Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

326 8468

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

87 81

Sousei Mahou No Saigensha

(Đang ra)

Sousei Mahou No Saigensha

Miwamohi

Khởi màn câu chuyện ma pháp mạnh nhất về thiếu niên vô tài lật đổ lẽ thường của thế giới!

16 29

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

85 2570

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

141 5565

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

356 12375

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 132: Ánh Sáng và Bóng Tối (29)

“À mà, trò chơi kết thúc nhanh quá, chán thật! Cho nên, tôi quyết định cho ông thêm hai cơ hội nữa nha~”

Công tước Lex cắn răng ngẩng đầu.

Cô gái vẫn cười như trước, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết xinh đẹp. Nàng giơ hai ngón tay về phía ông, vui vẻ thúc giục: “Ông có thể tiếp tục chạy trốn rồi đó, nhanh lên nhanh lên!”

Tên điên...

Cơn đau dữ dội khiến tầm mắt Công tước Lex bắt đầu mờ đi. Ông nghiến chặt răng, cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa, đầu óc thậm chí đã trở nên tê dại. Dù vậy, trong lòng ông vẫn ôm một tia hy vọng, cầu xin cô gái tha cho mình một mạng: “Ta... ta cần thuốc, ờ... để ta cầm máu...”

“Không được.”

“Cứu ta...”

“Không. Được.”

Nụ cười của cô gái dần tắt.

“Phải thắng trò chơi mới được.”

Nói xong câu đó, nụ cười lại một lần nữa nở trên gương mặt cô gái: “Nhanh lên nhanh lên~ Tôi bắt đầu đếm đây!”

Nàng lại nhắm mắt lại.

“Một! Hai! Ba...”

Giọng nói trong trẻo đặc trưng của cô gái, những con số đếm ra truyền vào tai Công tước Lex, tựa như đồng hồ đếm ngược đến ngày tử thần giáng thế.

Công tước Lex tay chân lạnh ngắt.

Ông cắn răng dốc hết sức lực, đứng dậy trước mặt cô gái đang nhắm nghiền hai mắt. Máu tươi từ bên hông chảy xuống đến đùi, chiếc áo sơ mi bên trong áo giáp dính chặt vào người, nhưng ông gần như không hề hay biết, dùng cánh tay trái còn lại lặng lẽ sờ đến bên hông, nắm lấy chuôi kiếm.

“Hộc..., hộc...”

Ông hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề.

“Mười tám, mười chín...”

Cô gái vẫn đang đếm, dường như hoàn toàn không phát hiện ra hành động nhỏ của ông.

Hoặc có lẽ, nàng vốn chẳng hề để tâm.

Mấy giây sau, Công tước Lex rời tay khỏi chuôi kiếm.

Lồng ngực ông phập phồng mấy cái, sau đó không chút do dự mà xoay người, cà nhắc chạy ra khỏi đống đổ nát, rẽ vào con hẻm sâu hút lúc trước.

Ý thức của Công tước Lex đã có chút hỗn loạn, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Ông luồn lách qua từng con phố nhỏ hẹp, gương mặt lộ vẻ đau đớn nhưng bước chân chưa từng chậm lại.

Cơn đau xé lòng dần chuyển thành tê dại, gần như nửa bên cơ thể đã mất hết cảm giác. Đầu lưỡi bị cắn đến chảy máu, trong miệng toàn mùi tanh nồng của máu, cảm giác nghẹt thở từng cơn trong lồng ngực khiến ông gần như phát điên, cảm xúc sớm đã ở bên bờ vực sụp đổ, chỉ còn lại sợi dây lý trí cuối cùng níu giữ hành động của cơ thể.

Ông biết dù có đau đớn đến đâu, mình cũng không thể dừng lại, không thể mất đi ý thức.

Bất kể thế nào, ông cũng phải sống.

Thất bại cũng được, đau khổ cũng chẳng sao, ông không phải chưa từng trải qua. Mà những kẻ đã khiến mình phải chịu đựng mọi sự sỉ nhục, dù đối phương có mạnh mẽ đến đâu, ông đều có thể từ từ giết chết từng người một.

Chỉ cần còn sống, những thứ vốn thuộc về mình, rồi cũng sẽ tìm lại được.

Nhưng một khi đã chết, thì thật sự chẳng còn lại gì cả.

Công tước Lex không muốn chết.

Ông muốn dốc toàn lực, muốn sống sót qua trò chơi trẻ con đáng sợ này.

Nhưng...

Ông biết chạy đi đâu bây giờ?

Dần dần, ông không chạy nổi nữa.

Ông thật sự đã già rồi.

“Hà..., hà...”

Công tước Lex dừng bước, nghiêng người dựa vào bức tường đổ nát trong hẻm, nhìn về con đường lớn thông ra phía trước không xa, có một con mèo hoang từ mái nhà ven đường nhảy xuống, co giò chạy biến.

Ông ước gì mình có thể giống như con mèo hoang đó.

Nhưng chân ông đã mềm nhũn, cơ thể trượt dọc theo bức tường, ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, thở hổn hển một lát, sau đó bắt đầu tháo áo giáp trên người – việc đơn giản này, dùng một cánh tay trái còn lại để làm lại khó khăn vô cùng.

Ông tốn rất nhiều sức mới tháo được giáp ngực, ném sang một bên, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cắn răng kéo vạt áo lên, miệng phối hợp với tay trái gắng gượng xé xuống một mảnh vải lớn, quấn bừa lên vết thương nơi cánh tay phải bị chặt đứt.

Trong quá trình này, mồ hôi lạnh như mưa dọc theo gò má chảy xuống, đầu óc càng lúc càng mê man.

Vù vù vù...

Bỗng nhiên, trên đầu chợt có tiếng gió rít.

Đến rồi à...

Nhanh thật.

Công tước Lex chậm rãi ngẩng đầu. Sau đó “cạch” một tiếng, cô gái mang theo mùi hoa tử đinh hương đáp xuống trước mắt.

“Này...”

Nàng nhíu chặt mày, trông có vẻ rất không vui.

“Ông... đang qua loa với tôi đấy à?”

“Không phải...” Công tước Lex cố gắng nặn ra một nụ cười với cô gái, “Cô đã nói rồi, ta còn khụ khụ, còn hai cơ hội nữa...”

Đôi khi, con người một khi đã vượt qua ngưỡng giới hạn của sự sợ hãi, ngược lại sẽ trở nên bình tĩnh. Công tước Lex cảm thấy mình bây giờ đang ở trong trạng thái như vậy.

“Ván này, ta đầu hàng... khụ, ta không có thời gian xử lý vết máu... Đừng! Khoan đã ra tay... ta già rồi, với tình hình... hiện tại... mặc áo giáp chạy không nổi... ta phải xử lý những thứ này, thì mới có thể chơi vui với cô được, đúng không... thưa tiểu thư Peilor... khụ khụ...”

Nghe ông nói, cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một lát.

“...Thôi được rồi.”

Nàng hạ cánh tay phải đang giơ cao xuống, nở một nụ cười ngọt ngào với ông.

“Vậy ông nhanh lên!”

“Khụ khụ, được.”

Công tước Lex lại xé xuống một mảnh vải, quấn chặt hai vòng quanh cánh tay bị đứt, tay miệng phối hợp thắt nút chết, cuối cùng cũng tạm thời cầm được máu. Ông yếu ớt dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi cảm thấy cô gái dần mất kiên nhẫn, mới bắt đầu tháo giáp hông và giáp chân.

“Tại sao...”

Vừa ném từng mảnh giáp xuống đất, Công tước Lex vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Tiểu thư Peilor... ta luôn rất tôn trọng cô, cũng rất tôn trọng cha của cô... tại sao, cô lại đối xử với ta như vậy...”

Cô gái dường như không ngờ ông sẽ hỏi như vậy, nàng có chút ngẩn người. Nhưng không lâu sau, cô gái lại cười rộ lên.

“Vậy ông, tại sao lại đối xử với Victoria như vậy?”

“......”

Động tác trên tay Công tước Lex khựng lại.

Chỉ nghe cô gái nói tiếp: “Ông làm tôi giật cả mình đấy... tôi ra ngoài có bao lâu đâu, vừa về thành đã loạn thành thế này, Victoria thì nằm trên giường, không tỉnh lại được... Ông làm tôi suýt nữa thì mất đi cô ấy, tôi ghét cảm giác này.”

“...Chỉ vậy thôi sao?”

“Chứ sao nữa?”

A, chết tiệt.

Công tước Lex đã hiểu, đối phương đến đây để báo thù cho Elizabeth.

“Hehe...”

Nếu đã như vậy, thì chẳng còn gì để nói nữa.

Chạy thôi...

Hy vọng có thể sống sót.

Ông gắng gượng vịn tường đứng dậy, khẽ cử động chân tay, điều chỉnh hơi thở, nhìn cô gái nói: “Cô bắt đầu đếm đi.”

“Ừm.” Cô gái gật đầu, rồi nhắm mắt lại, “Ông phải chơi với tôi cho đàng hoàng đó.”

Công tước Lex không trả lời nữa, xoay người bỏ chạy.

Ông nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm, rẽ ra đường lớn chạy về phía bắc một đoạn, sau đó ngoái đầu nhìn về tường thành phía nam, trong lòng ước lượng vị trí của mình, dần dần đi chậm lại.

Con nhóc đó hẳn là có thính giác rất tốt.

Nàng có thể phán đoán được đại khái mình đã đi về hướng nào, rồi men theo hướng đó để tìm ra vị trí của mình.

Vì vậy lần này ông cố ý đi về phía bắc, rồi cố gắng đi chậm lại, kiểm soát hơi thở, vứt mảnh vải dính máu về phía trước, sau đó men theo ngã rẽ lại ngoặt vào một con hẻm nhỏ khác, thuận theo con hẻm đi về hướng ngược lại.

Bước chân cố gắng hết sức nhẹ nhàng.

Ông muốn cược thêm một lần nữa.

Cược rằng cô gái sẽ không nghĩ tới ông sẽ quay lại, quay lại con phố đã gặp nhau lúc trước, con phố lơ lửng những vệt sáng trắng và tro tàn đáng sợ.

Con phố đó cách đây không xa.

Công tước Lex quyết định quay lại, trốn ở đó.

Dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng ông vẫn luôn giữ tốc độ di chuyển chậm rãi, cố gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào – điều này rõ ràng có hiệu quả, hai phút đã sớm trôi qua, cô gái vẫn chưa xuất hiện trước mắt ông.

Công tước Lex trong lòng hơi yên tâm, ông cứ thế đi qua hết con hẻm hẹp này đến con hẻm hẹp khác, dẫm qua vô số xà nhà gãy và gạch vụn, nơi nào hẻo lánh thì đi vào nơi đó, cố gắng hết sức không để ai phát hiện.

Cô gái vẫn chưa xuất hiện.

Không lâu sau, con phố đó đã ở ngay trước mắt.

Công tước Lex đương nhiên sẽ không ngốc nghếch cứ thế đi ra đường lớn, ông chọn trốn dưới một mái hiên, nép vào tường men theo bóng râm chậm rãi di chuyển – phía trước không xa là một ngôi nhà.

Đèn trong nhà đã tắt.

Nhưng cửa sổ trông rất cũ kỹ, hẳn là có thể dễ dàng đập vỡ.

Thả lỏng, tuyệt đối đừng để bị phát hiện...

Ông vừa men theo tường di chuyển, vừa đưa mắt nhìn quanh, đặc biệt là bầu trời mây đen giăng kín trên đầu. Ông sợ cô gái sẽ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mình, vì vậy càng lúc càng cẩn thận.

Trên phố đã không còn tro bụi bay lượn nữa, không biết từ lúc nào, ngay cả những làn khói sáng trên trời cũng đã biến mất không thấy.

...Con quái vật đó đã chết hẳn rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Công tước Lex bất giác nhìn về phía đã gặp cô gái lúc trước – ông đột nhiên sững người.

Quái vật sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng ở đó lại có một cô bé chưa từng gặp bao giờ đang đứng.