Lang thang một vòng Shibuya, tôi dừng chân trước một cửa hàng giảm giá.
“...A.”
Ở đó, có bán loại tất hình sứa giống hệt đôi mà tôi vẫn hay lén lút đi.
Đang được sale sập sàn sáu mươi phần trăm. Vốn dĩ đã rẻ bèo rồi, tại sao lại không được ưa chuộng đến mức phải bán tháo như vậy chứ?
Mình chính là đồng minh của mình mà.
Cảm thấy vừa đáng thương, vừa bất lực, tôi chỉ biết thở dài.
Vài phút sau. Vẫn cầm theo chiếc túi ni lông của cửa hàng, tôi đi xuống thang cuốn ở công viên Miyashita. Bức tranh tường lúc nãy lại hiện ra. Tôi không định dừng lại lần nữa, nhưng khung cảnh đã khác đi nhiều. Một cô gái tóc bob mặc đồ màu cam đang đứng nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Một cô gái, được vây quanh bởi vài người hâm mộ, đang hát ngay trước bức tranh tường của tôi.
“Cảm ơn mọi người nhiều☆ Nhớ nhấn theo dõi kênh nhé!”
“...Hát rong à?”
Tôi vừa thắc mắc vừa đi xuống thang cuốn lại gần, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.
Trên bức tranh vốn đã chi chít hình vẽ bậy của tôi, giờ đây người ta còn dán chi chít mấy tấm áp phích in hình mặt cô gái đang hát cùng dòng chữ 『NHỚ ĐĂNG KÝ KÊNH NHÉ!』. Dòng chữ được trang trí màu hồng 『Mi-ko (17)』 có lẽ là nghệ danh và tuổi của cô ấy. Ở chính giữa là một tấm áp phích to nhất, vết keo dính nham nhở của băng keo chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trên bức tranh của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi muốn bùng nổ.
“――Dừng lại! Đừng có làm bẩn bức tranh của tôi nữa!”
...Giá mà tôi có thể hét lên như vậy thì tốt biết mấy.
Nhưng tôi đâu phải kiểu con gái nhiệt huyết máu lửa, ngược lại tôi thuộc tuýp “hệ tâm linh” thì đúng hơn. Hơi thở tôi vừa hít vào chỉ dùng để chuẩn bị cho một tiếng hét trong tưởng tượng, rồi lại nhẹ nhàng bị đẩy ra khỏi lồng ngực và tan vào không khí Shibuya.
Hơn nữa, dù tôi có đủ can đảm để nói.
Chính tôi đã gọi bức tranh của mình là kỳ cục.
Chính tôi đã cười hùa theo mọi người và nói “Chuẩn luôn”.
Tôi làm gì có quyền phàn nàn chứ.
“――Này!”
Một giọng nói con gái mạnh mẽ, thẳng thắn và đầy quyết đoán xuyên qua đám đông.
“Đừng có mà làm bẩn bức tranh mà tôi thích!”
Tôi nghe rất rõ, lần này là giọng nói thật.
Cả tôi, cô idol đang hát và đám đông khán giả đều đồng loạt quay về phía giọng nói. Ở đó, một cô gái tóc vàng hoe đậm chất thời Reiwa đang đứng, đội mũ len, đeo khẩu trang trắng và mặc áo khoác thể thao màu xanh. Cô idol nhìn cô gái tóc vàng với vẻ mặt hoang mang.
“C-cái gì, đang live mà... Mà đây chỉ là hình vẽ bậy thôi mà...”
Khán giả cũng bắt đầu xì xào bối rối. Chỉ có tiếng nhạc nền vẫn vang lên, không gian tràn ngập một cảm giác khó chịu, lạc quẻ. Bình thường, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái trong cái ‘không khí kỳ cục’ này, sẽ cúi đầu xuống, rời khỏi đó, hay nói chung là tìm cách tẩu thoát.
Nhưng lúc này, tôi chỉ chăm chú nhìn vào cô gái ấy.
Cô ấy không gọi đó là “vẽ bậy”, mà thẳng thừng nói lên suy nghĩ của mình.Đứng hiên ngang như một vị thần, cô gái xa lạ đó như đang hiện thực hóa những gì tôi muốn làm.
“Ở đây có vẽ bức tranh sứa mà tôi thích!”
“Hả?”
“Không, không chỉ là thích những gì mình thích, mà là ở đây có vẽ bức tranh sứa, mà tôi thích!”
“Ơ, hình như, bạn này ở đâu...”
Nghe lời nói của cô idol tên Mi-ko như vừa nhận ra điều gì, cô gái tóc vàng bỗng mất đi vẻ hùng hổ ban nãy, quay người lại với vẻ mặt khó xử rồi bỏ đi.
Dáng vẻ từ phía sau của cô ấy vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ, bước chân hiên ngang và ngẩng cao đầu. Nếu ở trường, chắc chắn tôi sẽ không thể làm bạn với một người như vậy, một người hoàn toàn khác “hệ” với tôi.
Cô gái ấy, chính là người đã nói rằng thích bức tranh của tôi.
“...!”
Tim tôi xao động.
Một sự nôn nao không rõ nguyên nhân đang thôi thúc tôi.
Giọng hát nịnh nọt của cô idol, sự ồn ào của đám đông ở Shibuya, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô ấy vang vọng trong tai tôi.
Nếu không bước đi ngay lúc này――tôi có cảm giác mình sẽ phải hối hận.
Mình muốn làm gì? Mình định nói gì?
Ngay cả những điều đó tôi cũng hoàn toàn không biết, nhưng――
******
Khi tôi nhận ra thì mình đã lao đi, đuổi theo cô gái ấy.
Cái này gần như là stalker rồi còn gì.
Lén lút đi theo một cô gái lạ, cũng đã gần mười phút trôi qua. Tôi biết là nếu muốn bắt chuyện thì nên làm ngay, nhưng dĩ nhiên tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm đột ngột bắt chuyện với người lạ, nên chỉ biết lúng túng bám đuôi.
Chính mình đã nói đó là bức tranh kỳ cục, thậm chí còn cào xước cả tên trên tấm bảng để không ai đọc được, vậy mà giờ lại đi phản bác.
Dù vậy, khi nghe người ta nói thích bức tranh của mình, trái tim tôi đã vô thức mà rung động. Không... nhưng mà, đó có phải là lý do để đi làm stalker không?
“...Góc đường tiếp theo, rẽ ở góc đường tiếp theo.”
Phải bắt chuyện thôi. Tôi tự nhủ thầm để sốc lại tinh thần, thì đúng lúc đó, cô gái tóc vàng rẽ vào một con hẻm gần công viên Miyashita.
“Ch-...”
Chính là lúc này.
Tôi không muốn để mất dấu. Tôi có cảm giác đây là cơ hội cuối cùng để tôi thay đổi điều gì đó. Cùng với cảm xúc không hề có căn cứ đó, tôi nhắm chặt mắt lại, rồi dứt khoát ngẩng mặt lên.
Mỗi bước chân, góc đường lại càng gần hơn.
Và rồi, tầm nhìn đột ngột mở ra ở phía bên kia góc cua.
Ở đó, không một bóng người.
“...Haizz.”
Toang rồi.
Khó khăn lắm mới nắm được một cơ hội để chủ động hành động, cuối cùng lại đánh mất nó như thế này.
“Haizz... Về thôi.”
Tâm trí tôi bỗng trở nên mệt mỏi rã rời.
Chỉ là tự ý đi theo rồi tự ý mất dấu thôi mà, tính ra thì chẳng có gì thay đổi so với lúc đầu, nhưng sao tôi lại cảm thấy mình đã mất mát một thứ gì đó rất lớn. Thật là tự mình đa cảm.
“Mà thôi, cũng đành vậy. Vốn dĩ gặp được thì định nói gì cơ chứ...”
Tôi tự trấn an bản thân, rồi quay người lại con đường mình vừa đi qua.
Ngay khoảnh khắc đó.
Ở cự ly cực gần. Gần đến mức có thể nói là ngay trước mắt, một cô gái trông có vẻ rất đầu gấu với vẻ mặt cau có hết sức đang đứng sừng sững.
“Oaaaaaaaaaaaa!?”
Tôi hét lên một tiếng thật to rồi loạng choạng lùi về phía sau. Thật xấu hổ vì đã có phản ứng ngớ ngẩn như vậy.
Cố gắng để không bị ngã, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“...Ơ, khoan đã?”
Nhìn kỹ lại thì cô gái đó――chính là cô gái tóc vàng lúc nãy. Đội mũ len, đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn ánh mắt lộ ra cũng đủ biết cô ấy đang cực kỳ không vui.
Cô ấy vẫn đang lườm tôi với ánh mắt nghi ngờ――
Nhưng, cảm giác rung động trong tim tôi đã quay trở lại.
“Này, nãy giờ cậu cứ đi theo tôi đúng không? Stalker hả? Hay là loại otaku phiền phức chuyên đi soi mói đời tư?”
Cô ấy vừa lườm tôi không chút nể nang, vừa tuôn ra những lời nghi ngờ. Mà thôi, ban đầu người làm chuyện khó hiểu là tôi nên cũng đành chịu, nhưng tại sao lại đột ngột biến thành otaku được nhỉ.
“S-soi mói... phiền phức? H-không phải...!”
Vừa nói, tôi vừa nghĩ mình cũng không thể hoàn toàn phủ nhận được.
“Ừm, đúng là gần như stalker thì tôi đồng ý...”
“Chính chủ thừa nhận thì chắc kèo rồi còn gì. Mời anh cảnh sát vào việc thôi.”
Thôi rồi, câu chuyện đã đi theo một hướng kỳ quặc.
“À không phải thế!”
“Vậy thì là gì?”
Cô gái tóc vàng dí sát mặt lại gần.
“Ực...”
Bị áp lực đè nén, tôi cố gắng lấy lại tư thế.
“Lúc nãy...! Cậu đã hét lên trước buổi biểu diễn đường phố đúng không?”
“Có hét, thì sao?”
Vụt. Lần nữa, mặt cô ấy lại dí sát vào. Tôi bị đẩy lùi lại một, hai bước.
“Cậu nói thích bức tranh đó...”
“Có nói, rồi sao?”
Lần nữa, mặt cô ấy lại dí sát hơn.
Thua trước áp lực, tôi lùi lại phía sau. Rầm. Lưng tôi đập vào tường.
“Ư...”
Đối mặt với vẻ mặt nghiêm nghị như đang truy tìm sự thật, tôi đã hạ quyết tâm.
Người ta đã hỏi thì đành phải trả lời thôi, tôi tự bào chữa cho mình rồi hít một hơi thật sâu.
“Thật ra thì...”
“...”
Sự im lặng thật khó xử.
“Khoan, đợi đã, bằng chứng...!”
Như để lấp đầy sự khó xử bằng một lý do, tôi lấy điện thoại ra, khởi động ứng dụng X. Tôi chuyển từ tài khoản thật sang tài khoản đã “mốc meo” từ nhiều năm, tài khoản của họa sĩ minh họa ‘Yoru Umitsuki’.
“Đ-đây! Tài khoản của tôi!”
Dù nó là lịch sử đen tối.
Nếu cô gái này chịu khó lướt lại sẽ thấy tôi từng đăng bài khoe bức tường là tranh của mình.
“Đây, đây này!”
Cô gái tóc vàng vẫn im lặng, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
“Ừm, c-cả cái này nữa!”
Như để chứng minh bằng chứng ngoại phạm, tôi vuốt màn hình ứng dụng X từ trái sang phải, menu quản lý chỉ hiện ra khi đã đăng nhập vào tài khoản được kéo ra. Việc này chứng tỏ tôi là chủ sở hữu của tài khoản――hoặc ít nhất, là người có thể đăng nhập vào đó.
Nhưng cô gái tóc vàng vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề thay đổi sắc mặt.
“À... ờ, ừm đúng rồi nhỉ, dù có là thật đi nữa thì đó cũng không phải lý do để stalker――”
Khi tôi đang lúng túng nói ra những lời lẽ nhẹ nhàng quen thuộc, cô gái tóc vàng không hiểu sao bỗng nhiên mắt sáng rực lên, rồi giật lấy điện thoại của tôi.
“――Tớ là fan CỨNG của cậu!”
...Hả?
Cô gái này, vừa nói gì vậy?
******
“Từ... từ lâu rồi, tớ đã rất thích tranh của cậu?”
“À, cho em một soy latte size lớn, thêm đá nữa ạ.”
“A! Vậy em cũng lấy món đó...”
“Hê! Hợp nhau ghê!”
“Ừm, a ha ha...”
Bị lôi kéo, tôi và cô gái tóc vàng cùng nhau đến Starbucks ở công viên Miyashita, rồi lại bị cuốn theo dòng chảy mà gọi món giống hệt cô ấy, rồi ngồi nghe cô ấy nói chuyện. Đúng là một nữ sinh trung học lững lờ trôi theo dòng nước.
“Hồi cấp hai lần đầu tiên tớ đến Shibuya, tớ đã đổ đứ đừ bức tranh đó ngay từ cái nhìn đầu tiên! Gần đây tớ cũng thỉnh thoảng đến trước bức tranh đó và――”
Blah blah blah, có lẽ đây chính là cái gọi là “khi otaku kể chuyện”, cô ấy kể cho tôi nghe mình thích bức tranh của tôi đến nhường nào, đã nhìn nó với tâm trạng ra sao, khiến tôi cảm thấy xấu hổ theo một nghĩa khác hẳn lúc nãy. Nhưng mà, được nghe người khác vui vẻ kể về việc bức tranh mình vẽ tuyệt vời đến đâu, tôi lại thấy có chút vui vui. Chết rồi, đây có phải là khao khát được công nhận không?
“――Đến mức đó đó, tớ cực kỳ thích bức tranh đó!”
Tôi, một đứa dễ dãi, đã cảm thấy không hề khó chịu chút nào.
“H-hừm, ra là vậy...”
Cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, tôi vội quay đi chỗ khác. Không, nếu mặt đang đỏ mà quay đi thì càng tệ. Chỉ vì chuyện này mà đã sắp mở lòng, tôi đúng là thiếu những thứ mà cô ấy có.
Cả hai chúng tôi nhận đồ uống rồi ra khỏi quán, ngồi xuống một băng ghế ở công viên Miyashita.
Không gian này được chiếu sáng bởi những ánh đèn dịu nhẹ, tạo cảm giác siêu thực, và tôi nghĩ nó thật hoàn hảo cho một tình huống phi thường như thế này, ngồi uống soy latte cùng một cô gái tóc vàng mới gặp lần đầu, lại còn bằng tuổi mình.
Được ngồi uống soy latte cùng cô gái nói rằng thích tranh của mình, thật đúng là một tình huống phi thường.
“Nhưng mà này.”
“Hửm?”
“Sao cậu lại đi theo tớ?”
“Ực...”
Một câu hỏi chí mạng. Đương nhiên là sẽ bị hỏi câu đó rồi.
“Cái đó...”
Tôi không nghĩ ra được lời bào chữa nào, cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Nếu vậy thì, có lẽ chỉ còn cách nói thật lòng.
“Lúc nãy... cậu đã bảo vệ bức tranh của tớ, đúng không?”
Nhưng, nếu phải nói ra sự thật tận đáy lòng, có lẽ chính tôi cũng không biết.
Tôi thậm chí còn không biết mình muốn làm gì, chỉ bị một cơn bốc đồng thôi thúc mà đi theo sau cô gái này mà thôi.
“Rồi... ừm...”
Rốt cuộc thì tôi muốn làm gì với cô gái này đây?
Chắc không phải là muốn làm bạn, cũng không phải là chỉ muốn nhìn mặt một lần.
Câu trả lời, ngay cả đối với tôi, cũng thật bất ngờ.
“...c-cảm ơn...”
Tôi ngập ngừng một lúc――và lúc đó, tôi mới nhận ra điều mình muốn làm.
Có lẽ, tôi đã cảm thấy như thể đứa trẻ non nớt ngày xưa, đứa trẻ đã tự mình gọi bức tranh là kỳ cục và không thể nói lại lời nào, đã được cứu rỗi.
“...Cảm ơn cậu đã bảo vệ bức tranh của tớ...! Tớ nghĩ mình đã muốn nói điều đó!”
Mặt tôi nóng bừng. Chắc chắn là tôi đang đỏ mặt một cách rõ ràng rồi!
“Ừm, chắc vậy! ...Ừm!”
Nói ra một điều không hợp với mình, tôi lại càng luống cuống. Tôi vội tránh ánh mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm.
“...À, không có gì đâu!”
Sau khi trút bỏ được gánh nặng, tôi dần bình tĩnh lại, con người Kozuki Mahiru luôn nhìn mọi việc từ xa, lạnh lùng của mọi khi đang quay trở lại. Thôi rồi, mình vừa nói một điều sến sẩm gì thế này... Nói ra một điều trẻ con như vậy, chắc bị coi là một đứa đáng xấu hổ lắm.
Nhưng cô lại nở một nụ cười hồn nhiên.
“Tớ vui lắm! Tớ cũng cảm ơn cậu!”
“Hự!”
C-cái sự thẳng thắn này là sao đây. Tôi lại có cảm giác được công nhận, và bất giác ngẩng mặt lên.
“Cậu... Yoru?”
“Ừm thì...”
“Ừm... cũng được, ở đây cứ gọi tớ là Yoru.”
Một trong những dấu chân không thể quên. Để che giấu sự ngượng ngùng, tôi hút một ngụm soy latte đã hơi nguội đi.
“Yoru Umitsuki ghi trên X lúc nãy, là tên thật của cậu à?”
“Không phải. Tại lúc nãy tớ thấy trên X nên! Hay là gọi bằng tên thật thì tốt hơn?”
Tôi nhớ lại những bức tranh đã đăng. Những tác phẩm được vẽ cẩn thận. Dù nói là lịch sử đen tối, nhưng chúng vẫn là những thứ không thể thay thế đối với tôi... Tôi lắc đầu.
“Tớ là Yamanouchi Kanon! Lớp 10! Rất vui được gặp cậu!”
“Yamanouchi Kanon.”
Không hiểu sao, tôi lại thấy cái tên này rất hợp với cô ấy.
“Kanon-chan, nhỉ. Rất vui được gặp cậu. Mà khoan, bằng tuổi mà.”
Tôi ngượng ngùng cười đáp lại, và ánh mắt tôi dõi theo hành động của Kanon-chan khi cô tháo khẩu trang để uống ly nước mà nãy giờ mải nói chuyện vẫn chưa động đến.
“A...”
Chỉ là tháo khẩu trang thôi mà sao lại có cảm giác một luồng không khí lấp lánh bay lượn xung quanh. Sợi dây chun được tháo ra làm lay động mái tóc vướng trên tai, từng sợi tóc vàng óng ánh lên dưới ánh đèn của công viên Miyashita.
Bất giác, tôi đã ngẩn người nhìn.
Da trắng. Mặt nhỏ.
Và――
“...Cleopatra.”
“...Hểể ô a ô a?”
Vẫn ngậm ống hút trong miệng, Kanon-chan nghiêng đầu ngơ ngác.
******
Uống xong ly nước, chúng tôi lại đi dạo quanh Shibuya mà không có mục đích gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dành thời gian không mục đích với một cô gái mới gặp, nhưng vì đó là cô gái đã nói rằng rất thích tranh của tôi, nên tôi có cảm giác mình đang được là chính mình hơn cả khi ở trường.
“Cựu idol á?”
“Ừm. Chuyện cũ rồi~”
Chủ đề câu chuyện là về thân thế của nhau. Mà tôi thì cũng chỉ là một nữ sinh bình thường ngày xưa có vẽ tranh thôi, nên chủ đề tự nhiên xoay quanh Kanon-chan.
“Idol...”
Tôi đã nghĩ cô gái này có vẻ không hoạt ngôn cho lắm, nhưng lại có một quá khứ làm người của công chúng hẳn hoi. Tôi cảm thấy có phần hợp lý.
“...Vào vai yankee à? ...Đau đau!”
Tôi vừa nói ra suy nghĩ thật lòng thì đã bị véo mũi không thương tiếc.
“Thiệt tình... Hồi còn hoạt động tớ làm việc nghiêm túc lắm đó.”
Kanon-chan bỏ tay khỏi mũi tôi, rồi nhẹ nhàng xoay một vòng điệu nghệ dưới ánh đèn của công viên Miyashita.
“Tóc đen trong sáng, fanservice cũng cực đỉnh♡”
Kanon-chan đặt hai ngón trỏ lên má, nở một nụ cười idol chuẩn không cần chỉnh.
“Đấy nhé♡”
“...Đúng là mặt xinh có khác.”
“Hả?”
Lời nhận xét thẳng thừng về ngoại hình của tôi được nói ra với giọng nhỏ, và Kanon-chan không nghe thấy, nhưng tôi thấy lạ vì mình lại có thể nói toạc ra những điều thật lòng như vậy.
Tôi thấy lạ, nhưng cũng lờ mờ đoán được lý do.
Có lẽ lúc này tôi không phải là Kozuki Mahiru――mà đang có thể tiếp xúc với tư cách là Yoru Umitsuki.
“À~. Thì, cũng có nhiều chuyện...”
Kanon-chan gãi gãi tai, tránh ánh mắt của tôi, trông có vẻ khó nói. Đó là lần đầu tiên tôi thấy được sự yếu đuối của cô.
“Hừ!”
Lông mày của Kanon-chan nhíu lại.
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Kaho hồi sáng.
“...Cậu liếm chai nước tương ở tiệm sushi à?”
“A ha ha. Làm gì có chuyện đó!”
Kanon-chan cũng bật cười trước câu đùa đen tối trên mạng của giới trẻ.
“Thì, nói sao nhỉ? Có nhiều chuyện, hay nói đúng hơn là bị phốt một chút...”
Giọng điệu đùa cợt dần chuyển sang nghiêm túc.
“Phốt á... trên mạng à?”
“Ừm... đại loại vậy!”
Cô ấy gật đầu với giọng điệu vui vẻ trở lại, nhưng trong đó có một màu sắc gượng gạo.
Tức là, bị dính scandal.
Kiểu như, mình vừa dẫm phải mìn rồi thì phải.
“Vậy à... ừm, xin lỗi...”
Kanon-chan cười tươi và nói, vẻ mặt trông như không hề để tâm, nhưng chắc chắn không phải là không có gì.
Vừa cảm nhận được bầu không khí có phần khó xử, tôi, trong trạng thái Yoru Umitsuki có thể nói thật lòng hơn bình thường, lại đang nghĩ đến một điều thừa thãi.
Vụ chai nước tương, kể cũng suýt soát nhỉ...
Yankee (ヤンキー): Là từ lóng Nhật Bản chỉ các thanh thiếu niên nổi loạn, bất hảo. Hình tượng điển hình thường gắn với mái tóc nhuộm màu sặc sỡ hoặc kiểu pompadour, đồng phục học sinh được biến tấu (váy dài cho nữ, quần thụng cho nam), và thái độ bất cần, ngổ ngáo. Có thể hiểu nôm na là "anh chị học đường" trong văn hóa Nhật.