Tử Yên từ dưới chân chầm chậm bốc lên, lượn lờ như dải lụa, che khuất ánh sáng trắng, bao trùm lấy thân thể tôi và Ilyush, rồi lan tỏa lên không trung, chạm đến những làn khói sáng màu xanh trắng đang phiêu tán kia.
Rồi nuốt chửng từng làn khói một.
“A…”
Cơ thể Ilyush càng lúc càng vặn vẹo dữ dội.
Làn da trên mặt em ấy bong ra từng mảng lớn, gò má trắng nõn tựa mặt gương vỡ nát, vô số vết rạn nứt lặng lẽ lan rộng, nhanh chóng bò khắp toàn thân. Ánh sáng trắng chói mắt từ trong những vết nứt đột ngột bừng lên, ánh mắt cô bé chuyển sang màu tro xám, trong đôi đồng tử đã vỡ thành hai mảnh, từ lâu đã không còn sắc màu của sự sống.
Cơ thể em ấy bắt đầu trắng bệch, cứng đờ, không còn giống da thịt, tựa như một con búp bê sứ vỡ nát, từng mảng “đất sét” lớn không ngừng bong ra từ quanh vết nứt, rơi xuống đất, hóa thành tro bụi.
“Ực… a…”
Miệng cô bé đã không thể khép lại.
Tiếng rên rỉ yếu ớt, chan chứa đớn đau và giãy giụa, truyền ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng, âm thanh mỗi lúc một suy tàn.
“Đừng sợ…”
Tôi nói với em ấy.
Đồng thời từ từ giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, những làn Tử Yên đặc quánh, đang lượn lờ xung quanh, tức khắc biến thành từng con rắn độc tham mồi, ồ ạt lao về phía cô bé, bám lên thân thể non nớt tả tơi của em ấy, nuốt chửng sạch sẽ ánh sáng trắng đang bùng ra.
Rồi quay về trong cơ thể tôi.
A…
Hỗn Độn Chi Lực…
Cảm giác hưng phấn tột độ chiếm trọn thân thể, xâm chiếm vào tận xương tủy, một tầng hơi nước chợt giăng mờ trong mắt.
Dùng đôi tay run rẩy, tôi nhẹ nhàng nâng niu gương mặt vỡ nát của cô bé, kề đầu lại gần, chầm chậm nhắm mắt.
“Sẽ nhanh thôi…”
Đôi môi khẽ chạm lên vầng trán lạnh băng của em ấy, rồi lập tức rời đi.
“Thả lỏng đi… đừng giãy giụa nữa…”
Cứ như vậy, hãy đến thế giới không còn khổ đau kia đi.
Vù...
Bất chợt, có làn gió mát lướt qua gò má.
Tôi mở mắt ra, thấy giữa muôn vàn hoa rơi lá rụng, cô bé tóc bạc mắt đỏ đang đứng ngay trước mặt, kéo tay tôi, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Chị Peilor.”
“Ừm.”
“Chị nói xem… nếu hai chúng ta, cuối cùng thật sự sống sót được như lời họ nói… sau đó, chúng ta đều trở nên rất lợi hại, rất rất lợi hại, lợi hại như những anh hùng. Lúc đó, chị muốn làm gì nhất?”
“Chị không biết…”
“Tại sao ạ?”
“Chưa từng nghĩ đến những chuyện này…”
“Nhưng em thì hay nghĩ lắm đó!”
“Chị ơi, họ đều nói chúng ta là những người được Thần Minh phù hộ, vậy có phải sẽ rất lợi hại không… giống như Thánh Nữ đại nhân vậy. Tay giơ lên là gió, tay vung lên là mưa, ban ân huệ cho thế gian… nói không chừng, chúng ta còn lợi hại hơn cả bà ấy! Đến lúc đó tất cả mọi người thấy chúng ta đều phải quỳ lạy cầu nguyện, còn phải xếp hàng thật dài...”
“Toàn nghĩ linh tinh.”
“Em đâu có! Chẳng phải chị đã nói, chúng ta sẽ sống sót sao… em còn phải về gặp mẹ, để mẹ xem cô gái lớn lên ở trang trại cũng có thể là một người rất cừ khôi… em còn có một người anh họ, anh ấy cứ hay bắt nạt em… Chị ơi, chị nói xem chúng ta còn có thể về nhà không? Em muốn về nhà rồi…”
“Sắp kết thúc rồi. Ilyush, em đừng sợ… ráng chịu đựng thêm một chút nữa, ngoan… chỉ cần gắng gượng qua lần này, chúng ta sẽ không phải ở lại đây nữa. Chúng ta sẽ có được tự do, đó là điều họ đã hứa.”
“Nhưng mà mấy cái mặt kênh kiệu hay lẩm bẩm kinh kệ đó, liệu có lừa chúng ta không…”
“Sẽ không đâu.”
“Vậy nếu họ lừa chúng ta, thì chúng ta phải làm sao ạ…”
“…Chị không biết.”
“Chị ơi, chị không vui rồi…”
“Không có.”
“Chị ơi, chị có hận những người đó không?”
“Hận?”
“Không hận sao?”
“Chị chỉ hy vọng em có thể sống sót.”
“Vậy thì, vậy thì… em hy vọng chân của chị có thể được chữa khỏi, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo trên cánh đồng, nhảy chân sáo đuổi bắt bươm bướm, vui biết mấy!”
“Khúc khích.”
“Chị…”
“Ừm.”
“Chị nói xem sau này… chúng ta có trở thành những anh hùng được người người kính phục như Giáo Tông Kỵ Sĩ không? Chính là kiểu… cứu dân khỏi nước sôi lửa bỏng, đi đến đâu cũng có người dâng hoa, còn được viết vào trong truyện nữa...”
“Phụt…”
“Chị ơi, chị cười em!”
“Không có mà.”
“Rõ ràng là có!”
“Không có.”
“Chị…”
“Ừm.”
“Em muốn trở thành anh hùng… muốn cùng chị sống một cuộc đời thật tốt. Không còn đau đớn, không còn khó chịu, cùng nhau trở thành anh hùng…”
“…Được.”
Gió ngừng thổi.
Tôi chớp chớp đôi mắt có chút cay xè.
Khung cảnh tươi đẹp trong tầm mắt dần nhòe đi, hóa thành những bóng sáng lập lòe, rồi lại ngưng tụ. Tôi từ trong ký ức trở về với hiện thực, trở về con phố ngập tràn lửa đỏ và Tử Yên phiêu lãng.
Gương mặt tro xám rạn nứt của cô bé, đang theo vô số làn khói đen xoay tít, dần mất đi hình dạng ngay trước mắt.
“Mẹ… ơi…”
Em ấy dường như đã nói gì đó, giọng nói mơ hồ yếu ớt khó mà nghe rõ.
Giây tiếp theo, tia sáng trắng rực cuối cùng trên người cô bé, tan biến vào trong làn Tử Yên mờ mịt.
Ầm...
Làn khói đen kịt cuồn cuộn như sóng dữ, từ bốn phía quanh chúng tôi bùng phát ra, hóa thành cột khói lốc xoáy khổng lồ, cuốn theo cuồng phong phóng thẳng lên trời, trong nháy mắt đâm sầm vào quả cầu lửa màu đỏ máu hủy diệt trời đất kia.
Thế giới dường như tĩnh lặng trong một giây.
Không có chấn động rung chuyển trời đất, không có tiếng sấm sét vang trời. Một lát sau, chỉ có tiếng “xèo xèo xèo xèo” đến ê cả răng liên tiếp vang lên từ trên cao. Dòng lũ Tử Yên khổng lồ ngay khoảnh khắc chạm vào quả cầu lửa, liền như một tấm lưới đáng sợ, men theo dòng chảy của ngọn lửa mà lan ra với tốc độ chóng mặt, trong phút chốc đã bao bọc hơn nửa quả cầu lửa.
Hỗn Độn Chi Lực ăn mòn ngọn lửa ngút trời, sức xung kích phun ra thậm chí còn từ từ đẩy ngược nó trở lại bầu trời. Ánh lửa đỏ máu từ trong làn sương đen cuộn trào giãy giụa, hai luồng năng lượng vĩ đại không ngừng va chạm cọ xát. Chớp mắt sau, ánh vàng lại một lần nữa rải xuống từ bầu trời, hòa cùng làn sương đen và lửa đỏ đan xen, ánh lên một màu sắc cầu vồng kỳ dị.
Ầm ầm ầm ầm…
Quả cầu lửa bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Thấp thoáng, Margaret sau lưng dường như đã hét lên điều gì đó.
Tôi ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt, ngọn lửa với thế lật trời úp đất kia, bị Tử Yên tan tác đầy trời đẩy lên không trung cao hơn, đẩy vào trong ánh sáng vàng che khuất mặt trời và mặt trăng, rồi nổ tung.
Ánh lửa soi rọi cả một vùng trời phía trên Vương Thành.
ẦM...!!!
Giây tiếp theo, tiếng nổ rung chuyển trời đất, mang theo cuồng phong nóng rực càn quét thành phố, vang vọng khắp chín tầng trời.
Bụi bay mù mịt trong nháy mắt ập đến trước mặt, tôi đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Mà cô bé tên Ilyush trước người, thân thể em ấy dần tan biến trong gió bụi, hóa thành tro tàn, bay đến người tôi, rồi lại theo gió tan đi.
A…
Xin lỗi em, chị không nhớ được quá nhiều chuyện.
Nhưng mà Ilyush…
“Chúng ta đã chặn được thứ đó rồi…”
Em có thể yên tâm về nhà rồi chứ?
“Cạch” một tiếng, chiếc áo choàng viền vàng kim hoa mỹ rơi xuống đất. Một làn khói sáng màu đỏ nhanh chóng chui vào lồng ngực.
Tôi đưa tay về phía khoảng không vô định trước mặt.
Thình thịch, thình thịch.
Lồng ngực đập dồn dập như trống trận.
Ngay sau đó, Tử Yên lượn múa đầy trời, cuốn theo tàn lửa sáng rực sau vụ nổ, hóa thành hàng trăm con mãng xà khói khổng lồ, toàn bộ quay về trong cơ thể tôi.
Xèo xèo xèo xèo...
Nóng quá…
Cơ thể bắt đầu nóng lên, bỏng rát, như thể bị ném vào trong dung nham sôi trào.
“Hà...”
Tôi thở ra một hơi thật dài.
Khói đen đặc sệt, theo hơi thở mà phiêu tán.
Tứ chi đang run rẩy.
“Haha…”
Mái tóc dài phiêu lãng trong gió, vài lọn bay đến trước mắt, che đi gương mặt.
Nơi đuôi tóc, một nhúm màu bạc trắng sáng rực nhanh chóng lan ra.
