Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

12 39

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

106 2037

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

193 2154

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

214 865

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 135: Ánh Sáng và Bóng Tối (32)

“Ta đã cho ông đi rồi sao?”

Làn sương đen đặc sệt như mực, cuộn trào tới con đường bên lề cách đó hơn mười mét, mang theo gió lốc tạo thành một cơn lốc xoáy cao bốn mét, quét sạch đất đá bụi bặm, chỉ trong chớp mắt bao trùm lấy vị trí lão già đang đứng.

“Đừng! A a a...”

Bên trong cơn lốc xoáy đen kịt, vang lên tiếng kêu kinh hoàng hoảng loạn.

“Im miệng!”

Tôi cau mày, mất kiên nhẫn một chút, rồi xoay người lại.

“Ta còn chưa giết ông đâu... la hét cái gì? Phiền chết đi được!”

“Tiểu thư Peilor, cô là Giáo Tông Kỵ Sĩ được mọi người kính ngưỡng! Cô không thể giết tôi, không thể! Xin cô đó! Chúng ta hãy nói chuyện, tôi muốn nói chuyện với cô!”

Ồn ào thật...

Tôi chỉ dùng làn khói tử thần bao vây ông ta, không cho ông ta chạy lung tung mà thôi.

“Ta ghét những kẻ không nghe lời...”

Hơi bực bội, tôi vò rối mái tóc, quay đầu nhìn Ilyush một cái, mỉm cười với em ấy: “Chờ một chút nhé.”

Sau đó, tôi bước về phía lão già đang bị khói tử thần vây hãm.

“...Chị ơi, chị định ăn thịt ông ta sao?”

Cô bé hỏi từ phía sau, giọng rất nhẹ.

Tôi không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay với em ấy.

“Chị kén ăn lắm.”

Tôi đi đến trước cơn lốc xoáy đen kịt rồi đứng lại. Cánh tay nhẹ nhàng vung lên, xé toạc một mảng trong làn khói đang quay cuồng như một bức tường che chắn, để lộ ra bóng dáng lão già bên trong.

Ông ta đã sợ chết khiếp, lúc này đang ngồi tê dại giữa làn khói đen, mặt mày kinh hãi không dám nhúc nhích.

“Đừng, đừng... tiểu thư... Peilor... tôi có chuyện muốn nói với cô... là chuyện rất quan trọng...”

Tôi không để ý đến những lời cầu xin thều thào của lão già, cứ thế đến gần rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, hứng thú đánh giá ông ta từ trên xuống dưới.

Lão già dường như muốn lùi lại, nhưng lại sợ chạm phải làn khói tử thần, gương mặt già nua không còn chút sức sống mang theo vẻ kinh hoàng khó tin, con ngươi run rẩy nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nhìn một loài quái vật đáng sợ ghê rợn nhất.

Chậc, bị dọa thành thế này... đâu còn phong thái của một vị Công tước nữa chứ.

Chẳng lẽ là vì đã nhận ra làn khói đen?

Mảnh vải quấn trên cánh tay bị đứt của lão già đã thấm đẫm máu tươi, dịch đỏ thẫm gần như sắp nhỏ giọt theo góc vải... nhưng nhìn vẻ mặt ông ta, e rằng ông ta đã đau đến tê dại từ lâu rồi.

Thực ra vết thương thế này, cứ để mặc đó, chẳng bao lâu nữa ông ta cũng sẽ chết thôi phải không?

Dù sao với tình hình hiện tại, tìm bác sĩ đã là chuyện rất khó khăn, có lẽ ông ta còn chẳng thể sống sót rời khỏi thành.

“Ông thua rồi.”

Tôi cười nói với ông ta.

Lão già thấy vậy, cũng gượng gạo nặn thành một nụ cười vô cùng khó coi.

“Phải, phải... ta thua rồi... hehe... nhưng tiểu thư Peilor, ta đây nắm trong tay một tin tức rất quan trọng, là về những kẻ khụ khụ... những kẻ Dị Giáo Đồ đó...”

Hửm?

“Chân Lý Chi Môn sao?”

“Đúng vậy, chính là bọn chúng... tôi biết...”

Lời của ông ta chưa nói xong đã bị tôi ngắt lời.

“Ông biết hang ổ của chúng ở đâu?”

Lão già hơi sững lại: “Tôi...”

“Viên châu máu đó dùng để làm gì?”

“Đó là...”

“Elna là ai?”

“......”

Thôi vậy, xem ra những thứ này ông ta đều không biết.

“Hỏi ba câu không biết một câu... ông gào to thế để làm gì?”

Lão già có chút lo lắng, cảm xúc trở nên kích động: “Không, tôi biết khụ khụ! Tiểu thư Peilor, tôi biết...”

Ông biết cái gì chứ.

“Chát” một tiếng, tôi tát mạnh một cái vào mặt ông ta.

“Ta rất ghét ai đó nói dối ta... nhìn vào mắt ta, nói lại lần nữa. Ông biết gì?”

“Gì... ta biết...”

Cái tát này khá mạnh, lão già bị đánh đến có chút choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn lại.

“Ý ta là khụ khụ, ta biết những chuyện khác...”

“Những chuyện khác ta không hứng thú.”

Tôi bĩu môi, đứng dậy, nhìn xuống ông ta: “Còn nữa, đừng có lấy danh xưng Giáo Tông Kỵ Sĩ ra nói chuyện nữa. Gần đây ta đang rất bực mình... biết chưa?”

“Để ta sống... khụ khụ! Đối với cô mà nói, sẽ có giá trị hơn...”

Sắc mặt lão già tái nhợt, đôi mắt vẩn đục sớm đã mất đi sức sống. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, lại thêm một cái tát của tôi, ông ta đã có chút không tỉnh táo, cơ thể bắt đầu lảo đảo, đầu từ từ gục xuống.

“Để ta sống... cầu xin cô...”

“Ông cứ yên tâm, ta sẽ không giết ông.”

Làn khói tử thần lượn lờ quanh người ông ta dần tan biến. Tôi nhẹ nhàng vung tay, hút toàn bộ làn khói đen vào trong cơ thể.

Lão già đã ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng.

“Ta sẽ để ông sống, ta muốn ông sống để đi gặp Victoria. Quyết định cách xử lý ông thế nào cũng là do cô ấy quyết định, ta sẽ không xen vào... nhưng đến lúc đó, nên nói gì và không nên nói gì, lão già ông thông minh như vậy, chắc ông sẽ hiểu thôi, phải không?”

“......”

Lão già đã ngất đi rồi.

Cộp, cộp, cộp...

Bỗng nhiên, cuối con đường bên phải vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại, có người đang nhanh chóng xông đến đây.

Tôi cau mày nhìn theo tiếng động, còn chưa kịp nhìn rõ người đến, đã nghe thấy từ xa một tiếng quát lớn.

“Mau dừng tay! Cô đang làm gì...”

Vút...

Một luồng kim quang rực rỡ đột nhiên hiện ra trước mắt, từ phía trước sượt qua tầm mắt, “ầm” một tiếng đánh sập bức tường gạch ở phía bên kia, bụi mịn từ xa bay tới, tôi đưa tay che mũi.

Phiền phức thật...

Hí...

Theo tiếng hí của con mãnh thú, bóng dáng trắng muốt đó phi đến, dừng lại cách tôi không xa. Nàng nhanh chóng xuống khỏi lưng thú, vẻ mặt nghiêm nghị, định bước về phía này, chợt nhìn thấy Ilyush trần trụi giữa phố, sắc mặt đanh lại, bước chân cũng dừng lại.

“Bên nhà thờ đã an toàn rồi. Sylvia cô... các cô...”

Cảnh tượng trước mắt dường như khiến Thánh Nữ điện hạ vô cùng kinh ngạc. Đôi mắt xanh biếc như nước hết nhìn tôi rồi lại nhìn Ilyush, vẻ mặt dần trở nên cảnh giác.

Phản ứng thú vị đấy...

“Sao thế? Cứ nói tiếp đi.” Tôi nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng, “Margaret, cô... đang sợ hãi sao?”

“Không phải...”

“Cô sợ gì? Là sợ tôi sao...” Tôi xoay người lại đối mặt với nàng, đưa tay chỉ về phía Ilyush vẫn đang yên lặng, “Hay là, cô đang sợ em ấy?”

Nghe lời tôi nói, sắc mặt của Thánh Nữ điện hạ bắt đầu biến sắc.

“Cô... muốn nói gì?”

Nàng trông rất căng thẳng, đôi mắt nhìn tôi không còn vẻ dịu dàng như trước, lúc này đã tràn đầy cảnh giác.

Tôi vội vàng giơ hai tay lên, mỉm cười ngọt ngào với nàng: “A, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, ý tôi là... có phải cô sợ chúng tôi giết lão già này không? Margaret, cô nghĩ gì thế!”

Margaret hít một hơi thật sâu.

“Đừng giết ông ta... tôi biết đó là ai, cũng biết cô muốn báo thù ông ta... tay của ông ta là do cô chặt phải không? Chuyện này...”

“Này này, đừng có vu khống bừa bãi, cô thấy tôi chặt tay ông ta sao?”

“Không phải cô?”

“Cô nghĩ sao?”

“...Tôi không có tâm tình đùa giỡn với cô. Giao người cho tôi... trông cô có vẻ hơi mệt, hãy đi ngủ một giấc thật ngon đi.”

Thánh Nữ điện hạ cố tỏ ra thản nhiên, nhưng từ đầu chí cuối không dám bước nửa bước. Trong lúc nói chuyện, hai tay thậm chí còn vô tình sờ lên cổ.

Nơi đó treo thứ đồ vật kỳ dị có thể mê hoặc tinh thần tôi.

“Đừng động đậy.”

Thấy hành động nhỏ của nàng, tôi ngừng cười.

“Margaret, cô muốn thấy Vương Thành bị hủy diệt sao?”

“Sylvia...”

“Tôi đã nói, đừng động đậy!”

Tôi đột nhiên giơ thẳng tay phải lên, lòng bàn tay chĩa vào mặt Margaret.

“Cô mà dám động đậy thêm lần nữa, tôi không chỉ giết lão già này, mà còn giết tất cả những sinh linh xuất hiện trước mắt tôi.”

“Cô tin không?”

Nàng sững sờ.

Sau đó từ từ, buông tay đang đặt trước ngực xuống. Sắc mặt lạnh lùng, như đối mặt với kẻ thù lớn.

“Sylvia, cô... còn nhớ mình là ai không?”

Tôi chớp chớp mắt: “Cô nói xem?”

“......”

Thánh Nữ điện hạ không nói nữa.

“Sao, cô cho rằng tôi đã bị Vực Sâu ăn mòn ý chí?”

“......”

Quả nhiên là vậy...

Nhìn vẻ im lặng không nói của nàng, tôi khẽ cười lắc đầu.

Thôi, cũng chẳng cần giải thích làm gì.

“Người thì tôi sẽ không giao cho cô đâu. Margaret, cô về nhà thờ đi. Victoria còn đang nằm ở đó, tôi cần cô đảm bảo cô ấy được an toàn. Đợi cô ấy tỉnh lại, cô có thể đưa cô ấy đến dinh thự số 3...”

“Hãy chứng minh cho tôi thấy.”

Margaret đột nhiên ngắt lời tôi.

Nàng dường như trong nháy mắt đã buông bỏ mọi phòng vệ, cúi đầu, sửa lại tà váy có chút nhăn nhúm, rồi lại ngẩng đầu vén lại vài lọn tóc xõa bên tai, trong mắt không còn vẻ thù địch, nhìn tôi mà cười.

“Sylvia, nếu cô vẫn là cô... nếu cô vẫn là vị Giáo Tông Kỵ Sĩ ngay thẳng lương thiện mà tôi quen biết, vậy thì hãy chứng minh cho tôi thấy... ít nhất, xin cô đừng dùng thái độ này nói chuyện với tôi nữa, điều đó sẽ khiến tôi rất đau lòng... được không?”

“Cầu xin cô...”

Giọng nàng rất nhẹ.

Trong đôi mắt trong veo như nước, nét bi thương tựa gợn sóng lan tỏa.