Đúng như đã hứa, ngày hôm sau, tôi đã chuẩn bị hai hộp bento và đến sân thượng vào giờ nghỉ trưa.
Takeru đến với vẻ mặt rất háo hức và lập tức bắt đầu ăn món trứng cuộn.
“Aaa, ngon quá đi mất!”
“Hahaha! Con trai đúng là ăn khoẻ thật nhỉ!”
Cậu giống hệt như cha tôi, không chỉ ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh nữa.
Nhìn thấy Takeru dùng đôi đũa hình heo con mà chúng tôi đã mua ngày hôm qua, tôi cũng cảm thấy vui lây.
Cậu vừa nam tính, lại vừa trẻ con cùng một lúc.
“Dù vậy, tụi mình vẫn không tìm được chút manh mối nào về Gift [Phá Giải Lời Nguyền] nhỉ…….”
“Ừm…….”
Từ khi bắt đầu, ngày nào bọn tôi cũng đi khắp các lớp để hỏi thăm nhưng vẫn không có được thông tin hữu ích nào cả.
Takeru cũng đã kết bạn với một vài học sinh mà tụi tôi gặp trong lúc điều tra, và họ nói rằng sẽ liên lạc nếu nghe được tin gì, nhưng có vẻ như cho đến giờ vẫn chưa có gì cụ thể.
“Dục tốc bất đạt.”
“Đúng là vậy nhưng mà….. Nn?”
“Sao thế, Takeru?”
“Tin nhắn RINE từ cậu bạn chúng ta nói chuyện tuần trước đây mà.”
Takeru loay hoay với chiếc điện thoại trong khi vẫn còn nhai cơm trong miệng.
Cậu không nói gì thêm khi miệng còn đầy thức ăn, nhưng một khi đã nuốt xuống, cậu lại tiếp tục.
“Một senpai có nhiều mối quan hệ muốn gặp hai ta, cậu ấy nói vậy.”
“Một người quen biết nhiều sao…….”
Ngoài Akechi Hideyori, người được cho là biết rất nhiều về Gift, tôi cũng đã thử nói chuyện với một người bạn cùng lớp của Takeru, Yoru Hiru, một lúc trước, nhưng đó cũng là một ngõ cụt.
Tôi có cảm giác lần này cũng sẽ kết thúc tương tự thôi, nhưng vì người này có thể gặp chúng tôi sau giờ học, chúng tôi đã quyết định đi gặp.
Sau giờ học hôm đó, chúng tôi đến thăm và hỏi người ấy về Gift [Phá Giải Lời Nguyền].
“Aaa, giờ mới nhớ ra, có một cậu bạn có Gift [Phá cái gì gì đó] ở lớp năm ngoái của bạn này. Cậu ấy còn nói gì đó về việc xoá bỏ một dấu ấn nào đó trên mặt nữa.”
“C, có thật không!?”
“Xin hãy giới thiệu người ấy cho tụi em với! Bọn em nhất định sẽ đền đáp cho senpai!”
Tôi không ngại tốn kém chút nào.
Hi vọng trong tôi dâng cao. Dù gì đi nữa, chúng tôi đã nhảy từ không có manh mối nào đến việc biết một người có Gift có thể phá vỡ [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift].
“Không, điều đó là không thể.”
“Ể?”
Nhưng những lời của senpai đã khiến tôi cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Trong khi tôi vẫn còn choáng váng trước câu trả lời của người này, Takeru lập tức hỏi [TẠI SAO!?].
“Cậu ta, đã mất tích khoảng nửa năm nay rồi.”
“Người đó mất tích sao…….?”
“Cha mẹ, học viện, bạn bè cùng lớp, không ai biết cậu ta đã biến đi đâu…….. Cứ như là bị thần bí dẫn đi vậy.”
“Bị thần bí dẫn đi……?”
“Phải, vì một lý do nào đó, những học sinh hư của trường chúng ta thường biến mất như thể bị thần bí dẫn đi vậy, cũng có nhiều người được tìm thấy đã chết nữa…….. Nghĩ là cậu ấy có thể đã trở thành nạn nhân……..”
Dù cuối cùng tôi cũng tìm thấy một manh mối……. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng hoàn toàn trước sự thật rằng người tôi đang tìm kiếm đã biến mất.
Tôi có thể cảm thấy nổi da gà khắp người.
Tôi cảm thấy lạc lõng đến mức việc có thể đứng vững như thế này đã là một phép màu rồi……
Nhận thấy tình trạng của tôi, Takeru đã cảm ơn senpai và kéo tôi đi.
Cứ như vậy, Takeru đưa tôi trở lại lớp.
“Vui lên đi, Mitsuki.”
“Takeru……”
“Có lẽ vẫn còn những người khác có cùng loại Gift ngoài kia. Chúng ta sẽ tìm thấy họ! Đây chỉ là một trở ngại nhỏ thôi mà.”
Takeru nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Đừng lo lắng! Hai ta sẽ tìm thấy một người khác.” cậu nói với một nụ cười tự tin.
Đúng rồi.
Chỉ là một trở ngại.
Chúng tôi chỉ cần tìm một người khác phù hợp với mô tả đó nữa là được.
“Aa! Mitsuki-san, Juumonji-san.”
“Haruka.”
Haruka đi ra khỏi lớp học.
Tôi có thể thấy cô ấy đang mang cặp, có lẽ cô ấy đang trên đường về nhà.
“Mitsuki-san và Juumonji-san giờ đang hẹn hò nhỉ? Chúc mừng nhé.”
“N, nói thế ngại lắm.”
“Fufu, tớ mong hai cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc bên nhau.”
Haruka cười như thể cô ấy đang cười với hạnh phúc của chính mình.
Có lẽ chính cô ấy cũng đang mong ước một điều như vậy.
“Được rồi, Mitsuki-san, hẹn gặp lại vào tuần sau nhé.”
“Aaa, hẹn gặp lại vào thứ hai tuần sau.”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt Haruka.
Cô ấy thật sự là một cô gái tốt.
Tôi không biết liệu cô ấy có đang hẹn hò với Akechi Hideyori hay không, nhưng chắc chắn cô ấy quá tốt đối với tên đó.
“Vậy, bọn mình cùng về nhà thôi?”
“Ừm.”
Hai đứa nắm tay nhau và bắt đầu đi xuống hành lang.
Tôi ước những ngày này có thể kéo dài mãi mãi……
✦✧
Nhưng thời gian thật tàn nhẫn.
Ngay sau đó, Mishima Haruka bị bắt vì tội sát hại toàn bộ gia đình và 3 đặc vụ của Cục.
Tin tức được phát sóng trên TV…..
Mặt tôi tái mét khi nhìn thấy nó và tôi đã cố gắng gọi cho cô ấy nhưng không ai nhấc máy.
Haruka mà tôi biết sẽ không bao giờ làm một điều như vậy.
Ngay cả khi tôi gọi cho Takeru và Eimi, họ cũng nói [Hình như là thật……..]. Cảm giác như thực tế cuối cùng cũng ập đến.
Tôi biết điều đó mà.
Tôi biết nhưng, điều đó là không thể mà đúng không……?
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng Haruka là thủ phạm của dù là một tội ác nhỏ nhất…….
✦✧
Sau cuối tuần, đã đến lúc tôi phải quay trở lại học viện.
[[Haruka thật sự đã biến mất rồi sao?]]
Câu hỏi đó khiến tôi lo lắng và rời khỏi căn hộ sớm hơn bình thường.
Với bước chân nhanh, tôi đi đến trường.
Và khi ngôi trường đã nằm trong tầm mắt, một cảnh tượng đáng bực mình đã hiện ra.
[[Anh mạnh bạo quá nha, Hideyori.]]
[[Ừm, ý là, trên đời này chỉ có những thằng yếu hơn anh thôi mà. HaHaHa.]]
[[Hôm nay đến nhà em nhé?]]
[[Cê, sau giờ học anh sẽ đến nhà em nhé.]]
Akechi Hideyori đang đi trước mặt tôi, tán tỉnh một Gyaru.
Cô ta ngọt ngào nịnh nọt hắn trong khi áp ngực mình vào cánh tay hắn ta.
——mày đang làm gì vậy?
Mày không phải đang hẹn hò với Haruka sao?
Ngay cả khi mày không hẹn hò với cậu ấy, bạn của mày vừa mới bị bắt đấy biết không hả?
Sao mày có thể cười như vậy?
Sao mày vẫn có thể vui đùa với một ả phụ nữ khác?
Mày không có cảm xúc gì với Haruka sao?
Haruka không có ý nghĩa gì với mày cả sao……..?
Vô thức, tay tôi siết chặt thành nắm đấm khi tôi lườm họ.
Họ không nhận ra tôi và biến mất ở góc phố với tiếng cười ngớ ngẩn của mình.
Tôi nhìn họ rẽ ở góc đường và đi đến lớp học của mình.
Ngay cả khi tôi bước vào lớp, bóng dáng của Haruka cũng không thấy đâu.
Khi tôi quyết định học để giết thời gian, tôi nghe thấy giọng nói giễu cợt của các bạn cùng lớp.
[[Này, nghe tin về Mishima chưa?]]
[[Cái cô gái đó sát hại gia đình và các đặc vụ từ Cục đúng không? Điên rồ thật đấy.]]
[[Sợ quá, kiểu như, chúng ta cũng có thể trở thành nạn nhân của cô ta đấy?]]
[[Ừ, tôi mừng vì cô ta đã bị bắt.]]
………….
Họ không biết một chút gì về Haruka nhưng lại thích buôn chuyện nhỉ…….
Cô ấy là một cô gái tốt, người yêu gia đình mình và cực kỳ yêu quý con mèo cưng của mình.
Ngay cả khi các người nghe rằng một cô gái như cô ấy dính líu đến một vụ giết người, điều đầu tiên các người nên nghĩ là Gift của cô ấy đã mất kiểm soát phải không!?
Đừng nói về cô ấy như thế nữa……..
Đừng biến cô ấy thành một chủ đề ngẫu nhiên để các người giết thời gian nữa……….
Akechi Hideyori, danh dự của Haruka, tôi bực bội đến mức muốn phá hủy mọi thứ.
Đó là lúc tôi chuẩn bị đập bàn và nói ra suy nghĩ của mình.
“KHÔNG THỂ NÀO HARUKA LẠI GIẾT CHÍNH GIA ĐÌNH MÌNH ĐƯỢC!?”
Eimi đập bàn và hét lên.
“N, nhưng mà cậu cũng thấy trên tin tức rồi mà đúng không……..?”
“Gì cơ? Vậy nên cậu nghĩ mọi thứ họ nói trên TV đều là sự thật à? Nếu họ nói với cậu rằng quả táo màu xanh dương thì cậu cũng tin à!?”
“T, tôi sẽ không nhưng mà……..”
“Vậy thì im đi đồ ngu.”
Một bạn nam cùng lớp bị Eimi mắng xối xả.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy Eimi vui vẻ mắng ai đó một cách nghiêm túc như vậy.
Có lẽ cô ấy là người duy nhất tôi có thể tin tưởng lúc này.
Thật yên tâm khi có một người thực sự là đồng minh của Haruka trong lớp tôi.
Sau đó, Eimi nói [Tôi hơi lố rồi.] và trở về chỗ ngồi. Chính lúc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Cô ấy mỉm cười với tôi và giơ một dấu hiệu hòa bình.
[Tớ là đồng minh của Haruka], đó là những gì ngôn ngữ cơ thể của cô ấy dường như muốn nói.
Tôi không phải lúc nào cũng hiểu Eimi đang nghĩ gì, nhưng cảm giác được có cô ấy là bạn khiến lòng tôi ấm áp.
Tluc: Lộ trình [Bồi Thường Cho Bệnh Tật]. Eng: Yup, Haruka thật sự không thể thoát khỏi kiếp nạn nào ngoài lộ trình của chính mình. Tluc: Hideyori tiểu thuyết quả là đấng cứu thế.