“Onee-sama có tất cả mọi thứ... Chị vừa thông minh, giỏi thể thao, xinh đẹp lại còn tài năng. Misuzu ghen tị với chị... Tại sao Misuzu lại khốn khổ thế này trong khi Misuzu chẳng có gì cả!?”
Misuzu trách mắng tôi.
Đây là những lời mà nếu không có lời nguyền, cô bé sẽ không bao giờ thốt ra.
Khi cô bé đến trường, tất cả bạn bè đều nhìn cô bé như rác rưởi.
Misuzu sẽ không bao giờ dịu dàng với tôi nữa.
✦✧
“Hãy từ bỏ Misuzu đi, con bé không có tài năng đâu.”
“K, Không, điều đó hoàn toàn không đúng! Vẫn còn thời gian mà, em ấy nhất định sẽ trở thành Dương tính Gift mà!”
Mới chỉ có một tháng.
Misuzu chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi, lời nguyền của cô bé chắc chắn sẽ được hóa giải.
…...nhưng hy vọng của tôi đã bị nghiền nát bởi những lời nói của Otou-sama.
“Không... nếu Dấu Ấn không biến mất sau hai tuần thì coi như thất bại. Nó sẽ ở lại với con bé cho đến khi chết.”
“...ể? Nó sẽ không bao giờ lành lại sao?”
“Hơn nữa, Misuzu vừa ngu ngốc lại vừa ích kỷ. Con bé cứ đổ lỗi cho ta hoặc con, Mitsuki... Thật là khó coi. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta không còn cách nào khác ngoài việc từ mặt nó.”
“Điều đó... không phải là quá đáng sao? ...Misuzu đâu có lựa chọn việc phải chịu đau khổ như thế này...”
Ngay từ đầu, tôi đã lờ mờ cảm nhận được rằng cha mẹ không mấy yêu thương Misuzu. Người mà họ đặt kỳ vọng vào chính là tôi.
Nhưng khi Otou-sama nói ra những lời đó, tim tôi đau nhói vì thấy Misuzu thật đáng thương.
“Con bé là em song sinh của con, ta hiểu cảm giác của con. ...nhưng nếu con cứ giữ nó ở bên, một ngày nào đó nó chắc chắn sẽ làm tổn thương con.”
“Làm tổn thương con...”
“Sẽ có ngày con buộc phải từ bỏ Misuzu. Ta chỉ đơn giản là đã quyết định sớm hơn con mà thôi, Mitsuki...”
Tôi biết Otou-sama không ghét Mitsuki.
Nhưng điều này vẫn quá đáng...
Không đời nào tôi lại quyết định từ bỏ Misuzu...
Thất vọng, tôi rời đi khỏi chỗ Otou-sama.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...?
Tôi chỉ muốn đáp lại kỳ vọng của Otou-sama, nhưng tại sao nó lại khiến Misuzu đau khổ hơn...
“Haha. Ahahahahaha! Otou-sama đã từ bỏ Misuzu rồi!”
Trong phòng, tôi thấy Misuzu đang cười.
Tôi không biết cô bé thấy chuyện gì buồn cười.
Tôi không thể hiểu nổi có gì đáng để cười trong chuyện này cả...
“Misuzu đã biết từ lâu rồi. Ngay cả trước khi có lời nguyền này. Họ chỉ yêu Onee-sama thôi!”
“Không phải—”
“Ồ, đúng vậy đấy!”
Misuzu ngắt lời tôi với giọng nói lớn.
“Ngay cả thú nhồi bông hai ta nhận được vào ngày sinh nhật cũng khác kích cỡ. Misuzu luôn nhận được con nhỏ hơn... Ngay từ đầu, kích thước phòng của chúng ta đã khác nhau rồi... Misuzu chưa bao giờ được yêu thương cả.”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Misuzu, làm ướt Dấu Ấn trên mặt cô bé.
Và chúng rơi xuống sàn nhà.
“Từ lúc Misuzu sinh ra, Onee-sama đã giống như một vầng trăng lớn xinh đẹp đối với cha mẹ! Còn Misuzu chỉ là một cái chuông cũ kỹ tầm thường. Chúng quá khác biệt rồi... [Nguyệt&Chuông] thậm chí còn chẳng thể so sánh được... Tên của chúng ta chính là lời nguyền...”
Tên của cô bé là một lời nguyền sao...?
Tôi thích tên của mình.
Tôi có [Tsuki] là vầng trăng xinh đẹp và rực rỡ trong tên.
Tôi cũng thích tên của Misuzu.
Cô bé có [Suzu] là chiếc chuông tạo ra âm thanh đáng yêu và xinh đẹp trong tên.
Làm ơn, đừng nói những điều đó về những cái tên mà tôi yêu quý...
“Misuzu ghét Onee-sama… Misuzu ghét tất cả mọi người.”
Cứ thế, Misuzu chạy ra khỏi phòng tôi.
...tôi phải làm gì đó.
Tôi đã nói với Misuzu rằng lời nguyền của cô bé chắc chắn sẽ được hóa giải.
Bất kể mất bao nhiêu năm, tôi nhất định sẽ giải thoát Misuzu khỏi lời nguyền đó!
Vì vậy tôi phải học tập chăm chỉ hơn.
Misuzu nói gì cũng không quan trọng.
Tôi nhất định sẽ tìm ra cách để xóa bỏ cái Dấu Ấn đó.
✦✧
“Towa... cậu sắp chuyển đi sao...?”
“Thật đột ngột quá nhỉ...”
Người bạn thân nhất của tôi, Miyamura Towa, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau nhưng có vẻ cả hai sẽ phải học khác sơ trung.
“Không còn cách nào khác. Rốt cuộc, tớ cũng chỉ là một con chim trong lồng mà thôi...”
“...tớ hiểu rồi.”
Cô cũng giống tôi.
Towa cũng bị ràng buộc bởi gia đình mình.
Có lẽ đó là lý do chúng tôi trở thành bạn thân.
“Trước đây tớ chưa từng nói với cậu nhưng tớ có một Gift.”
“…vậy à.”
“Vậy nên, có lẽ tớ sẽ phải nhập học vào một Học viện Gift. Tớ đang nhắm tới Đệ ngũ. Khi cậu học xong sơ trung, chúng ta cùng cố gắng vào cùng một cao trung nhé, Towa?”
“...hay quá! Bọn mình hãy gặp lại nhau ở cao trung nhé!”
“Đừng bỏ cuộc việc học nhé.”
“Tớ sẽ không đâu.”
Tôi đã hứa với Towa sẽ tái ngộ với cô ở cao trung.
Nếu tôi vào một Học viện Gift, tôi có thể tìm thấy ai đó ở đó có thể giúp phá giải lời nguyền của Misuzu.
Vì vậy tôi chờ đợi thời cơ.
Ngay cả khi Misuzu ghét tôi, ngay cả khi tôi phải tàn nhẫn, tôi sẽ kéo cô bé đến học viện đó cùng với tôi.
Bất kể Misuzu có ném bao nhiêu lời tàn nhẫn vào tôi, tôi vẫn không nản lòng.
Bất kể cô bé có ngược đãi tôi thế nào, tôi vẫn không từ bỏ.
Đôi khi cô bé có hơi bạo lực một chút nhưng tôi vẫn tiếp tục.
Thấm thoắt, thời gian trôi qua và cuối cùng chúng tôi cũng đã nhập học vào Học viện Gift Đệ ngũ.
<Tác Note>
Đây là những gì mà bản gốc có điểm chung với dòng thời gian của bạn thân rác rưởi.
Chúng ta sẽ bắt đầu rẽ nhánh ở chương tiếp theo.
Towa trở nên ám ảnh với việc học sau khi Hideyori xóa bỏ tất cả ký ức của cô ấy với bạn bè và Emi. Lý do chủ yếu là do cô ấy bị ám ảnh bởi cái chết của gia đình và lời hứa cô ấy đã hứa với Mitsuki.
Ý là, Takeru đã cố gắng cản đường cô ấy và cô ấy đã gọi cậu ta là [Khó ưa].
Đó là Chương 145.9