Tôi thích lang thang trên những con phố về đêm.
Cứ lững lờ trôi như một con sứa giữa thành phố xa lạ không một bóng người quen, là lúc tôi cảm thấy mình được trở thành một phiên bản khác, một phiên bản chẳng cần bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai. Chỉ cần sải bước giữa những ánh đèn neon rực rỡ, tôi cũng ngỡ như chính bản thân mình trở nên tỏa sáng lạ thường.
Shibuya tháng Mười trong tiết trời chớm thu dường như trong veo hơn hẳn. Tiếng bước chân của tôi vang lên trong trẻo trên nền bê tông lạnh ngắt, khi tôi vô tư nhảy những bước vô định theo một nhịp điệu ngẫu hứng. Hình như tâm trạng hôm nay cũng khá tốt thì phải. Tôi bất chợt nhảy phóc qua lề đường rồi bắt đầu leo lên cây cầu vượt mà ngày thường chẳng bao giờ đi.
Mười giờ đêm. Có lẽ đối với một nữ sinh mười sáu tuổi ở cái đất nước Nhật Bản thượng tôn pháp luật này, giờ này đã quá muộn để lang thang một mình. Nhưng tôi thực sự cần những khoảnh khắc như thế này, những khoảnh khắc được trở thành một người không phải là chính mình.
Dòng người vội vã lướt qua như một đàn cá không ngừng di cư, chẳng hề để tâm đến sự tồn tại của tôi, và cảm giác ấy thật dễ chịu làm sao. Tuổi tác, giới tính, màu sắc yêu thích, hay tên của mối tình đầu, tất cả đều hoàn toàn khác biệt, nhưng chẳng hiểu sao mỗi người bọn họ lại trông đáng yêu như những hạt nước li ti. Này nhé, cả cái ông chú trông dữ dằn với kiểu đầu cạo vạch đang cau mày bước đi đằng kia, hay cô nàng tóc vàng hoe đậm chất thời Reiwa đang tự tin sải bước trong chiếc áo khoác thể thao màu xanh đằng nọ, một khi đã hòa vào dòng chảy thì cũng đều như nhau cả thôi. Cứ thế, tôi để mình trôi dạt trong biển người.
Cơn gió đêm khẽ lay những lọn tóc được tôi uốn cúp vào trong một cách điệu đà. Vạt chiếc váy với thiết kế an toàn được chọn để hòa mình vào thế giới cũng khẽ bay lên. “Em sẽ không làm hại đến thế giới của anh đâu, nên làm ơn cũng đừng đâm chọc vào em nhé.” Chính cái phong cách thời trang thụ động, mang đầy tuyên ngôn của một kẻ thế yếu ấy, lại là bộ chiến phục của tôi.
“――Loài sứa, thực chất không thể tự bơi được.”
Đôi khi, tôi lại nhớ về lời giải thích của cô nhân viên thủy cung hồi tôi học lớp bốn.
Không thể tự bơi, chỉ có thể để mặc cho dòng nước cuốn đi.
Chuyện trở nên đặc biệt và tỏa sáng lấp lánh lại càng xa vời.
“Ở dưới đáy biển sâu nơi ánh mặt trời không thể chạm tới, chúng chỉ là những sinh vật mong manh, đến cả phản chiếu ánh sáng cũng không thể.”
Tôi đã nghĩ, mình thật giống một con sứa.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy loài sứa có một đặc điểm gì đó rất phi thường.
Và rồi――giá như mình giống một con sứa.
Đó cũng chính là khởi nguồn đã gieo vào lòng tôi những suy nghĩ như vậy.
Thời Reiwa (令和): Là niên hiệu hiện tại của Nhật Bản, bắt đầu từ ngày 1 tháng 5 năm 2019, sau khi Thiên hoàng Naruhito lên ngôi. Trong văn hóa đại chúng, cụm từ “đậm chất thời Reiwa” hay “phong cách Reiwa” thường được giới trẻ dùng để chỉ những gì hợp mốt, hiện đại và đặc trưng cho thế hệ của họ (tương đương Gen Z). Điều này bao gồm các xu hướng thời trang, âm nhạc, và đặc biệt là văn hóa mạng xã hội (TikToker, VTuber,...), thường được dùng để phân biệt với phong cách của “thời Heisei” (1989-2019) trước đó.