Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 38: Thu hoạch bất ngờ

Tôi hơi sững người.

“Tất cả đều, bị thu hồi rồi à?”

“Tất cả.”

“Một cuốn cũng không còn sao?”

“Ừm.” Cô quản lý gật đầu với tôi, “Lúc đó vị thần phụ dẫn đầu nói, tu nữ Teresa cả đời đều nghĩ cho dân chúng, còn cuốn 《Nỗi buồn của Tình yêu》 là di tác của một anh hùng, sau khi thu hồi sẽ được các học giả biên soạn lại, rồi đưa vào Phúc Âm của Thần Thánh Giáo Hội, để các tu sĩ truyền tụng cho thế nhân... ông ấy còn nói, đây là chỉ thị do chính Thánh Nữ đại nhân hạ lệnh. Bây giờ, dù cô có lật tung cả thư viện của Vương Thành lên cũng chưa chắc tìm được cuốn sách đó đâu!”

Là lệnh của Margaret?

Tôi nhướng mày, đầu vô thức nghiêng sang phải, con ngươi đen láy đảo lên trên, đăm chiêu nhìn trần nhà một lúc.

Ừm...

Cũng không phải là không thể hiểu được.

Dù sao thì, 「sách」, nói thẳng ra chính là sự truyền đạt và giao tiếp về mặt tư tưởng giữa tác giả và độc giả. Margaret biết Teresa là Dị Giáo Đồ, đương nhiên không thể để tư tưởng của cô ấy tiếp tục lan truyền trong dân gian, ai biết trong đó có nội dung ẩn ý hay ẩn dụ nào không.

Nhưng, cũng không loại trừ một khả năng khác.

Margaret đã phát hiện trong sách có những bí mật không thể tiết lộ ra ngoài...

Bất kể là khả năng nào, tôi đều phải đọc được cuốn sách đó.

Nhưng ở đây đã không còn nữa, ở lại cũng vô ích.

“Cảm ơn cô.”

Tôi mỉm cười ngọt ngào với cô quản lý, rồi quay người rời khỏi thư viện.

Ra khỏi cửa thư viện, tôi phát hiện mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Lúc này mới đầu tháng ba, nhưng Vương Thành đã lờ mờ có dấu hiệu của mùa hè. Bầu trời sáng chói, ánh nắng rọi lên cánh tay để trần của tôi, cảm giác khô nóng có chút bỏng rát.

Tôi vừa đi chầm chậm dưới bóng cây về lại ký túc xá, vừa cắn móng tay suy nghĩ.

Trong lòng có chút hối hận. Ban đầu ở văn phòng của Teresa, rõ ràng tôi đã có cơ hội đọc kỹ cuốn sách đó... bây giờ quay lại chắc chắn cũng không tìm thấy nữa rồi.

Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Hay là cứ trực tiếp đi tìm Margaret đòi một cuốn. Tôi là người biết rõ nhất, cô ấy không có lý do gì để không đưa cho tôi.

Nhưng bây giờ cô ấy lại không có ở Vương Thành... đến cái thung lũng gì đó đi đi về về ít nhất cũng phải mất sáu ngày phải không? Cô ấy lại không thể vừa đến nơi đã quay về ngay, chẳng lẽ tôi cứ ngốc nghếch chờ cô ấy sao...

Lúc về đến ký túc xá trong tháp, tôi phát hiện Sarah và các bạn đã về.

“Peilor!”

Họ có vẻ vừa về không lâu, trông hơi mệt, đồng phục ướt đẫm dính vào người, trên mũi Daisy còn có những giọt mồ hôi li ti. Lúc tôi đẩy cửa vào, Sarah đang cởi dở áo, để lộ cái bụng trắng nõn, thấy tôi liền kinh ngạc kêu lên.

“Mau đóng cửa lại! Tớ sắp lộ hàng rồi!”

Tôi nghe vậy liền liếc nhìn bộ ngực lép kẹp của cậu ta, bĩu môi.

“Ai thèm nhìn cậu chứ.”

Miệng nói vậy, nhưng tôi vẫn đóng cửa cẩn thận.

“Xì.” Sarah khịt mũi coi thường.

“Cậu chạy đi đâu vậy?” Sophia đang ngồi trước bàn trang điểm buộc tóc, thấy tôi thì nhíu mày, “Sao lại có thể công khai trốn học như vậy chứ. Tớ còn định thi kỵ thuật với cậu nữa!”

Giọng điệu mềm mỏng có chút bất mãn, là cảm thấy tôi không nể mặt cô ấy sao?

“Xin lỗi, tớ đến, thư viện.”

Tôi vừa nói vừa đi đến sau lưng cô ấy, cúi người soi gương, tiện tay vuốt lại mấy sợi tóc mái trước trán.

Gần đây chẳng làm kiểu tóc đẹp nào cả... có nên học cách tết tóc không nhỉ?

“Thư viện? Cậu đến đó làm gì?”

Sophia tiếp tục hỏi. Tôi đang định mở miệng trả lời, thì Sarah đã thay xong một bộ thường phục sạch sẽ, phấn khởi chạy tới, vỗ mạnh một cái vào vai phải tôi.

“Peilor, cậu lợi hại quá! Lại thật sự trốn được ngay dưới mắt thầy Lamb! Rốt cuộc cậu đã làm thế nào vậy!? Cậu có biết sau khi cậu chạy đi, mọi người đều phát điên lên rồi không!”

“Sarah, cậu làm tớ đau đó!”

Tôi bực bội gạt bàn tay hấp tấp của cô ấy khỏi vai mình, quay lại lườm một cái: “Phát điên cái gì chứ.”

Câu này tôi mắng cô ấy, nhưng Sarah có lẽ tưởng tôi đang trả lời câu hỏi lúc nãy, mắt cô ấy cong thành hình trăng khuyết đầy phấn khích.

“Cậu làm mọi người tưởng thầy Lamb rất dễ đối phó, thế là rất nhiều người thách đấu thầy ấy! Kết quả bị đánh cho một trận tơi bời, cảnh tượng đó đặc sắc lắm... hu ha ha ha...”

Sarah cười không ra hơi, khiến tôi cũng bật cười theo.

“Thầy Lamb ha ha, thầy Lamb chắc chắn cảm thấy rất mất mặt, cả buổi học đều, đều đen mặt... mấy người đó cũng thật không biết nhìn sắc mặt người khác, đáng đời bị làm bao cát trút giận... đó là Cự Nhân Lamb đó! Chẳng hiểu họ nghĩ gì nữa, có đứa còn bị đánh cho sưng cả mắt, trời ơi buồn cười chết mất...”

Cười một lúc, cô ấy lại hỏi tôi: “Rốt cuộc cậu đã làm thế nào vậy? Động tác nhanh quá. Tớ còn chưa kịp nhìn rõ, thầy Lamb đã hét lên, cậu chạy nhanh như Thỏ Bốn Tai vậy, ‘vèo’ một cái là biến mất.”

“...Có, khoa trương đến thế sao?”

“Có chứ! Dù sao thì tớ cũng không nhìn rõ. Hai cậu có nhìn rõ không?”

Sarah quay đầu hỏi hai người kia, nhưng Sophia không để ý đến cô ấy, chỉ có Daisy lí nhí đáp một câu: “Không nhìn rõ...”

“Thấy chưa, mọi người đều không nhìn rõ.”

Cô ấy nhún vai với tôi, rồi ánh mắt đột nhiên trở nên né tránh. Cô ấy khẽ cúi đầu, không nhìn vào mắt tôi nữa, hai mũi chân chụm vào nhau, một lúc sau như vô tình hỏi: “Peilor, thật ra cậu... rất lợi hại phải không...”

“Rất lợi hại mà.” Tôi thuận miệng đáp.

“Không phải, ý tớ là... cậu lợi hại hơn chúng tớ tưởng rất nhiều... là kiểu, hoàn toàn không giống người bình thường...”

Sarah nói năng ấp úng, giọng cũng ngày càng nhỏ đi, hai ngón tay cứ xoắn vào nhau, trông có vẻ hơi căng thẳng.

Còn tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy, trong đầu đoán xem cô ấy đang nghĩ gì. Một lúc sau, đợi cô ấy ngẩng đầu lên, tôi giả vờ tinh nghịch chớp chớp mắt.

“Cậu đang, nói gì vậy!”

Tôi giả ngốc.

Sarah rất đơn thuần, là một cô gái dễ hiểu, tôi đương nhiên biết cô ấy muốn hỏi gì, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa muốn trả lời thẳng thắn.

Vì tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ đối với tôi, Vương Lập Học Viện giống như một bến đỗ bình yên và thoải mái. Ở đây không có Dị Giáo Đồ, không có những chuyện sống chết, cũng không có Vực Sâu đáng sợ... được rồi, cái này thì thật ra có.

Nhưng tôi vô hại mà...

Tóm lại, nơi đây là một mảnh đất trong lành. Mọi người ở phòng 1504 đều là những cô gái tốt, tôi thích họ, muốn cứ như vậy mà yên ổn sống cùng nhau... những chuyện phiền lòng bên ngoài, không cần mang đến đây.

“Phải ha, tớ đang nói gì vậy chứ... hì hì.”

Sarah gãi đầu nhìn tôi, nụ cười ngây thơ thẳng thắn và trong sáng.

“Cậu đừng có suốt ngày hỏi mấy câu kỳ quặc nữa, ngốc quá đi.”

Sophia cuối cùng cũng buộc xong mái tóc dài, đứng dậy chen vào giữa tôi và Sarah, phá vỡ bầu không khí có phần kỳ lạ lúc này.

“Peilor. Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết, cậu trốn học chạy đến nơi nhàm chán như thư viện để làm gì.”

Không biết có phải cô ấy nhận ra tôi không muốn tiếp tục nói về chuyện này, nên mới cố tình đổi chủ đề không... Sophia là một cô gái thông minh.

“Tớ tìm sách.”

Tôi rất tự nhiên mà nói tiếp theo lời cô ấy.

“Tìm sách?”

“Nỗi buồn của Tình yêu. Cuốn của Teresa đó, tiếc là không tìm thấy.”

“...Cuốn đó bây giờ không tìm được nữa đâu phải không? Tớ nghe nói Giáo hội đã thu hồi rồi.”

“Đúng vậy.”

“Peilor cậu thật là, buổi luyện tập kỵ thuật thú vị biết bao! Lại chạy đi tìm sách... tuy tớ cũng rất hiểu suy nghĩ của cậu.” Sarah đột nhiên xen vào.

Cô ấy lắc đầu đi đến bên giường mình, mò mẫm dưới gối một lúc, lấy ra một cuốn sách... hử?

“Nè, mua từ lâu lắm rồi. Vì chuyện của cô Teresa, mấy hôm trước mới đọc lại xong.”

Cô ấy cầm sách đi tới, đưa vào tay tôi.

“Cậu muốn đọc, sao không nói với tớ sớm, cho cậu mượn nè... nhưng phải trả đó nha! Giáo hội thông báo phải nộp lên đấy, tớ đợi đến ngày nghỉ tới sẽ đến nhà thờ đưa cho tu sĩ, biết đâu còn được Thần Minh ban phước... có được thần phụ chúc phúc cũng tốt mà...”

Sarah còn nói gì đó sau đó, tôi đã không nghe nữa, chỉ ngơ ngác nhìn cuốn sách trong tay.

Bìa sách hơi cũ, gáy sách vừa nát vừa cong queo, có thể thấy đây là một cuốn sách đã có từ rất lâu, mà chủ nhân của nó hiển nhiên cũng không biết cách trân trọng nó cho lắm. Bốn chữ lớn “Nỗi buồn của Tình yêu” in trên đó đã phai màu, hình vẽ chân dung trên bìa cũng không còn rõ nữa, chỉ có dòng chữ mạ vàng 「Teresa Antonil biên soạn」 ở bên dưới là vô cùng rõ nét, đập vào mắt tôi.