Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 8

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 349

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 492

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 246: Nguyệt - [Biểu Tượng]

Buổi sáng, tôi tỉnh dậy.

Khi đang định đi vào bếp làm bữa sáng, tôi nghe thấy tiếng động.

Hửm?

Đây là căn hộ an ninh cao, nên chắc không phải có kẻ đột nhập đâu…

“Misuzu?”

“……!?”

Misuzu hoảng hốt bước ra từ nhà bếp và đứng khựng lại một cách lúng túng.

“Hiếm thật, chị không ngờ em lại dậy sớm vậy đấy?”

“Mi, Misuzu chỉ khát nước nên Misuzu xuống lấy trà thôi……”

Nhìn vẻ mặt của Misuzu, tôi có thể đoán rằng tôi đã bắt gặp cô bé vào một lúc không thích hợp.

Với tư cách là chị gái của cô bé, tôi có thể nhận ra điều đó.

“Đúng rồi! Hay hôm nay tụi mình cùng ăn sáng nhé? Em có thể tin tưởng vào tay nghề của chị mà!”

“Không đời nào. Chị đừng nói chuyện với Misuzu nữa.”

Misuzu lạnh lùng gạt tôi ra và lướt qua tôi.

“……… Chắc chị phải bắt đầu làm bento thôi.”

Với cảm giác trống rỗng, tôi bắt đầu làm món ăn kèm cho hộp bento hôm nay.

Như thường lệ, tôi đặt chúng bên cạnh cơm.

Sau đó, tôi phết bơ lên một lát bánh mì và có một bữa sáng đơn giản.

Tôi nghĩ lại về việc đã mời Misuzu ăn sáng cùng tôi vì hôm nay cô bé dậy sớm.

Có vẻ như Misuzu đã bỏ bữa sáng mỗi ngày. Tôi muốn cô bé ăn gì đó vì nó không tốt cho sức khoẻ…

Trong khi nghĩ về đứa em gái yêu quý của mình, tôi đến trường.

✦✧

“Chào buổi sáng, MI-TSU-KI!” Lời chào của Eimi đã tiếp thêm năng lượng cho tôi để vượt qua ngày học hôm nay.

“Cảm ơn Eimi! Hôm nay chúng ta cùng cố gắng nhé!”

“Eeeeee……….”

“………….”

Ngược lại, lời nói của tôi dường như đã làm giảm đi sự nhiệt tình của Eimi…

Không có Haruka cãi lại những trò đùa quen thuộc của chúng tôi, sự cô đơn bắt đầu trào dâng trong tôi…

Vẫn chưa thể vượt qua được sự vắng mặt của Haruka, tôi ủ rũ trải qua các tiết học buổi sáng.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi gặp Takeru trên sân thượng.

Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi sẽ đi vòng quanh hỏi về Gift [Phá Giải Lời Nguyền] như thường lệ.

Giờ ăn trưa với Takeru là khoảng thời gian duy nhất mà trái tim tôi có thể được chữa lành.

“Tớ lại làm bento cho cậu nữa này, Takeru.”

“QUAOO! Tớ sẽ nhận nó một cách vui vẻ!”

“Thôi nào, Takeru…”

Dù tôi làm bento cho cậu mỗi ngày, nhưng Takeru vẫn vui vẻ nhận lấy nó với nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt.

Tôi không thể nào vượt qua được sự đáng yêu của cậu ấy.

Tôi mỉm cười nhìn cậu ăn.

“Aaa! Ngon quá! Như tớ nghĩ, cách Mitsuki nêm thịt là ngon nhất.”

“Vậy ha.”

Tôi tràn ngập niềm vui khi Takeru khen.

Đó là lúc tôi mở hộp cơm bento của mình…

“!………Hự…..”

“Takeru!?”

“GAh……”

Đột nhiên Takeru bắt đầu rên rỉ vì đau đớn.

Cứ thế, cậu gục xuống sàn.

Mặt cậu ướt đẫm mồ hôi và đang thở dốc.

“Takeru!? TAKERU!?”

“Uu…..argh………”

“Xe, xe cấp cứu! Mình phải gọi xe cấp cứu…”

Tôi lấy điện thoại ra và ngay lập tức gọi xe cấp cứu.

Cũng giống như khi Haruka biến mất khỏi cuộc đời tôi, thế giới của tôi lại một lần nữa đảo lộn—

Cùng với một giáo viên, Takeru được đưa lên xe cấp cứu.

Em gái cậu ấy, Risa-san, đang khóc nức nở đi cùng.

Tôi không hiểu, chuyện gì vừa xảy ra vậy…?

Sau khi Takeru gục ngã, mọi thứ dường như đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, cứ như thể tôi vừa lạc vào một thế giới viễn tưởng.

“………..Nn?”

Tôi thấy Misuzu trong đám đông. Khuôn mặt cô bé tái mét.

Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô bé chạy vào toà nhà trường với vẻ mặt đầy tội lỗi.

Giống như lần với Haruka, có lẽ tôi sẽ bị từ chối ngay cả khi tôi đi theo Takeru đến bệnh viện.

Kìm nén cảm giác muốn chạy đến bên Takeru, tôi quay trở lại lớp học.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể tập trung vào tiết học chút nào.

Tiết thứ 5 là tiết toán nhưng hôm nay là tự học nên tôi đã dành thời gian ngồi nhìn vào khoảng không.

Ngay cả trong tiết thứ 6, tôi cũng bồn chồn đến mức không thể tập trung vào lớp vật lý chút nào.

Sau khi kết thúc các tiết học buổi chiều, tôi cố gọi vào điện thoại của Takeru nhưng vô ích.

Tôi cũng muốn liên lạc với Risa-san nhưng tôi không biết số của cô ấy.

Tôi cần phải tìm ra.

Tôi gọi cho Towa và hỏi cô ấy có số của Risa-san không.

Towa bắt máy với một giọng điệu tối tăm và cho tôi số của Risa-san.

Khi tôi gọi cho cô ấy để hỏi thăm Takeru, cô ấy nói với tôi rằng cậu ấy đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi.

Trước khi tôi nhận ra, tôi đã ở trên taxi đến bệnh viện.

Sau 20 phút đi xe, tôi gặp Risa-san.

Tuy nhiên, Risa-san đã chào đón tôi bằng một ánh nhìn buộc tội.

“……..họ nói với tôi rằng Nii-san có thể đã bị ngộ độc.”

“…….ể? Ngộ độc?”

“Chỉ có Mitsuki-san mới có thể làm điều đó phải không? Sao cậu có thể làm vậy chứ…”

“T, tôi không có!? T, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó với Takeru đâu.”

“Tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó. Nhưng ai…?”

Hôm nay tôi chỉ làm cho cậu ấy một hộp cơm bento như thường lệ thôi mà…?

……….ể?

[[Hiếm thật, chị không ngờ em lại dậy sớm vậy đấy?]]

[[Mi, Misuzu chỉ khát nước nên Misuzu xuống lấy trà thôi…]]

Tôi nghĩ lại về việc Misuzu đã lúng túng như thế nào vào sáng nay.

Cô bé đã bước ra từ nhà bếp đúng không…?

“………..”

Và vẻ mặt tội lỗi của Misuzu lúc nãy là sao?

Tại sao cô bé lại chạy trở lại toà nhà trường như thể đang cố chạy trốn khỏi tôi…?

“Không thể nào…”

“Mi, Mitsuki-san…”

“Tôi biết ai đã làm rồi…”

“Ể? Mi, Mitsuki-san!?”

“Tôi xin lỗi… …..Tôi không thể chắc chắn nhưng có thể là do em gái mình đã làm.”

Tôi xin lỗi Risa-san.

Làm sao Misuzu có thể làm một điều ngu ngốc như vậy?

Nước mắt tôi không ngừng rơi.

Cuối cùng, tôi đã khóc nhiều đến nỗi Risa-san phải an ủi tôi.

Takeru…

Takeru…

Takeru…

“………., Misuzu! Chị sẽ không tha thứ cho em lần này nữa… lần đầu tiên chị thực sự ghét em…”

Tôi gọi cho Misuzu.

Tuy nhiên, cô bé từ chối bắt máy và cuộc gọi chuyển sang tin nhắn tự động.

Từ trước đến nay Misuzu chưa bao giờ bắt máy các cuộc gọi của tôi nhưng cô bé chưa bao giờ tắt điện thoại.

Nhưng lần này cô bé đã làm vậy.

Tôi có thể cảm nhận rằng cô bé đang cố tình tránh mặt tôi.

“……., ra là thế, vậy ra em đã làm thật. Chị sẽ tìm ra em. Hãy tin vào điều đó, Misuzu…”

Bầu trời u ám trải dài trước mắt tôi, như thể nó đang cố gắng nhuộm đen trái tim tôi.

[[Nó là em song sinh của con, ta hiểu cảm giác của con. ………nhưng nếu con cứ giữ nó bên cạnh, nó chắc chắn sẽ làm con tổn thương vào một ngày nào đó.]]

[[Rồi sẽ đến ngày con buộc phải từ bỏ Misuzu. Ta chỉ đơn giản là đã quyết định sớm hơn con mà thôi, Mitsuki…]]

Với những lời nói của cha tôi quay trở lại, tôi chạy.

Không thể tha thứ.

Đừng nghĩ rằng em có thể trốn thoát khỏi chị sau khi em đã làm điều đó với Takeru.

Sự tức giận đã chiếm lấy tôi và tôi quay trở lại học viện.

Tôi không biết thường ngày cô bé dành thời gian ở đâu.

Một quán karaoke? Một khu trò chơi điện tử? Một quán cà phê manga?

Tôi hoàn toàn không biết Misuzu làm gì trong thời gian rảnh.

Đó là lý do tại sao học viện là nơi đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi.

Lướt qua các học sinh đang trên đường về nhà sau các hoạt động câu lạc bộ, tôi lao vào toà nhà trường.

“………Misuzu, em ở đâu?”

Đầu tiên, tôi đến lớp của Misuzu.

Tôi biết rằng cô bé có lẽ sẽ không ở đó nên tôi không ngạc nhiên khi không tìm thấy cô bé.

Điểm đến tiếp theo của tôi là phòng y tế. Tôi biết cô bé thường xuyên đến nơi này nhưng nó đã bị khoá nên cô bé sẽ không ở đây.

Khả năng cô bé tự khoá nó cũng xuất hiện trong đầu tôi nhưng cánh cửa đến phòng y tế chỉ có thể được khoá từ bên ngoài nên tôi đã phủ nhận điều đó.

“Em ấy ở đâu? Em ấy không còn ở trường nữa sao?”

Không có manh mối nào, tôi tìm kiếm các phòng học.

Không.

Cô bé không ở đây.

Tôi không thể tìm thấy cô bé.

Chạy loanh quanh khiến tôi đổ mồ hôi.

Tôi đang ở trong một phòng học trống nên tôi mở cửa sổ để gió lùa vào.

Một làn gió mát làm dịu cơ thể mệt mỏi của tôi.

Trong khi lau mồ hôi bằng khăn tay. Đó là lúc tôi quyết định rời trường và tìm kiếm cô bé trong thị trấn thì tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông và một người phụ nữ ở bên ngoài.

Những giọng nói đó quá bất thường so với các học sinh đang tham gia hoạt động câu lạc bộ nên tôi nhìn ra ngoài.

“………tìm thấy em rồi, Misuzu.”

Trời tối và khó nhìn nhưng phía sau toà nhà trường, tôi tìm thấy Misuzu đang bị hai người dồn vào chân tường.

Tôi không quan tâm đến những người khác nhưng miệng tôi ngay lập tức méo mó thành hình trăng lưỡi liềm khi tôi phát hiện ra mục tiêu của mình.

Hãy chiến đấu, Misuzu…

Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại và đi đến phía sau toà nhà.

Và họ đang ở đó.

[[Oraa, Oraa, Oraa, mày đã cố giết Takeru phải không!? Đừng có mà lộng hành như vậy, con chó xấu xí kia!]]

[[Không, …Misuzu không cố ý… Misuzu…, Misuzu chỉ…]]

Cụp cụp cụp

Tôi tiến lại gần ba người họ trong khi cố ý tạo ra tiếng bước chân rõ ràng.

[[!? Hideyori-kun, có ai đó đang đến!?]]

[[HẢ!?]]

Hideyori?

Tôi nghĩ rằng đó có thể là cậu ta.

“Yo, mấy người đang làm gì vậy? Cãi nhau à?”

“Quao, quaoooo, không phải là Tsuki-san, bạn gái của Takeru đây sao.”

“Hi, Hideyori-kun, ch, chúng ta phải làm gì đây?”

“Đồ ngốc, đừng hoảng loạn.”

Khuôn mặt của người thứ ba hiện ra.

Nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi đã bị sốc.

“E, Eimi…?”

“Không, em ấy không phải Eimi. Em ấy là Emi.”

Akechi ngay lập tức nói như vậy.

“Cô ấy tệ quá phải không, ý là Eimi. Đùa giỡn với cảm xúc của tôi như vậy. Tôi thực sự muốn Eimi nhưng lại bị kẹt với Emi này đấy.”

“Hả? C, cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Aaa, lỗi của tôi. Tôi tức em gái cậu quá nên tôi đã lỡ nói luyên thuyên về mối tình đầu của mình mất rồi…”

Cô gái Emi này trông rất giống Eimi nhưng Eimi không buộc tóc lên như cô nàng. Cô ấy cũng không có một nốt ruồi đen dưới mắt trái.

Nhận ra rằng cô là một người khác, tôi mất hứng thú và chuyển sự chú ý của mình sang Misuzu nhưng ngay khi tôi nhìn thấy cô bé, ý định giết chóc của tôi cứ thế dâng lên.

“O, Onee-sama…”

“……..Em đã đầu độc cậu ấy phải không?”

“Misuzu chỉ…”

“Em đã đầu độc cậu ấy phải không?”

“Mi, Misuzu không có ý định làm Takeru-san bị thương…”

“Em đã đầu độc cậu ấy phải không?”

“………..”

“Em đã đầu độc cậu ấy phải không? Sáng nay, chị không biết em đã bỏ nó vào thịt hay gia vị nhưng em đã làm phải không.”

“………………”

Misuzu sợ hãi đến mức đóng băng.

Một sự khẳng định thầm lặng à…

“Ồ, hãy để cuộc chiến của hai chị em lại sau đi. Con chó xấu xí này là của tôi…”

“Tôi cũng muốn hỏi cậu một điều.”

“Hả?”

“Việc Haruka bị bắt. Cậu đã làm gì đó phải không?”

“Hả? Thì sao nếu tôi làm?”

“………..”

——Mình sẽ phá huỷ mọi thứ.

“Kích hoạt Gift. [Nguyệt Biệt Giới.]”

Như để ban cho tôi sự tự do, điều kiện để kích hoạt Gift của tôi đã được đáp ứng.

Mặt trăng đang chiếu sáng trên chúng tôi…

Như để nói rằng những con thú ghê tởm này phải bị trừng phạt, mặt trăng, biểu tượng của sự tự do vô hạn của tôi, đã chiếu sáng lên tôi…

✦✧✦✧

“Nn……..?”

Cảm giác như tôi đã nhìn thấy một giấc mơ dài.

Khi tôi mở mắt, tôi đang ở trong phòng của mình tại căn hộ.

Trong giấc mơ, tôi đã kích hoạt Gift của mình…

Không, một giấc mơ nào mà lại khiến tôi kích hoạt Gift, nó quá khó hiểu.

“Mình, đang khóc sao…?”

Một giọt chất lỏng rơi xuống bộ đồ ngủ của tôi và để lại một vết ố.

Khi tôi chạm vào những giọt nước mắt trên mặt, một nỗi hối hận tràn ngập trong tôi.

Nó giống như tôi đang nhìn thấy một giấc mơ rất hạnh phúc đột nhiên biến thành một cơn ác mộng.

Có lẽ nó là… một giấc mơ mà người chị gái tồi tệ nhất đã ra tay với đứa em gái yêu quý của mình…

“Uu…, Uu…”

Không hiểu tại sao, những giọt nước mắt xuyên qua trái tim tôi như một loạt tội lỗi không thể tha thứ…

<Tác Note>

Trong game, Takeru đã gục ngã và câu chuyện được kể từ góc nhìn của Mitsuki.

Nó cũng được miêu tả trong game rằng Mitsuki đã tìm thấy Hideyori, Emi và Misuzu ở cùng nhau.

Tuy nhiên, Eimi không tồn tại trong game đầu tiên nên câu chuyện về mối tình đầu của Hideyori không có ở đó.

Nhân tiện, Hideyori đã thực sự tức giận với Misuzu vì đã đầu độc Takeru.

Cậu là một người hâm mộ phiền phức.

Mitsuki là đệ tử tra hỏi vòng lặp của Towa-chan.

Towa đã bắt đầu làm điều đó từ khi còn học sơ trung.

Điều kiện để kích hoạt [Nguyệt Biệt Giới].

Phải là một đêm trăng tròn.

Tôi sẽ tiết lộ nó có thể làm gì sau.

Với điều này, các chương [Nguyệt] đã xong.

Phần tiếp theo sẽ là các chương [Chuông].

Tôi đã định tiếp tục với các chương [Chuông] ngay lập tức nhưng tôi đã viết nhiều chương [Nguyệt] hơn tôi mong đợi nên lúc này rất khó để tôi tiếp tục, vì vậy chúng ta sẽ quay trở lại với tiểu thuyết trong thời gian này.

Tôi nghĩ rằng sẽ có tổng cộng 10 chương [Nguyệt] và [Chuông] nhưng chỉ riêng các chương [Nguyệt] đã đạt được định mức đó…

Tôi khá đồng cảm với Mitsuki và Misuzu.

Tiếp theo, Hideyori sẽ làm gì để cổ vũ cho Yamamoto đang gặp rắc rối…?