Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 39: Cô Ấy Từng Gặp Thần Minh

“Sarah, cảm ơn cậu.”

Tôi đặt sách lên bàn, không vội ngồi xuống đọc ngay, vì...

Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi.

Sáng nay đã không ăn no, trên đường từ thư viện về đã thấy hơi đói rồi, việc lấp đầy cái bụng mới là điều cốt yếu.

Đợi cả ba người họ thay xong đồng phục ướt sũng, treo ra ngoài cửa sổ phơi, rồi mặc thường phục vào, bốn chúng tôi cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa trưa.

Nhà ăn buổi trưa còn đông đúc hơn cả buổi sáng, gần như quầy hàng nào cũng có người xếp hàng. Bầu không khí nhộn nhịp, ngay khoảnh khắc tôi bước qua cửa liền chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại càng ồn ào hơn. Xuyên qua đám đông, tôi loáng thoáng nghe không ít người khẽ gọi tên mình.

“Peilor, bọn họ đang nhìn lén cậu kìa...”

Sarah cười vẻ khoái chí, ngay cả Sophia cũng lầm bầm bất mãn: “Đồ lùn chuyên gây chuyện...”

“Im đi, các cậu.”

Cũng đâu phải tôi muốn vậy! Phiền phức chết đi được...

Nhưng đi đến đâu cũng có vô số ánh mắt dõi theo. Tuy tôi đã quen với việc được chú ý này, nhưng như vậy thì tôi không thể ăn uống thỏa thích được, dù rất đói cũng chỉ đành tỏ vẻ thục nữ, cầm dao nĩa, từng miếng từng miếng nhai nuốt từ tốn.

Hết cách, tôi còn phải giữ thể diện.

Cho nên bữa cơm này ăn vô cùng khó chịu, gần như chưa ăn gì.

Cuối cùng tôi chỉ đành làm theo lệ thường, nhờ Sarah và các bạn giúp đỡ. Do nhà ăn có quy định không được lãng phí, ba cô gái bèn thay phiên nhau đến quầy bít tết và bánh ngọt, tìm cách lấy càng nhiều đồ ăn mang về càng tốt, để tôi về ký túc xá ăn thêm.

Mà đối với chuyện này, ngoài Daisy còn hơi ngại ngùng, hai người kia đã quen tay rồi, nói dối không chớp mắt.

“Anh trai con bị cảm, con muốn lấy thêm một miếng bít tết nữa, anh ấy ăn no mới chóng khỏe được ạ... Chú ơi, được không ạ...”

Nghe thấy giọng nũng nịu của Sophia, tôi bất giác rùng mình.

Nhưng chiêu này vô cùng hiệu quả. Chú có lẽ thấy cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nên đã cho thêm hai miếng bít tết, lúc rời đi còn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô bé.

Kết quả Sophia bị vẻ mặt mờ ám của chú làm cho khó chịu suốt một lúc lâu, trên đường về cứ lầm bầm mãi.

“Ý gì chứ! Lớn tuổi vậy rồi, không thể đứng đắn hơn một chút sao...”

“Không thể hiểu nổi, đúng là mù mắt mà...”

Nhưng lần nào cô ấy cũng mang về nhiều đồ ăn nhất.

Cảm ơn những người bạn cùng phòng như vậy.

Sau khi về ký túc xá, Sarah và Sophia chỉ nghỉ ngơi một lát rồi rời đi ngay, buổi chiều họ đều có lớp.

Nhưng tôi thì không, vừa hay có thể yên tĩnh ngồi trong ký túc xá đọc sách.

Tôi vừa nhai thịt bò ngấu nghiến, vừa ngồi xuống trước bàn sách, đặt sách ra trước mặt rồi mở ra, quay đầu nhìn một cái.

Daisy nằm trên giường ngủ say. Cô ấy dường như cũng không có tiết học nào, có lẽ buổi luyện tập cưỡi ngựa buổi sáng thật sự rất mệt, thể chất vốn không tốt của Daisy tự nhiên có chút không chịu nổi, vừa về đã ngủ thiếp.

Cả ký túc xá vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của cô gái đang ngủ say.

Cô gái tóc đen mắt đen ngồi trước bàn gỗ, giở sách ra trên mặt bàn, cẩn thận đọc từng chữ, từng câu. Có lúc cô cau mày, có lúc lại khẽ cắn móng tay, gió nhẹ lay rèm cửa, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên gương mặt tinh xảo như búp bê của cô gái.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Cô gái cảm thấy hơi mỏi mắt rồi. Cô ngẩng đầu, dụi dụi đôi mắt hơi mỏi, quay đầu nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, ánh mắt lấp lánh, như thể đang mong chờ sự xuất hiện của một con Quạ Đưa Tin đen tuyền nào đó.

Quạ Đưa Tin tất nhiên là không xuất hiện.

Không lâu sau, Daisy đang ngủ say phía sau đã tỉnh dậy.

Cô ngáp dài đi đến sau lưng cô gái, hơi tò mò cúi người xuống, nhìn cuốn sách cô gái đang cầm trên tay, nhưng rất nhanh đã mất hết hứng thú, tự động đi sang một bên, rót một ly nước đặt lên mặt bàn bên phải cô gái. Dường như cảm nhận được, cô gái lại ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười.

Daisy lại đi về giường ngồi xuống, bắt đầu ngẩn ngơ. Tính cách cô vốn nhút nhát, bình thường đã ít nói, lúc này tự nhiên sẽ không làm phiền cô gái đang chăm chú đọc sách, chỉ là trông có vẻ hơi buồn chán, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu lại đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn bãi cỏ cây hoa bên ngoài tiếp tục ngẩn ngơ.

Nhưng dù có buồn chán đến đâu, Daisy cũng không có bất kỳ ý định ra ngoài nào. Không giỏi giao tiếp, ngoài ba người trong ký túc xá ra, cô dường như cũng không thân thiết đặc biệt với ai. Cứ như vậy, cô không nói không rằng, không xa không gần mà ở bên cạnh cô gái, thỉnh thoảng ly nước của cô gái hết, cô liền đến rót đầy.

Sắc trời bên ngoài, trong bầu không khí dễ chịu như vậy của căn phòng nhỏ, bất giác đã tối dần.

Daisy thắp sáng ngọn nến trên bàn, ngọn lửa chập chờn, nhuộm cả ký túc xá một màu vàng mờ ảo.

Một lát sau, dưới ánh đèn, cô gái đã ngồi suốt buổi chiều ngẩng đầu lên, vươn vai thật dài.

“Ưm... ưm~”

Cô khẽ cau mày, vẻ mặt hơi thất vọng, hơi mất kiên nhẫn lật nhanh mấy trang sách đọc dở, rồi ném “cộp” một tiếng lên bàn.

Cái gì mà 《Nỗi buồn của Tình yêu》, đây rõ ràng là tự truyện do Teresa viết mà...

Hơi bực bội gãi tóc, tôi đột nhiên cảm thấy đã lãng phí cả một buổi chiều.

Nội dung cuốn sách này, gần như không khác gì cuốn tiểu sử tôi xem ở thư viện buổi sáng. Cũng bắt đầu từ thời thơ ấu của Teresa, cứ mãi kể về chuyện của cô ấy. Chỉ là trong 《Nỗi buồn của Tình yêu》, Teresa dùng góc nhìn của mình, chi tiết hóa quá trình này, giống như kể chuyện, thuật lại những cảm xúc chân thật nhất trong lòng cô ấy.

Như là sự phấn khích khi mới làm tu nữ, sự xúc động khi phát hiện ra tài năng của mình, tâm trạng khi được người khác tán thưởng. Thế nhân đáng thương biết bao, cần sự cứu rỗi của Thần Minh biết bao... chỉ có vậy thôi. Nội dung sách tích cực, ba câu không rời Thần Minh vĩ đại, hoàn toàn là tác phẩm của một tín đồ thành kính.

Cho nên, tôi càng đọc về sau càng thấy phiền. Nhất là sau khi đã xảy ra chuyện như vậy, tôi đã nhận ra bộ mặt thật của Teresa, lại thấy cô ấy miêu tả bản thân trong sách thành một hình tượng lương thiện cứu giúp thế nhân... mặc dù tôi biết rõ, đây có lẽ là sự thật của quá khứ, nhưng cơn tức trong lòng vẫn khó kìm nén.

Ai thèm xem mấy chuyện này của cô chứ...

Két——

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Sarah ung dung đi vào.

“Oa, sao yên tĩnh thế! Hai cậu đang làm gì vậy?”

Cô ấy trông có vẻ tâm trạng không tệ, vừa nhảy chân sáo vừa chạy đến bên cạnh tôi, thấy tôi ném sách sang một bên ngẩn ngơ, tò mò hỏi: “Không phải chứ, nhanh vậy đã xem xong rồi à?”

“Vẫn chưa.”

Tôi khẽ lắc đầu.

“Cậu... không vui à?”

Có lẽ giọng tôi nghe có vẻ sa sút, Sarah nhận ra tâm trạng tôi không ổn, cẩn thận hỏi.

“Không có mà.”

Tôi vội vàng xoa mặt, nở nụ cười với cô ấy.

“Tớ vừa mới, đang suy nghĩ thôi.”

“Có phải sau khi xem xong cuốn sách này, lại nhớ đến người dịu dàng đó không?”

...Người dịu dàng?

Sarah hình như hiểu lầm rồi, cô ấy tưởng tôi đang buồn vì cái chết của Teresa sao...

“Thật ra tớ vẫn luôn không dám tin... rõ ràng là một người lợi hại như vậy, tốt như vậy, sao lại đột nhiên... bị con quái vật Vực Sâu đáng chết đó...”

Cô ấy nhặt cuốn sách từ trên bàn lên, ôm chặt vào lòng.

“Cô ấy đã làm biết bao việc thiện, cứu biết bao người... cuốn sách này thật ra tớ đã đọc mấy lần rồi. Tớ đó, càng đọc lại càng không nhịn được mà nghĩ, tại sao cô ấy có thể lợi hại như vậy, làm được nhiều chuyện như vậy... nếu tớ cũng lợi hại như thế thì tốt biết mấy...”

“Peilor, cậu cũng nghĩ vậy sao?”

Lại một người nữa xem Teresa là mục tiêu đời mình à...

Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào, nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu.

“Tài năng của cô ấy, rất tốt.”

“Đâu phải là tài năng, cô Teresa là người thật sự có tín ngưỡng, thật sự đó!” Sarah kề sách lên cằm, mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, “Tớ đặc biệt khâm phục những người có thể kiên trì không ngừng, dùng cả cuộc đời, nghiêm túc hoàn thành mục tiêu của mình... cô Teresa chính là người như vậy. Peilor cậu có lẽ không hiểu cô ấy, nhưng đợi cậu xem xong cuốn sách này, cậu nhất định cũng sẽ thích cô ấy thôi!”

“Thật sao?”

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe cơn gió nhẹ thổi bên tai.

“Chắc chắn rồi! Cô ấy là anh hùng trong lòng tớ, là người phụ nữ vĩ đại nhất!”

Lời của Sarah khiến tôi cảm thấy một trận chán ghét, nhưng cô ấy lại không hề hay biết mà tiếp tục nói không ngừng.

“Tớ thấy nhé, người lợi hại như cô Teresa, căn bản không thể nào chết được... cô ấy chắc chắn đã trở về trong vòng tay của Thần Minh rồi. Dù sao thì cô ấy cũng đã gặp Thần Minh từ lâu rồi mà, cho nên chắc chắn là vậy! Chắc chắn là——”

“Cậu... nói gì cơ?”

Tâm trí trống rỗng trong phút chốc, tôi trợn to mắt quay đầu lại, nhìn gương mặt có phần ngơ ngác của Sarah.

“Cô ấy, đã gặp Thần Minh? Sao cậu biết...”

“Cô ấy viết trong sách mà! Ồ, cậu vẫn chưa đọc đến đó à?”

Sarah lập tức mở 《Nỗi buồn của Tình yêu》 ra, tìm kiếm ở mấy trang cuối, một lát sau mắt sáng lên, lật ngược cuốn sách lại, giơ ra trước mặt tôi.

“Xem này.”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, thấy cả một trang giấy trắng tinh, chỉ viết một dòng chữ nhỏ.

[Đêm đó, tôi đã gặp được Thần Minh.]

Đêm đó...

Tôi vội vàng giật lấy cuốn sách, lật tới lật lui trang này.

Phía trước trang này, là nói về chuyện Teresa kế nhiệm Thánh Nữ. Đại điển sắp cử hành, cô ấy lòng đầy nhiệt huyết, hùng hồn quả quyết, giữa các dòng chữ đều toát lên sự nhiệt thành tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Nếu là tiểu thuyết, viết đến đây là nên kết thúc rồi, nhân vật chính trong câu chuyện sẽ được trao cho một kết cục viên mãn tốt đẹp.

Thế nhưng lật sang trang tiếp theo, lại đột ngột xuất hiện một câu như vậy.

Cả một trang, chỉ có một câu duy nhất, xung quanh toàn là khoảng trắng.

Tôi ngây người một lát, chợt nhớ lại lúc còn ở học viện, sau khi tan học tôi đã đuổi theo Teresa, từng có một cuộc đối thoại ngắn với cô ấy.

“Ngài vốn là, Thánh Nữ kế nhiệm... Cho nên. Tôi muốn hỏi ngài, ngài đã từng gặp Thần Minh chưa?”

“...Chỉ có thể nói là tu hành của ta còn chưa đủ, không thể trở thành Thánh Nữ. Cho nên... cũng chưa từng gặp Thần Minh đại nhân.”

Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt của cô ấy lúc đó.

Sau một thoáng kinh ngạc, cô ấy đã lộ ra một vẻ mặt bi thương và phức tạp khó tả.

Lúc đó tôi tưởng đó là ảo giác.

Khi ấy tôi không biết cô ấy là nghị viên của Chân Lý Chi Môn, mà cô ấy cũng không rõ tôi là Kỵ Sĩ của Giáo tông, chúng tôi chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò.

Cô ấy hẳn là không có lý do gì để nói dối.

Nhưng theo ý trong cuốn tự truyện này, nếu tôi hiểu không sai...

Vào một đêm nào đó mấy năm trước, trước khi đại điển diễn ra, Teresa đã từng gặp được Thần Minh.