Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 46: Tôi là Sylvia

Lộp độp, lộp độp...

Đàn chim trắng không tên làm tổ dưới gầm cầu, từng đàn từng tốp lướt qua bầu trời xanh biếc trên đầu.

Tôi thong thả bước vào trong pháo đài. Bàn tay đang xoa bụng dưới, bất giác đã dời lên phần bụng trên.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân của Phu nhân đã vọng lại từ phía sau.

“Sao con không chào ngài Carlos một tiếng đã đi rồi? Thật không lễ phép.”

Tôi bĩu môi.

“Không cần phải, lịch sự, với hắn.”

“Sao vậy, con không thích cậu ta à?”

“Cũng không hẳn.”

“Vậy thì sao?”

“Chỉ là...... Thôi, không có gì.”

Tôi khẽ chau mày.

Phu nhân bước đến bên cạnh tôi, thấy sắc mặt tôi lúc nắng lúc mưa, không khỏi hỏi.

“Đau lắm à?”

“Vâng, có một chút.”

Đau thì chẳng đau mấy, chỉ là hơi đói.

“Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa ta sẽ bảo người hầu đun chút nước nóng cho con, tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng không được ngâm mình...... Con có băng vệ sinh không?”

“Vâng.”

“Tắm xong thì đến phòng ăn dùng bữa trưa nhé, món tráng miệng là bánh nướng xốp vị mận.”

Mắt tôi sáng lên.

“Vâng ạ~”

Chắc lại là Phu nhân tự tay làm rồi, nhất định sẽ rất ngon!

“Cái thằng nhóc ngốc Percival đó, là vì con nên mới ra nông nỗi vậy phải không?”

“Vâng...... a, không phải.”

...... Chết thật, vậy mà lại lỡ lời vào giây phút cuối cùng.

Vì trong lòng đang nghĩ đến món bánh nướng xốp chua ngọt, nên có hơi mất tập trung, không ngờ Phu nhân lại bất ngờ hỏi trúng vấn đề mấu chốt.

Bà ấy chắc chắn là cố ý!

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm, lén liếc nhìn Phu nhân một cái.

Thấy trên mặt bà là nụ cười tựa gió xuân.

Khóe miệng nhếch lên trông có chút trêu chọc, nhưng nhiều hơn lại là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

Trong mắt ánh lên một tia đắc ý.

“Tiểu thư Sylvia, ta còn hiểu con hơn cả chính con nữa đó.”

Mũi tôi bị bà khẽ véo một cái. Hơi nhột, tôi đưa tay lên xoa xoa.

Thật sao?

Có lẽ là vậy.

Phu nhân bên cạnh nắm lấy tay tôi. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp.

“Bỗng dưng có cảm giác, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.”

“Thưa Phu nhân......”

“Tiểu thư Sylvia. Trong lòng con, con xem Pháo đài Santel là nơi thế nào?”

Nghe vậy tôi có chút không hiểu, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn bà.

“Món tráng miệng, Phu nhân làm, rất ngon?”

Phu nhân lập tức bật cười.

“Thật là, không còn gì khác sao? Ví dụ như pháo đài rất đẹp, phong cảnh rất hữu tình, phòng ở cũng rất thoải mái chẳng hạn?”

“Thưa Phu nhân, ý người là gì?”

“Thật ra ta muốn nói, nếu có thể, xin con hãy xem nơi đây là nhà, được không?”

Tôi do dự một lát.

“Sẽ không, gây phiền phức chứ?”

“Gây phiền phức gì chứ?”

“Về mọi, phương diện.”

“...... Mặc dù ta không biết phiền phức mà con nói là gì, nhưng ta nghĩ, sẽ không có những phương diện mà con lo lắng đâu.”

“Nhưng mà......”

“Nhưng mà cái gì? Con muốn nói, con không phải là con gái Peony của ta sao?”

“......”

“Đã nói rồi, ta còn hiểu con hơn cả chính con nữa.”

Hai bóng người một cao một thấp đi xuyên qua vườn hoa.

Trăm hoa đua nở khoe sắc, nhưng làm sao sánh được với vẻ đẹp tuyệt mỹ của con người.

“Con có thể kể cho ta nghe chuyện của con ở Sirgaya không?”

Tôi gật đầu.

“......Con, tỉnh lại, ở Woodward......”

Tôi kể cho Phu nhân nghe chuyện của mình một cách đứt quãng.

Kể về chuyện tôi gặp Đại Bạch trong rừng.

Kể về ngôi làng nhỏ không có cả tên.

Kể về bà Claire trong làng, kể về chị Elya lương thiện đơn thuần, còn cả cậu bé kiên cường Barry.

Rồi kể đến Vô Tận Vực Sâu.

Kể đến Elya xả thân bảo vệ tôi, bị làn khói đen của Vực Sâu nuốt chửng.

Kể đến nghẹn ngào.

Kể đến Phu nhân cũng đỏ hoe mắt.

“Cho nên, con đã trở thành Giáo Tông Kỵ Sĩ sao......” Bà xoa đầu tôi, “Đến Trật Tự Vương Thành, cũng là để có thể chiến đấu với những con quái vật đó nhỉ.”

“Vâng. Có rất nhiều chuyện, con không hiểu.”

“Ừm...... vì niềm tin trong lòng, chuyện này không khó hiểu, xem ra các Giáo Tông Kỵ Sĩ đều như nhau cả. Tiểu thư Sylvia, thật đáng nể...... rất đáng nể...... nhưng mà......”

Phu nhân do dự hồi lâu.

“Nhưng nếu ta nói không muốn con như vậy thì sao? Con có thể đừng đi chiến đấu với những con quái vật đó...... chuyện đó quá đáng sợ, con không nên như vậy...... cứ ở yên đây...... có được không?”

Những lời sau đó, thay vì nói là đang thương lượng với tôi, chi bằng nói là một lời khẩn cầu có chút thấp hèn và bất lực.

Hoàn toàn không giống lời nói phát ra từ miệng Phu nhân.

Một thoáng im lặng.

Tôi hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.

Một lúc sau, Phu nhân có chút cô đơn mỉm cười.

“Cũng phải. Yêu cầu như vậy, có hơi quá đáng...... Dù sao thì, chuyện trước đây con không nhớ gì cả, chỉ nhớ mỗi ngôi làng nhỏ đó...... có lẽ trong lòng con, bà Claire là người quan trọng hơn ta nhỉ.”

“......”

Tôi không phủ nhận, vì đó là nói dối.

Tâm trạng rất phức tạp.

Có thể cảm nhận rất rõ ràng, sự hy sinh không cần báo đáp của Công tước và Phu nhân dành cho tôi.

Họ đương nhiên xem tôi là Peony, mà tôi có lẽ cũng đã nghĩ thông suốt vài chuyện.

Nỗi đau mất đi người thân, tôi có thể hiểu được. Chính vì có thể hiểu, nên không thể từ chối lòng tốt này.

Điều đó sẽ làm tổn thương trái tim họ.

Nhưng, dù sao cũng không có ký ức.

Không có ký ức, thì cũng giống như người xa lạ.

Mà trong lòng tôi cũng có sự kiên định cần thiết, đó là tôi phải làm những việc mà tôi cho là đúng.

Điều quyết định tôi là ai, không phải là tôi là gì, mà là tôi làm gì.

“Tiểu thư Sylvia.”

“Vâng?”

“Dù thế nào đi nữa, có một điều ta hy vọng con có thể ghi nhớ. Sau này nếu có một ngày, con cảm thấy đau đớn, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, thì hãy trở về, trở về Pháo đài Santel. Nơi đây mãi mãi là nhà của con, ta và Scaliger mãi mãi là người thân của con. Con...... có hiểu không?”

“......Vâng, con hiểu.”

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như ngọc trai của bà, trong đó phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của tôi.

............

Sau khi về phòng không lâu, cô hầu gái đã đun xong nước nóng, đặt thùng nước vào trong phòng tắm.

Đợi họ rời đi, tôi cởi sạch quần áo, chậm rãi bước đến trước gương.

Đôi mắt trong veo như nước mùa thu khẽ run rẩy.

Đây là lần đầu tiên tôi trần trụi ngắm nhìn cơ thể này.

Bờ vai thon nhỏ mềm mại, vòng eo thon thả với đường cong yêu kiều, cánh tay mảnh mai, đôi chân ngọc thon dài, làn da trắng ngần trong suốt tựa như đóa sen tuyết ngưng tụ.

Trong lòng không có chút cảm xúc ngượng ngùng nào, ánh mắt nhìn vào hai nụ hoa xinh xắn trước ngực, chăm chú quan sát, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Rồi ở vị trí kín đáo dưới ngực phải, tôi phát hiện một nốt ruồi đen nhỏ như nốt ruồi son. Vị trí này nếu không soi gương, tự mình cúi đầu xuống sẽ hoàn toàn không thấy được, dù nhỏ đến đâu cũng sẽ bị che khuất.

Đây có phải là lý do Phu nhân cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi trong phòng y tế không?

Xem ra bên bà ấy đã hoàn toàn chắc chắn rồi......

Dù sao thì, Phu nhân không biết tôi là quái vật của Vực Sâu, tôi cũng không nói cho bà biết.

Bởi vì tôi không dám.

Nếu tôi chính là Peony......

Không có nếu như.

Tôi không phải là Peony đơn thuần, cũng không còn là Trần Vũ Hiên trong ký ức nữa.

Tôi chính là tôi.

Tôi là Sylvia.

Sylvia Lapis Hermes.