Strike the Blood

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 27

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 177

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập 15 - Chương 6

Hồi Hương

Những viên đạn đỏ tươi vạch ra những vệt sáng hình học tuyệt đẹp khi bay đi. Thực ra, những viên đạn này là tập hợp các hạt ánh sáng bao bọc những ký hiệu ma thuật bên trong. Đây chính là Ma tẩy — phép thuật bị cấm do Tội Thần tạo ra để trả thù các vị thần.

Những nơi bị những viên đạn đó chạm vào ngay lập tức biến thành vàng. Ma tẩy là một phép thuật viết lại thế giới. Đây không phải là sự biến đổi vật chất; mà là viết lại thế giới để nó luôn là vàng ngay từ đầu.

Vì Ma tẩy can thiệp vào chính thế giới, Năng lực vô hiệu hóa năng lượng ma quỷ của Snowdrift Wolf cũng vô dụng trước nó. Ngọn giáo của Yukina không thể chặn những viên đạn đỏ.

Dù vậy, Yukina không hề nao núng, lướt đi giữa làn đạn xối xả như mưa.

“Aiba! Làm ơn dừng lại đi!”

Yukina nhìn về phía cỗ xe tăng robot mà Asagi đang điều khiển. Đó là một cỗ máy thiết kế thô kệch, lớn hơn Hizamaru của Lydianne khá nhiều.

Những viên đạn đỏ thẫm được bắn ra từ hai khẩu súng máy chống bộ binh mà cỗ máy này được trang bị. Không thể tự mình sử dụng ma thuật, Asagi đã dùng xe tăng robot làm vật dẫn để rút ra sức mạnh của Ma tẩy. Các kiểu tấn công bị hạn chế hơn so với những người dùng phép thuật tự mình điều khiển, nhưng bù lại, độ trễ giữa các phát bắn là tối thiểu. Khả năng di chuyển và sức phòng thủ của chính xe tăng robot còn đáng sợ hơn nữa.

“Nếu tiền bối đánh bại Công tước Ardeal, chúng ta có thể cứu Đảo Itogami mà không cần chiến tranh!”

Sử dụng phép nghi lễ để cường hóa cơ thể đến giới hạn tuyệt đối, Yukina truy đuổi chiếc xe tăng robot. Những thẻ phép tấn công cô tung ra giữa không trung biến thành những con sói màu bạc. Hai con sói túm lấy chiếc xe tăng, cố gắng nghiền nát những khẩu súng máy chống bộ binh bằng hàm răng của chúng.

“Như tôi đã nói, thế thì tất cả mọi chuyện đều vô nghĩa!”

Đâm cỗ máy của mình vào tường một phế tích, Asagi hất shikigami của Yukina ra. Bị những viên đạn đặc biệt bắn trúng, những shikigami mất đi sức mạnh siêu nhiên, trở lại thành những thẻ phép ban đầu.

“Giả sử Kojou trở thành vua của Đảo Itogami với tư cách là Tứ Thủy Tổ. Điều gì sẽ xảy ra với anh ấy sau đó?! Anh ấy có thể trở lại thành một học sinh cấp ba bình thường được không?! Cứu Đảo Itogami bằng cách hy sinh ý thức thuộc về của mình, đó không phải là giải pháp cho bất cứ điều gì! Đừng tước đi nhà của Kojou!”

“Aiba… đừng nói với tôi rằng đó là lý do cô đã chọn hợp tác với Công tước…”

Lần đầu tiên biết được cảm xúc thật của Asagi, động tác của Yukina khựng lại một khoảnh khắc.

Bây giờ cô nghĩ lại, mọi thứ đều trở nên hoàn toàn hợp lý.

Asagi là một nữ sinh trung học bình thường, chỉ là giỏi máy tính hơn người khác một chút. Không có lý do gì cô ấy lại có khả năng quyết định đối đầu với nửa thế giới chỉ để bảo vệ hòn đảo nơi cô ấy lớn lên. Không phải Đảo Itogami mà Asagi bảo vệ, mà là chốn về của Kojou. Ngay từ đầu, cô ấy đã hành động chỉ vì Kojou.

Tuy nhiên, ngay cả khi đã biết được cảm xúc thật của Asagi, Yukina vẫn không hạ kiếm.

“Tiền bối…! Anh ấy đã chọn bảo vệ Đảo Itogami cho dù như vậy! Ngay cả khi điều đó có nghĩa là thân phận của anh ấy bị bại lộ, ngay cả khi anh ấy phải gánh vác số phận của toàn bộ dân chúng—!”

“Tôi nói rồi: Tôi sẽ không để điều đó xảy ra!”

Những tên lửa siêu nhỏ bắn ra từ các bệ phóng tên lửa ở phía sau xe tăng.

Hai bên trái phải của cỗ máy mỗi bên mang một bệ phóng tên lửa hai mươi bốn nòng. Từ mọi hướng, tổng cộng bốn mươi tám tên lửa lao xuống chỉ mình Yukina. Ngay cả Kiếm Vu nữ, với Năng lực nhìn thấu tương lai của mình, cũng không thể thoát khỏi một cuộc tấn công vật lý từ mọi góc độ có thể tưởng tượng được.

“Ực—”

Ngọn giáo bạc Yukina nắm chặt tỏa ra một luồng sáng chói lòa, nhợt nhạt. Năng lượng tinh thần mà Yukina khuếch đại thông qua ngọn giáo chảy ngược vào cơ thể cô. Năng lượng tinh thần đã được thanh lọc mở ra các đường dẫn nội tại của Yukina đến một chiều không gian cao hơn, và những gì chảy ngược qua các đường dẫn này là tinh hoa thần thánh rộng lớn vượt quá mọi giới hạn của con người. Đây là một tác dụng phụ của nghi lễ Hiệu ứng Giao động Thần Thánh từ trong Snowdrift Wolf—Giả Thiên Thần Hóa người sử dụng.

Tinh hoa thần thánh tuôn trào tạo thành đôi cánh nhợt nhạt quét sạch từng tên lửa bay trên không.

“C-cô ta bắn hạ những viên đạn của Ma tẩy sao…?!” Asagi thốt lên đầy sửng sốt.

Những hạt đỏ thẫm gắn vào tên lửa đang bị đôi cánh của Yukina làm tan biến. Ngay cả Ma tẩy cũng không thể xóa bỏ tinh hoa thần thánh chảy ra từ một chiều không gian cao hơn.

“Dù tiền bối là Tứ Thủy Tổ hay là vua của một Lãnh địa Ma tộc, điều đó chẳng phải ổn sao?! Tôi sẽ bảo vệ nơi ở của tiền bối ở đây! Đó là lý do tôi ở trong Thánh Địa Ma Giới này… Đó là lý do tôi là người giám sát của anh ấy!”

Đi theo con đường Giả Thiên Thần Hóa là một hành động nguy hiểm mà đỉnh điểm là sự hủy diệt cuối cùng của pháp sư. Giao ước của cô với Kojou đã làm giảm khả năng đó, nhưng ngay cả tác dụng của nó cũng có giới hạn. Yukina đã sử dụng tối đa tinh hoa thần thánh của mình khi hoàn toàn biết rõ điều đó, vì cô biết đó là phương tiện duy nhất của mình để chống lại Asagi.

“Mày là cái quái gì vậy…?!”

Lời tuyên bố của Yukina khiến giọng Asagi run lên. Lần này, cô ấy thực sự lo lắng.

“Và đôi cánh đó là sao?! Mày là thiên thần hả?! Cái gì, mày có khuôn mặt dễ thương nên luật lệ không áp dụng cho mày sao?!”

“Aiba, cô mới là người dễ thương! Người ta nói cô còn đẹp hơn cả idol thật! Và thông minh! Và sành điệu! Và tiền bối rất dựa dẫm vào cô!!” Yukina phản bác, cũng bộc lộ cảm xúc của mình. Cô không còn biết mình đang nói gì nữa.

Dù sao thì, điều đó dường như đã làm Asagi khó chịu, vì giọng nói của cô ấy càng tăng cao hơn nữa.

“Này, mày mới là người Kojou dựa dẫm! Tao không biết chuyện người giám sát này thế nào, nhưng dù là khuôn viên trường cấp ba hay cấp hai, chúng mày luôn ở bên nhau, yêu đương thắm thiết, thắm thiết, thắm thiết!”

“Aiba, cô mới là người bám lấy anh ấy ở trường cấp ba suốt! Cô luôn liếc nhìn mặt anh ấy giữa giờ học, cô ăn trưa với anh ấy vào buổi trưa, cô thậm chí còn gián tiếp hôn anh ấy bằng cách chia sẻ đồ uống—”

“Sao mày biết mấy chuyện đó?!”

Xe tăng robot của Asagi va chạm với Yukina. Cú va chạm mạnh khiến những tia lửa bắn ra từ các khớp của xe tăng robot. Dầu bôi trơn chảy ra từ nhiều bộ phận của cỗ máy, và quá nhiệt khiến chất làm mát phun ra thành khói trắng. Cả hai nòng súng máy chống bộ binh đều bị biến dạng trong quá trình này, và những tên lửa còn lại đã cạn.

Bò ra khỏi khoang lái, Asagi lườm Yukina. “Và một điều nữa, tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ thứ gì như một chiếc nhẫn từ Kojou!”

“Chiếc nhẫn này do Cơ quan Lion King cung cấp! Nó không thể sánh bằng đôi khuyên tai của cô!” Yukina phản bác. Dù sao thì, cô đã giải trừ thiên thần hóa của mình.

“Ừ, mày nói thế, nhưng Kojou đã đeo chiếc nhẫn đó cho mày, phải không?! Thật không công bằng!”

“Thế còn cô, Aiba? Luôn gọi tiền bối bằng tên riêng như vậy?!”

“Ồ… Điều đó làm cô bận tâm à? Ai mà ngờ được…”

“Ngh…”

Nhận ra mình đã lỡ lời, má Yukina đỏ bừng khi cô quay đi.

Không nói một lời, Asagi nhún vai, thở dài khi đặt một tay lên má. Có lẽ cô nghĩ tất cả thật ngớ ngẩn. Đấu khẩu với Yukina cũng chẳng cải thiện tình hình chút nào.

Và rồi…

“?!”

Sửng sốt, Yukina và Asagi nhìn lên bầu trời theo hướng Kojou lẽ ra đang chiến đấu với Vattler. Một con rắn khổng lồ dài hàng trăm mét đang vươn mình lên cao trên bầu trời.

Ngay cả đối với một Huyết thú ma cà rồng, kích thước khổng lồ của nó cũng vượt quá mọi giới hạn.

Bản thân Huyết thú là những khối năng lượng ma quỷ dày đặc. Khi được hiện hình, ngay cả Huyết thú của Tứ Thủy Tổ cũng chỉ dài vài chục mét là cùng. Tuy nhiên, chúng vẫn sở hữu sức mạnh có thể xóa sổ toàn bộ các thành phố khỏi bản đồ. Yukina thậm chí không thể tưởng tượng được loại hủy diệt nào sẽ xảy ra nếu con rắn đó giải phóng tất cả năng lượng ma quỷ của nó cùng một lúc. Điều làm cô kinh hoàng hơn nữa là xoáy ánh sáng đỏ thẫm đang quay cuồng quanh con rắn.

“—Tại sao Ma tẩy…?! Tôi không lập trình bất cứ thứ gì như vậy…!” Asagi thốt lên sửng sốt, lắc đầu.

Yukina hoàn toàn cạn lời. Đến lúc đó, Dimitrie Vattler đã đạt được sự thành thạo hoàn toàn về Ma tẩy. Và hắn đã truyền khả năng đó vào Huyết thú của mình. Hắn đang sử dụng sức mạnh viết lại thế giới của Ma tẩy để tăng cường nó.

Tệ hơn nữa, hắn không chỉ giới hạn ở một Huyết thú.

Liên tiếp, những cái cổ cong của những con rắn khổng lồ trỗi dậy, rải rác khắp thành phố đổ nát. Tám Huyết thú hình rắn mà Vattler sở hữu đang xuất hiện khắp hòn đảo nhân tạo, kiêu hãnh nhìn xuống xung quanh.

Đó là một cảnh tượng siêu thực như thể họ đang chứng kiến tận thế.

Như thể đang tuyệt vọng cố gắng thoát khỏi bầy Huyết thú đó, một con chim đơn độc nhảy múa trên bầu trời.

Không—đó không phải là chim. Đó là một con rồng với bờm thép.

Móng vuốt phải và trái của con rồng lần lượt giữ một cậu bé và một cô gái. Nhận ra diện mạo của họ, Yukina và Asagi đồng thanh kêu lên.

“Cô Glenda…?! Tiền bối?!”

“K-Kojou và… Yuiri?!”

Yukina và Asagi chỉ có thể nhìn khi con rồng, bay với tốc độ vượt quá giới hạn, mất thăng bằng, chao đảo rồi rơi vào một khoảng trống giữa một số tòa nhà. Họ loáng thoáng nghe thấy tiếng các cô gái khóc thét.

“…!”

Hai người nhìn vào mặt nhau. Rồi, họ chạy về phía nơi con rồng đã đâm sầm xuống.

“Để nghĩ rằng một Tân Huyết chưa đầy hai trăm tuổi có thể đối chọi với ta đến mức này… Khá ấn tượng.”

Một Huyết thú kiếm khổng lồ tiếp tục lơ lửng trên đầu Velesh Aradahl khi hắn lặng lẽ nói.

Vô số vết sẹo đã in hằn lên phong cảnh của phế tích màu thép, như thể những chiếc nanh vô hình đã đục lỗ vào đó. Đây là dấu vết của hai ma cà rồng sở hữu sức mạnh khổng lồ đã đụng độ trực diện.

Thịt của Aradahl phủ đầy những vết cắt. Tay áo chiếc áo khoác kiểu cũ của hắn bị cháy đen một cách tàn nhẫn. Tuy nhiên, vết thương của Kira Lebedev, đang đứng trước mặt hắn, còn sâu hơn nhiều. Hắn đã mất cánh tay phải, và toàn thân hắn chi chít những vết thương nghiêm trọng. Một số vết trông như thể hắn bị đâm xuyên sâu đến mức vết thương chạy dài ra tận sau lưng.

Aradahl và Kira cách nhau khoảng bảy trăm năm—mức độ thiệt hại khác nhau phản ánh sự chênh lệch kinh nghiệm chiến đấu giữa họ. Cũng không có khả năng trận chiến tiếp tục sẽ thay đổi cục diện.

Mặc dù vậy, Kira vẫn không mất ý chí chiến đấu. Ngược lại với Aradahl, người có số Huyết thú nhiều hơn hắn, hắn sử dụng ảo ảnh và cạm bẫy, kiên cường bám trụ.

“Tại sao ngươi lại chiến đấu vì Vattler đến mức này, Kira Lebedev? Ta không nghĩ ngươi lại tận tâm chiến đấu như Vattler và Jagan, thế mà…”

“Tôi tự hỏi về điều đó…”

Kira khẽ mỉm cười khi máu của chính mình làm ướt đẫm má hắn. Thấy Kira đang giấu ngực dưới lớp quần áo rách nát, Aradahl nheo mắt với vẻ nghi ngờ.

“Nhưng điều tôi mang trong mình là một cảm giác rằng… đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để giúp đỡ hắn ta… Và một lần nữa, có vẻ như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

“Cái gì?”

Nghe lời gợi ý của Kira, Aradahl ngẩng mặt lên. Về phía Oceanus Grave II — nơi Kojou Akatsuki được cho là đang tiến đến — một con rắn khổng lồ đang được sinh ra.

Huyết thú hình rắn, bị bao phủ bởi một xoáy nước đỏ thẫm, bùng nổ lên trời. Aradahl theo bản năng biết đó là gì.

“Vattler… đã truyền sức mạnh của Ma tẩy vào Huyết thú của mình…!”

Như thể đáp lại lời của Aradahl, Huyết thú rắn phun ra một luồng sáng.

Luồng sáng đỏ thẫm kéo dài về phía hạm đội đa quốc gia của Quân đội HGTO. Cuộc tấn công của Huyết thú, được thấm đẫm năng lượng ma quỷ rộng lớn, có lẽ có thể tiêu diệt ngay cả tàu sân bay lớn nhất chỉ bằng một đòn.

Nhưng ngay trước khi ánh sáng đó bao trùm hạm đội, một con quái vật khổng lồ, hình dạng bất thường, xé toạc biển khi nó xuất hiện. Đó là một con thủy quái với đôi cánh độc ác và vô số xúc tu—một Huyết thú do một thủy tổ điều khiển.

Đôi cánh của Huyết thú chặn luồng sáng, thay đổi hướng của nó và làm chệch hướng lên trời.

Sự va chạm của năng lượng ma quỷ khổng lồ đã tạo ra những con sóng hung dữ trên mặt biển, nhưng các chiến hạm nổi phía sau nó vẫn an toàn. Huyết thú của thủy tổ đã kịp thời bảo vệ hạm đội đa quốc gia.

“Đúng là thủy tổ của chúng ta. Hắn đã đỡ đòn một cách điêu luyện… nhưng hắn có thể trụ được bao lâu?”

Kira lặng lẽ thở dài. Đó là tiếng thở dài ngưỡng mộ hay thương hại?

Đôi cánh khổng lồ của Huyết thú thủy tổ, bị xé rời khỏi gốc, tan biến. Một số xúc tu của nó dường như cũng đã mất đi. Ngay cả Huyết thú gần như bất khả chiến bại của một thủy tổ cũng không thể hoàn toàn chịu đựng được luồng sáng đỏ tươi chứa sức mạnh của Ma tẩy.

Huyết thú rắn đang rút sức mạnh ma quỷ từ hòn đảo nhân tạo để tung ra một cuộc tấn công mới. Nguồn sức mạnh của Ma tẩy là các long mạch chảy trong vùng biển quanh Đảo Itogami. Khả năng của năng lượng ma quỷ đó gần như vô tận. Ngay cả với sức mạnh của một thủy tổ ma cà rồng, liệu sức mạnh như vậy có thực sự có thể chống lại được…?

“Vattler…!”

Biểu cảm của Aradahl méo mó khi hắn nhìn cảnh tượng tuyệt vọng đó.

“Ta hiểu rồi… Vậy nhiệm vụ của ngươi là câu giờ cho ta.”

Trong khi đó, Iblisveil quả thực đang dõi theo trận chiến phi lý đó.

Vattler chắc chắn đã cần một khoảng thời gian nhất định để hoàn toàn nắm vững sức mạnh của Ma tẩy. Vì lý do đó, hắn đã sử dụng Leviathan và Nalakuvera để giữ khoảng cách với hạm đội đa quốc gia.

Giờ đây, khi mục tiêu của hắn đã hoàn thành, Iblisveil không còn lý do gì để chiến đấu với Jagan nữa… Vì ngay cả khi Iblisveil đánh bại Jagan và đến được chỗ Vattler, cơ hội chiến thắng của hắn cũng rất mong manh.

“Chiến thắng là của chúng ta, Hoàng tử của Vương Triều Đã Sụp Đổ.” Với nửa thân thể bị tàn phá tàn nhẫn, Jagan mỉm cười, rõ ràng tự hào về chiến thắng của mình. “Đức Ngài Vattler đã có được sức mạnh vượt xa Cain thuở xưa. Ngay cả các thủy tổ của chúng ta giờ cũng không thể ngăn cản hắn.”

“Ta không nghĩ những hóa thạch đó sẽ dễ dàng gục ngã đâu,” Iblisveil đáp, không chút lay động, như thể điều đó không liên quan gì đến hắn.

“Dù sao, việc tiếp tục cuộc đấu đẫm máu của chúng ta cũng không hiệu quả. Ta cũng không muốn bỏ lỡ trận chiến được mong chờ từ lâu giữa Kojou Akatsuki và Vattler.”

“Kojou Akatsuki, ngươi nói sao…?”

Đôi mắt đầy đau đớn của Jagan ngước lên, cẩn thận dò xét Iblisveil. Hắn chao đảo đứng dậy trên đôi chân đã tái tạo.

Iblisveil mỉm cười.

“Tại sao ngươi lại ngạc nhiên đến vậy? Không phải nhiệm vụ của Kojou Akatsuki là đánh bại Vattler, người đã có được kiến thức của Cain sao? Vì hắn là Tứ Thủy Tổ—một vũ khí giết thần được tạo ra với mục đích duy nhất là giết Cain.”

Bao phủ toàn thân trong sương mù vàng, Iblisveil biến mất. Hắn dường như thực sự có ý định rời đi và chứng kiến Kojou và Vattler chiến đấu.

“Dù sao thì, ta cũng đã bận tâm giúp đỡ hắn một tay rồi. Ta sẽ rất được giải trí đây.”

Bằng cách nào đó, giọng Iblisveil nghe có vẻ xa xăm ở cuối.

Jagan vuốt những sợi tóc mái đẫm máu lên, lầm bầm với không ai cụ thể.

“Kojou… Akatsuki…”

“Kojou—!”

Asagi là người đầu tiên đến nơi rồng rơi. Khi xe tăng robot dừng lại, dường như đã cạn kiệt sức lực, cô nhảy xuống và lao đến bên Kojou bị thương.

“Asagi…”

Yuiri Haba, đang ôm Kojou, nửa khóc khi cô nhìn Asagi. Nhìn Kojou, người vẫn nhắm mắt, Asagi hiểu ý nghĩa biểu cảm của Yuiri.

Kojou đang trong tình trạng thê thảm. Cả hai chân của anh ấy đã bị xé nát, và phần lớn những gì bên dưới đầu gối đều không còn hình dạng ban đầu. Cơ bắp cánh tay trái của anh ấy đã bị xé rời, để lộ xương lớn nhất. Lý do ít chảy máu dù vậy là vì các sợi gân quanh vết thương hở đã khô quắt như xác ướp.

Những hạt đỏ tươi phát sáng trôi nổi quanh vết thương. Dấu vết của Ma tẩy đang xóa bỏ sức mạnh siêu nhiên, cản trở khả năng tái tạo ma cà rồng của anh ấy.

“—Đây là lời nguyền của Đại Vu Nữ,” Asagi lẩm bẩm khi nhận ra sự thật đằng sau phép thuật đã làm Kojou bị thương. Nếu suy nghĩ một cách hợp lý, điều đó khá đơn giản.

Asagi đã không viết bất kỳ chương trình nào để tăng cường Huyết thú của Vattler. Ai đó đã thực thi một chương trình thay thế Asagi. Trên Đảo Itogami, chỉ có một người có khả năng điều khiển Ma tẩy ngoài Asagi: Đại Vu Nữ, cựu đối tác của Meiga Itogami—Vu Nữ của Abel.

Một vật thí nghiệm trong nghiên cứu MAR nhằm đưa người chết trở về từ cõi chết, cô ấy ghét mọi thứ trên thế giới đó. Nếu cô ấy biết mục tiêu của Vattler là nhấn chìm thế giới trong biển lửa chiến tranh, không nghi ngờ gì cô ấy đã giúp hắn một cách hả hê.

“Một chương trình không làm gì khác ngoài việc khiến năng lượng Ma tẩy được khuếch đại từ Đảo Itogami chảy vào Huyết thú của Vattler… Nó đơn giản đến mức tôi không thể can thiệp từ bên ngoài…”

Làm sao có thể như vậy? Asagi cắn môi. Những tính toán mà Đại Vu Nữ đã thực hiện hầu như không xứng đáng được gọi là một chương trình. Tất cả những gì cô ấy đã làm là tạo ra một kênh để năng lượng ma thuật chảy vào. Nếu đây là một máy tính, nó giống như việc bỏ qua bảng mạch và cắm trực tiếp vào nguồn điện cao áp.

Kiểm soát chính xác một thứ như vậy là một viễn cảnh vô vọng. Về mặt đó, Asagi còn nghi ngờ rằng, một khi đã bắt đầu, liệu có thể làm gián đoạn dòng năng lượng ma thuật khổng lồ như vậy hay không.

Vấn đề lớn hơn là, vì chương trình không thể chạm vào từ bên ngoài, Asagi không có cách nào để chữa lành những vết thương do cuộc tấn công của Vattler gây ra.

“Tiền bối…!”

Khi bắt kịp, Yukina hít một hơi khi nhìn thấy Kojou đang nằm gục. Không nghi ngờ gì, tình trạng tồi tệ của Kojou cũng là một cú sốc đối với cô. Tuy nhiên, không nói một lời, Yukina lắc đầu và liếc nhìn xung quanh khu vực.

“Yuiri, Shio đâu rồi?”

“Shio nói cô ấy sẽ làm mồi nhử cho đến khi Kojou hồi phục, rồi cô ấy một mình đi—”

“…!” Biểu cảm của Yukina cứng lại.

Những Thú Phục Tùng hình rắn khổng lồ đang hoành hành khắp thành phố đổ nát, xám xịt một cách bừa bãi. Ngay cả Vattler, vật chủ và chủ nhân của chúng, cũng khó mà kiểm soát được sức mạnh đó. Chỉ riêng những chuyển động của các Thú Phục Tùng được bao phủ bởi ánh sáng đã gây ra thiệt hại lớn cho thành phố hoang tàn.

Tuy nhiên, các đòn tấn công của Thú Phục Tùng không nhắm vào Kojou – nhờ Shio đã hành động như một mồi nhử để thu hút chúng. Chính xác hơn, không có ai khác ngoài Shio có thể làm mồi nhử. Chỉ những loạt pháp thuật nghi thức từ Freikugel Plus mới có thể thu hút sự chú ý của những Thú Phục Tùng hình rắn.

“Aiba, xin hãy chăm sóc senpai—”

“…Hả?”

Yukina đơn phương bỏ lại những lời đó, vội vàng lao đi trước khi Asagi kịp đáp lại. Cô bé đang hướng tới hỗ trợ Shio. Hiện tại, nếu có thứ gì có thể chặn đứng các đòn tấn công của Thú Phục Tùng của Vattler, thì đó chính là tinh túy thần thánh từ đôi cánh của Yukina với tư cách là một Giả Thiên Thần.

Cô bé biết rằng ngay cả khi ở lại, cô bé cũng không thể cứu được Kojou. Đó là lý do tại sao cô bé đã giao Kojou cho Asagi chăm sóc, vì cô bé tin rằng Asagi là người duy nhất có thể cứu anh—

“Điều này thật sai trái…!”

Cô gái rồng tóc bạc đang nắm chặt tay Kojou bị thương. Mặc chiếc áo parka của Yuiri, Glenda có vô số vết trầy xước khắp cơ thể, chắc chắn là những vết thương cô bé phải chịu khi chạy trốn khỏi các Thú Phục Tùng của Vattler.

“Sự Thanh Tẩy là của Cain…! Việc nó làm Kojou bị thương là sai trái…!”

“Glenda…”

Yuiri cúi đầu với vẻ đau khổ rõ rệt.

Thanh trường kiếm bạc của cô bị gãy một nửa, phần còn lại của lưỡi kiếm bị mất một phần cạnh – di chứng từ việc đỡ một đòn tấn công của các Thú Phục Tùng của Vattler. Các hạt vô hiệu hóa sức mạnh siêu nhiên của Sự Thanh Tẩy đã xuyên qua vết cắt giả không gian để gây sát thương lên thanh kiếm của cô.

Thế nhưng, ngay cả khi phải chịu nguy hiểm như vậy, Yuiri và những người khác vẫn cứu được mạng sống của Kojou.

Những cô gái chỉ bị cuốn vào dòng chảy của các sự kiện—

Và Asagi là một trong những kẻ chủ mưu đã kéo họ vào cuộc chiến đó. Ý thức rõ điều này, cô siết chặt nắm tay. Cô biết mình phải làm gì. Cô cần chấm dứt cuộc chiến ngu ngốc này.

“Yuiri, xin lỗi, nhưng cô và cô bé kia có thể lùi ra một chút được không?”

“Hả? Vâng, được ạ.”

Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Yuiri khi cô dẫn Glenda ra xa, giữ khoảng cách giữa họ và Kojou.

Thay vào đó, Asagi quỳ xuống bên cạnh Kojou. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh cảm xúc, rồi nhẹ nhàng ghé mặt lại gần Kojou. Sau đó, lòng bàn tay của Asagi giáng một cú tát vào bên má không phòng bị của anh.

“Kojou, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi, chết tiệt!”

Tiếng tát giòn tan vang vọng khắp thành phố đổ nát.

Asagi tung ra cú tát không chút khoan nhượng lần thứ hai, rồi thứ ba. Bình thường, đây không phải là cách đối xử với người bị thương, nhưng nếu Kojou vẫn bất tỉnh, mọi thứ dù sao cũng sẽ kết thúc. Đây không phải lúc để cô kén chọn phương pháp.

“A-Asagi?!”

Mắt Yuiri mở to khi cô nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khó tin trước mặt. Glenda cứng người vì sợ hãi. Tuy nhiên, cả hai cô gái đều không có động thái nào để ngăn Asagi, người không thể ngừng những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

“Mở mắt ra đi, Kojou!”

Sức lực dần rút khỏi bàn tay mà Asagi đã tát Kojou liên tục. Cô nắm lấy cổ áo đồng phục của Kojou, gọi tên anh với giọng đẫm lệ. Cô vẫn đứng như vậy khi một giọng nói yếu ớt vang đến tai Asagi.

“…Chào… Asagi…”

Bàn tay phải dính máu của Kojou vuốt nhẹ những lọn tóc mái rẽ ngang che má Asagi. Qua đôi mắt ướt nhòe, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười yếu ớt của Kojou.

“Lại khóc nữa sao…?”

“Hả? Anh đang nói gì vậy? Em chưa bao giờ khóc trước mặt anh, ngay cả kh…”

Asagi dụi mắt mạnh mẽ nhưng lại nuốt xuống những lời trách móc Kojou giữa chừng. Cô nhớ lại khung cảnh một phòng chờ bệnh viện mờ ảo.

Trong căn phòng đó, có một cô gái đang khóc một mình trong bệnh viện… và một chàng trai ngốc nghếch đã cố ý đến nói chuyện với cô. Nghĩ lại thì, đó là lúc Asagi bắt đầu nghĩ về Kojou thường xuyên.

“Cái gì…? Trời ơi, anh định nhớ chuyện đó bao lâu nữa…?”

Asagi lại lau nước mắt một lần nữa. Lớp trang điểm bị nhòe chắc hẳn đã khiến khuôn mặt cô trông khá tệ, nhưng ít nhất cô và Kojou cũng đang cùng nhau tơi tả. Asagi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt môi mình lên môi Kojou.

“A-Asagi…?”

Hành động đột ngột của Asagi khiến Kojou lộ ra vẻ mặt hoàn toàn bối rối. Ánh mắt của Yuiri và Glenda cũng biểu lộ sự ngạc nhiên. Tuy nhiên, người lo lắng nhất ở đó là chính Asagi. Cô không biết phải làm gì tiếp theo. Nếu biết sẽ đến nước này, cô đã hỏi Tanahara hay ai đó để được giải thích chi tiết, từng bước một, cô nghĩ.

“Xin lỗi… Em thực sự không biết phải làm gì… Điều gì sẽ khiến anh hạnh phúc, v.v…? Có lẽ, chạm vào ngực em?”

Đầu Asagi quay cuồng khi cô nói những lời đó trước khi cởi cúc áo đồng phục. Tiếp theo, cô cởi móc áo lót. Rồi cô ép tay Kojou vuốt ve ngực mình.

“Hả…?!”

Ánh sáng trở lại trong đôi mắt trống rỗng của Kojou. Có lẽ điều đó cho thấy anh ấy đang cảm thấy tốt hơn, nhưng Asagi không ở trong tình trạng có thể bình tĩnh đánh giá vấn đề.

“Ơ… ơ…?!”

Yuiri, vô cùng bối rối, ngay lập tức che mắt Glenda.

“?!”

Làn da hơi ẩm ướt của Asagi tiếp xúc với lòng bàn tay của Kojou, mát lạnh. Cô ngay lập tức phát ra một tiếng kêu nhỏ. Nó không hề giống như cô đã tưởng tượng. Tay Kojou to lớn, cứng rắn, ngón tay khỏe mạnh và hơi đáng sợ. Tuy nhiên, cô không thấy khó chịu khi bị anh chạm vào.

“Mình phải làm gì đây…? Thật sự rất xấu hổ… Trái tim mình thực sự có thể đang loạn nhịp…”

“Khoan đã, em làm sao vậy, Asagi…? Sao tự dưng em lại làm chuyện này…?”

“Ừm… em muốn anh uống máu của em. Anh Kojou thì không sao cả, nên…!”

Khi cô thực sự nói thành lời, nó nghe như một lời tỏ tình cực kỳ khó xử. Cô chợt bị nỗi sợ hãi xâm chiếm rằng Kojou sẽ ghét mình vì điều đó. Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để đỏ mặt.

“Em không hiểu nhiều về chuyện Nữ Tư Tế của Cain này, nhưng nếu anh uống máu của em, em nghĩ anh cũng sẽ có được sức mạnh để chống lại Sự Thanh Tẩy, Kojou. Đó là lý do tại sao—”

“Asagi… Vậy ra đây là lý do em làm chuyện này…”

Một sự pha trộn giữa hối tiếc và tội lỗi hiện rõ trong mắt Kojou. Asagi vội vàng lắc đầu. Đó không phải là lý do cho hành động của cô.

“C-có lẽ anh không muốn làm chuyện này với em sau tất cả thời gian này… nhưng em đã cố gắng hết sức để… khiến anh thực sự thấy em đáng yêu, Kojou… Đó là lý do em…”

“Dừng lại.”

Kojou nói hai từ từ chối ngắn gọn. Trong một giây, trái tim Asagi ngừng đập.

“……Hả?!”

Trong khi khuôn mặt cô căng thẳng, Kojou nhẹ nhàng vuốt tóc Asagi. Hai má trước đó đã tái nhợt của anh giờ ửng đỏ, đôi mắt anh dao động với sự căng thẳng rõ rệt.

“Em không cần phải nói những điều như vậy. Ý anh là… anh nghĩ em dễ thương… bởi vì em là em.”

“…!”

Asagi che miệng. Bình thường, cô sẽ nói điều gì đó tùy tiện để khéo léo gạt bỏ lời của Kojou, nhưng giọng cô lại nghẹn trong lồng ngực. Thay cho lời nói, tất cả những gì tuôn trào chỉ là nước mắt.

“A-Asagi?”

Phản ứng bất ngờ của Asagi khiến Kojou lo lắng. Anh có vẻ thực sự bối rối, như thể anh thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“X-xin lỗi… Em có chút… nhẹ nhõm…”

Sau một tiếng nức nở yếu ớt, Asagi nói những lời đó bằng một giọng nói mỏng manh. Kojou thở phào nhẹ nhõm.

“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng ban đầu có thể sẽ hơi đau một chút.”

“Vâng, không sao đâu. Em sẽ chịu đựng. Anh cứ làm điều anh cần làm, Kojou…”

Asagi vén tóc ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần của mình. Môi Kojou khép lại quanh cổ cô với một sức mạnh bất ngờ. Vết cắn hòa lẫn với nỗi đau dần dần tạo thành một cảm giác duy nhất lan tỏa khắp Asagi.

Đôi mắt Yuiri dường như lấp lánh khi cô nhìn chằm chằm.

Mắt vẫn bị che, Glenda nghiêng đầu. “Dạ?” cô bé lầm bầm, bối rối.

Shio Hikawa đứng trên mái một tòa nhà đổ nát, giơ cao cây cung bạc.

“Hãy có ánh sáng—!”

Dồn chút linh lực còn lại, cô bắn một mũi tên nghi thức lên trời. Mục tiêu của cô là một Thú Phục Tùng hình rắn bị bao phủ bởi ánh đỏ thẫm, khổng lồ đến mức bắn trượt sẽ là một nỗ lực đáng kể.

Mũi tên vạch một vòng tròn phép thuật trên bầu trời, sau đó giải phóng sấm sét và những chùm sáng kinh hoàng.

Mục tiêu của Shio là thu hút đòn tấn công của Thú Phục Tùng ra xa Kojou Akatsuki và những người khác càng nhiều càng tốt. Không cần thiết phải gây sát thương cho Thú Phục Tùng. Trên thực tế, ngay cả một cú bắn trực diện từ Freikugel Plus có lẽ cũng không thể gây ra vết thương cho những đối thủ này—

“Đúng là, việc này khó khăn thật…”

Shio thở hổn hển khi đếm số ít mũi tên nghi thức còn lại.

Shio là một Vũ Sư chiến đấu của Cơ Quan Sư Vương, một chuyên gia về nguyền rủa và ám sát. Thu hút sự chú ý của kẻ thù và bắn tỉa từ vị trí ẩn nấp là một trong những sở trường của cô. Tuy nhiên, đó là khi đối thủ là con người hoặc một Ác Quỷ thông thường. Đương nhiên, việc tự mình làm mồi nhử chống lại những Thú Phục Tùng vượt xa tầm cỡ, dài hàng trăm mét là lần đầu tiên cô trải qua.

Các đòn tấn công của Shio không hiệu quả chống lại Thú Phục Tùng. Tuy nhiên, chỉ một vết xước từ đòn tấn công của đối thủ cũng đủ để Shio biến thành hơi nước không dấu vết. Ngay cả một sai sót thoáng qua cũng sẽ là cái chết của cô. Hơn nữa, cô đang đối mặt với tám đối thủ. Tình hình cực kỳ khắc nghiệt đang bào mòn cả thể lực lẫn tinh thần của Shio.

Thế nhưng, sẽ quá tàn nhẫn với Shio nếu đổ lỗi cho việc làm việc quá sức về tai nạn đã định đoạt mọi chuyện.

Một Thú Phục Tùng đã can thiệp vào đòn tấn công của con khác—

Đòn tấn công của con rắn của Vattler đã va chạm với một con rắn khác, làm cong quỹ đạo tấn công gần chín mươi độ.

“Ối không…!”

Shio không thể né tránh chùm tia đỏ thẫm đang bay tới cô từ một hướng bất ngờ.

Ngay từ đầu, mỗi đòn tấn công đủ mạnh để đánh chìm một chiến hạm khổng lồ chỉ trong một đòn. Bất kỳ vệt sáng nào phân tán do sự can thiệp cũng quá đủ để tiêu diệt Shio. Tất cả những gì cô có thể làm là đứng sững sờ, ánh mắt dán chặt vào ánh đỏ thẫm đang bao trùm lấy mình—

“Sói Tuyết!”

Một cô gái nhỏ được bao bọc bởi ánh sáng chói lòa của Hiệu ứng Dao Động Thần Thánh đang vung ngọn giáo của mình để bảo vệ Shio. Đôi cánh trong suốt được tạo thành từ tinh túy thần thánh đang bay lên từ lưng cô bé.

Chắc chắn không phải do Shio tưởng tượng mà khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lại trông thần thánh đến vậy. Trong trạng thái hiện tại, cô bé đang đứng giữa ranh giới của nhân loại và thần thánh.

“Y-Yukina Himeragi?!”

“Cô có ổn không, Hikawa?!”

Yukina chờ đòn tấn công của Thú Phục Tùng lắng xuống trước khi quay lại nhìn Shio.

“Em sẽ câu giờ từ đây. Xin hãy rút lui.”

“Không, Himeragi. Tinh túy thần thánh đó, đó là tác dụng phụ của Schneewaltzer, phải không?!”

Sự lo lắng của Shio hướng thẳng đến tình trạng sức khỏe của Yukina.

Ma Giáo Tấn Công Trừ Quỷ Loại Bảy Schneewaltzer là một vũ khí thần thánh mạnh mẽ với tác dụng phụ biến người sử dụng thành Giả Thiên Thần. Đó là lý do tại sao Schneewaltzer bị phong ấn và được coi là vũ khí bí mật của Cơ Quan Sư Vương.

Chỉ gần đây Shio và Yuiri mới biết điều này. Và giờ khi đã biết, Shio không thể để Yukina đối mặt với nguy hiểm tan biến. Mặc dù cô không chiều chuộng cô bé như Sayaka Kirasaka, Yukina vẫn là cấp dưới của cô ở Cơ Quan Sư Vương.

Tuy nhiên, Yukina tiếp tục nắm chặt cây giáo bạc khi cô bé nở một nụ cười nhỏ nhưng kiên quyết.

“Không sao đâu. Dù sao thì, em có chiếc nhẫn này mà—”

“Đây không phải lúc nói chuyện cổ tích như vậy!”

Đương nhiên, việc Yukina khoe nhẫn khiến Shio phẫn nộ. Có lẽ điều đó khiến cô bé cảm thấy tốt hơn, nhưng cô hầu như không nghĩ rằng một chiếc nhẫn đơn thuần có thể ngăn chặn quá trình Giả Thiên Thần hóa. Đôi mắt to tròn của Yukina chớp chớp vài lần với vẻ hơi lo lắng.

“Nó—nó không phải chuyện cổ tích! Ý em là mối liên kết giữa senpai và em thông qua chiếc nhẫn này là một liên kết phép thuật, nên—”

“Lời giải thích đó hoàn toàn là từ chuyện cổ tích… Để tôi giúp cô một việc và không nói cho Yuiri biết về chuyện này.”

“Hả? Yuiri…?” Yukina chớp mắt và nghiêng đầu.

Trong lúc họ nói chuyện, một trong những Thú Phục Tùng hình rắn quay đầu về phía hai người. Đôi mắt khổng lồ, vô cảm của nó nhìn thấy Shio và Yukina, và cái miệng của nó mở ra để phóng một chùm tia sáng đỏ rực—

Ngay trước khi nó kịp làm điều đó, một vòng tròn phép thuật khổng lồ được vẽ trên bầu trời, phun ra vô số tia sét làm chói mắt con rắn.

“Một loạt pháp thuật nghi thức! Kirasaka…?!”

Shio thốt lên khi cô nhận ra người thi triển phép thuật đằng sau cuộc tấn công. Những người duy nhất có khả năng giải phóng những loạt pháp thuật nghi thức lớn như vậy là Shio và người đồng nghiệp Vũ Sư của cô, Sayaka.

Với Thú Phục Tùng đang bị tắm trong loạt phép thuật nghi thức đó, cuộc tấn công của nó bị trì hoãn. Một người phụ nữ với mái tóc bạc tuyệt đẹp đã tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đó để bước đến trước Shio và Yukina. Shio rất quen thuộc với cô ấy, một nhân vật nổi tiếng toàn cầu: Công chúa Aldegia, La Folia Rihavein—

Nàng công chúa xinh đẹp được ca ngợi là Freya Tái Thế đã sử dụng linh lực phi thường để triển khai một tấm chắn màu xanh trong veo trước Shio và Yukina.

“Yukina, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô.”

“V-vâng!”

Yukina, suy luận ra điều mà nàng công chúa đang mỉm cười có trong đầu, đã truyền năng lượng thần thánh vào tấm chắn của mình. Ban đầu, việc trở thành Giả Thiên Thần là một nghi lễ được truyền lại trong Cung điện Hoàng gia Aldegia. Sự tương thích giữa tấm chắn do công chúa Aldegia triển khai và tinh túy thần thánh của Yukina là đặc biệt cao.

Tấm chắn của các cô gái đã làm chệch hướng chùm tia đỏ thẫm của Thú Phục Tùng hình rắn, khiến nó bật ra ở một góc.

“Yukina, Kojou Akatsuki thế nào rồi? Cậu ấy an toàn không?”

Sayaka nắm chặt cây cung bạc khi cô hỏi Yukina. Yukina vẫn đang củng cố tấm chắn khi cô quay lại nhìn với vẻ hơi ngập ngừng, như thể đang cố gắng chọn lời. Cô không chắc liệu có nên nói về mức độ vết thương của Kojou hay không.

“Anh ấy… hiện đang nằm trong tay Aiba.”

“Hả?! K-không sao chứ?!”

Lời giải thích vòng vo của Yukina khiến Sayaka cau mày. Cô ấy có vẻ lo lắng về điều gì đó không hoàn toàn liên quan đến tình trạng thể chất của Kojou.

“Vâng… ừm, có lẽ là… À, senpai đã cận kề cái chết, nên… em thực sự không thể phản đối được chuyện…”

Vẻ mặt tương tự hiện lên trên Yukina khi cô trả lời đứt quãng. Nghe như vợ cả và tình nhân đang thảo luận về một người chồng ngoại tình. Đừng làm Yuiri khó xử như vậy, Shio nghĩ, thở dài.

“Với Nữ Tư Tế của Cain… tôi hiểu rồi, đó có thể là một quyết định sáng suốt,” La Folia nói, khẽ khúc khích và nở một nụ cười thú vị.

Sau đó, cô chuyển ánh mắt sang Thú Phục Tùng hình rắn đang đứng sừng sững ở phía bên kia tấm chắn. Nhận ra đòn tấn công của mình đã bị chặn lại, con rắn đang cố gắng phóng một chùm tia đỏ về phía Shio và những người khác một lần nữa.

“Vấn đề là: Làm thế nào chúng ta có thể thoát khỏi tình huống này đây…?”

Dù tấm chắn của La Folia và Yukina có kiên cố đến mấy, nó cũng không thể chặn đòn tấn công của Thú Phục Tùng liên tục. Shio và Sayaka chỉ còn lại vài mũi tên nghi thức. Cô không nghĩ có cách nào để chạy thoát khỏi những đòn tấn công của Thú Phục Tùng có thể vươn xa đến tận chân trời mặt nước. Shio tuyệt vọng tìm kiếm một kế hoạch thoát thân trong khi họ phải chịu đựng sức mạnh áp đảo đến tuyệt vọng đang được giải phóng bởi những Thú Phục Tùng khổng lồ.

Rồi—sức mạnh áp đảo đó đột ngột tiêu tan. Không khí, vốn đang kêu kẽo kẹt dưới năng lượng ma quỷ dày đặc, giờ đây giãn ra, và màu sắc trở lại thế giới.

Dần dần, tám Thú Phục Tùng hình rắn biến mất, tan vào hư không.

“Thú Phục Tùng… biến mất rồi?”

Shio lẩm bẩm trong trạng thái mơ màng trước cách màn kết thúc quá đột ngột.

Tất cả những gì còn lại là đường chân trời của thành phố đổ nát.

Vài phút sau, Kojou hoàn toàn tỉnh táo. Anh chợt nhận ra Asagi, người đã dũng cảm cởi bỏ đồng phục học sinh, đang nằm trên ngực Kojou, phát ra những tiếng động đáng yêu trong giấc ngủ yên bình của mình.

Không phải là anh không nhận thức được những gì đã xảy ra. Thực ra, đó mới là vấn đề.

Anh cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ rất dễ chịu, nhưng rõ ràng, giấc mơ đó là thật. Kojou đỏ bừng mặt khi nhớ lại cuộc trò chuyện anh đã có với Asagi từ những ký ức mơ hồ đó.

Khi Kojou ngồi dậy, anh nghe thấy một tiếng hắng giọng gần như cố ý ngay bên cạnh.

Yuiri Haba, mặc đồ bơi, đang ngồi cạnh Glenda, người vẫn đang bị che mắt. Không hiểu sao, anh cảm thấy Yuiri, với vẻ ngoài của một học sinh gương mẫu, lại có chút đỏ trên má.

“Ồ… Yuiri…?”

“C-chào buổi sáng, Kojou. L-lâu rồi không gặp!”

Yuiri nói chuyện với anh, cố ý giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tươi cười. Sau đó, cô ngượng nghịu để ánh mắt lang thang.

“K-không sao đâu. Em không xem. Em không thấy gì hết. Glenda cũng vậy.”

“À, phải rồi.”

Chà, cô ấy là một người nói dối tệ thật, Kojou nghĩ, nhưng anh biết ơn Yuiri đã chu đáo. Rõ ràng, cô ấy sẽ giả vờ như chưa từng thấy bất cứ điều gì xảy ra giữa Kojou và Asagi.

“À, Yuiri, sao cô lại mặc đồ bơi vậy…?”

“Hả?!”

Yuiri kiểm tra trang phục của mình và thốt lên một tiếng kêu nhỏ. Cô đang mặc một bộ bikini có diềm xếp nếp với thiết kế khá đẹp. Nó không quá hở hang, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ khi mặc một bộ đồ như vậy giữa một thành phố đổ nát.

“A-anh hiểu sai rồi. Đây là bộ đồ em mặc khi bị bắt trên Blue Elysium. Thực ra em muốn mặc một bộ đồ bơi đơn giản hơn, nhưng em nghĩ điều đó sẽ khiến em nổi bật hơn ở Blue Ely, và… A-anh thấy đấy, em đã cho Glenda mượn áo khoác, nhưng em đã mặc cái áo khoác đó bên ngoài cho đến tận lúc nãy… Nó—nó không trông kỳ lạ chứ?”

“Không, anh nghĩ nó dễ thương…”

Kojou đưa ra đánh giá chân thật của mình mà không suy nghĩ quá nhiều. Thực sự, thiết kế khá kín đáo của bộ đồ bơi rất hợp với vẻ ngoài thanh mảnh của Yuiri.

Yuiri, che ngực mình trong sự ngượng ngùng, lườm Kojou với đôi mắt hướng lên.

“Haizz… Kojou, anh thật là một kẻ tồi… Thật hư hỏng.”

“Vì sao chứ?!” Giọng Kojou trở nên khàn đặc vì bị đổ lỗi không lý do. Anh vẫn đang trong tình trạng đó khi Glenda tiến lại gần và ôm chặt anh.

“Kojou…! Có đau không? Vết thương có đau không?”

“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, Glenda.”

Kojou vuốt đầu Glenda bằng bàn tay trái cuối cùng đã lành lặn của mình. Đôi chân bị tàn phá của anh cuối cùng đã hồi phục đến mức có thể tự mình đứng vững. Thịt rách rưới trên khắp cơ thể vẫn đau đớn không ngừng, nhưng mọi thứ dường như đều có thể chịu đựng được bằng cách này hay cách khác.

“Kojou, anh có thể di chuyển không?”

Yuiri nhìn chằm chằm vào mặt Kojou với vẻ mặt nghiêm túc. Kojou cứng người khi khe ngực đầy đặn đến bất ngờ của cô, tương phản với vẻ ngoài gọn gàng tươm tất của Yuiri, lọt vào tầm mắt cậu.

“Ừm, hình như không sao cả… Mặc dù vẫn còn hơi thiếu máu, nên em hơi loạng choạng một chút.”

“À, ừm, Kojou.”

“Hả?”

“Nếu… nếu máu của em đủ, anh có thể…”

“—Yuiri!”

Ngay trước khi cô kịp nói hết câu, có người gọi tên Yuiri. Khi Kojou ngẩng mặt lên, cậu thấy một cô gái tóc bob ngắn đang cầm một cây cung đối xà màu bạc.

“Sh-Shio?!”

Yuiri hoảng loạn lùi lại khỏi Kojou và Glenda.

Yukina đã quay lại cùng với Shio. La Folia và Sayaka đi theo sau họ. Rõ ràng là các cô gái đã hội ngộ ở đâu đó mà Kojou không hề hay biết.

“Senpai, anh tỉnh lại rồi à? Vết thương của anh…?”

Yukina vội vàng chạy đến chỗ Kojou với vẻ lo lắng, nhưng giữa chừng, chuyển động của cô đột ngột dừng lại. Cảm xúc biến mất khỏi ánh mắt của Yukina khi nó rơi vào Asagi, người đang ngủ gục trên ngực Kojou với quần áo xộc xệch.

“……….”

“H-Himeragi… Khoan đã, em hiểu lầm rồi! Anh không cởi đồ cô ấy; cái này… là bất khả kháng… Em đang đổ lỗi dựa trên những chứng cứ tình tiết bị hiểu sai — Nhân chứng! Anh yêu cầu quyền được triệu tập nhân chứng!”

Mắt Kojou đầy vẻ tuyệt vọng khi cậu tìm kiếm sự hỗ trợ từ Yuiri.

Shio liếc nhìn Yuiri với ánh mắt nghi hoặc.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Yuiri?”

“À-ha-ha-ha-ha…”

Yuiri cố gắng che đậy bằng một nụ cười yếu ớt. Asagi, vẫn còn trong vòng tay Kojou, có lẽ đã cảm nhận được bầu không khí bất thường đang lan tỏa trong khu vực, cô mở mắt, tay dụi dụi cổ.

“Ưm… Gì vậy…? Có chuyện gì thế, Kojou…? Hyaaa?!”

Asagi vẫn có vẻ ngái ngủ khi ngẩng mặt lên, nhưng lại thốt ra tiếng kêu khi nhận thấy sự hiện diện của Yukina và những người khác. Nhận ra bộ đồng phục của mình vẫn còn lệch lạc, cô phát ra một tiếng "Nya!" ngắn ngủi, kỳ lạ và vội vàng chỉnh lại quần áo.

“Ờ, à, Himeragi? Sao em lại…? Còn các Linh Thú của Vattler thì sao?”

Vẻ mặt bối rối hiện lên trên Asagi khi cô nhìn lên bầu trời. Yukina cũng có vẻ bối rối, cô lắc nhẹ đầu.

“Chúng đột nhiên biến mất…”

“…Biến mất?” Asagi lẩm bẩm, nheo mắt sắc bén.

Kojou nhớ đã thấy các Linh Thú của Vattler ngay trước khi bất tỉnh: những Linh Thú khổng lồ hình rắn đã hấp thụ sức mạnh của Lễ Thanh Tẩy. Ngay cả khi Vattler đã giải phóng chúng khỏi phép triệu hồi, cậu không nghĩ rằng khối năng lượng quỷ khổng lồ như vậy lại có thể biến mất không dấu vết.

Nó giống như cố gắng dập tắt một đám cháy mỏ dầu vậy. Ngay cả khi việc triệu hồi đơn giản, lẽ ra không có cách nào để giải phóng năng lượng quỷ trừ khi nó được thực hiện dần dần trong vài ngày.

Ngay cả La Folia, với kiến thức sâu rộng của mình, và Sayaka, với chuyên môn ám sát, dường như cũng không biết tại sao các Linh Thú lại tan biến.

Như thể để phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi đó, tiếng chuông điện thoại nhỏ phát ra từ chiếc xe tăng robot mà Asagi đang lái. Asagi nghiêng đầu khi đứng dậy, khẽ "Hây!" một tiếng khi cô thò đầu vào buồng lái của xe tăng. Khi cô xuống xe tăng một lần nữa, trên tay cô là chiếc smartphone màu hồng quen thuộc.

Màn hình smartphone đang hiển thị khuôn mặt của một người bạn học mà Kojou biết rất rõ.

“—Này, Asagi. Vẻ mặt được đấy. Có chuyện gì vui à?”

Motoki Yaze đang nói chuyện với Asagi bằng giọng điệu cợt nhả thường ngày của cậu ta. Kojou cảm thấy cuộc trò chuyện hơi có độ trễ; có lẽ đường dây đang chạy qua vệ tinh quỹ đạo của Tập đoàn Quản lý Đảo Nổi Gigafloat.

“C-câm miệng đi. Cái này là bình thường, hoàn toàn bình thường. Quan trọng hơn, cậu muốn cái quái gì?! Tôi đang có việc dở dang—”

“Này, nghe tôi nói đi. Chuyện là về vụ các Linh Thú của tên Vattler biến mất ấy.”

“…?!”

Asagi giật mình nín thở. Kojou và Yukina vô thức dựng tai lên nghe.

“Sao cậu lại biết chuyện đó?” Asagi hỏi bằng giọng nhỏ.

“Chẳng có gì to tát,” Yaze nói, như thể cậu ta đang tự hào phùng ngực. “Khoảng mười phút trước, chúng tôi đã cắt đứt các long mạch chảy quanh đảo Itogami. Tôi không thể nói là nó đã xuống hoàn toàn bằng không, nhưng mối đe dọa từ Lễ Thanh Tẩy giờ đây nên ở mức tối thiểu.”

“—Yaze? Sao cậu lại biết về Lễ Thanh Tẩy…?”

Kojou chen vào cuộc trò chuyện. Cậu biết Yaze có mối quan hệ sâu sắc với những người điều hành Tập đoàn Quản lý Đảo Nổi Gigafloat, nhưng việc Yaze biết thông tin tối mật như vậy về Lễ Thanh Tẩy vẫn là tin mới đối với cậu.

“Tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả khi mọi chuyện kết thúc, huynh đệ.”

Yaze có vẻ hơi chột dạ khi nhìn lại Kojou đang ngạc nhiên và mỉm cười. Kojou rên rỉ và nuốt xuống vô số câu hỏi đang trỗi dậy trong tâm trí. Thay vào đó, cậu hỏi điều quan trọng nhất ngay lúc đó.

“Cắt đứt các long mạch… Cậu có thể làm được sao?”

“—Đó là điều tôi đến để làm.”

Nói những lời đó, một cô gái với làn da ô liu nhạt và mái tóc màu mật ong di chuyển khuôn mặt xinh đẹp của mình trước camera. Một nụ cười trẻ trung, hơi tinh nghịch phù hợp với lứa tuổi hiện lên trên đôi môi bóng bẩy của cô.

Kojou biết rõ khuôn mặt cô.

“Celesta…?!”

“Lại bày ra vẻ mặt thảm hại như thường lệ, Akatsuki Kojou. Cô gái đơn giản có ở đó với anh không? Và ai là cô gái với mái tóc xấu xí kia? Dàn harem của anh thậm chí còn trở nên tệ hơn trong lúc tôi vắng mặt sao?”

Nói bằng giọng điệu kiêu căng y hệt lần đầu họ gặp nhau, Celesta Ciate tuôn ra những lời lăng mạ. Nghe thấy vậy, thái dương Asagi giật giật. Không khí dường như nứt ra.

“Xin lỗi?! Cô là ai, người quen của Kojou à?! Chỉ vì tóc cô hơi đẹp, lông mi cô dài cong, mắt cô to, và ngực cô to… Khoan đã, cô gái này bị cái quái gì vậy?!”

“Này, đừng đổ lỗi cho tôi!”

Không thể tìm ra lời nào để miệt thị Celesta, Asagi “Gừ gừ” một tiếng rồi siết cổ Kojou trong cơn phẫn nộ.

“Celesta Ciate… Cô Dâu của Hắc Thần. Thì ra là vậy…,” La Folia lẩm bẩm như thể cô đã hiểu ra.

Đó cũng là lúc Kojou nhớ lại. Có lần, Celesta Ciate được biết đến với biệt danh Cô Dâu của Hắc Thần; đây là một bí danh được đặt cho một thảm họa lớn sinh ra từ sự biến dạng của long mạch. Tương tự như Linh Thú, khối năng lượng quỷ dày đặc, năng lượng tâm linh tích tụ bởi long mạch biểu hiện thành Hắc Thần để gieo rắc tai ương khắp thế giới của họ.

Celesta là biểu tượng của nó – một nữ tu đặc biệt có sức mạnh tích tụ năng lượng long mạch hủy diệt thành cái gọi là quả trứng của Hắc Thần.

“Đừng nói với tôi… cô đang định tạo ra một Hắc Thần mới?” Kojou trừng mắt nhìn Celesta.

Chắc chắn, nếu cô sử dụng năng lực của mình, cô có thể ngăn chặn các long mạch trong vùng lân cận đảo Itogami. Tất cả những gì cô phải làm là tạm thời lấy năng lượng chảy dọc theo các long mạch đó và lấp đầy cơ thể mình. Tuy nhiên, đây là một canh bạc nguy hiểm tiềm ẩn nguy cơ sinh ra một Hắc Thần mới.

“Tuyệt đối không! Do đó, tôi chỉ có thể cắt đứt các long mạch trong tối đa bốn mươi, năm mươi phút nữa thôi. Xin hãy ngăn chặn Ngài Vattler trong khoảng thời gian đó. Tôi không muốn thấy ông ta khởi xướng một cuộc chiến.”

“…Được rồi.”

Kojou gật đầu. Không phải Celesta không biết nguy hiểm của việc tạo ra một ác thần mới thay cho Hắc Thần. Dù vậy, cô vẫn cho mượn sức mạnh của mình vì lợi ích của Kojou và đảo Itogami.

“Cảm ơn cô, Celesta. Đó là một sự giúp đỡ lớn.”

“Tôi không nhớ là làm việc này để anh biết ơn! Giada phu nhân đã nhã nhặn yêu cầu, nên tôi phải giúp đỡ; chỉ có vậy thôi…! Hơn nữa, anh và Yukina… đã giúp tôi, nên… cảm ơn.”

Hai từ cuối cùng được nói quá nhanh đến nỗi họ hầu như không nghe rõ trước khi Celesta ngắt cuộc gọi từ phía mình.

Người bảo hộ hiện tại của Celesta là Giada Kukulkin, Đệ Tam Nguyên Thủy Tổ — rõ ràng là bà đã đoán trước được điều này, nên bà đã cho Tập đoàn Quản lý Đảo Nổi Gigafloat mượn Celesta từ trước.

Việc sử dụng Lễ Thanh Tẩy, Nghi Thức Cấm của Tội Thần, yêu cầu bàn thờ được gọi là đảo Itogami. Và điều biến đảo Itogami thành bàn thờ đó là sự hiện diện của các long mạch chảy qua các vùng biển lân cận.

Trong thời gian chúng bị cắt đứt, Vattler không thể sử dụng sức mạnh của Lễ Thanh Tẩy.

Khoảng thời gian ngắn ngủi mà sức mạnh của Celesta có thể duy trì là cơ hội cuối cùng của họ để đánh bại Vattler, người đã có được sức mạnh ngang bằng các Nguyên Thủy Tổ.

“Còn bốn mươi đến năm mươi phút nữa… Khá khó khăn đấy.”

Kojou lẩm bẩm khi nhìn về phía biển. Thật khó để tưởng tượng rằng con tàu Oceanus Grave II bị hư hại có thể tự di chuyển bằng sức mạnh của mình, nhưng dù sao đi nữa, khoảng cách giữa đó và con tàu của Vattler là khá xa. Với thời gian còn lại quá hạn hẹp, cậu muốn dành càng ít thời gian di chuyển càng tốt.

“Dùng cái này đi, Kojou.”

Asagi, nhìn thấu lý do Kojou ủ rũ, nói những lời đó khi cô thao tác trên chiếc smartphone của mình. Một sinh vật máy móc sáu chân trông giống một con bọ cánh cứng xuất hiện, trèo lên đỉnh một đống đổ nát.

“Một Nalakuvera…!”

“Nhưng cái này giống một chiếc taxi hơn là một vũ khí.”

Asagi ưỡn ngực tự hào. Lẽ ra phải rõ ràng, nhưng Di Sản của Cain không chỉ bao gồm vũ khí mà còn cả các phương tiện vận chuyển thông thường nữa.

“Cưỡi cái đó thì… hơi sợ đấy…”

“Không có than phiền gì,” Asagi nói. “Tôi sẽ điều khiển từ xa các Nalakuvera và xe tăng còn lại để làm chậm tốc độ của Vattler. Trong khi tôi làm vậy, anh hãy đưa những người khác và đuổi theo hắn, Kojou.” Cô bước vào buồng lái của chiếc xe tăng robot hỏng.

Kojou gật đầu khi cậu đặt tay lên một chân của chiếc Nalakuvera vận chuyển đang đậu. Cầm cây giáo bạc của mình, Yukina đi theo Kojou như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.

“Ưm… Himeragi?”

“Sao vậy, senpai?”

Yukina bật lại câu hỏi của Kojou, thấy sự ngạc nhiên của cậu khá bí ẩn.

“Không, ừm…” Kojou lắc đầu. “Em không cần đi cùng anh đâu, Himeragi. Lần này, đối thủ quá nguy hiểm…”

“Không còn thời gian nữa, xin hãy lên xe.”

“Ờ, nhưng—!”

Nhanh chóng gạt bỏ sự lo lắng của Kojou, Yukina leo lên Nalakuvera trước cậu. Khi Kojou ngỡ ngàng nhìn, Yukina bĩu môi lườm lại cậu khi cô đưa ra cây giáo bạc của mình.

“Em luôn dõi theo anh, senpai, nên tất nhiên em sẽ ở bên anh đến cùng. Hơn nữa, xin đừng quên. Hiện tại, thứ duy nhất có thể đánh bại Công Tước Ardeal là Snowdrift Wolf.”

“Chà, cái đó—”

*Cô ấy nói đúng,* Kojou thầm thừa nhận. Cây giáo của cô, có khả năng vô hiệu hóa năng lượng quỷ và xuyên thủng mọi rào cản, là một cây giáo tẩy rửa có thể tiêu diệt ngay cả một Nguyên Thủy Tổ. Con át chủ bài chống lại Vattler đã nằm trong tay cô ngay từ đầu.

“Chắc chắn, những người còn lại chúng ta sẽ chỉ làm chậm anh mà thôi…”

La Folia rũ vai lộ rõ vẻ chán nản khi cô ngước nhìn Kojou. Với một cú nhảy nhỏ, cô leo lên một khớp chân của Nalakuvera, ưỡn lưng và nhẹ nhàng hôn Kojou lên má.

“La Folia…”

“Đi đi, Kojou— Em sẽ chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta và chờ anh trở về.”

“Ưm, không, đừng chuẩn bị! Cô nói mấy thứ đáng sợ lắm đấy, cô biết không?!”

Kojou coi lời trêu chọc của công chúa một cách nghiêm túc. Giọng cô vui vẻ, nhưng La Folia đủ đáng sợ để cậu không thể coi bất cứ điều gì cô nói là một trò đùa.

“Vậy thì chúng tôi sẽ là vệ sĩ cho Asagi và những người khác.”

“Dạ!”

Yuiri và Glenda nhìn nhau và gật đầu.

“Chà, nếu Yuiri và Glenda đã nói vậy…” Shio nói khi cô rũ vai.

“Akatsuki Kojou. Đây.”

Sải bước dài, Sayaka lấy ra một chiếc hộp nhỏ có ruy băng, dường như từ hư không, và dúi vào tay Kojou. Mùi hạt ca cao thoang thoảng từ những khe hở trong gói quà.

“Đ-đây là khẩu phần khẩn cấp, nên hãy ăn chúng cùng Yukina nhé?!”

Má Sayaka đỏ bừng khi cô phun ra những lời đó. Nghe thấy vậy, Yukina cúi mắt xuống, có vẻ ngượng ngùng vì một lý do nào đó. *Trời ơi,* Asagi thể hiện vẻ mặt bực bội khi cô quay sang Kojou.

“Hãy trở về an toàn nhé, anh nghe không? Về hòn đảo của chúng ta.”

Đáp lại ánh mắt nghiêm túc của Asagi, Kojou mỉm cười.

Câu trả lời của cậu rất ngắn gọn.

“Cứ giao cho tôi.”

Với Kojou và Yukina trên lưng, chiếc Nalakuvera vận chuyển tăng tốc.

Mặc dù kích thước lớn, việc ngồi trên lưng nó lại vô cùng thoải mái. Cảm giác rất giống cưỡi ngựa — chỉ nhanh hơn. Thẳng thắn mà nói, cưỡi trên lưng một con bọ khổng lồ phóng qua đống đổ nát với tốc độ gần một trăm cây số một giờ thật đáng sợ. Sự êm ái kỳ lạ của chuyến đi chỉ khiến nó thêm phần rợn người.

Kojou và Yukina ngồi vai kề vai trên thùng hàng của Nalakuvera.

Không lời nào được trao đổi giữa họ. Nó không cảm thấy cần thiết. Khi Kojou cần cô, Yukina sẽ luôn ở đó vì cậu — đó là cảm giác tin tưởng kỳ lạ của cậu.

“Em thấy hắn rồi.”

Mái tóc đen của Yukina bay phất phơ trong gió khi cô nói.

Cô đang nhìn chằm chằm vào một quý tộc trẻ tóc vàng đang đứng ở một quảng trường phía trước một tòa tháp cao.

Xung quanh hắn là tàn tích của các xe tăng robot và Nalakuvera, không nghi ngờ gì là những chiếc mà Asagi đã gửi đi để làm chậm Vattler.

Nhìn Vattler đứng đó không hề hấn gì giữa một bầy Nalakuvera, mà Kojou trước đó đã phải rất khó khăn mới đánh bại được, là một cái tát vào mặt, như để lần cuối cùng khắc sâu vào tâm trí cậu rằng người đàn ông này đáng sợ đến nhường nào.

Nhưng thực ra, việc làm chậm hắn lại không cần thiết. Suy cho cùng, Vattler rõ ràng đã đợi ở đó để Kojou đến…

“Vattler…!”

Kojou nhảy xuống khỏi thùng hàng của chiếc Nalakuvera đã dừng lại. Yukina ngay lập tức đáp xuống bên cạnh cậu.

Quý tộc trẻ tuổi từ từ ngẩng mặt lên, nhìn cặp đôi bằng ánh mắt ấm áp.

“Vậy là cậu đã trở lại, Kojou. Ta đã chờ.”

Kojou gật đầu, bước một chân về phía trước.

Cậu nhớ lại cảnh tượng hiện ra trước mắt. Tàn tích của một tòa nhà có kiến trúc đặc trưng. Những ký hiệu được viết bằng các chữ cái xa lạ. Hệ thống tàu một ray hiệu quả bao quanh hòn đảo. Kojou biết phong cảnh này.

Cậu đã nhìn thấy người đàn ông từng đứng giữa những tàn tích này, than thở.

“Đây là…”

“Phải. Đây là nơi Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ đã giết Cain. Giờ đây khi ta đã có được sức mạnh của Lễ Thanh Tẩy, đây chẳng phải là một sân khấu thích hợp để chiến đấu với cậu sao?” Vattler vui vẻ nhếch môi.

Kojou lặng lẽ nhìn chằm chằm, thương hại hắn. “Vattler, dừng lại đi… Đây không phải là điều Cain muốn. Không phải trả thù Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ — và không phải chiến tranh.”

“…Ta hiểu. Vậy là cậu đã có được ký ức về Lễ Thanh Tẩy.” Vattler mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy. Cain không muốn chiến tranh. Chính những siêu nhân cổ đại — các vị thần được biết đến với tên gọi Devas — mới là những kẻ muốn chiến tranh vĩnh cửu,” Kojou nghiêm nghị nhấn mạnh. “Đối với những kẻ bất tử đó, việc tạo ra các loại vũ khí và khiến loài người tàn sát lẫn nhau trong hành động chiến tranh vinh quang là trò tiêu khiển của chúng.”

“…Vậy là Cain đã tạo ra Lễ Thanh Tẩy để chấm dứt những cuộc chiến đó.” Vattler gật đầu không nói một lời. Thông qua kiến thức về Lễ Thanh Tẩy, hắn cũng đã thừa hưởng ký ức của Cain.

“Trong nỗi sợ hãi điều này, các Devas đã đặt một người canh gác bên cạnh Cain để phong ấn Lễ Thanh Tẩy, một vũ khí diệt thần có khả năng giết chết Cain bất tử — Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ.”

Ánh mắt Vattler chuyển sang Yukina. Có lẽ hắn cảm thấy sự trớ trêu của lịch sử lặp lại. Chính Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ mà cô canh gác từng là người quan sát của Cain.

“Nhưng các Devas đã tính toán sai. Người quan sát của hắn, Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ, đã trở thành người bạn duy nhất của Cain. Và ngược lại, Cain đã chấp nhận tình bạn của Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ.”

“Đó là điều mà các vị thần gọi là Devas sợ hãi,” Kojou lẩm bẩm.

“Chính xác. Do đó, chúng đã nguyền rủa Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ, chương trình gọi là Root — và bị điều khiển bởi nhân cách Root, Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ đã nuốt chửng Cain.”

“Phải,” Kojou nói, cắn môi. Trong ký ức của Nod, một người đàn ông cô độc đã đứng giữa những tàn tích. Đó là Cain, hay là Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ đã nuốt chửng Cain —?

“Trong sự tuyệt vọng vì đã tự tay giết chết bạn mình là Cain, Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ đã nổi dậy chống lại các Devas đã tạo ra hắn. Sau đó, hắn bị xé thành mười hai mảnh và phong ấn.” Vattler dang rộng hai tay, cố ý lắc đầu với vẻ thương hại. “Mặc dù cuối cùng, sự kích hoạt của Lễ Thanh Tẩy vẫn tiêu diệt các Devas… Một câu chuyện thật buồn và thảm hại.”

“Không hề,” Kojou nói bằng giọng mạnh mẽ, cắt ngang lời của quý tộc trẻ.

“Hừm,” Vattler nói, nhìn Kojou với vẻ ngạc nhiên rõ ràng.

“Avrora còn sống. Hektos đã cứu cô ấy và Nagisa.”

Những ma cà rồng nhân tạo được gọi là Kaleid Bloods là vật chứa của các Linh Thú bị xé ra từ Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ. Từ trong số những con búp bê đó, sinh ra từ sự tuyệt vọng và tiếp tục sống trong khi chỉ mong muốn cái chết, đã xuất hiện một tia hy vọng cuối cùng — Đệ Thập Nhị, Avrora. Cô ấy đã sống. Cô ấy đã muốn sống.

Đó là tất cả những gì Kojou cần để khẳng định vững chắc rằng sự tồn tại của họ không hề vô ích.

“Glenda đã trao cho tôi di nguyện cuối cùng của Cain. Hắn để lại con tàu này vì người bạn của mình, Đệ Tứ Nguyên Thủy Tổ — sức mạnh… để ngăn chặn chiến tranh.”

“Nhưng nó sẽ trở thành tia lửa của một cuộc chiến mới,” Vattler nói, cười cợt.

“Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.” Kojou thẳng thừng bác bỏ lời hắn. “Tôi chắc chắn anh đã nhận ra rồi. Anh không thể sử dụng Lễ Thanh Tẩy nữa. Bây giờ, anh chỉ là một ma cà rồng.”

“Celesta Ciate phải không? Việc làm của Motoki Yaze và bà già đáng sợ từ Vùng Hỗn Loạn, tôi đoán vậy.”

Vattler cất cao giọng cười khẩy. Một lượng năng lượng quỷ bùng nổ từ mỗi lỗ chân lông, đủ để khiến ngay cả Kojou cũng phải nhăn mặt.

“Nhưng tất cả những điều đó giờ không còn quan trọng với tôi. Cuối cùng, tôi có thể chiến đấu với cậu một cách nghiêm túc. Sử dụng Lễ Thanh Tẩy sẽ nhàm chán, phải không? Nanda! Batsunanda…!”

“Cái gì?!”

Hai con rắn được Vattler triệu hồi xoắn và đan vào nhau, biến thành một con rồng khổng lồ duy nhất.

Đó là một con rồng với vảy làm từ kiếm và bờm lửa. Con rồng xoay thân rắn khi nó hạ xuống, và Kojou cùng Yukina tách ra để tránh chân trước của nó. Nơi hai người vừa đứng chỉ một khoảnh khắc trước đó đã tách ra với một tiếng ầm ầm lớn. Một khe nứt sâu hàng chục mét đã được khoét xuống đất, sâu đến mức không nhìn thấy đáy.

“Sức mạnh gì vậy?!”

“Linh Thú Dung Hợp của Công Tước Ardeal…!”

Kojou và Yukina hiện lên vẻ mặt sốc.

Đây là một Năng lực đặc biệt chỉ thuộc về riêng Vattler: hợp nhất hai Linh thú để tạo ra một Linh thú mới. Linh thú Dung hợp được tạo ra có thể sánh ngang với Linh thú của một Nguyên Tổ, hoặc có lẽ còn hơn—

Trong quá khứ, Vattler đã sử dụng sức mạnh đó để nuốt chửng những ma cà rồng cấp cao vài lần.

“Bao lâu nay ta đã rất chán. Ta phát ốm vì nó. Sự lặp lại ngu xuẩn của lịch sử. Khung cảnh thế giới bất biến. Một tác phẩm nghệ thuật hay một nền văn hóa, dù vĩ đại đến mấy, rồi cũng sẽ phai tàn và trở thành tro bụi theo thời gian.”

Ngọn lửa phun ra từ Linh thú rồng nhuộm đỏ thành phố đổ nát. Thân rắn uốn lượn, tạo thêm nhiều khe nứt sâu hoắm trên mặt đất. Giữa đống đổ nát cháy rụi, tiếng cười lớn của Vattler vẫn tiếp tục vang vọng.

“Đau khổ và máu tươi, tiếng thét và cái chết, xung đột thách thức nỗi sợ hãi tột cùng... chỉ những điều này mới có thể chữa lành sự chán chường của ta! Hãy cho ta thấy ngươi rực rỡ đến mức nào khi ta hủy diệt ngươi, Kojou!”

“—Regulus Aurum!”

Linh thú sư tử sét của Kojou va chạm với Linh thú rồng. Đầu rồng dường như giật ngược lại khi nó ngẩng lên, gầm rú trong đau đớn, những ngọn lửa vung vãi khắp nơi.

“Ta thấy thương hại ngươi, Vattler—”

“Cái gì…?”

“Ngươi đang sợ điều gì…? Sự cô độc khi bị bỏ lại một mình trên thế giới? Nỗi buồn mất đi người mình yêu thương? Hay là, tất cả cảm xúc, niềm vui của ngươi, đang bị biến thành tuyệt vọng?!”

Ma lực bùng nổ từ cơ thể Kojou biến thành đôi cánh đen kịt quét sạch ngọn lửa của Vattler. Đây là sức mạnh mà Root Avrora đã từng sử dụng—sức mạnh của một Tứ Nguyên Tổ đích thực.

“Ngươi giống hệt một đứa trẻ con vậy. Khi mọi chuyện không theo ý mình, ngươi lại giãy nảy lên và gây rắc rối cho người khác vì ngươi không biết làm gì tốt hơn. Ngươi chẳng xây dựng được thứ gì. Ngươi chỉ đang đuổi theo khoái cảm nhất thời để quên đi sự chán chường của mình—nếu ngươi nghĩ mình có thể tiếp tục làm thế mãi mãi, thì tốt hơn hết ngươi nên nghĩ lại!”

“Ha-ha…!”

Vattler nhếch mép sung sướng khi luồng khí sau lưng hắn méo mó, những Linh thú mới xuất hiện liên tiếp.

“Tuyệt vời, Kojou. Lời nói của ngươi thật sảng khoái! Trong suốt bao nhiêu năm qua, không một kẻ thù nào của ta nói với ta điều như vậy. Ngay cả các Nguyên Tổ khác cũng không—! Manashi! Uhatsura! Anabadatta!”

“Im đi,” Kojou gầm lên khẽ. “Ngươi sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ bất cứ ai. Ta đang bảo vệ thế giới mà ngươi đang cố gắng hủy diệt. Từ giờ trở đi, đây là cuộc chiến của ta!”

Liên tiếp, những đôi cánh của Kojou biến thành Linh thú của Tứ Nguyên Tổ. Một con bicorn đỏ thẫm, một con cừu sừng lớn với cơ thể kim cương, một minotaur, một quái thú vỏ sò màu bạc—chúng va chạm trực diện với những con rắn của Vattler, tạo ra những cú va đập hủy diệt kinh hoàng khắp nơi.

Lửa và bụi bay mù mịt che khuất tầm nhìn của Kojou. Trong tích tắc, một cái bóng khổng lồ bao phủ phía trên đầu Kojou.

Đó là một trong những Linh thú rắn của Vattler. Nó đã sử dụng khả năng ngụy trang để ẩn mình và lén lút tiếp cận. Ở một khía cạnh nào đó, đòn tấn công này mang sự xảo quyệt của một con rắn. Tuy nhiên, trên khuôn mặt Kojou không hề hiện lên vẻ vội vàng.

Một tia sáng bạc lóe lên trên đầu Kojou, đâm sâu vào Linh thú rắn.

“—Không, Senpai. Đây là cuộc chiến của chúng ta!”

Váy đồng phục của Yukina bay phấp phới khi cô đáp xuống bên cạnh Kojou.

“Thấu Thị Tương Lai của một Vu Nữ Kiếm thuật thuộc Cơ quan Sư Vương ư? Không, chính xác hơn, là cô đọc được ý định của ta—”

Vattler nhướng mày tỏ vẻ thán phục. Hắn thực sự dường như coi đó là điều đáng khen ngợi khi Yukina, một con người bình thường, lại có thể đẩy lùi Linh thú của hắn.

“Thật là vui, Kojou. Một trận chiến thật đẹp. Hãy cho ta thấy nhiều hơn nữa… Ananta…”

“Cái gì…?!”

Khi nhìn chằm chằm vào Linh thú cuối cùng được Vattler triệu hồi, Kojou ngẩn người, sững sờ. Không phải nỗi sợ hãi ập đến với cậu, mà là cảm giác muốn cười phá lên.

Trước mặt cậu là một cây khổng lồ vươn tới trời xanh.

Hình ảnh gần nhất mà cậu có thể ví với nó là nếu cái gọi là Cây Thế Giới trở thành hiện thực. Tuy nhiên, rễ cây, đâm sâu vào lòng đất, lại là cái đuôi ngoe nguẩy của một con rắn. Thân cây là thân rắn. Những cành cây khổng lồ của nó kết thúc bằng chín cái đầu rắn.

Chín Linh thú rắn đã quấn lấy nhau tạo thành một “cây rắn” cao hàng trăm mét. Thân cây và cành rắn rộng lớn của nó hoàn toàn bao vây mặt đất nơi Kojou và Yukina đang đứng. Nó là một rào chắn rắn ảo.

“Ma lực thật mạnh…”

Sức mạnh tuyệt đối phát ra từ cây rắn đe dọa làm Kojou choáng váng.

Dimitrie Vattler kiểm soát chín Linh thú, nhưng người ta nói rằng chưa ai thực sự nhìn thấy con thứ chín ngoài đời thực. Kojou cuối cùng đã hiểu tại sao.

Chắc chắn không ai từng chiến đấu với Linh thú này mà còn sống sót—

Vattler cũng sở hữu khả năng hợp nhất Linh thú của mình. Và chúng rút cạn ma lực vô tận từ Trái Đất. Với điều này, hắn có lẽ đã đạt được một Năng lực áp đảo có thể vượt qua các Linh thú của các Nguyên Tổ. Lời nói của Vattler—rằng hắn không cần Thanh Tẩy để chiến đấu với Kojou—không hề nói khoác.

“Senpai!”

“Lùi lại, Himeragi!”

Khí độc phát ra từ Linh thú của Vattler lan rộng khắp rào chắn. Khí độc vàng óng tuyệt đẹp xâm lấn cơ thể Kojou, gây ra nỗi đau khủng khiếp. Với rào chắn Hiệu ứng Chấn Động Thần Thánh của mình, Yukina đang chịu đựng khí độc, nhưng ma cà rồng Kojou không thể bước vào trong rào chắn của cô.

Vattler đứng trên đầu một con rắn cúi gằm, ung dung nhìn xuống Kojou. Môi Kojou méo mó vì lo lắng. Các huyết mạch rồng mà Celesta đã cắt đứt có lẽ sẽ hồi phục trong vài phút tới. Khi điều đó xảy ra, Vattler sẽ giành lại sức mạnh của Thanh Tẩy, và khi đó Kojou sẽ không thể đánh bại hắn.

Tuy nhiên, Kojou không thể đánh bại hắn bằng Linh thú.

“Không, không phải vậy…”

Khẽ nhắm mắt lại, Kojou cười. Trong tâm trí cậu hiện lên mười một cô gái với khuôn mặt giống hệt nhau, mười một Huyết Tinh Thể. Qua Ký ức huyết thống của Tứ Nguyên Tổ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của họ đang dạy cậu cách đánh bại Vattler.

“Ta, Akatsuki Kojou, người thừa kế Huyết Tinh Thể, giải phóng các ngươi khỏi xiềng xích!”

Mở mắt ra, đôi mắt Kojou phát ra màu sắc của ngọn lửa xanh nhạt. Tóc cậu chuyển sang màu cầu vồng, bồng bềnh như lửa.

“—Hãy đến đây, Linh thú số Tám, Shaula Viola!”

Vắt kiệt ma lực còn lại, Kojou triệu hồi một Linh thú mới. Đó là một mantichore có cánh và đuôi bọ cạp, được bao bọc bởi ngọn lửa tím.

Cơ thể Kojou, bị khí độc xâm nhập, bắt đầu hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc. Con mantichore kiểm soát mọi loại độc đã sản sinh chất kháng độc trong máu cậu, giúp cơ thể cậu tự phục hồi khỏi sự xâm lấn của khí độc.

Hơn nữa, khả năng của mantichore không chỉ giới hạn ở độc tố—

Mantichore cắm răng vào thân rắn khổng lồ. Qua những chiếc răng đó, một lượng ma lực gần như vô hạn truyền vào cơ thể Kojou.

Giống như rắn của Vattler hút ma lực từ Trái Đất, mantichore của Kojou đã đánh cắp ma lực của Linh thú từ nó.

Mantichore chặn những con rắn tấn công nó bằng đôi cánh biến thành lưỡi kiếm, ngọn lửa tím và đuôi bọ cạp của nó. Ma lực chảy vào chúng cũng tăng cường sức mạnh cho các Linh thú khác của Kojou. Một cọc dung nham trồi lên từ mặt đất xé nát rễ cây, và sóng xung kích cùng gió lốc quét sạch cành cây.

“Thật không ngờ ngươi có thể chống lại Ananta đến mức này!”

Nụ cười của Vattler méo mó một cách tàn độc. “Cây” rắn khổng lồ dồn tất cả cành của nó xuống Kojou trong một đòn tấn công tổng hợp, nhiều đợt. Hắn không nghi ngờ gì muốn nghiền nát Kojou—cùng với các Linh thú của Tứ Nguyên Tổ.

“Tứ Nguyên Tổ yêu quý của ta, ngươi quả thật là vĩ đại nhất! Bây giờ, hãy chết đi—!”

Biển rắn khổng lồ xoáy tròn bao vây không gian xung quanh Kojou và cố gắng siết chặt cậu. Các Linh thú của Tứ Nguyên Tổ chống cự, nhưng khối lượng áp đảo của những con rắn ép chặt Kojou ngày càng chặt hơn.

Không thể sử dụng Linh thú Dung hợp, Kojou không thể thắng Vattler.

Ít nhất là một mình Kojou thì không—

“Senpai.”

Kojou lo lắng nghe thấy một giọng nói bên tai.

Yukina, ôm cây giáo bạc vào ngực, đang đứng rất gần Kojou. Biết rằng cái chết đang đến gần, đôi mắt cô hiền dịu và thanh thản.

Tháo dải ruy băng đồng phục học sinh, cô mở cổ áo thủy thủ, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da nhợt nhạt bên dưới. Sau đó, trước Kojou đang ngạc nhiên, cô lộ ra cái cổ thanh mảnh của mình.

“Em trả lại Senpai Linh thú mà cô Hektos đã cho em mượn,” Yukina nói khi vén tóc qua tai. Nửa khuôn mặt cô thu hút ánh mắt Kojou.

“Himeragi…”

“Anh nhầm rồi.” Yukina lườm Kojou hờn dỗi với đôi mắt nửa khép hờ.

“Hả?”

Phản ứng bất ngờ của cô khiến Kojou mất bình tĩnh. Hơi bĩu môi, cô cúi đầu, nói bằng một giọng nhỏ, ngượng ngùng.

“Chỉ một lần thôi cũng được, nhưng làm ơn, hãy gọi em bằng tên… Giống như anh gọi Nagisa, gọi Aiba, và gọi cô Avrora.”

Trong khoảnh khắc, Kojou sững sờ; rồi cậu bật cười khẽ.

Họ đang ở đây, với tính mạng của chính mình và số phận thế giới đang treo lơ lửng, và đó là điều khiến cô bận tâm. Không hiểu sao cậu lại nghĩ đó đúng là cô. Có lẽ, nếu không phải trong tình huống như thế này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời ích kỷ như vậy.

Chỉ một giây, họ nhìn nhau trong im lặng. Rồi Kojou đưa tay chạm vào vai Yukina mảnh mai.

“—Đến đây, Yukina!”

“Vâng!”

Điều gì xảy ra trước? Kojou vươn tới ôm lấy cô hay Yukina nhảy vào vòng tay cậu?

Được bao bọc bởi một mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng mùi hoa, Kojou cắm răng vào cổ Yukina.

Chỉ khoảnh khắc tiếp theo, những Linh thú rắn của Vattler đã ập xuống hai người họ.

Không chạm vào ai trong số họ, những con rắn đang lao tới bị xé thành từng mảnh và biến mất. Những ngọn lửa rực rỡ, màu cầu vồng phát sáng và bao bọc Kojou và Yukina.

Ngọn lửa chập chờn, biến thành hình dạng của một nữ thần Valkyrie xinh đẹp.

“Hãy đến đây, Minelauva Iris—!”

Nắm chặt thanh kiếm ánh sáng màu cầu vồng của mình, nữ thần Valkyrie vút lên bầu trời.

Linh thú thứ sáu của Tứ Nguyên Tổ, Minelauva Iris, sử dụng sức mạnh Phân Cắt. Xé toạc những con rắn, ma lực tích tụ đầy đủ của chúng và cả khí độc, nó tiếp tục lao đi, đến bầu trời phía trên cây rắn.

“Vô ích thôi, Kojou,” Vattler tuyên bố, tự hào về chiến thắng sắp tới. Những lỗ hổng mà Linh thú của Kojou đã khoét trên rào chắn ngay lập tức được hàn kín, bị chôn vùi bởi những con rắn uốn lượn. Thoát khỏi rào chắn rắn là điều không thể.

Tuy nhiên, Kojou mỉm cười nhẹ nhõm.

“Hãy đến đây, Kiffa Ater!”

“…?!”

Điều đó xóa đi nụ cười tự mãn trên khuôn mặt Vattler.

Linh thú mới được Kojou triệu hồi là một thanh đại kiếm khổng lồ đầy uy nghi và có vẻ ngốc nghếch, lưỡi kiếm dài hàng trăm mét.

Chính xác hơn, hình dạng của nó là một vũ khí cổ xưa được gọi là Kiếm Kim Cang. Người ta nói đó là một lưỡi kiếm diệt quỷ do chính các vị thần sử dụng.

Vì sự khổng lồ của nó, việc kiểm soát chính xác gần như là không thể. Nó là một Vũ khí Thông minh vô dụng cho bất cứ điều gì ngoài việc đập phá bằng cách sử dụng sức mạnh thô bạo của trọng lực.

Nhưng không phải con người đang vung thanh đại kiếm đó.

Linh thú Valkyrie nắm chặt thanh kiếm khổng lồ, cao hơn cả chính cô, dễ dàng vung nó như thể nó không nặng hơn một chiếc lông vũ.

Năng lực của lưỡi kiếm đen khổng lồ là Điều Khiển Trọng Lực, và nữ thần Valkyrie màu cầu vồng là Linh thú Phân Cắt.

Với một tiếng gầm mạnh mẽ, một tia sáng đen quét đổ cây rồng.

Năng lực Phân Cắt của Valkyrie xé toạc thứ đã kết nối Linh thú Dung hợp của Vattler lại với nhau.

Bị chia cắt, chín con rắn, không chịu nổi lượng ma lực tích tụ bên trong chúng, đã nổ tung. Các Linh thú của Kojou đã tạo thành một lá chắn để bảo vệ cậu khỏi cơn bão ma lực kinh hoàng đang hoành hành xung quanh.

“Akatsuki Kojou—!”

Đã mất đi các Linh thú của mình, Vattler, mình đầy thương tích, lao vào Kojou.

Vẻ ngoài xinh đẹp của hắn hoàn toàn biến đổi. Môi hắn nứt ra, một cái lưỡi chẻ đôi thè ra từ đó. Da thịt hắn được bao phủ bởi những vảy cứng, và cổ hắn dài ra. Nửa dưới cơ thể hắn đã biến thành rắn—thú nhân hóa.

“Biến… biến đổi?! Vậy ra đó là át chủ bài của ngươi—!” Giọng Kojou run lên vì bất an.

Cậu biết rằng một số ma cà rồng sở hữu khả năng thú nhân hóa. Chẳng hiếm khi các truyền thuyết nói về ma cà rồng biến thành hình dạng sói hoặc dơi, và Giada Kukulkin đã từng biến đổi để xuất hiện trước mắt Kojou dưới hình dạng Avrora.

Tuy nhiên, sự biến đổi của Vattler hoàn toàn làm Kojou bất ngờ. Các Linh thú của Tứ Nguyên Tổ quá mạnh để có thể sử dụng nhiều trong cận chiến. Vattler đang khai thác điểm yếu đó.

Hoàn toàn biến thành hình dạng rắn, Vattler quấn thân mình quanh cơ thể Kojou. Nhe nanh, cái đầu khổng lồ của hắn ép sát vào Kojou, như thể muốn nuốt chửng cậu từ đầu xuống.

“Ngươi và ta sẽ trở thành một, Kojou. Như một Tứ Nguyên Tổ mới—”

Dốc cạn sức mạnh ma cà rồng cuối cùng của mình, Kojou tuyệt vọng cố gắng đẩy lùi đầu Vattler. Tuy nhiên, sức mạnh thú nhân hóa của Vattler đã áp đảo Kojou. Hàm của Vattler mở rộng bao trọn phần thân trên của Kojou, những chiếc nanh sáng bóng, tráng lệ chĩa xuống trước mắt cậu.

Kojou không còn cách nào thoát khỏi Vattler.

Nhưng điều này có nghĩa là Vattler cũng không thể di chuyển.

“Xin lỗi, Vattler—chúng ta thắng rồi.”

Khi Kojou cười ngạo nghễ, giọng nói thanh thản của một cô gái đang đọc lời chú thuật vang đến tai cậu.

Khi Kojou cần, Yukina sẽ luôn ở bên cậu. Rốt cuộc, cô là người giám hộ của cậu—

“—Ta, Thánh Nữ Sư Vương, Vu Nữ Kiếm thuật của Thượng Thần, cầu xin Ngài.”

“Ngh…”

Thân rắn của Vattler cố gắng thoát khỏi Kojou. Nhưng Kojou không để hắn thoát. Một nụ cười độc địa xuất hiện trên môi cậu khi cậu dồn sức vào hai bàn tay đang giữ hàm Vattler.

Trong tầm mắt Kojou, Yukina nhảy múa tuyệt đẹp.

Cô nhảy như một kiếm sĩ cầu nguyện thần linh cho chiến thắng, hoặc có lẽ, một nữ tư tế đón nhận lời tiên tri về chiến thắng đó…

“Hỡi ánh sáng thanh tẩy, hỡi thần sói tuyết lạnh, bằng ý chí thần thánh thép đá của ngài, hãy đánh đổ lũ quỷ trước mặt ta!”

“Kết thúc rồi, Vattler—!”

Kojou đấm một cú đấm bọc sét vào hàm dưới của Vattler.

Thân rắn của Vattler loạng choạng khi cây giáo bạc của Yukina xuyên qua hắn.

Bị bao trùm bởi ánh sáng nhợt nhạt xóa bỏ ma lực, thân rắn tan biến.

Thứ duy nhất còn lại là Vattler, mặc một bộ vest ba mảnh dính máu.

Nằm trên mặt đất, một cây giáo bạc đâm xuyên tim hắn, một nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt.

Những tòa nhà đổ nát bị kéo vào trận chiến của Kojou và Vattler đã biến thành một núi gạch đá đổ nát trong bán kính vài km xung quanh. Ngay cả tòa tháp đặc trưng và cây cầu monorail trên cao cũng biến mất.

Cain có lẽ sẽ tức giận khi thấy di sản mà hắn đã cất công để lại bị tàn phá đến mức này—ít nhất, Kojou nghĩ vậy. Hoặc có lẽ hắn sẽ hài lòng khi cuộc chiến đã kết thúc.

“Ngươi không muốn kết liễu ta sao, Kojou?” Vattler hỏi, cây giáo bạc vẫn còn xuyên tim hắn.

Sói Băng Tuyết của Yukina tiếp tục gửi Hiệu ứng Chấn Động Thần Thánh vô hiệu hóa ma lực vào cơ thể hắn. Việc Vattler đủ cứng cỏi để nói chuyện bình tĩnh bất chấp điều đó khiến Kojou rùng mình.

“Ta không ghét ngươi đến mức đó.” Kojou thở dài khó chịu.

Với biển cả ngăn cách họ, cậu có thể nhìn thấy Đảo Itogami vẫn còn nguyên vẹn nổi trên bờ đối diện.

Vattler đã cố gắng tấn công ngay cả hạm đội đa quốc gia đang chờ sẵn ở đường chân trời trên biển. Sẽ không có gì lạ nếu Đảo Itogami bị xóa sổ khỏi bản đồ theo ý muốn của hắn. Mặc dù vậy, khi Vattler khiến các Linh thú của mình nổi loạn, chúng chưa bao giờ tấn công Đảo Itogami.

Vattler không khao khát giết chóc. Cho đến cuối cùng, hắn chỉ hành động vì trận chiến cân não mà hắn khao khát.

“Cách ngươi làm mọi việc thật ích kỷ, tự cho mình là đúng và phiền phức đến nực cười, nhưng ta hiểu ngươi đã rất nghiêm túc.”

“Thật đáng tiếc. Ta đã nghĩ rằng nếu là ngươi, bị tiêu hóa cũng không tệ lắm…” Mặc dù giọng điệu nghiêm túc, Vattler vẫn cười khúc khích.

Kojou nhăn mặt. Một cách để giết một ma cà rồng bất lão bất tử là tước đoạt sự tồn tại của đối thủ—ăn thịt. Ngay cả khi ai đó cầu xin cậu, cậu cũng không đời nào lấy Ký ức huyết thống của Vattler.

Nói vậy, cậu cũng không thể để Vattler bị ghim xuống đất mãi mãi. Mình nên làm gì đây? Kojou nghĩ với một cơn đau đầu khi không khí trước mặt cậu dịch chuyển.

Sương bạc dày đặc hơn, biến thành hai thanh niên, những ma cà rồng bị thương của Đế quốc Warlord.

“Kira… Jagan…!”

Kojou đề phòng, di chuyển cơ thể mình chắn trước Yukina, người không thể cử động khi cô còn giữ Sói Băng Tuyết găm vào Vattler.

Tuy nhiên, ngay cả khi nhìn thấy điều này, vẻ mặt của Kira và Jagan cũng không thay đổi. Cả hai cùng quỳ một gối xuống đó, cúi đầu thật sâu trước Kojou.

“Chúng tôi xin lỗi sâu sắc vì sự thô lỗ của mình, Tứ Nguyên Tổ. Chúng tôi không còn ý định chiến đấu với ngài nữa.”

“Vì đã đáp ứng mong muốn của Điện hạ, chúng tôi xin chân thành cảm tạ.”

Thái độ kính trọng đáng ngạc nhiên của họ khiến Kojou đứng hình, không biết phải phản ứng thế nào.

Kira và Jagan tiến gần hơn đến Vattler đang nằm.

Kojou liếc nhìn Yukina, sau đó Yukina rút lui. Tứ Nguyên Tổ tin rằng lời nói của Kira và Jagan không có ác ý và không phải là giả dối.

Như thể không có gì to tát, Vattler từ từ ngồi dậy, xòe lòng bàn tay phải của mình. Tuy nhiên, không có gì xảy ra. Tự mình chứng kiến điều này, hắn cười một cách thích thú rõ ràng.

“Vậy là sức mạnh Thanh Tẩy của ta đã bị phong ấn. Đúng như mong đợi từ Vu Nữ của Cain… Cô ấy khá mạnh mẽ, xứng đáng là Huyết Phi của Tứ Nguyên Tổ.”

“Phi tần…?”

Kojou chớp mắt liên tục, lặp lại từ đó. Anh ta không nhớ Nữ Tư tế của Cain—Asagi—đã trở thành Tì thiếp của mình bao giờ. Thế nhưng, một sự thật vẫn không thay đổi là anh ta đã không thể đánh bại Vattler nếu không có sự hợp tác của cô ấy.

“Anh nhầm à?”

“À... anh hiểu lầm rồi...”

Lời nói của Kojou ngắc ngứ dần khi anh nhớ lại hương vị máu của Asagi, thứ mà anh đã uống cách đây không lâu. Cùng lúc đó, Yukina nhìn Kojou với vẻ mặt phức tạp.

Sau khi tự cười thầm một lúc, hắn lấy ra một vật nhỏ, bằng kim loại từ túi áo ngực. Đó là một chiếc chìa khóa cũ, kích thước bằng một con dao nhỏ. Ánh kim loại nó phát ra gợi nhớ đến những thiết bị ma thuật của Tà Thần mà Kojou từng thấy ở hồ Kannawa.

“Dù sao đi nữa, ta vẫn còn đủ sức mạnh để hoàn thành mục tiêu cuối cùng.”

Vattler cắm thiết bị ma thuật đó xuống đất. Ngay lập tức, một màn đêm trống rỗng, nuốt chửng mọi ánh sáng, lan rộng như một làn sóng dưới chân họ.

Nhận ra bản chất thật của màn đêm đó, Yukina hét lên, “Sự xâm lấn của Nod?!”

“Vattler... Tại sao... ngươi...!”

“Ngươi thấy đấy, ta đã định thua ngươi ngay từ đầu.” Vattler quay lại nhìn đôi người ngạc nhiên với một nụ cười vui vẻ.

Sự xâm lấn của Nod mà Vattler tạo ra không phải là phiên bản chưa hoàn chỉnh được sử dụng bởi Hiệp sĩ của Tà Thần. Nếu có, thì nó giống với cổng dịch chuyển mà Natsuki sử dụng.

Vattler định tự chuyển mình đến Nod, đến thế giới khác nơi các vị thần từng đày Cain—

“Trái Đất khác chiều mà Cain từng bị lưu đày đến, nơi hắn có được kiến thức về Cuộc Thanh Tẩy... Ta sẽ rất thích thú khi được thấy những kẻ thù nào đang chờ đợi. Có vẻ như ta sẽ không buồn chán một thời gian dài đâu...”

Tên ma cà rồng điển trai bị kéo vào cánh cổng dịch chuyển chiều không gian, biến mất khỏi tầm mắt. Kira và Jagan cũng nối gót.

Cánh cổng đen kịt nuốt chửng họ dần mờ đi rồi biến mất. Cuối cùng, thứ duy nhất còn lại là chiếc Chìa khóa cắm sâu dưới đất. Sau cùng, nó phong hóa và mục nát, rồi vỡ vụn.

Một lúc lâu, Kojou vẫn thẫn thờ nhìn vào những gì còn lại của chiếc Chìa khóa đã bị phá hủy. Tuy nhiên, dù anh có nhìn bao lâu đi nữa, Vattler và những người khác cũng không xuất hiện trở lại. Họ đã du hành đến một thế giới khác chưa biết, tìm kiếm những trận chiến mới, gây phiền toái cho người khác đến tận cùng.

Nếu một ngày nào đó, họ quay lại thế giới của Kojou lần nữa, họ có thể sẽ trở thành những kẻ thù mạnh hơn nữa, càng vượt xa tầm với của những người khác. Nhưng lúc này, mối đe dọa đã qua đi. Sức lực rời khỏi toàn thân Kojou khi anh hiểu ra sự thật đó.

“M-mệt quá...”

“Em biết mà.”

Đặt cây giáo bạc xuống, Yukina đỡ Kojou đang loạng choạng.

Cả hai tựa vào nhau khi ngước nhìn những đám mây trôi qua. Từ lúc nào đó, mặt trời đã lặn, ban cho bầu trời hoàng hôn một sắc vàng rực rỡ. Làn gió thổi qua thành phố đổ nát thật dễ chịu trên cơ thể mệt mỏi của Kojou.

“—Kojou, anh có nghe thấy em không?” giọng Asagi vang lên từ đống đổ nát của một chiếc xe tăng robot.

Hệ thống liên lạc vẫn đang nhận điện. Buồng lái dường như đã bị nghiền nát, nên giọng nói của Kojou và Yukina không thể đến được với cô, nhưng Asagi chắc chắn ít nhiều đã hiểu tình hình của hai người. Và cứ thế, họ tiếp tục lắng nghe.

“Thông báo từ Tổ chức Hiệp ước Thánh địa. Nội dung là ‘Việc công nhận Đảo Itogami là một thiết bị ma thuật quy mô lớn đã bị hủy bỏ. Chúng tôi xin công nhận nó là lãnh thổ của Đệ Tứ Chân Tổ—’”

“Tốt rồi...”

Kojou và Yukina nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. HGTO đã giữ lời hứa. Bằng cách nào đó, họ đã tránh được cả việc Đảo Itogami bị hủy diệt và thế giới bị cuốn vào một cuộc chiến tổng lực.

“Vậy mau chóng quay về đây. Em sẽ đợi—”

Có tiếng nhiễu khi giọng Asagi bị ngắt.

Kojou nhìn ra phía sau. Một chiếc thiết giáp hạm Aldegian đang lơ lửng trên bầu trời hoàng hôn. La Folia đã gọi đến đón.

“Đi thôi, Himeragi.”

Kojou gọi Yukina. Tuy nhiên, Yukina không trả lời. Vẫn ôm chặt cây giáo, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Kojou như thể có điều gì muốn nói.

“Himeragi?”

“.........”

“Có chuyện gì vậy, Himeragi?”

Kojou nhíu mày, nhìn Yukina một cách khó hiểu. Rõ ràng là Yukina đang trong tâm trạng không tốt, nhưng anh không hề biết lý do tại sao.

“Ờ... Himeragi-san?” Kojou lo lắng sửa cách gọi.

Yukina, cho đến lúc đó vẫn không phản ứng, cuối cùng cũng thở dài một tiếng nặng nề chấp nhận. Lườm Kojou với ánh mắt oán hận, cô nói với vẻ mặt rõ ràng đang giận dỗi. “Không có gì cả, Senpai ngốc—!”

Cái quái gì vậy chứ?! Kojou ngẩng mặt lên trời.

Sau đó, hai người sóng bước đi ra giữa thành phố đổ nát.