạn trai đầu tiên của tôi.
Nó không phải là thứ gì đắt tiền, nhưng vì tôi cũng chẳng quan tâm đến những thứ như vậy nên tôi cảm thấy hài lòng.
Nghĩ đến Takeru thôi là lòng tôi lại ấm áp.
“… từ bạn trai chị?”
“Đ, đúng vậy. … ừm, từ bạn trai chị.”
“….”
Không nói thêm lời nào, Misuzu biến vào phòng của mình.
Cô bé là em gái tôi nhưng lại làm những gì bản thân muốn nhỉ…
Sau đó, tôi ăn nốt bữa ăn một mình trong im lặng…
✦✧
“Takeru-san… Tại sao? Tại sao cậu lại chọn Onee-sama… Misuzu… Misuzu yêu cậu nhiều hơn chị ấy mà… Lần nào cũng vậy, Onee-sama luôn lấy đi mọi thứ của Misuzu… ………KuhKuKu, Kukukuku, nếu Onee-sama định cản đường Misuzu thì… Misuzu không còn cách nào khác ngoài giết chị ấy đâu ha.”
Sự hận thù của Suzu dành cho chị gái đã thổi bùng ngọn lửa ghen tuông của cô ấy…
Eng: Một nhân vật nữ phản diện ghen tuông điển hình… Tôi sẽ cười chết nếu ở đây cũng có một nữ phản diện chuyển sinh nữa hahaha.