Buổi sáng hôm nay có lẽ là màn chào hỏi tồi tệ nhất trong lịch sử cuộc đời tôi.
Vừa hé mắt ra, thứ đầu tiên đập vào là ống kính smartphone đang chĩa thẳng vào mặt.
“Ơ, cái gì vậy?”
“A, em làm chị dậy rồi à?”
Chứ còn định để tôi ngủ tiếp chắc.
“Bốp!” – tôi tặng cho con bé một cú chặt karate vào trán rồi nhanh như cắt giật lấy chiếc điện thoại.
“Này, chị kia!”
“Em quay cái này để làm cái gì?”
“Thế mà còn phải hỏi à!”
Chẳng hiểu sao Kaho lại vừa nói vừa ngân nga như hát, vẻ mặt phấn khích tột độ.
“Mặt mộc lúc ngủ của một nữ sinh real-life chính là thứ content có nhu cầu cao nhất vũ trụ đó, chị biết không? Clip này mà viral thì chỉ có tới công chuyện thôi ♪”
Học sinh lớp năm thì đừng có mở mồm ra là viral với content.
Thôi xong, con bé này lớn lên thể nào cũng “toang”. Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ. Tôi ngồi dậy, kiểm tra màn hình chiếc điện thoại vừa tịch thu. Trước mắt tôi là giao diện chỉnh sửa video. Trên đó, khuôn mặt ngái ngủ không chút phòng bị, miệng còn hơi hé ra của tôi đang được lặp đi lặp lại như một trò đùa dai. Khoan đã, tôi ngủ với cái bộ dạng này thật á?
Tuyệt đối không thể để thứ này tồn tại trên cõi đời này được…
Tôi vội vàng nhấn vào dấu X ở góc màn hình, vĩnh viễn tiễn biệt gương mặt ngớ ngẩn của mình khỏi thế giới ảo. Nếu được, tôi còn ước mình có thể xóa luôn ký ức này khỏi não bộ. Cứ nghĩ đến việc mình đã ngủ với bộ dạng đó, chắc từ giờ tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ngủ ngon nữa.
“Chị làm cái trò gì vậy!”
“Trên TikTok có cả tấn chị gái như chị, đầy ra. Lại còn là mặt mộc. Không có miếng nhu cầu nào hết.”
“Chị quá đáng! Chị phạm tội phá hoại tài sản! Còn là truy cập trái phép nữa!”
“Thế tội quay lén của em thì tính sao đây?”
“Đây là lạm dụng quyền lực!”
“Chỗ nào?”
Tôi thở dài ngao ngán trước con bé Kaho đang xổ ra một tràng các tội danh như đọc rap, rồi đặt chân xuống giường.
“Lo chuẩn bị đi học đi, hơi đâu mà làm mấy chuyện đó.”
“Chị chẳng hiểu gì cả. Thời buổi này rồi, nổi tiếng trên mạng còn hái ra tiền hơn cả học hành đó, hiểu chưa? Mục tiêu: Trở thành influencer!”
“Hết cứu…”
Em gái tôi hỏng thật rồi. Người ta vẫn bảo, một khi đứa nhóc lớp năm bắt đầu lảm nhảm về influencer, salon online hay “tư duy thành công” thì coi như vô phương cứu chữa.
“Kaho này… Em đừng có mà đăng video liếm chai nước tương lên mạng đấy nhé…”
“Cái gì cơ, em có điên đâu!”
Mong là vậy. Tôi vừa nghĩ vừa đứng dậy thì nhận ra ánh mắt Kaho đang dán chặt vào chân mình.
“…Chị hai, hóa ra cũng có lúc trẻ con phết nhỉ.”
“Hả?”
Tôi nhìn theo hướng mắt của con bé――à, hiểu rồi.
Con bé đang nói đến đôi tất tôi đang đi.
“…Kệ chị đi. Có ai nhìn thấy đâu mà lo.”
Đó là đôi tất của tôi. Nền vải xanh biếc như đại dương, điểm xuyết mấy hình con sứa với thiết kế ngô nghê vừa đủ để gọi là “dễ thương suýt soát”. Cái sự dễ thương “suýt soát” ấy đúng gu của tôi, nhưng trước giờ chưa một ai đồng tình với tôi cả. “Gì thế, trẻ con vậy,” hay “Thích thì thích thật nhưng không hợp với cậu tí nào.”
Ấy thế mà, ngay cả cách trang điểm của tôi cũng luôn theo phong cách người lớn an toàn cơ mà…
“Lớp năm thì đừng có lên giọng người lớn.”
“Nhưng mà… này.”
Ánh mắt Kaho đảo một vòng khắp phòng tôi. Quần áo vứt lung tung trên giường và trong tủ đồ chỉ toàn một màu: trắng, đen, xanh navy, xanh olive, nâu. Toàn những màu đơn sắc hoặc màu đất – những gam màu an toàn đến độ có thể làm thành cái thumbnail YouTube với tiêu đề: “Top 5 item cho người mới bắt đầu, mua là không hối hận!”. Mọi thứ đã quá rõ ràng, chẳng cần phải nói thêm gì nữa.
“…Cả bộ đồ này và cây son này đều do Yukochi-san, người có 300 nghìn follow, review trên Insta đó. Chắc chắn là xinh rồi.”
Để lật ngược tình thế, tôi mượn oai hùm của một “KOL” thời hiện đại rồi vênh mặt lên. Cảm ơn Yukochi-san, may mà chị có nhiều follower.
Thế nhưng, Kaho còn vênh mặt hơn cả tôi. Con bé giơ ngón trỏ lên ngoe nguẩy.
“Chậc, chậc, chậc, chị có biết không?”
Rồi con bé giơ lòng bàn tay phải lên phía bóng đèn, xoay một vòng như diễn viên nhạc kịch, rồi chỉ thẳng vào giữa mặt tôi.
“Mấy thứ đó chỉ hợp với người nào da trắng, mặt nhỏ, sống mũi thẳng như Cleopatra thôi, hiểu chưa?”
“Ựa… Cleopatra.”
Một đòn chí mạng.
Tôi vừa nhìn vào chiếc gương soi toàn thân cạnh giường vừa sờ lên sống mũi. Sống mũi của tôi, ừm thì, thuộc dạng “The Bình Thường”, chắc chắn chẳng có tí khí chất nào của một trong ba đại mỹ nhân thế giới. Mấy tài khoản làm đẹp hay bảo “mũi ẩn” là tiêu chuẩn của mỹ nhân, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những vẻ đẹp áp đảo đi vào lịch sử như Cleopatra. Và tôi nghĩ, chính cái điểm đó cũng lại rất “bình thường”.
“Người thường mà bắt chước mấy cái đó thì…”
“Thì sao?”
Kaho dí sát mặt lại gần, rồi dùng ngón tay ấn nhẹ vào cái đầu mũi vừa thường, vừa tròn, vừa chẳng có gì đáng nhớ của tôi.
“Thì thành… hàng sản xuất hàng loạt♡”
“Hàng sản xuất hàng loạt, à.”
Quả thực, có lẽ con bé nói không sai.
Bản thân tôi cũng tự biết điều đó, nên chẳng thể cãi lại lời nào.
“…Á!?”
Vì vậy, thay cho lời nói, tôi tặng con bé thêm một cú chém karate nữa. Chị gái thì luôn là người chiến thắng.
******
Phòng học của trường Cao trung Omiya. Những cuộc tán gẫu bất tận sau giờ học là một phần không thể thiếu trong cái “hệ sinh thái” của đám nữ sinh. Bằng cách đồng thanh hưởng ứng những ý kiến vu vơ qua câu cửa miệng “Công nhận!”, chúng tôi ngầm ký kết một hiệp ước quan trọng rằng “chúng ta là đồng minh”. Dĩ nhiên nó cũng có mục đích là làm thân hay giết thời gian, nhưng trên hết, đó là một chiến lược phân chia lãnh địa để tồn tại trong cái thực tại khắc nghiệt này.
“Hả!? Halloween cả năm có một lần đó!? Hóa trang đi, đi mà!”
“Hể?”
Nghe Chebi nói, Emi nghiêng đầu. Emi là trung tâm của nhóm, và cũng là đứa lười có tiếng. Có lẽ vì vậy mà “nhiệt” của chúng tôi cho dịp Halloween sắp tới có vẻ không đồng đều cho lắm.
“Ừ thì, đi chơi cũng được, nhưng có cần phải hóa trang lồng lộn đến thế không?”
“Đúng đó. Cứ mặc đồng phục rồi gắn thêm cái gì đó làm màu là được rồi.”
Saori, người luôn điềm tĩnh và ra dáng người lớn, cũng gật đầu. Trong nhóm bốn đứa chúng tôi, dường như chỉ có Chebi là đang cố tìm kiếm một điều gì đó khác biệt.
“Cũng đúng, nhưng tớ muốn để lại một dấu ấn chứng tỏ mình là ai đó trước khi ‘bay màu’ khỏi cõi đời này!”
Lời của Chebi, dù được nói ra bằng một giọng non nớt, lại có điều gì đó chạm đến lòng tôi.
“A, cái đó thì tớ hơi hiểu một chút.”
Tôi dè dặt lên tiếng ủng hộ, nhưng cố điều chỉnh giọng điệu để không ai nhận ra sự ngập ngừng đó.
“Này, cậu nghĩ xa quá rồi đấy.”
“V-vậy à?”
Rắc.
Chỉ một lời phủ định nhẹ nhàng của Saori, khát khao trở thành ‘ai đó’ của tôi đã bị bẻ gãy một cách dễ dàng. Tôi chỉ biết cười trừ một cách yếu ớt rồi rụt người lại như đang tự hạ thấp mình. Đây chính là thực tế. Việc sống đúng với bản thân nó gian nan đến thế đấy.
Emi, một người cực kỳ nhạy bén, liền nhận ra Chebi đang nhắm vào việc tôi đang hí hoáy trên điện thoại, nên đã nhanh chóng lên tiếng.
“A, nếu là chuyện đó thì không sao đâu. Nhỉ? Mahiru.”
“Hửm? À, cái này á?”
Là một người giỏi đọc vị, tôi lập tức hiểu ý Emi.
“Đây.”
“Đấy thấy chưa, biến hình thành một người khác xinh đẹp lồng lộn!”
Emi chỉ vào màn hình điện thoại tôi vừa đưa ra và nói một cách tinh nghịch. Trên đó là bức ảnh đã qua bảy bảy bốn chín lớp filter của bốn chúng tôi.
“Họa sĩ Mahiru-sensei.”
Mahiru-sensei.
Câu nói đó, có lẽ chỉ là một lời trêu đùa, một chút ác ý nho nhỏ, nhưng nó lại khơi dậy những ký ức tồi tệ trong tôi.
Tôi đã thực sự bị tổn thương bởi sự chế giễu ngầm trong câu nói ấy, nhưng vẫn giả vờ như mình là một kẻ vô tri.
“…Này, không phải sensei.”
Một nụ cười toe toét tự động hiện lên trên mặt tôi, cực kỳ hữu hiệu trong việc không phá vỡ bầu không khí.
“Tớ bỏ vẽ mấy năm rồi mà.”
Tôi nói bằng một giọng như đang tự dìm hàng, thậm chí còn cố pha trò. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được bản thân đang dần bị bào mòn. Có lẽ tôi thực sự không chịu nổi sự rực rỡ của tuổi mười bảy này.
“Hiểu chưa Chebi? Nữ sinh tuổi hoa chỉ đủ sức làm những việc trước mắt thôi. Mà thế là đủ rồi.”
Chẳng hề hay biết đến sự bối rối trong tôi, Emi quay sang Chebi với vẻ mặt đắc ý.
“Đúng không, Mahiru!”
Đó――chính là sự “bình thường”.
Câu hỏi đó như đang nhẹ nhàng ép buộc tôi phải đồng tình.
“…Ừm.”
Cảm giác ngưỡng mộ những thứ lấp lánh, và cả khao khát muốn trở thành một ai đó thật đặc biệt, tất cả đều bị tôi đẩy trôi đi lững lờ như một con sứa.
Và rồi, tôi lại thốt ra câu nói mà tôi ghét nhất.Chắc hẳn đây đã là câu cửa miệng của tôi rồi.
“――Đúng là vậy thật!”
******
Con người sứa với ý chí mềm như bún tên Kozuki Mahiru lại quay về đây một lần nữa.
“Đấy, cậu xem, tự dưng lại gọi tớ là Mahiru-sensei mới tức chứ.”
Trên con phố Shibuya quen thuộc, tôi tựa người vào tượng chú chó Hachiko, trút bầu tâm sự qua điện thoại.
Qua đầu dây bên kia, giọng của cô bạn thời thơ ấu Kiwi-chan vang lên.
“Thì đấy, nên giờ mới đang xả đây này…”
“Nghe phiền phức ra phết, cậu vẫn ổn chứ?”
“Thiệt tình, cậu lúc nào cũng thẳng như ruột ngựa.”
Dù có hơi lúng túng, nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất thoải mái. Kiwi-chan, cô bạn thân từ hồi mẫu giáo, là một cô gái cực ngầu, luôn thẳng thừng chỉ ra những điểm yếu của tôi.
“Chứ sao. Đó chính là bí quyết làm nên thương hiệu của Ryuugasaki Noksu-sama đấy.”
“…Ừ nhỉ, đúng là Kiwi-chan có khác.”
Một cái tên vừa được nhắc đến. Kiwi-chan, người cũng đang hoạt động với tư cách một V-Tuber độc lập, có đến hai cái tên. Watase Kiwi, hội trưởng hội học sinh nổi tiếng của trường dự bị hàng đầu Tokyo - Rihoku. Và Ryuugasaki Noksu, V-Tuber hệ siêu anh hùng mạnh nhất thế giới. Cả hai thân phận đều nổi tiếng, đúng là Kiwi-chan của tôi, sức hút đó từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi. Tên Discord của cậu ấy cũng ghi là “Ryuugasaki Noksu”.
“…Nhưng mà này. Tớ cũng có suy nghĩ giống cô bạn kia.”
“Suy nghĩ giống á?”
“Không phải là tớ chỉ muốn hóa trang lồng lộn. Nhưng mà cái cảm giác muốn thay đổi một điều gì đó, tớ hiểu được.”
“Thế thì cứ nói thẳng ra là được chứ gì.”
“Chính vì không nói được nên mới khổ đây này!”
Cái cách nói chuyện không kiêng nể của cậu ấy cứ như đang thay tôi diễn thuyết với cả thế giới, cảm giác thật dễ chịu. Cái khoảng cách tưởng như đang bị mắng ấy lại cho tôi cảm nhận được sự bao dung của Kiwi-chan. Và trên hết, một Kiwi-chan như vậy lại đang công nhận tôi.
“…Mahiru từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi gì cả.”
Những nhân viên văn phòng mệt mỏi đang hướng về nhà ga, và những người trẻ tuổi từ nhà ga đổ ra các con phố, họ lướt qua nhau. Tôi rời mắt khỏi chú chó Hachiko, rồi bắt đầu bước đi lững lờ.
“Cứ thế này rồi thời gian sẽ trôi đi lúc nào không hay, rồi mình sẽ trở thành người lớn mà chẳng là ai cả, cậu hiểu không?”
“Ừm?”
“Tôi, một nữ nhân viên văn phòng, đã trở thành một người có thể ghi nhớ sở thích đồ uống của tất cả đồng nghiệp, một người thật tinh tế và chu đáo. Hết chuyện. Và rồi――”
“Cái, cái gì bắt đầu thế…”
“OL Mahiru trở về nhà trong trạng thái kiệt sức. Cô ấy ngã gục ngay trước cửa căn phòng bừa bộn, chẳng buồn cởi giày, rồi một mình nốc cạn lon chuhai.”
“Rồi người ta sẽ nói. ‘Kozuki-kun tinh ý ghê nhỉ’.”
“Ồ, ra vậy.”
“Nhưng mà…”
“Hựựự! Rượu là nước tiên! …Và thế là xong một ngày. Đời thật cay đắng.”
“Cụ thể đến mức này thì tôi cũng ạ cậu luôn.”
“Cậu không muốn trở thành như thế đúng không!?”
Chúng tôi cùng bật cười khúc khích qua điện thoại, rồi Kiwi-chan như muốn chuyển chủ đề.
“Vậy thì… Mahiru, cậu muốn trở thành cái gì?”
“Cái đó thì… cũng không có gì đặc biệt.”
“Ủa không có hả!?”
Nhịp bắt bài của một streamer nổi tiếng có khác, nó biến lời nói vu vơ của tôi thành một câu chuyện cười. Dù có độ trễ của Discord mà tốc độ vẫn thế này, chắc nói chuyện trực tiếp còn sướng hơn nữa. …Mà cũng ba năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
“Nếu phải nói thì… chắc là, tớ muốn trở thành người có thứ mình muốn trở thành, hoặc có thứ mình thích, đại loại vậy?”
“Phức tạp ghê? Tớ thì có cả đống việc muốn làm, nào là livestream, thu âm, rồi dựng video.”
Sức mạnh của Kiwi-chan nằm ở chỗ cậu ấy có thể kể vanh vách những điều mình muốn làm. Cậu ấy luôn sống thật với những khao khát của bản thân, và chính sự thẳng thắn đó là điều mình ngưỡng mộ không thôi. “Một đứa con gái tầm thường như tớ… vốn chỉ có phận được chọn, chứ nào có quyền lựa chọn. Bấy nhiêu thôi đã đủ mệt rồi.”
“Phận được chọn… à.”
Kiwi-chan lặp lại lời tôi.Tôi đoán cậu ấy cũng đang nhớ lại chuyện quá khứ, giống như tôi.
Sáu năm trước. Đó là một ngày khi tôi còn học lớp năm và đang theo học lớp vẽ của mẹ Kiwi-chan.
Mẹ của Kiwi-chan, cũng là giáo viên lớp vẽ, đã có một thông báo quan trọng trước mặt mọi người.
“Về dự án nghệ thuật chống vẽ bậy ở Shibuya…”
Những bức tường trống sẽ bị vẽ bậy, nhưng nếu vốn dĩ nó đã có tranh thì sẽ ít bị hơn. Các học sinh trong lớp, những người sẽ hợp tác với dự án do quận Shibuya tổ chức, đều trở nên phấn khích. Mỗi người sẽ nộp một bản phác thảo, và một trong số đó sẽ được chọn để vẽ lên bức tường gần đường hầm ga Shibuya. Một bức tường ở vị trí đắc địa của Shibuya có thể sẽ được bao phủ bởi bức tranh do chính mình vẽ.
Ai nấy đều xôn xao, thậm chí có người còn đang chắp tay cầu nguyện.
“Lần này――chúng ta sẽ thực hiện dựa trên bản phác thảo của Kozuki-san!”
“Ể!? Em được ạ!?”
Tôi vừa vui mừng, vừa không thể tin được.
“Hê, Mahiru, khá lắm.”
Kiwi-chan ngồi cạnh đã huých tay vào tôi, khiến tôi có cảm giác như vừa được thần tượng của mình công nhận.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc khi đó.
――Nhưng bây giờ. Ngay trước mắt tôi.
Bức tranh tường ở Shibuya được mọi người cùng nhau vẽ dựa trên bản phác thảo của tôi, giờ đã bị bao phủ bởi những nét vẽ bậy.
Có lẽ bạn sẽ nghĩ đây là một câu chuyện tồi tệ――
Nhưng nếu nhìn xuống góc dưới bên trái, dòng chữ trên tấm bảng kim loại 『Lớp vẽ Watase quyên tặng』『Bản phác thảo・Kozuki Mahiru』 đã bị ai đó dùng vật gì đó như đá cào xước đến nỗi, có lẽ chỉ người biết trước mới có thể đọc được.
Và người làm điều đó, chính là tôi.
Đó là chuyện xảy ra vài tuần sau khi bức tranh tường được hoàn thành.
Khi tôi cùng hai người bạn cùng lớp lần đầu tiên đến Shibuya.
Cả ba chúng tôi tay xách nách mang, tung tăng dạo bước trên những con phố đô thị. Hai tay tôi không chỉ đầy những túi quần áo và đồ lặt vặt, mà còn có cả túi đựng họa cụ, đầy ắp những thứ tôi yêu thích.
“Nhiều người sành điệu và cửa hàng quá! Cảm giác như mình đã thành người lớn vậy!”
Tôi vừa đáp lại lời của một người bạn “Công nhận!”, vừa vui vẻ bước đi.
“A…”
Chúng tôi đi ngang qua trước đường hầm. Ở đó là bức tranh tường hình con sứa.
“Nhìn kìa, cái này nhé――”
Ngay khi tôi định khoe, một giọng nói vang lên.
“Hừm, cái gì đây? Con sứa kỳ cục ghê.”
“Ơ…”
Lời nói được thốt ra một cách vô tư, không hề có ác ý. Vì họ đâu biết đó là do tôi vẽ.
Nhưng, chính vì vậy mà tôi biết đó là lời nói thật lòng.
“Đúng đó. Nào, để kỷ niệm chúng ta thành người lớn! Mahiru, cho tớ mượn cái đó đi!”
“Hả?”
Người bạn còn lại cũng đồng tình, thậm chí còn hơn thế, cô ấy lấy họa cụ từ trong túi của tôi ra và muốn vẽ thêm vào bức tranh.
“Aha ha, sẽ bị mắng đó?”
“Kệ đi, đằng nào cũng chỉ là một bức vẽ bậy kỳ quặc thôi mà! Đúng không! Mahiru!”
Hai người họ nhìn tôi chằm chằm.
Thật ra, tôi đã rất muốn hét lên rằng bức tranh này không hề kỳ quặc.
Rằng đó là bức tranh tôi yêu thích, là bức tranh của tôi, và tôi đã muốn mắng cho hai người họ một trận.
Nhưng.
Thứ tuôn ra từ miệng tôi.
Lại chính là câu cửa miệng mà tôi ghét nhất.
“Ừm. ――Đúng là vậy mà.”
Lồng ngực tôi đau nhói, khóe miệng co giật. Nhưng trên hết, tôi sợ bị phát hiện.
Tôi dùng bàn tay phải, bàn tay thường ngày vẫn cầm cọ vẽ, để che đi tấm bảng có ghi tên mình.
Để không ai nhận ra đó là của mình, tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, mồ hôi lạnh túa ra.
Có lẽ, chính lúc đó, tôi đã từ bỏ việc vẽ.
******
“Bức tranh kỳ cục ghê, cái này.”
“…Cậu không vẽ nữa à?”
Giọng nói của Kiwi-chan qua điện thoại xen vào dòng suy nghĩ, kéo tôi trở về thực tại.
Những ký ức vừa ùa về này, chắc chắn Kiwi-chan không hề biết. Vết xước trên tấm bảng, có lẽ cậu ấy chỉ nghĩ là trò nghịch ngợm của ai đó.
“Vẽ… à.”
Thành thật mà nói, bảo không muốn vẽ nữa là nói dối. Nhưng.
“Không có lý do để vẽ, hay nói đúng hơn là… tớ không biết mình vẽ vì điều gì nữa.”
“Dù là vì chính mình hay vì bất cứ điều gì cũng được mà.”
Bức tranh tường trước mắt. Tôi dùng ngón tay miết nhẹ lên tên mình đã bị cào xước.
“Tớ, đến cả là một người cũng không làm được.”
“Đâu hẳn là vậy…”
“…Sứa không biết bơi, đúng không? Cậu có biết một con sứa như thế, khi bị bỏ vào bể nước không có dòng chảy, sẽ ra sao không?”
“…Không.”
Hồi bé. Khi tôi biết được tập tính đó của loài sứa trong một cuốn sách về sinh vật biển, tôi đã cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Vì không biết bơi nên nó sẽ chìm xuống đáy. Nhưng như thế thì không sống được, nên nó sẽ cố gắng bơi một chút để nổi lên. Nhưng nó không đủ sức để bơi lên tận trên, nên lại chìm xuống. …Cứ lặp đi lặp lại như thế, rồi…”
“Nó sẽ kiệt sức và chết đi.”
.
忘れ鼻 (Wasurebana - Mũi ẩn/Mũi bị lãng quên) là một thuật ngữ làm đẹp ở Nhật, chỉ chiếc mũi hài hòa đến mức người đối diện không đặc biệt chú ý đến nó, giúp tôn lên các đường nét khác trên khuôn mặt.