Strike the Blood

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 12

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 177

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập 19 - Chương 2

Một Hòn Đảo Bị Chia Cắt

Vô số tia lửa ào ạt trút xuống, chiếu sáng bầu trời giữa đêm đen.

Cảnh tượng đó không giống những tia sét đánh xuống, mà tựa như những đám mây bão đã tụ lại trên mặt đất. Sự va chạm của luồng ma lực khổng lồ khiến không khí rít lên và mặt đất nhân tạo lay động như một chiếc lá.

Đường băng bằng nhựa đường dày đặc vỡ vụn dễ dàng như một thanh sô cô la. Nước biển phun trào qua những vết nứt khắp nơi và bị cuốn vào những cột nước xoáy. Đảo nổi phụ trợ đã bắt đầu sụp đổ.

“Ma lực dày đặc đến thế này ư…”, Asagi thì thầm ngây dại khi vẫn ngước nhìn, chứng kiến các Thú Quỷ khổng lồ đang va chạm.

Khi các cơ sở vật chất trong căn cứ lần lượt bị phá hủy, tòa nhà căn cứ bảo vệ bờ biển chỉ miễn cưỡng trụ vững nhờ vào kết giới mà Yukina đã dựng lên. Vung ngọn giáo bạc của mình, cô liên tục cắt xé những luồng ma lực đang bay tán loạn. Không có kết giới của cô, chắc chắn tòa nhà nơi Asagi và những người khác đang trú ẩn đã bốc hơi không còn dấu vết từ rất lâu rồi.

Tuy nhiên, ma lực từ các Thú Quỷ quá đỗi khổng lồ để Yukina có thể một mình chống đỡ. Hơn nữa, kết giới của cô không đủ để ngăn chặn các tác động vật lý. Cô không thể ngăn được những cơn gió dữ dội và rung chấn tạo ra do tác dụng phụ của ma lực.

Các cửa sổ kính của tòa nhà đã hoàn toàn vỡ nát, trần nhà và tường đang rung chuyển. Lỗ hổng trên trần càng rộng thêm, và âm thanh khó chịu của vật gì đó bị xé toạc vọng ra.

“Tệ rồi… Mọi người ra ngoài! Tòa nhà không trụ nổi nữa đâu!” Yaze hét lên khi cảm nhận được thảm họa đang ập đến.

“Không! Đừng nữa! Cứu em! Kojou! Kojou!” Nagisa ôm đầu, ngồi thụp xuống tại chỗ. Với cô, một người vốn đã mắc chứng sợ ma, việc chứng kiến hai Thú Quỷ va chạm gần đến vậy đã đủ sốc để khiến cô hoảng loạn.

“Nagisa! Không! Làm ơn đứng dậy!” Yaze cố gắng nâng Nagisa đang cứng đờ lên và kéo cô ra khỏi tòa nhà. Rồi anh nghe thấy một âm thanh lạ phía sau.

Nền móng chính đỡ tòa nhà đã sụp xuống, khiến một phần tường đổ nát. Yaze thấy gạch vụn đổ ập từ trên cao, và anh đứng chôn chân, thậm chí không thể hét lên.

Từ khóe mắt, anh nhìn thấy một luồng sáng nhạt, đặc trưng của linh lực. Một kết giới tuyệt đẹp gợi nhớ đến sông băng vĩnh cửu mở ra, đẩy tòa nhà gần sụp đổ trở lại.

“Kanase…?!”

“Đó là Hệ thống Svalinn của Hoàng tộc Aldegia…!”

Asagi và Yaze nín thở khi nhìn Kanon, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện.

Hệ thống Svalinn, một kết giới phòng thủ dựa vào linh lực, là một trong những bí mật lớn nhất của Hoàng tộc Aldegia. Không ai dạy Kanon cách làm điều này; cô đã tự mình tìm ra cách tái tạo nó.

Tất nhiên, so với Hệ thống Svalinn chính thức được Công chúa La Folia sử dụng, kết giới này yếu hơn và kém ổn định hơn nhiều. Dù vậy, nó cũng đủ vững chắc để tạm thời ngăn tòa nhà sụp đổ.

“Thật không thể tin nổi…”, Ugaki thốt lên như thể bị chạm đến tận đáy lòng.

Cảnh tượng đôi cánh linh lực mở ra trong khi Kanon vẫn đang cầu nguyện khiến cô thực sự trông giống như hình ảnh một vị thánh trong dân gian. Rõ ràng, ngay cả một kẻ thô lỗ, du côn như Ugaki cũng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng đó.

“Chạy đi khi còn có thể! Asagi, nhanh lên!”

“Khoan đã, của Kanase…!” Asagi định hét lại trong giận dữ thì Kanon biến mất ngay trước mắt cô. Gạch vụn rơi từ trên cao đã che khuất tầm nhìn của Asagi. “Kanase…?!”

“Khônggg!” Nagisa rú lên.

Asagi đứng bất động giữa đống đổ nát. Một kết giới linh lực đang bảo vệ toàn bộ cơ thể cô. Nếu không có nó, cô có lẽ đã chết rồi.

“Kết giới vẫn còn nguyên! Kanase an toàn!” Yaze thốt lên với giọng khản đặc, thúc giục Asagi bỏ chạy.

Gần như đồng thời, kết giới đã bảo vệ Asagi biến mất. Tòa nhà phát ra âm thanh sụp đổ phía sau cô, nhưng Asagi không có thời gian để nhìn lại. Những vết nứt lớn đang chạy dưới chân cô.

Thú Quỷ của Đệ Tứ Chân Tổ và Thú Quỷ lạ lẫm nhưng tương tự đã biến mất. Tuy nhiên, sự va chạm của chúng đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho phần móng của đảo nổi phụ trợ. Bề mặt của nó vỡ vụn như băng mỏng trải trên hồ, biến thành nhiều mảnh vụn bị chia cắt bởi những con sóng dữ dội trên biển. Mất đi sức nổi, các mảnh vụn đã bắt đầu chìm xuống.

Vào một lúc nào đó, cô thậm chí đã mất dấu Yaze và Nagisa. Asagi đang ở trên một mảnh vụn khác, trôi dạt trên mặt biển. Khi cô cố gắng tìm kiếm họ, một cảnh tượng khiến cô lùi lại, mắt mở to.

Cô đã nhìn thấy Yukina trên một mảnh đảo nhân tạo đang chìm.

Có lẽ việc Yukina sử dụng quá nhiều linh lực đã khiến cô kiệt sức. Cô đã ngã gục, không thể di chuyển. Nếu Asagi không làm gì đó, rõ ràng cô sẽ chìm cùng mảnh vụn xuống biển.

“Ôi, chết tiệt!”

Asagi bật chạy trước khi kịp suy nghĩ.

Asagi chạy về phía khe nứt rộng gần hai mét ngăn cách nơi cô đang đứng với mảnh vụn có Yukina. Nếu không nhảy qua nó, cô sẽ không thể đến chỗ Yukina. Đương nhiên, nếu cô trượt chân khi tiếp đất, cô sẽ rơi xuống biển. Tuy nhiên, khoảng cách đang dần rộng ra. Không có thời gian để do dự.

“Himeragi!”

Asagi chỉ kịp thực hiện cú nhảy. Cô nắm lấy tay phải của Yukina ngay khi Pháp sư Kiếm sắp trượt xuống nguy hiểm gần mặt nước.

Ngay khi Asagi thở phào nhẹ nhõm, cô nghe thấy một tiếng động hủy diệt dưới chân mình. Tác động từ cú tiếp đất của Asagi đã khiến một phần đỡ mảnh đảo nhân tạo bị gãy.

“K-không thể nào?!”

Mảnh đảo nhân tạo nghiêng gần như thẳng đứng ngay lập tức. Asagi, vẫn đang ôm chặt Yukina, bị ném xuống biển một cách bất lực.

Asagi thở dốc nặng nhọc khi nổi trên mặt biển động dữ dội. Cô vẫn đang ôm chặt Yukina vào ngực.

Có lẽ đó là bản năng của một Pháp sư Tấn công, nhưng ngay cả khi bất tỉnh, Yukina cũng không chịu buông ngọn giáo bạc của mình. Đó là một phần lý do khiến Asagi vô cùng khó khăn để vừa bơi vừa ôm cô. Tất cả những gì cô có thể làm là nâng Yukina lên và giữ cô không bị chết đuối.

“Tình cảnh này đúng là quá thảm hại mà…!” Asagi hét lên hết cỡ.

May mắn thay, những cơn gió dữ dội do cuộc va chạm của các Thú Quỷ tạo ra cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt. Những con sóng cuộn không hoàn toàn tàn nhẫn. Vấn đề là các mảnh vụn của đảo nổi phụ trợ bị phá hủy đang bắt đầu chìm xuống lần lượt. Nếu sự chìm xuống của chúng tạo ra một xoáy nước, Asagi và Yukina không có cơ hội nào.

Asagi bị sóng đánh dạt vào khi, bất thình lình, cô nghe thấy một giọng nói tổng hợp, nghe có vẻ châm biếm, vang lên bên tai.

“Hì hì… Có vẻ cô bé đang gặp chút rắc rối nhỉ.”

Giọng nói phát ra từ chiếc đồng hồ thông minh của Asagi, vốn được liên kết với điện thoại của cô. Ngạc nhiên bởi giọng nói lạ lùng nhưng quen thuộc, Asagi giận dữ hét lại, “Mogwai?! Sao cậu lại…?!”

“Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Không có thời gian cho một cuộc trò chuyện nhàn nhã đâu, cô bé à,” Mogwai trêu chọc.

Asagi nhổ nước biển vào miệng khi miễn cưỡng gật đầu. “Ừ. Đầu tiên, cậu có thể làm gì đó với tình huống này không?”

Cô không có điều kiện để lấy điện thoại ra trong khi đang bơi cùng Yukina trong vòng tay. Asagi chạm vào màn hình cảm ứng của chiếc đồng hồ thông minh để triệu hồi một ứng dụng tự viết đã được ghi lại bên trong.

Asagi không thể sử dụng phép thuật ngoại trừ một ngoại lệ—phép cấm được gọi là Tẩy Trừ.

Nói đúng ra, Tẩy Trừ không phải là một phép thuật, cấm hay không cấm. Đó là một mã gian lận tối thượng, trực tiếp thay đổi Chương trình Thượng đế – lực lượng vận hành thế giới.

Thông qua việc sử dụng thiết bị xử lý có tên là Đảo Itogami, được thiết kế làm bàn thờ cho Tẩy Trừ, Asagi có thể sử dụng khả năng phi thường của mình với tư cách là Nữ Tư tế của Cain để thay đổi Chương trình Thượng đế. Nói cách khác, cô có thể viết lại thực tại.

Dù sao, ngay cả với khả năng của Asagi, việc điều khiển Tẩy Trừ trong thời gian thực cũng khó khăn, đặc biệt trong tình huống cô không thể điều khiển điện thoại thông minh một cách đúng đắn, chứ đừng nói đến một máy tính thông thường.

Điều đó không có nghĩa là cô không thể làm gì cả. Thứ Asagi đã kích hoạt bằng chiếc đồng hồ thông minh của mình là một macro nghi thức mà cô đã lập trình xong từ trước. Cô không thể điều khiển mọi thứ một cách tinh vi bằng nó, nhưng nếu chỉ là biến đổi một nhóm đối tượng được nhắm mục tiêu, thứ quỷ quái đó có thể thực hiện chỉ bằng một cú nhấp chuột.

“Đáng lẽ mình nên lập một macro hoàn chỉnh hơn nếu biết sẽ rơi vào tình huống khó khăn thế này…!” Asagi thở dài thườn thượt khi những hạt màu đỏ tươi đặc trưng của Tẩy Trừ xoáy quanh cô.

Khi những hạt đó tan đi, mặt biển xung quanh Asagi bắt đầu phát sáng. Những con sóng cuộn dữ dội chậm lại, gần như một thước phim quay chậm, trước khi chúng dừng lại hoàn toàn.

Tuy nhiên, điều này không phải vì đại dương đã đóng băng. Quan sát kỹ hơn, mặt biển trong suốt đang rung rinh nhỏ li ti.

Trông nó gần giống như thạch rau câu đỏ nhạt. Không, nó trông chính xác là thạch rau câu.

Đó là một khối thạch rau câu dâu khổng lồ có đường kính sáu trăm mét; Asagi đã biến toàn bộ nước biển xung quanh mình thành một món ăn có thể ăn được.

Điều này là để ngăn Yukina vẫn còn bất tỉnh, bản thân Asagi, và các đối tượng của Liên minh Kẻ Bất Hảo đã rơi xuống biển khỏi bị chết đuối. Cô không còn bất kỳ macro nào khác có thể sử dụng.

“Hì hì, nghĩ lại thì, khi cô bé viết chương trình này, cô bé đã ăn một cốc thạch vội vàng khi làm việc, phải không?”

“Mình đã quá đúng khi không biến nó thành pudding…” Asagi lẩm bẩm yếu ớt khi bò lên, xuyên qua nước biển đã hóa thành thạch.

Nhờ thạch có độ cứng và độ đàn hồi, nó nằm trên mặt nước, nhưng mọi thứ sẽ không diễn ra tốt đẹp nếu đó là pudding mềm. Một sai lầm như vậy, và cô có thể đã chìm vào một đầm lầy không đáy, chết đuối trong biển pudding, thi thể trở thành trò cười của cả thế giới.

Kim loại nặng và bê tông sẽ chìm xuống đáy thạch, nhưng con người tương đối nhẹ thì không. Ít nhất, nguy hiểm chết đuối đã qua. Khủng hoảng hiện tại đã được khắc phục.

“Dù vậy, nó vẫn chỉ là thạch. Nó sẽ không tan chảy khi nhiệt độ tăng sau bình minh chứ? Tốt nhất là cô bé nên chạy đi khi còn có thể đấy.”

“Không cần cậu phải nhắc. May mắn là Himeragi nhẹ.”

Đứng dậy khi cõng Yukina bất tỉnh trên lưng, Asagi chậm rãi quan sát khu vực xung quanh.

Bên phải cô là đống đổ nát của đảo nổi phụ trợ bị phá hủy một phần, đã mất khoảng một nửa khối lượng ban đầu. Xa hơn về bên trái, cô có thể nhìn thấy Đảo Itogami chính thức. Asagi đang đứng ngay giữa hai nơi đó. Rõ ràng họ đã bị cuốn đi khá xa kể từ khi rơi xuống biển.

Sau một lúc do dự, Asagi bắt đầu đi về phía bên trái.

Cô lo lắng cho Kojou và Yaze, nhưng những tàn dư của Liên minh Kẻ Bất Hảo đang lảng vảng quanh đảo nổi phụ trợ đã đổ nát. Mối quan tâm trước mắt của cô là sự an toàn của Yukina.

Mogwai dẫn trước Asagi hai bước. “Khoảng chín mươi mét thẳng về phía trước là cây cầu nối bị hỏng. Leo lên đó, và cô bé sẽ có thể vào Đảo Nam.”

Nó đang sử dụng Hệ thống Quản lý Đô thị của Đảo Itogami để thu thập hình ảnh khu vực và dữ liệu vị trí của Asagi. Việc Trật Tự Hồi Kết đã chiếm quyền kiểm soát không có nghĩa là Hệ thống Quản lý Đô thị ngừng hoạt động hoàn toàn.

“Motoki và những người khác có ổn không?”

Câu trả lời của Mogwai thẳng thừng. “Thật không may, tôi không thể xác nhận điều đó trong tình trạng hiện tại.”

Asagi lườm với vẻ khó chịu vào màn hình nhỏ trên chiếc đồng hồ thông minh của mình. “Cậu đã ở đâu vậy?! Đáng lẽ cậu phải liên lạc sớm hơn nếu an toàn chứ!”

“Thật không may, điều đó không nằm trong khả năng.”

“Tại sao không?!”

“Lãnh địa.”

“Hả…?”

“Hiện tại, Đảo Itogami chính thức đã được chia thành tám mươi mốt lãnh địa. Mỗi lãnh địa có một kẻ thống trị với quyền lực thực tế đối với lãnh thổ đó—hay nói đúng hơn, chính xác hơn là những người có quyền thống trị lãnh địa đang được gọi là kẻ thống trị.”

“…Ý cậu là sao? Quyền thống trị này là gì vậy?” Asagi hỏi, bối rối.

Hình đại diện chú gấu bông được may vá cẩu thả nhếch mép cười khúc khích khi trả lời, “Tôi đang nói, đó là quyền thống trị một lãnh địa. Được rồi, để cô bé dễ hiểu hơn, hãy nghĩ nó như quyền độc quyền kiểm soát Hệ thống Quản lý Đô thị của Đảo Itogami, bao gồm điện, gas, nước, camera an ninh, truyền tải radio—tất cả mọi thứ, nhưng chỉ một phần trong số tám mươi mốt phần đó.”

“Họ đang chia nhỏ nó ra sao? Không thể nào ai đó làm được điều đó.”

Mogwai bối rối trước lời đáp trả bực tức của cô. Nó nghiêng đầu. “Cô bé chắc không?”

“Đương nhiên. Nó không phải là một cái bánh quy. Nếu chia Hệ thống Quản lý Đô thị thành hai, tải hệ thống sẽ tăng gấp đôi, nên điều đó là không thể. Và nếu một lãnh địa nào đó sử dụng quá nhiều nước và điện, rõ ràng sẽ không đủ cho các lãnh địa khác.”

“Vậy thì, nếu không đủ, tại sao không lấy của người khác?”

“Hả?! Cậu đang nói gì vậy? Điều đó gần như là—”

“Chiến tranh?”

“…Ồ. Vậy ra đây là cách cuộc Chiến tranh Tranh cử này hoạt động.” Asagi bực bội cắn môi.

Các ứng cử viên thống trị không mở rộng lãnh thổ chỉ vì vui thú. Họ đang chiến đấu giành giật tài nguyên—những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.

Giọng Mogwai đột ngột trở nên nghiêm trọng. “Nhân tiện, những kẻ thống trị độc quyền Hệ thống Quản lý Đô thị có nghĩa là các thần dân chống đối kẻ thống trị sẽ không nhận được khẩu phần ăn và nước của họ. Nếu họ không thích, họ có thể đi theo sự kiểm soát của một kẻ thống trị khác. Nếu không, họ đánh bại kẻ thống trị mà họ không thích và tự trở thành lãnh đạo.”

Asagi lườm bạn đồng hành bằng đôi mắt lim dim. “Chắc chắn là chúng muốn cư dân Đảo Itogami tự chiến đấu với nhau cho bằng được. Thật là những điều bệnh hoạn. Tại sao cậu lại thực hiện một kế hoạch như thế này?”

“Này, này, cô bé, thân thể vật lý của tôi chỉ là một hệ thống máy tính, cô biết đấy? Nếu người quản trị hệ thống ra lệnh, thì phải tuân thủ một cách trung thành, đúng không?”

“Vậy sao bây giờ cậu mới xuất hiện?”

“Vì thủ lĩnh của Liên minh Kẻ Bất Hảo đã bị đánh bại, lãnh địa đó không còn kẻ thống trị nữa. Điều đó có nghĩa là tôi có thể tạm thời di chuyển tự do, nhưng chỉ một phần tám mươi mốt của tôi.”

“Vậy sức mạnh của Tẩy Trừ mà tôi sử dụng cũng chỉ là một phần tám mươi mốt của bản thể thực sự.”

Asagi u sầu nhướng mày, khẽ đá vào mặt biển dưới chân.

Biển đã hóa thạch chỉ lan rộng đến bờ biển phía nam của đảo nổi phụ trợ. Hiệu ứng của Tẩy Trừ đã dừng lại giữa biển như thể nó va vào một bức tường vô hình. Đây là lý do tại sao không thể vượt qua đến Đảo Itogami chính thức ngoại trừ việc sử dụng cầu nối. Điểm dừng đó có lẽ là biên giới lãnh địa. Nếu cô vượt qua, liên lạc của cô với Mogwai sẽ bị gián đoạn một lần nữa, khiến cô không thể sử dụng Tẩy Trừ.

“Khoan đã. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó thống trị tất cả tám mươi mốt lãnh địa?”

“Người đó sẽ trở thành kẻ thống trị mới của Đảo Itogami. Tất nhiên, cô bé, nếu một trong những người bạn của cô chiếm được tất cả các lãnh địa, thì sự hỗn loạn ngớ ngẩn này sẽ kết thúc ngay lập tức.”

“Nếu chúng ta có thể tin lời The Blood nói, thì đúng là như vậy.” Asagi không khỏi cảm thấy nghi ngờ về toàn bộ sự việc. Mogwai cũng không bác bỏ điều đó.

“Chà, cô bé nói có lý.”

The Blood và Trật Tự Hồi Kết đã tự ý viết ra các quy tắc cho cuộc tranh chấp này. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không rút lại lời vào phút cuối.

Dù vậy, Asagi và những người khác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tận dụng những quy tắc đó ở hiện tại. Việc than vãn về những hạn chế mà họ phải chịu cũng không thay đổi được gì. Đó là một trò chơi bắt đầu với việc họ ở một thế bất lợi áp đảo.

“Vậy kẻ thống trị được quyết định như thế nào?”

“Đó là yêu ma tập hợp được nhiều khế ước nhất với thần dân trong một lãnh địa nhất định.”

“Khế ước… Mấy cái hình vòng tròn ma thuật ấy à?”

Asagi nhớ lại những ký hiệu phép thuật được khắc trên người của Ugaki. Không phải là một phù thủy, Asagi hiểu rất ít về nguyên lý hoạt động của chúng.

Mogwai nói với một giọng đặc biệt chuyên nghiệp. “Không phải cô bé cần gặp từng người một để được họ chấp thuận đâu. Nếu thần dân trong một lãnh địa công nhận cô bé là thủ lĩnh của họ, khế ước sẽ hoàn thành.”

Vẻ mặt Asagi trở nên nghiêm trọng khi cô hỏi thêm một câu nữa. “Và nếu có nhiều ứng cử viên trong cùng một lãnh địa?”

“Họ sẽ chiến đấu với nhau, và người thắng sẽ thừa hưởng thần dân của đối thủ.”

“Tôi hiểu rồi… Ugaki cũng nói như vậy.” Asagi thở dài mệt mỏi.

Các ứng cử viên thống trị xung đột với nhau và cướp thần dân của đối thủ. Chiến thắng là cách nhanh nhất để một ứng cử viên tăng số lượng thần dân của mình. Càng nhiều thần dân, ma lực càng lớn dành cho ứng cử viên, và chắc chắn thiệt hại cùng thương vong từ cuộc chiến của họ cũng lớn hơn. Đây là một cuộc chiến bao trùm toàn bộ cư dân Đảo Itogami.

Mogwai tiếp tục giải thích. “Để trở thành một kẻ thống trị, thần dân phải biết danh tính của ứng cử viên. Ít nhất thì, họ phải biết tên của ứng cử viên đó.”

“Cái quái gì…? Vậy là…”

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Asagi dừng bước.

Các điều kiện không hề đặc biệt lạ lùng. Về mặt phép thuật, tiết lộ danh tính là tiêu chuẩn cho các khế ước.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chừng nào Akatsuki Kojou còn tiếp tục che giấu danh tính của mình, anh ta không thể trở thành một kẻ thống trị. Kojou chỉ có một cách để chấm dứt cuộc Chiến tranh Tranh cử—tự xưng là Đệ Tứ Chân Tổ thực sự và trở thành kẻ thống trị thực sự của Đảo Itogami.

Phải chăng tất cả các quy tắc của cuộc Chiến tranh Tranh cử đều tồn tại để kéo sự tồn tại của Akatsuki Kojou ra ánh sáng công khai?

Asagi mạnh mẽ lắc đầu như để xua đi những suy nghĩ ngớ ngẩn đó.

Vào khoảnh khắc đó, hình ảnh của Mogwai trên chiếc đồng hồ thông minh của cô đột nhiên trở nên nhiễu. “Xin lỗi, cô bé. Có vẻ như tôi không thể giúp cô bé thêm được nữa.”

“Hả?! Tại sao không?!” Asagi trừng mắt nhìn Mogwai.

Mặt biển hóa thạch vẫn trải dài thêm một đoạn. Lẽ ra đây vẫn phải là khu vực cô có thể liên lạc với đối tác AI của mình.

Avatar gấu bông được may vá cẩu thả lắc đầu. 「Đó là vì phao phụ đã bị phá hủy hoàn toàn rồi. Khu vực này đã bị hủy bỏ, và mã khu vực của nó đang được kế thừa bởi một khu vực khác. Thế nên đây là lúc cô bé và tôi phải tạm chia tay thôi, tiểu thư bé bỏng... Xin hãy... giữ gìn... cho đến khi... chúng ta gặp lại... Đừng chết đấy.」

「Mogwai! Đợi đã—Mogwai! Chúng ta đang nói chuyện dở mà!」Asagi ngoan cố gọi vào chiếc đồng hồ thông minh của mình, nhưng thứ duy nhất lấp lánh trên màn hình chỉ là biểu tượng ngoài vùng phủ sóng vô tình.

Thế nhưng, cô không có thời gian để suy sụp vì chuyện đó. Ngay khi Mogwai biến mất, một vết nứt lớn chạy dọc qua mặt biển đông cứng dạng thạch.

「Ghê?!」

Biển thạch khổng lồ đang tách ra. Asagi tái mặt khi nhận ra điều này.

Hiệu ứng của The Cleansing mà Asagi đã sử dụng vẫn chưa hết tác dụng. The Cleansing là một phép thuật cấm có thể viết lại chính thế giới. Vật chất đã được biến đổi không tự động trở lại trạng thái ban đầu của nó.

Tuy nhiên, một khi quá trình biến đổi hoàn tất, vật thể sẽ bị ảnh hưởng bởi các định luật vật lý thông thường. Đun nóng gelatin thì nó sẽ tan chảy; tác dụng đủ lực thì nó sẽ bị xé toạc. Nó đang vỡ ra do tác động của sóng biển theo thời gian. Hiện tượng này đang xảy ra ngay trước mắt Asagi.

Nếu có Mogwai ở bên, cô đã có thể sử dụng The Cleansing thêm một lần nữa để hàn gắn nó, nhưng AI đã biến mất. Điều duy nhất Asagi có thể làm vào lúc đó là chạy hết tốc lực đến đích, cây cầu nối, với Yukina trên lưng.

Asagi mồ hôi đầm đìa khi cô cố gắng chạy thục mạng. Lớp thạch vỡ ra trôi trên mặt nước. Đó là kiểu địa hình tệ hại nhất có thể.

Giữa chừng, cô loạng choạng và phải bò bằng cả bốn chi, cuối cùng phải dùng ngọn giáo của Yukina thay gậy chống khi cô leo lên một con dốc trơn trượt. Cô chẳng quan tâm trông mình ra sao nữa. Trọng lượng cơ thể lẽ ra nhẹ của Yukina đang đè nặng lên vai cô. Cứ như thể đó là một trò chơi truyền hình kinh hoàng nào đó.

Cuối cùng, Asagi gần như gục ngã khi cô trèo lên cây cầu nối nửa hư hỏng. Đầu cầu đã chìm xuống biển với một độ nghiêng, giúp cô có thể đi lên bằng chân.

Asagi mất đà bước về phía trước, loạng choạng tại chỗ.

May mắn thay, mặt cầu ướt đã giảm thiểu thiệt hại. Cơ thể cô, đã quen với lớp thạch lầy nhầy, thấy mặt đường nhựa cứng cáp thật sự dễ chịu.

「Haaah… haaah… Cuối cùng cũng kịp lúc… Mình cứ tưởng mình… sẽ chết… lần này…」

Asagi nhìn những mảnh mặt biển đông cứng dạng thạch vỡ vụn đang bị sóng biển cuốn trôi khi cô cố gắng lấy lại hơi thở.

Nếu cô chậm hơn một chút thôi trong việc đến được cây cầu nối, cô sẽ lại bị nhấn chìm dưới biển lần nữa. Cô không nghĩ mình có thể bơi mang theo Yukina khi sức chịu đựng đã cạn kiệt như vậy. Cô thực sự đã thoát chết trong gang tấc.

Nhẹ nhàng đặt Yukina đang ngủ và ngọn giáo của cô bé lên mặt đường, Asagi gục xuống ngồi cùng họ.

Toàn thân cô dính đầy gelatin có mùi dâu tây. Tóc và quần áo của cô đều lộn xộn. Cô thực sự không muốn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng đó.

Điều kiện tương tự đối với Yukina, nhưng trong trường hợp của cô bé, cô bé vẫn toát lên vẻ đẹp thoáng qua ngay cả khi như vậy. Thật không công bằng, Asagi càu nhàu trong tâm trí mình.

Tuy nhiên, toàn thân Yukina lạnh cóng, và má cô bé đã mất đi sắc hồng. Điều này chắc chắn là do đã sử dụng quá nhiều linh lực. Không ngạc nhiên gì – cô bé đã một mình chống đỡ ma lực từ hai Thú Ký cấp Nguyên Thủy.

Ít nhất thì nhịp thở của cô bé ổn định, nhưng Asagi lo lắng khi để cô bé trong trạng thái đó. "Mình phải đưa cô bé đến một nơi an toàn", Asagi nghĩ khi cô cố gắng đứng dậy với cơ thể mệt mỏi của mình.

Sau đó, cô cảm nhận được có người ở gần đó.

「—?!」

Khí tức độc ác, đủ để khiến người ta rùng mình, khiến Asagi theo phản xạ quay người lại.

Một hình bóng khoác áo choàng trắng tinh xuất hiện, gần như tan chảy từ bóng tối, đầu đội một chiếc mặt nạ đáng sợ hình đầu lâu người. Cô nghe thấy một giọng nói từ bên dưới mặt nạ.

「Aiba Asagi... Nữ Tu Sĩ của Cain...」

「Giáo Đoàn Mạt Thế...!」

Asagi cảnh giác, bị nỗi sợ bản năng thúc đẩy. Tay phải cô chạm vào chiếc điện thoại thông minh trong túi. Chiếc điện thoại thông minh chống nước của cô vẫn hoạt động tốt ngay cả sau khi bị ngâm trong nước, nhưng cô vẫn không thể liên lạc với Mogwai. Không thể kích hoạt The Cleansing, Asagi không khác gì một nữ sinh trung học vô lực như vẻ ngoài của cô.

Tuy nhiên, ngay cả trong trạng thái đó, tín đồ của Giáo Đoàn Mạt Thế vẫn dồn ánh mắt thù hận lạnh lùng về phía Asagi. Đó là ma lực mạnh mẽ đến mức ngay cả Asagi, người thiếu linh lực, cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

「Sự tồn tại của ngươi nguy hiểm đến kế hoạch của chúng ta... Do đó...」

「K-khó tin được...」

Asagi lùi lại một bước, không thể chịu đựng được ma lực đang thổi về phía mình.

Một thứ gì đó mềm nhũn quấn quanh mắt cá chân trái cô. Đó là một xúc tu đen, nhớt nháp, sáng bóng.

Các xúc tu tuôn ra từ bên dưới chiếc áo choàng trắng, vươn về phía Asagi liên tục. Chúng đang cố gắng kéo Asagi vào bên trong áo choàng.

「Woa, ghê quá...! Đợi đã—Bỏ ra—Tránh xa ra!」

Asagi ngã bệt xuống đất khi cô cố gắng đá các xúc tu ra một cách tuyệt vọng; sự kháng cự đó vô nghĩa. Trong chớp mắt, cả hai chân cô đã bị giữ chặt, ngăn cô di chuyển.

Gấu áo choàng nâng lên. Một bóng tối đen kịt lan tỏa bên trong.

Đây có lẽ là một cổng dịch chuyển tức thời. Các xúc tu đã xuất hiện từ đó đang cố gắng quay trở lại phía bên kia của cánh cổng một lần nữa, vẫn quấn chặt lấy chân Asagi.

Tín đồ của Giáo Đoàn Mạt Thế khẽ rên một tiếng. 「Ngh...!」

Một vệt bạc lướt đi nhanh như một tia chớp, và đám xúc tu đang cố gắng kéo Asagi vào cánh cổng bị hất văng ra. Chúng đã bị cắt đứt bởi một vật sắc bén như dao cạo.

Với những cử động nhanh nhẹn không để lộ chút dấu hiệu nào của tác động trọng lực, một cô gái nhỏ bé hạ cánh trước mắt Asagi. Cô bé đang nắm chặt một ngọn giáo bạc hoàn toàn bằng kim loại.

「Himeragi?!」

「Em xin lỗi, Aiba. Em đã ổn rồi.」

Yukina chĩa ngọn giáo của mình về phía tín đồ của Giáo Đoàn Mạt Thế. Tuy nhiên, sắc mặt cô bé vẫn tái nhợt. Cô bé có lẽ vừa mới tỉnh lại do phản ứng với ma lực của kẻ điều khiển xúc tu. Chắc chắn cô bé còn cách xa tình trạng thể chất bình thường của mình.

「Yukina... Himeragiii!」kẻ điều khiển xúc tu gầm lên. Ma lực bùng lên mạnh hơn khi một đám vô số xúc tu tấn công Yukina cùng một lúc.

「Ta, Trinh Nữ của Sư Tử, Pháp Sư Kiếm của Thượng Thần, xin thỉnh cầu.」

Yukina không cố gắng né tránh đám xúc tu đang đổ ập xuống mình. Cô bé tập trung chút linh lực còn lại trong người, giữ vững ngọn giáo khi cô bé niệm chú. Ngọn giáo bạc phát sáng với ánh sáng nhạt nhòa khi một vầng hào quang yên bình bao trùm lấy cô bé.

「Hỡi ánh sáng thanh tẩy, hỡi thần sói của bão tuyết, bằng ý chí thần thánh bằng thép của ngài, hãy đánh hạ những ác quỷ trước mặt ta!」

Yukina nhún chân lao đi.

Hàng rào Hiệu Ứng Dao Động Thần Thánh bao quanh cô bé cản trở các xúc tu được triệu hồi, khiến chúng vỡ vụn bay đi.

Cơ thể kẻ điều khiển xúc tu co lại, dường như run rẩy vì kinh hoàng, thịt tan biến vào không khí loãng. Đây là chuyển động tức thời thông qua phép thuật điều khiển không gian.

Tuy nhiên, đòn tấn công của Yukina đã đến trước khi kẻ điều khiển xúc tu có thể hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Cổng dịch chuyển tức thời bị phá vỡ thông qua khả năng vô hiệu hóa ma lực của Sói Bão Tuyết, khiến cơ thể kẻ điều khiển xúc tu xuất hiện trở lại ở một nơi cách đó vài mét.

Với một tiếng động giòn tan như tách sứ vỡ, thứ gì đó rơi xuống chân kẻ điều khiển xúc tu.

Đó là một phần của mặt nạ. Chiếc mặt nạ hình đầu lâu đã nứt ra, để lộ khuôn mặt của kẻ điều khiển xúc tu. Ngọn giáo của Yukina đã xé toạc chiếc áo choàng trắng tinh, cắt đôi chiếc mặt nạ bên dưới mũ trùm đầu một cách gọn gàng.

「Ngươi là...」Giọng Yukina run lên vì ngạc nhiên. 「...một cô gái?!」

Mắt Asagi mở to vì sốc.

Tín đồ của Giáo Đoàn Mạt Thế, kẻ điều khiển xúc tu – khuôn mặt trần trụi của cô ta là của một cô gái trẻ. Cô ta có mái tóc đen nhánh, làn da trắng và đôi mắt đỏ tuyệt đẹp.

「Vậy ngươi đã nhìn thấy... thân thể dơ bẩn của ta...」

Cô gái che một bên mặt như thể xấu hổ, lườm Yukina và Asagi qua kẽ ngón tay.

Ngay lập tức, một cánh cổng kích hoạt một lần nữa, và lần này cô gái biến mất vào bóng tối.

「Chúng ta... được cứu rồi à?」

Asagi vẫn ngồi trên mặt đất khi cô lẩm bẩm yếu ớt.

Quần áo cô rách tả tơi khắp nơi, và có những vết trầy xước lộ ra trên cánh tay và chân cô. Việc cô thoát hiểm nhẹ nhàng như vậy chắc chắn là một may mắn khó tin. Cô hoàn toàn có thể đã bị giết.

「Aiba. Chuyện gì đã xảy ra...?」

Yukina hạ ngọn giáo trong tay xuống khi cô hỏi với vẻ mặt lo lắng. Nhờ bị bất tỉnh suốt thời gian qua, cô bé thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Asagi loạng choạng đứng dậy. 「Phải rồi. Mình không biết nên bắt đầu từ đâu nữa...」

Mặc dù họ đã cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của Giáo Đoàn Mạt Thế, nhưng chưa có gì kết thúc. Trận Chiến Bầu Cử vẫn đang tiếp diễn ở đâu đó trên Đảo Itogami ngay cả vào lúc này. Kojou và những người khác mà họ đã bị tách ra cũng ở trong tâm trí cô. Cô cần truyền lại thông tin từ Mogwai cho Yukina và đưa ra các biện pháp đối phó càng sớm càng tốt.

「Đầu tiên, mình muốn tắm đã. Toàn thân nhớp nháp quá... Ugh, thật sự là khó chịu,」 Asagi nói, mỉm cười nhưng mệt mỏi.

Ánh nắng yếu ớt bắt đầu chiếu lên khuôn mặt tì vết của cô. Bình minh đang đến gần.

Đôi vai của cô bé nhỏ nhắn, lưng cong như mèo con, run rẩy khi tỉnh giấc.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Motoki Yaze dịu lại với vẻ nhẹ nhõm.

Đó là một lối đi ngầm được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn khẩn cấp.

Trong không gian khô ráo, nhân tạo đó, không có dấu hiệu nào của những tác động từ vụ va chạm của Thú Ký.

Ngay trước khi phao phụ sụp đổ, Yaze đã di chuyển đến Đảo Itogami chính thức cùng với cô bé. Anh đã nhảy qua kênh đào ngăn cách hai hòn đảo nhân tạo.

Dòng họ Yaze là một trong những gia tộc có khả năng tâm linh di truyền, được gọi là Người Siêu Biến Đổi. Bản thân Yaze là một trong những người có khả năng tâm linh bẩm sinh đó. Khả năng chính của anh là kiểm soát khí và chuyển động phân tử.

Thông thường, đó là một sức mạnh yếu ớt chỉ có thể dùng để nghe lén, nhưng nếu anh gạt bỏ giới hạn tiềm thức của mình, anh có thể tự do điều khiển luồng gió. Yaze đã thành công trong việc sử dụng những cơn gió dữ dội do Kojou và đồng bọn tạo ra để thực hiện một cú nhảy khổng lồ gần bốn mươi mét. Nếu anh không sử dụng một mánh khóe bẩn thỉu như vậy, anh tin chắc việc thoát hiểm cùng một cô gái bất tỉnh trên lưng sẽ là không thể.

「Này, Nagisa. Tỉnh rồi à?」

「Yazecchi...?」

Nagisa Akatsuki vừa tỉnh giấc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quanh khu vực một cách nghi ngờ. Sau đó, môi cô bé đột nhiên cứng lại. Cuộc đụng độ của hai Thú Ký, sự sụp đổ của phao phụ – tất cả vẫn còn in đậm trong tâm trí cô bé.

「Chúng ta đang ở đâu? Và Kojou?! Asagi, Yukina và Kanon thì sao...?」

「Không cần lo lắng về Kojou đâu,」Yaze tự tin và không chút do dự đáp. 「Chừng đó chẳng thấm vào đâu để giết một người như anh ta đâu. Ý tôi là, Thú Ký của anh ta không phát cuồng, và Kẻ Huyết cũng không nghiêm túc lần này.」

Trên thực tế, Yaze không chắc chắn về điều đó như lời anh nói. Kojou an toàn chẳng qua chỉ là suy luận của riêng Yaze. Tuy nhiên, giả thuyết của anh rằng Kẻ Huyết không nghiêm túc có lẽ là đúng.

Nếu hắn thực sự muốn loại bỏ Kojou, hắn sẽ không cần phải trải qua rắc rối tổ chức sự kiện ngu ngốc mà hắn gọi là Trận Chiến Bầu Cử.

Việc Kojou tham gia là tiện lợi để biến nó thành một màn trình diễn lớn hơn nữa. Đó là lý do Kẻ Huyết đã cố tình tự lộ diện trước Kojou. Phô trương sức mạnh và sự tàn ác của mình, hắn đã dồn Kojou vào đường cùng, lôi kéo anh vào cuộc bất kể Kojou có thích hay không. Tất cả là để khiêu khích Kojou.

「...Còn những người khác?」

「Nếu Kojou còn sống, thì những người khác có lẽ cũng ổn thôi. Nếu có gì, thì trong tất cả chúng ta ở đó, hai người yếu nhất là cậu và tôi đó, Nagisa.」

Sự đùa cợt tự hạ thấp mình của Yaze khiến Nagisa nở một nụ cười gượng gạo. 「Phải... Ừ, anh nói đúng. Yukina, Kanon và Asagi đều mạnh mẽ.」

「Thấy chưa? Nên ít nhất chúng ta phải đảm bảo không làm chậm chân họ.」

「Em đoán anh nói đúng. Xin lỗi, Yazecchi... Vì em đã hoảng loạn...」 Vai Nagisa rũ xuống. Cô bé chắc chắn nhớ lại mình đã bị khó thở trước đó.

"Đừng lo lắng về chuyện đó," Yaze vẫy tay nói. 「Không, không. Đó là phản ứng mà bất kỳ cô gái bình thường nào cũng nên có. Asagi và những người khác chỉ có thần kinh thép mà thôi.」

「Nhưng...!」 Nagisa nhanh chóng đứng dậy. Một tiếng cồng đục phát ra từ đỉnh đầu cô bé. 「Ối... Cái gì đây?」

Ôm đầu bằng cả hai tay, Nagisa ngước nhìn với đôi mắt rưng rưng. Một đường ống PVC nằm ở đó. Đây vốn dĩ đã là một lối đi ngầm thấp mà không có thêm nhiều đường ống và cáp chạy thẳng hàng gọn gàng sát trần nhà.

「Đó có lẽ là ống dẫn khí. Đây là lối đi ngầm để bảo trì tiện ích thành phố. Trần nhà thấp nên khó đi lại, nhưng này, nó an toàn hơn nhiều so với việc cố gắng di chuyển trên mặt đất.」

「Nhưng nó đi đâu? Anh có bản đồ không?」 cô bé hỏi, lo lắng khi nheo mắt nhìn xuống lối đi thiếu sáng.

Yaze trông có vẻ tự hào khi anh chỉ vào thái dương mình. 「Tôi đã nhét hầu hết sơ đồ vào đây rồi.」

「Oa! Tuyệt vời quá, Yazecchi! Em thấy anh ngầu lần đầu tiên đấy!」

「Lần đầu tiên ư?!」 Lời khen quá thẳng thắn của Nagisa khiến Yaze lộ vẻ thất vọng. 「Thôi được rồi. Tôi có bạn gái lớn tuổi rồi cơ mà.」

「...Anh thực sự có bạn gái? Cô ấy không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng sao?」 Nagisa hỏi, đầy nghi ngờ.

「Có chứ, cô ấy có thật!」 Yaze bắn trả. Sau đó, với giọng quá nhỏ để cô bé nghe thấy, anh nói thêm, 「Nếu cô ấy còn sống thì...」

Anh không nghĩ Koyomi Shizuka, một trong Tam Thánh của Cơ Quan Vua Sư Tử, sẽ khoanh tay đứng nhìn Giáo Đoàn Mạt Thế và Kẻ Huyết thực hiện những hành vi sai trái của họ, nhưng Cổng Keystone đã bị phá hủy và Hệ thống quản lý thành phố Đảo Itogami đã bị chiếm quyền kiểm soát. Chỉ có một khả năng anh có thể nghĩ đến – ngay cả Koyomi cũng không thể đánh bại Kẻ Huyết.

Sự an toàn của bạn gái anh, người đã bị đánh bại, đè nặng trong tâm trí anh, nhưng hiện tại Yaze không có cách nào để tìm hiểu điều gì đã xảy ra với cô. Đảm bảo an toàn cho Nagisa Akatsuki phải là ưu tiên hàng đầu.

「Nagisa, em cảm thấy thế nào? Có đi được không?」

「Dạ. Em ổn, nhưng—」

Nagisa cúi xuống nhìn cơ thể mình để kiểm tra vết thương. Không có vết thương rõ ràng nào có thể nhìn thấy bằng mắt, mặc dù cô bé đã va đầu trước đó.

Thế nhưng, Nagisa nhăn mặt khi nhận ra mùi máu thoảng quanh mình. Đôi mắt vốn đã to của cô bé càng mở to hơn khi cô bé nhận thấy một vệt máu trên áo sơ mi của Yaze đang lan rộng.

「Yazecchi? Vết cắt đó là sao vậy?!」

「À, cái này á? Một chút chuyện đã xảy ra khi một số tàn dư từ Liên Minh Lang Thang đuổi kịp giữa lúc chúng ta đang chạy trốn.」

Yaze nở một nụ cười đau đớn khi anh đặt tay lên vai trái mình. Đó là vết thương do móng vuốt của một người thú tấn công. Nó đã xuyên qua hàng phòng thủ áp suất khí của anh và cào xước từ xương bả vai anh xuống tận hông.

May mắn thay, nó không trúng các cơ quan vital của anh, nhưng anh vẫn đang chảy máu ngay lúc này. Đó là lý do Yaze đang ẩn nấp trong một lối đi ngầm thay vì di chuyển trên mặt đất.

「Đừng nói với em đó là vì anh đã cõng em...?」 Nagisa hỏi với giọng sợ hãi.

Yaze nhiệt tình lắc đầu. 「Không, không. Rõ ràng là đám đó nhầm chúng ta là bạn của Giáo Đoàn Mạt Thế, nên không phải lỗi của em đâu. Nếu có gì, hoàn toàn có thể là họ đã để tôi đi vì tôi đang cõng em.」 Anh cố gắng đứng dậy.

「...Yazecchi, đợi đã.」 Giọng Nagisa nghiêm túc. Trong mắt cô bé ẩn chứa một vẻ quyết tâm che giấu nỗi lo lắng.

「Hả?」

「Cởi quần áo của anh ra.」

「...Q-quần áo của tôi?」

Khi Nagisa nắm lấy gấu áo sơ mi của anh, Yaze do dự. "Chết tiệt", anh lắc đầu khi đặt tay lên thắt lưng quần.

「Không, không. Tôi biết ơn em vì muốn cảm ơn tôi, nhưng cái này tệ lắm đó, được chứ? Tôi có bạn gái mà tôi yêu, và việc Kojou gọi tôi là anh rể sẽ hơi...」

「Anh đang nói gì vậy? Ừm... và tại sao anh lại nới lỏng thắt lưng? Em bảo anh cởi áo sơ mi ra! Em sẽ băng vết thương cho anh!」

「Ồ-ồ...?」

Với ánh mắt khinh miệt của Nagisa, Yaze lịch sự làm theo lời cô bé. Nhăn mặt vì nỗi đau mà anh đã che giấu, anh cởi chiếc áo sơ mi dính máu của mình ra.

「Nhưng làm sao...? Ngay cả khi em muốn cầm máu, vết thương quá lớn để có thể băng bó hết được, phải không?」

「Đừng bận tâm chuyện đó. Cho em xem lưng anh. Cái này có thể hơi đau một chút nhưng cố gắng chịu đựng nhé.」

Yaze ngồi ngay tại đó khi Nagisa chạm tay vào lưng anh. Cô bé không hề rụt rè trước vết thương đang chảy máu khi cô bé nhắm mắt và điều hòa hơi thở.

Nagisa trượt đầu ngón tay dọc theo lưng Yaze. Yaze nhăn mặt vì cơn đau dữ dội. Một luồng linh lực đáng kinh ngạc đang chảy vào Yaze qua lưng anh.

「Đây là... một nghi lễ chữa lành...?! Làm sao em biết cách...?」 Giọng Yaze the thé vì đau.

「Em đã học. Từ Mimori. Hồi còn học tiểu học,」 Nagisa trả lời. Cô bé quá tập trung vào việc mình đang làm nên không thể trò chuyện nhiều.

「À ra vậy... Mimori là một bác sĩ có khả năng Biến Đổi của riêng mình, phải không.」

Yaze lẩm bẩm với vẻ hiểu rõ.

Mimori Akatsuki, mẹ của anh em nhà Akatsuki, là một pháp y làm việc tại chi nhánh y tế của tập đoàn khổng lồ Magna Ataraxia Research. Theo lời đồn, cô là một nhà thấu cảm y học với những thành công đáng kể.

Yaze cũng đã nhận được thông tin rằng Nagisa đã thừa hưởng khả năng này từ mẹ mình. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh thực sự thấy cô bé sử dụng nó trực tiếp.

Nagisa không tỏ ra tự tin lắm. 「Vâng. Ngoài ra, em cũng đã học một chút về chữa bệnh nghi lễ từ bà nội. Em chỉ biết những điều cơ bản thôi, nên đừng mong nó sẽ hiệu quả lắm. Em học nó vì Kojou hồi nhỏ luôn bị thương.」

Yaze thầm rùng mình trong lòng. Bà của Nagisa, Hisano Akatsuki, là một trong những pháp sư mạnh nhất Nhật Bản. Nói cách khác, Nagisa là một trong số ít ỏi những Người Thích Ứng Cao cấp quý giá có khả năng sử dụng cả tâm năng lẫn linh năng.

Đó là lý do tại sao nghi thức chữa trị của Nagisa lại có hiệu lực mạnh mẽ như vậy, dù kỹ năng của cô bé vẫn còn khá non nớt.

“…Vậy sao? Vậy thì phải cảm ơn Kojou luôn rồi.”

Yaze nói trôi chảy trong khi chịu đựng cơn đau không ngớt. Tuy nhiên, Nagisa lo lắng nhướng mày.

“Anh không được đâu. Đừng nói với Kojou một lời nào về chuyện này cả.”

“Tại sao? Em nghĩ cậu ấy sẽ vui mà. Cậu ấy rất yêu thương em gái mình kia mà.”

“Chính vì vậy đó! Kojou sẽ khó chịu lắm nếu biết nghi thức chữa trị mà em đã học trở nên vô ích. Em muốn nói, vì cậu ấy đã trở thành ma cà rồng và đủ thứ chuyện…”

“À… ừm, cũng có lý,” Yaze đồng tình.

Trở thành một ma cà rồng thủy tổ, Kojou sở hữu khả năng tái tạo khiến cậu gần như bất tử. Nghi thức chữa trị Nagisa đã học không còn ý nghĩa gì đối với cậu.

Kojou chắc chắn sẽ rất buồn nếu biết điều đó. Cậu sẽ không than vãn về việc trở thành quỷ, mà là về việc đã khiến bao công sức của em gái mình trở nên vô ích. Chính vì Nagisa hiểu điều này nên cô bé đã giấu giếm năng lực của mình.

Nhưng đó cũng là điều Kojou đã từng làm. Cậu đã giấu giếm việc mình trở thành ma cà rồng vì một người duy nhất – em gái mắc chứng sợ quỷ của cậu.

“Khoan đã… Yazecchi, sao anh lại cười?” Nagisa phồng má lên vẻ không vui.

Yaze lặng lẽ nhún vai. Cơ bắp và gân cốt của cậu hơi căng cứng, nhưng cậu không còn cảm thấy đau nữa. Vết thương của Yaze đã lành đáng kể chỉ trong chưa đầy mười lăm phút.

“Tuyệt vời. Cảm ơn em rất nhiều. Anh sẽ cố gắng thêm một lúc nữa.”

“Em mừng quá…”

Nagisa vỗ ngực khi thấy Yaze đã trở lại bình thường. Hơi thở của cô bé có chút gấp gáp vì sử dụng nghi thức lạ lẫm, nhưng dường như nó không làm cô bé kiệt sức. Vốn dĩ, Nagisa sở hữu linh năng đủ mạnh để dung nạp cả linh hồn ma cà rồng nhân tạo của Avrora, nên việc này hẳn là chuyện nhỏ đối với cô bé.

“Vậy từ giờ chúng ta sẽ làm gì đây?”

Yaze vừa xỏ tay vào ống tay áo sơ mi rách bươm vừa giải thích kế hoạch của mình. “Câu hỏi hay đó. Đầu tiên, anh nghĩ chúng ta nên đến trạm Vệ binh Đảo gần nhất. Anh muốn tìm Kojou và những người khác, nhưng chúng ta lang thang một mình thì nguy hiểm lắm, nên—”

Đột nhiên, lời nói của cậu đứt đoạn giữa chừng. Yaze chìm vào im lặng, vẻ mặt cậu dần nghiêm trọng khi Nagisa nhìn thấy.

“…Yazecchi?”

“Không hay rồi. Bọn chúng đã bám theo chúng ta.”

“Bọn chúng, anh muốn nói là…”

“Phải. Những kẻ sống sót của Liên minh Rogues.”

Biểu cảm của Nagisa cứng lại. “Nhưng em không nghe thấy gì cả…”

“Là vì tai anh đặc biệt mà. Cứ gọi đó là đặc ân của một kẻ hạ đẳng đi. Nhanh lên nào.” Yaze nắm tay Nagisa và sải bước nhanh chóng.

Trần của đường hầm ngầm khá thấp so với một người cao như Yaze, nhưng than vãn cũng chẳng thay đổi được gì.

Khoảng bốn người thú đã lẻn vào đường hầm ngầm. Cậu khá chắc chắn đó là những kẻ tép riu của Liên minh Rogues. Rõ ràng là chúng đã phát hiện lối vào đường hầm khi lần theo vết máu của Yaze.

May mắn thay, nhờ nghi thức chữa trị của Nagisa, vết máu của Yaze đã ngừng chảy. Khả năng của Yaze cũng cho phép cậu xóa bỏ tiếng vọng bước chân của mình trong đường hầm ngầm.

Tuy nhiên, cậu không nghĩ lũ người thú đã bỏ cuộc truy đuổi. Giữa mạng lưới đường hầm ngầm phức tạp như mê cung, chúng đang truy đuổi theo con đường ngắn nhất mà không chút do dự.

“Vậy là chúng đang theo dõi bằng mùi? Chết tiệt…!”

Sự lo lắng xâm chiếm Yaze. Cứ đà này, việc những kẻ truy đuổi bắt kịp chỉ là vấn đề thời gian.

Nagisa nhận ra cậu đang thở hổn hển. “Yazecchi… nếu anh gắng sức, vết thương của anh sẽ…!”

Nghi thức chữa trị cùng lắm cũng chỉ là sơ cứu. Nó không thể phục hồi sức chịu đựng hay lượng máu đã mất, và không có gì đảm bảo rằng một vết thương vừa khép lại sẽ không mở ra lần nữa.

Hơn nữa, những kẻ truy đuổi Yaze và Nagisa sở hữu sức chịu đựng vượt xa con người. Với cả hai người đều đang suy yếu, cơ hội thoát thân an toàn là rất mong manh.

“Được ăn cả ngã về không thôi. Lên mặt đất đi. Còn hơn bị dồn vào đường cùng ở một nơi như thế này.”

“…Em hiểu rồi.” Nagisa gật đầu.

Yaze dùng khả năng của mình để tạo ra những dấu chân giả khi cậu tiến về lối ra đường hầm ngầm. Cậu leo lên một cái thang kim loại và mở nắp cống. Một cơn đau nhói lại dội lên lưng, nhưng tình hình không cho phép cậu than vãn về điều đó.

Khi bò lên mặt đất, mắt Yaze chớp chớp rồi mở to.

Bởi vì quang cảnh xung quanh Yaze khác xa so với Đảo Itogami mà cậu biết.

Có những luống hoa được chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ. Có một con đường bí ẩn, xa lạ rợp bóng cây.

Những tòa nhà đều có màu pastel nhẹ nhàng, và con phố sống động chật kín những viên gạch đa sắc màu.

Đèn đường và biển hiệu của khu vực được trang trí bằng những họa tiết chạm khắc tinh xảo, tạo nên một không khí kỳ ảo như bước ra từ truyện cổ tích. Nó trông giống như một công viên giải trí dành cho trẻ em hoặc có lẽ là một cơ sở giáo dục. Đó là một nơi kỳ lạ.

“…Đây rốt cuộc là đâu vậy?”

Dù bối rối trước cảnh tượng lạ lùng, Yaze vẫn đưa tay giúp Nagisa kéo cô bé lên mặt đất. Đúng như dự đoán, Nagisa cũng sốc trước cảnh tượng xung quanh đập vào mắt, nhưng biểu cảm đó ngay lập tức cứng lại.

Bảy nhân vật với bộ trang phục gai góc hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh kỳ ảo đã xuất hiện từ những bóng râm của các tòa nhà và bao vây Yaze và Nagisa.

“Yazecchi!”

“Chết tiệt… Lũ tép riu ở dưới kia chỉ là mồi nhử để dồn chúng ta lên đây…!”

Yaze gầm gừ khi nhận thấy tiếng ồn ào dữ dội vọng lên từ một trục thông gió ngầm. Đó là âm thanh tần số cao mà tai con người khó có thể phát hiện được. Thực ra đó là những tiếng hú mà người thú đang dùng để giao tiếp với nhau. Chúng đã dùng những âm thanh đó để phối hợp với đồng bọn trên mặt đất. Đó là cách chúng đã dụ Yaze và Nagisa vào lưới.

“Aaaaah!”

Nagisa thét lên kinh hãi khi một người thú lao xuống từ ngọn cây xé toạc áo khoác của cô bé.

“Đồ khốn!”

Yaze nuốt một viên thuốc tăng cường khả năng và tấn công kẻ đang hành hung Nagisa.

Cậu sử dụng một lưỡi kiếm vô hình được tạo ra từ chính không khí. Đó không phải là một khả năng có sức phá hủy lớn, nhưng dù sao nó cũng có đủ lực để xé toạc lớp da bền bỉ của người thú một cách dễ dàng.

Với cả hai cánh tay lộ ra và khuôn mặt bị rách nát, người thú lảo đảo lùi lại, nhưng điều này chỉ càng khiến đồng bọn của hắn trở nên cuồng loạn hơn.

“Đồ ranh con! Sao mày dám làm vậy với người của tụi tao!”

“Một thằng tay sai của Ugaki mà cũng làm chúng tao bẽ mặt, hả?!”

“Trả thù cho đại ca—giết chệtttttt nó!”

Những giọng nói giận dữ vang lên từ lũ người thú đang nổi cơn thịnh nộ khi chúng lao về phía Yaze.

Yaze gầm gừ trong tuyệt vọng. Khả năng kiểm soát luồng không khí của cậu không được thiết kế cho cận chiến. Ở cự ly này, cậu thậm chí không thể sử dụng Aerodyne, con át chủ bài của mình. Đẩy Nagisa ra sau lưng để che chắn cho cô bé, Yaze phóng ra những lưỡi kiếm khí một cách bừa bãi, chấp nhận cái chết của mình.

Một âm thanh nổ lớn đặc biệt vang vọng khắp xung quanh họ.

“Á á á á á!!”

“Á á á á!!”

Vô số tia lửa bắn tung tóe trên con đường lát gạch đầy màu sắc.

Máu tươi phun ra từ chân của lũ người thú khi chúng bị đánh bay.

Đó là tiếng súng liên thanh từ một khẩu súng máy chống bộ binh. Bị trúng đạn từ một hướng bất ngờ, tàn dư Liên minh Rogues rơi vào hoảng loạn.

Yaze không nói nên lời khi nhìn cảnh tượng đó. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các ngươi là những kẻ đê tiện dám ra tay với một thiếu nữ yếu ớt.”

Những lời Yaze nghe thấy từ trên cao có vẻ cũ kỹ một cách kịch tính.

Một cỗ máy giống như một con rùa khổng lồ xuất hiện, hiện ra từ trên đỉnh một trong những tòa nhà màu pastel. Đó là một vũ khí cá nhân chống quỷ – một Xe tăng Robot Mini được sơn màu đỏ thẫm.

Một người thú che vết thương bằng hai tay và ném ánh mắt giận dữ lên cỗ máy trên cao. “Mày có vấn đề gì vậy?!”

Câu trả lời cho câu hỏi này đến từ một giọng nói trẻ trung nhưng lạnh lùng thuộc về một dáng người nhỏ bé đang đứng trên lưng tròn của chiếc xe tăng. Cô bé là một cô gái nhỏ mặc đồng phục của một trường tiểu học danh tiếng và đội mũ nồi.

“Các ngươi thật thô lỗ, giẫm đạp lên địa phận của người khác rồi lại hỏi chúng ta có vấn đề gì.”

Chân của lũ người thú dịch chuyển bồn chồn khi chúng nhận ra sự hiện diện của cô bé.

“Địa phận của… người khác?”

“Học viện Tensou…! Chết rồi; người cai trị ở đây… Ôi không…!”

Đôi cánh xòe ra từ lưng cô bé trước khi lũ người thú kịp nói hết lời – đôi cánh đen như mực được dệt bằng năng lượng quỷ.

Đây là tín hiệu để một đàn quỷ thú gồm hàng chục con xuất hiện phía sau cô bé.

Harpies, chó địa ngục, vargheists, loài vượn thần thoại gọi là zhuyan – tất cả đều là những quỷ thú hung ác hoàn toàn không bao giờ thân thiết với con người. Thế nhưng, những quỷ thú này, số lượng ít ỏi và được các tập đoàn Đảo Itogami nuôi dưỡng thuần túy cho mục đích thí nghiệm, lại phục tùng cô bé này.

“Nữ Succubus mạnh nhất thế giới…! Lilith!”

Những tàn dư của Liên minh Rogues phát ra một tiếng thét kinh hoàng.

Những thân thể bị thương của chúng gần như lê lết khi chúng bắt đầu bỏ chạy. Yaze và Nagisa cảm thấy khó tin khi nhìn lũ người đó hèn nhát quay đầu bỏ đi.

Vâng lời một mệnh lệnh ngầm từ cô bé đang dang rộng đôi cánh đen kịt, những quỷ thú biến mất.

Bản chất của những tòa nhà xung quanh Yaze chợt hiện ra trong đầu cậu. Đây là một ngôi trường được xây dựng theo thị hiếu tinh tế khó nắm bắt của một kiến trúc sư nổi tiếng từ nước ngoài. Yaze và Nagisa đã lạc vào một trong số ít những trường tiểu học tư thục danh tiếng trong Thành phố Itogami.

Yaze và Nagisa đứng đờ đẫn khi cô bé đội mũ nồi bay xuống trước mặt họ.

“Vậy em là… người cai trị địa phận này…?” Yaze hỏi, ngạc nhiên.

“Yume…!” Nagisa kêu lên.

“Đã lâu không gặp, Nagisa. Cả Anh Tóc Dựng nữa.”

Cô bé succubus, Yume Eguchi, cúi chào tỉ mỉ Nagisa trước khi chỉ vào tòa nhà phía sau cô bé và tự hào nói.

“Chào mừng đến với Học viện Tensou.”

Một mùi hăng xộc thẳng vào mũi và hơi nước trắng bốc lên từ nhựa đường tan chảy.

Đó là đường băng tại căn cứ của lực lượng tuần duyên. Kojou đang đứng một mình tại địa điểm vụ nổ nơi hai Thú Ma va chạm. Các dãy nhà và thiết bị gần đó đã sụp đổ, chỉ còn lại đống đổ nát.

Các tín đồ của Dòng tu Diệt tận và cậu bé tự xưng là Huyết Quỷ đã biến mất cùng với những người thú của Liên minh Rogues. Kojou là người duy nhất còn có thể đi lại ở đó.

“Himeragi, em đang ở đâu?!” Kojou la lớn khi lang thang giữa đống đổ nát.

Tàu ngầm phụ bị hư hại nặng đã vỡ thành nhiều mảnh, và nhiều mảnh trong số đó đã bắt đầu chìm xuống. Mảnh tàu kết nối với địa điểm vụ nổ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cậu không biết nó sẽ giữ được bao lâu.

Giọng cậu trở nên khàn đặc khi cậu tiếp tục la hét. “Yaze! Asagi! Nagisa! Kanase! Trả lời đi, có ai không! Làm ơn!”

Thiệt hại ở các khu vực xung quanh lớn hơn so với gần địa điểm vụ nổ, nơi hai Thú Ma đã triệt tiêu năng lượng quỷ lẫn nhau. Đặc biệt, thiệt hại đối với trạm tuần duyên, nơi hứng chịu phần lớn những cơn gió giật, là rất nghiêm trọng. Tòa nhà được xây dựng kém chất lượng đã sụp đổ hoàn toàn, phần lớn chỉ đơn giản là bị đẩy vượt quá giới hạn của nó.

Sự bất an giày vò Kojou khi cậu tiếp cận những gì còn lại của công trình.

Cậu vô thức dừng bước vì mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí xung quanh. Đó là một mùi hương nhân tạo nhưng lại somehow gợi nhớ.

“Mùi gì thế này…? Dâu tây…?”

Mùi hương đặc biệt lạc lõng khiến Kojou vô cùng bối rối. Không có một nguồn duy nhất nào cho mùi hương này. Nó đã hòa quyện vào làn gió biển đặc trưng của Đảo Itogami, mang theo hương dâu ngọt ngào đến chỗ cậu.

Mặt biển lúc bình minh, được chiếu sáng mờ nhạt, có màu đỏ hồng nhạt rất đẹp, gần như thể có một loại thuốc nhuộm ăn được nào đó đã tan rã trong đó.

Nước biển cứng như thể đã bị đóng băng, nhưng thỉnh thoảng nó lại rung lên thay vì tạo sóng.

Thật kỳ lạ, hoàn toàn siêu thực. Thật vô lý, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Nước biển quanh tàu ngầm phụ đã biến thành thạch dâu tây.

Và Kojou thậm chí không cần phải nghĩ về danh tính của kẻ gây ra hiện tượng này. Chỉ có cô bé có thể sử dụng năng lực Tịnh hóa mới có thể làm ra chuyện vô lý như vậy.

“Asagi…? Để ngăn những người dưới biển không bị chết đuối…?”

Nhưng tại sao lại là thạch dâu tây? Kojou nghĩ đầy nghi ngờ, nhưng dù sao cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất, việc cô bé sử dụng năng lực Tịnh hóa có nghĩa là Asagi an toàn.

Cậu không biết cô bé đã làm thế nào để liên lạc lại với Mogwai. Nếu cô bé đã lấy lại sức mạnh của Nữ tư tế Cain, cậu không nghĩ cô bé sẽ để ngay cả Dòng tu Diệt tận chiếm ưu thế. Khả năng cao là cô bé đã đi bộ qua biển thạch và trốn thoát đến Đảo Itogami.

Kojou lấy điện thoại thông minh của mình ra, nuôi hy vọng rằng tất cả các đường dây điện thoại đã hoạt động trở lại. Tuy nhiên, tình trạng sóng hiển thị cậu vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có ai đó đang gọi mình từ gần đó. Cậu có thể nghe thấy một giọng con gái yếu ớt phát ra từ đống đổ nát của tòa nhà bị sập.

“Akatsuki! Akatsuki, có phải anh không?!”

“…Kanase?! Em ở đâu?!”

“Akatsuki…! Em ở đây ạ.”

Dựa vào những đoạn giọng nói của Kanon lọt đến tai, Kojou trèo qua một ngọn núi đổ nát.

Cậu thấy một cô bé nhỏ nhắn, tóc bạc đang ngồi trên mặt đất. Toàn thân cô bé lấm lem bụi bẩn, nhưng dường như không bị thương. Tuy nhiên, cậu cảm thấy vẻ mặt cô bé vẫn đặc biệt u sầu.

“Em có sao không, Kanase?!”

“Dạ, em không sao ạ. Tuy nhiên…”

Gật đầu đáp lại câu hỏi của Kojou, Kanon cụp mắt xuống. Một người đàn ông to lớn mặc quần áo thô kệch nằm gục ở đó. Ugaki, lấm lem máu từ những vết thương, đang nằm úp mặt xuống.

Nhận thấy Kojou đang đến gần, Ugaki ngẩng mặt lên và mỉm cười thờ ơ, dường như nhẹ nhõm. “Đại ca… em mừng là anh không sao. Thật tuyệt vời…”

“Ugaki?! Anh…!”

Kojou không nói nên lời.

Phần dưới cơ thể của Ugaki bị kẹt dưới bức tường của công trình. Phần thân trên của hắn bị một đoạn cốt thép gãy xuyên từ lưng ra đến ngực. Nếu hắn không phải là một troll với sức sống mãnh liệt như vậy, thì những vết thương nghiêm trọng như thế đã giết chết hắn ngay lập tức cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Kanon tiếp tục nắm tay Ugaki khi cô bé đau khổ cúi mắt xuống. “Anh ấy đã che chắn cho em khi tòa nhà sập. Anh ấy bị thương… vì đã cứu em…”

Kojou hơi ngạc nhiên. Cậu không ngờ một người đàn ông như Ugaki lại liều mạng vì Kanon, một người mà họ mới gặp.

“Được rồi. Kanase, lùi lại một chút.”

Kojou cảnh báo khi cậu quấn một đám năng lượng quỷ đỏ tươi quanh tay phải mình.

Kanon lễ phép lùi lại. Ugaki rõ ràng là sợ hãi, nhưng hắn bất động và không thể làm gì được. Kojou cũng không còn lời nào để dành cho hắn. Việc kiểm soát tinh vi năng lượng quỷ của những Thú Ma hùng mạnh của Tứ Thủy Tổ còn khó hơn nhiều so với việc giải phóng nó một cách vô hạn.

Kojou cẩn thận giữ vững mục tiêu để giảm thiểu thiệt hại cho khu vực xung quanh và giải phóng năng lượng quỷ của mình. Làn sương đỏ đậm biến thành một cơn gió dữ dội cuốn bay những mảnh đổ nát của tòa nhà đang đè Ugaki, cùng với những đống gạch vụn xung quanh.

“Hê hê… Thật không thể tin được…”

Một giọng nói đầy ngưỡng mộ thì thầm ra từ Ugaki, ngay cả khi hắn đang ho khụ khụ vì bụi bám khắp người. Kojou vòng tay ôm lấy thân hình to lớn của Ugaki và đỡ hắn ngồi dậy. Hắn vẫn bị một đoạn cốt thép dày gần hai centimet xuyên qua, nhưng Kojou đánh giá tốt hơn là không nên rút nó ra. Rút ra chỉ làm máu chảy nhiều hơn mà thôi.

Mặc dù, cũng không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ ổn nếu nó cứ để yên như vậy.

“Này, Ugaki! Tỉnh táo lại đi! Khả năng chữa trị mà anh tự hào đó đâu rồi?!”

“Urgh, đòi hỏi vậy là quá đáng với lượng máu mất nhiều như thế này, ngay cả đối với tôi. Hơn nữa, đồng bọn của tôi đều đã bỏ chạy hết rồi.”

Kojou cho hắn mượn vai và đỡ thân hình troll khổng lồ của hắn đứng dậy. Dường như Ugaki bị gãy chân và không thể tự đi được.

“Chết tiệt… Không có cách nào gọi xe cứu thương được. Anh đợi chút; tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức!”

“Hê hê… Xin lỗi, Đại ca…”

Kojou bước tới, lảo đảo vì phải đỡ Ugaki, người nặng gấp đôi cậu.

Mắt Kanon nhìn lên trời như thể có điều gì đó khiến cô bé bất ngờ. “Akatsuki!”

“Gì vậy?” Kojou nheo mắt, khó hiểu.

Một âm thanh lạ đang vang vọng trên đầu. Nghe giống như tiếng vo ve của một con ong khổng lồ. Tiếng ồn chói tai.

Một số vật thể tổng hợp màu trắng đang từ trên bầu trời buổi sáng, vừa mới bắt đầu hửng sáng, từ từ hạ xuống. Đó là một cảnh tượng hiếm thấy trên Đảo Itogami – một đội hình trực thăng lớn.

Kojou đứng sững sờ trong sự bối rối. “Chuyện gì… đang xảy ra vậy…?”

Tổng cộng có sáu chiếc trực thăng trên không. Mỗi chiếc đang hạ xuống một tàu ngầm phụ khác nhau, dừng giữa không trung và lơ lửng ngay trước khi hạ cánh. Từ những sợi dây treo lủng lẳng từ mỗi chiếc trực thăng, những người mặc quần áo bảo hộ màu trắng, được yểm phép, đang hạ xuống.

Một số trong số họ có vũ trang, nhưng dường như việc giành quyền kiểm soát các khu vực không phải là mục tiêu của họ. Họ kiểm tra những người thương vong của Liên minh Rogues và bắt đầu cung cấp sự hỗ trợ và chữa trị.

Cuối cùng, một nhóm trong số họ nhận thấy Kojou và đồng đội và tiếp cận với một chiếc bộ đàm trên tay. “…Những người tham gia Chiến tranh Bầu cử? Ứng cử viên người cai trị?” người dường như là trưởng nhóm cứu thương hỏi.

Kojou chỉ vào Ugaki. “Anh này là người tham gia. Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Trưởng nhóm gật đầu với vẻ mặt trung lập. “Ngỗng Một gọi Ngỗng Đầu Đàn. Phát hiện ba người sống sót. Một người bị thương nặng. Yêu cầu đơn vị cứu hộ.”

“Ngỗng Đầu Đàn đã rõ. Đang cử vịt đến chỗ anh.”

“…Các người là ai?”

Kojou đặt câu hỏi khi cậu nghe lén cuộc trò chuyện của họ qua bộ đàm.

Họ không giống những người bình thường, cả về trang bị lẫn cấp độ tổ chức. Nhưng cậu không nghĩ họ là Lực lượng Vệ binh Đảo hay Pháp sư Tấn công của chính phủ Nhật Bản. Cậu ngạc nhiên khi một nhóm như vậy lại tồn tại trên Đảo Itogami.

“Chúng tôi là Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử.”

“…Cái gì cơ?”

“Một tổ chức trung lập được giao nhiệm vụ thực hiện các công việc liên quan đến quản lý và điều tiết Chiến tranh Tranh cử. Xin hãy nghĩ rằng chúng tôi đang thực hiện các chức năng tương tự như Tập đoàn Quản lý Gigafloat khi tập đoàn đó ngừng hoạt động.”

Sự đề phòng của Kojou thể hiện rõ khi anh trừng mắt nhìn đội trưởng. “Vậy là các người thuộc Dòng Hồi kết?”

“Anh nhầm rồi. Chúng tôi đã được ký hợp đồng để thực hiện hỗ trợ cư dân của Thánh địa Ác ma này, không hơn không kém.”

“Hỗ trợ như thế nào…?”

“Cụ thể, chúng tôi cung cấp nước, khẩu phần ăn, quần áo, v.v. Chúng tôi đảm bảo và điều trị những người bị thương. Chúng tôi cũng thực hiện bảo trì vòng đeo tay đăng ký ác ma. Hầu hết công việc thực tế được giao cho nhân viên của MAR.”

“MAR đang làm việc đó sao?”

Sự ngạc nhiên lan rộng khắp gương mặt Kojou. Nhưng một phần nào đó trong anh cũng chấp nhận điều đó.

MAR—Tập đoàn Nghiên cứu Magna Ataraxia—là gương mặt hàng đầu trong số các tập đoàn lớn của Đông Á. Họ nghiên cứu và phát triển nhiều loại sản phẩm, từ dược phẩm đến máy bay chiến đấu, và là một trong số ít tập đoàn sản xuất phép thuật hàng đầu thế giới.

Không thể tưởng tượng được rằng bất kỳ tập đoàn nào khác ngoài MAR lại có khả năng thay thế các hoạt động của Tập đoàn Quản lý Gigafloat, dù chỉ là một phần. Điều này cũng giải quyết được bí ẩn vì sao Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử lại được cung cấp đầy đủ và tổ chức tốt đến vậy.

“Anh nói các người được thuê để làm công việc này, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ai là khách hàng?”

“Bí mật thương mại.”

Đội trưởng đáp lại câu hỏi dồn dập của Kojou một cách chuyên nghiệp.

Trong lúc đó, một cấp dưới của anh ta trong đội cứu hộ đang áp một thiết bị nhỏ, dẹt vào Ugaki.

“Đã xác định xong nạn nhân. Mark Ugaki. Đảo Nam, lãnh địa năm mươi bảy. Troll—anh có bỏ cuộc Chiến tranh Tranh cử không?”

Câu hỏi của thành viên đội cứu hộ khiến Ugaki khẽ gật đầu.

Ugaki nằm sấp trên cáng, ngước nhìn Kojou và cười như thể họ là bạn bè.

“Anh Hai, phần còn lại anh lo nhé? Trở thành người cai trị thực sự của Đảo Itogami… thay cho tôi… Hì hì…”

“Này, Ugaki…!”

Tôi không nhớ đã hứa như thế – Trước khi Kojou kịp nói lời phản bác, một robot cứu hộ đã mang chiếc cáng có Ugaki đi.

Hắn ta là một kẻ troll trắng trợn, ích kỷ từ đầu đến cuối, nhưng bằng cách nào đó, Kojou không thể ghét hắn. Hơn nữa, Ugaki đã liều mạng cứu Kanon. Mình nợ hắn một ân tình rồi, nhỉ? Kojou nghĩ, cảm thấy bứt rứt.

“Cô có phải là ứng cử viên cai trị của lãnh địa này không?” đội trưởng hỏi.

Kojou đứng cứng đờ, cảm thấy lạc lõng. “À không… Tôi…” Anh lắc đầu. Anh không nhớ mình đã đăng ký làm bất cứ điều gì như vậy, nhưng sự hiện diện của anh có thể đã khiến cả Ugaki và Liên minh Nguyệt Phi phải bỏ cuộc.

“Ừm.” Đội trưởng gật đầu, đưa một thứ gì đó về phía Kojou. Đó là một thẻ dữ liệu mỏng dùng để lắp vào vòng đeo tay đăng ký ác ma.

“Đây là dữ liệu được trích xuất từ vòng đeo tay đăng ký ác ma của hắn ta. Tôi giao lại cho cô.”

“…Được rồi. Tôi nhận.”

Kojou thở dài cầm lấy thẻ. Sau đó, anh nhìn Ugaki được đưa lên trực thăng. “Các người định đưa hắn đi đâu?”

“Một tàu bệnh xá của MAR. Nó đang neo tại một bến cảng tạm trên Đảo Itogami Mới.”

Chợt nghĩ ra điều gì đó, Kojou chỉ vào Kanon bên cạnh. “Các người có thể đưa cô bé này vào sự chăm sóc của mình luôn không?”

Anh nghĩ rằng để cô bé trong sự chăm sóc của MAR có lẽ an toàn hơn nhiều so với việc cô bé ở lại Đảo Itogami khi nơi đây đã trở thành sân khấu cho Chiến tranh Tranh cử.

Đội trưởng lạnh lùng nói, “Chúng tôi bị cấm hợp đồng không được chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào như vậy.”

Kojou cảm thấy mình không còn ai để nương tựa.

“Nhiệm vụ của người cai trị là bảo vệ thần dân của mình. Nếu anh không tự tin mình có thể bảo vệ cô bé, anh nên tìm một ứng cử viên cai trị khác để trông cậy.”

“…!”

Lời nói của đội trưởng quá độc đoán khiến Kojou tự động bực mình, muốn tranh cãi. Kanon siết chặt tay phải của Kojou. Đó là phản ứng của một chú chó con sợ bị chủ bỏ rơi.

“Em sẽ đi cùng Akatsuki. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”

“Ừm, à, cái đó…”

Những lời đó không phải có nghĩa khác sao? Kojou nghĩ, bối rối nhìn Kanon. Anh từ bỏ ý định thuyết phục cô khi nhận ra ý chí mạnh mẽ ẩn sau vẻ mặt nghiêm túc của cô.

“…Được rồi. Chúng ta sẽ cùng tìm Nagisa và những người khác. Dù sao thì, không thể biết chúng ta có thể tin tưởng những người của Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử này đến mức nào.”

“Vâng.” Kanon vui vẻ gật đầu.

Đội cứu hộ của Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử đang sử dụng thiết bị và robot đắt tiền một cách không chút e ngại khi họ lục soát toàn bộ bán đảo nổi. Rõ ràng là giao nhiệm vụ đó cho họ hiệu quả hơn nhiều so với việc Kojou và Kanon lang thang tìm kiếm. Nếu họ không thể tìm thấy Yukina và những người khác, có lẽ an toàn khi cho rằng họ không còn ở ngay khu vực đó nữa.

“Có lẽ họ đã vượt qua lớp gelatin đó để đến hòn đảo chính… hoặc có lẽ họ đã bỏ trốn cùng những người sống sót của Liên minh Nguyệt Phi.”

Kojou thở ra một cách bực bội khi nhìn chằm chằm vào mặt biển vẫn còn cứng rắn. Dựa trên việc Asagi sử dụng Thanh Trừng, khả năng cô và những người khác đã đến Đảo Itogami chính là khá cao.

Vấn đề là không còn bất kỳ manh mối nào về vị trí hiện tại của họ.

“Akatsuki, có… một con sói!”

Khi Kanon kêu lên trong lúc nhìn chằm chằm ra mặt biển đông đặc như thạch, Kojou ngây người nhìn theo hướng cô bé chỉ. “…Hả? Sói? Tại sao lại có sói trên Đảo Itogami…?”

Lời lẩm bẩm đầy nghi ngờ của Kojou tắt hẳn. Thứ đang đứng trên mặt biển trong suốt được ánh sáng bình minh chiếu rọi rõ ràng là một con sói. Nó có bộ lông bạc ánh lên vẻ kim loại.

“Đó là một trong những thức thần của Himeragi!”

Vẻ mặt Kojou rạng rỡ khi nhận ra bản chất thật của con sói. Đó là một familiar được điều khiển từ xa, tạo ra bằng nghi thức phép thuật giống hệt những con Yukina đã từng sử dụng trước đây.

“Hình như nó đang bảo chúng ta đi theo.”

Con sói bạc nhìn về phía Kojou và Kanon, rồi nó quay đầu lại và chạy về phía Đảo Itogami chính. Nó dường như đang ở đó để mời cặp đôi, đúng như Kanon đã nói.

Kojou nhảy xuống mặt biển cứng lại để đuổi theo thức thần. Kanon ngay lập tức làm theo.

Thức thần tăng tốc ngay cả khi họ đang nhìn. Nó nhanh như hình dáng của một con sói gợi ra. Nếu bất cẩn, họ sẽ ngay lập tức mất dấu nó.

“Chết tiệt, nhanh thật! Kanase, giữ chặt một chút nhé?!”

“Vâng?”

Dù Kojou chần chừ một khoảnh khắc, anh vẫn đặt một tay quanh eo Kanon. Rồi anh bế xốc cô bé lên. Anh đánh giá rằng một Kojou đã ma hóa chạy trong khi bế cô bé trong vòng tay sẽ nhanh hơn là đi theo tốc độ của Kanon.

“Đừng buông ra!”

“Vâng—vâng…!”

Má Kanon đỏ bừng khi cô bé siết chặt tay quanh cổ Kojou.

Sự mềm mại dễ chịu của cô bé khiến anh hơi mất tập trung khi Kojou tăng tốc độ chạy của mình.

“Ư… Chật quá…”

Asagi Aiba đang ấn cả hai tay vào bụng mình, loạng choạng và chao đảo khi cô ngã vào một bức tường. Họ đang ở giữa con đường dốc dài dẫn đến Học viện Saikai.

“Aiba?!”

Yukina, đi trước Asagi, quay lại với vẻ hơi ngạc nhiên.

Asagi nới lỏng khóa kim loại của váy một cách rõ rệt, và lúc đó cô cuối cùng mới thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm hơn. Cô nhìn lại Yukina với vẻ bực bội và ghen tị trong mắt.

“A… Không thể nào, đúng là không được! Himeragi, cậu quá mảnh mai! Eo của cậu rốt cuộc là cỡ nào vậy?!”

Asagi đang mặc đồng phục Học viện Saikai khi cô nói. Tuy nhiên, đây không phải đồng phục của Asagi – đó là đồng phục cô mượn của Yukina.

Sau khi thoát khỏi bán đảo nổi, Asagi và Yukina đã đi thẳng đến khu chung cư của Yukina. Nó gần hơn, và Yukina dù sao cũng cần sắp xếp lại đồ đạc của mình. Do đó, Asagi đã tắm ở căn hộ của Yukina và thay bộ quần áo cá nhân tả tơi của mình.

Không có ý nghĩa sâu xa nào trong việc mượn đồng phục Học viện Saikai. Yukina có một kho đồng phục mới tinh lớn, vì vậy nhờ đó, hầu như không cần thiết phải có quần áo cá nhân khác.

Phần khó là kích cỡ đồng phục của Yukina nhỏ hơn đáng kể so với Asagi.

“Cậu có thể dùng kim băng không?”

Thấy Asagi khó khăn khi di chuyển như vậy, Yukina hỏi một cách tinh tế.

“À không. Không sao đâu. Nếu mình nới hết các nút điều chỉnh, mình vẫn xoay sở được. Dù cảm thấy tệ quá…”

“Không, đừng bận tâm. Cậu cao hơn, Aiba… Ngoài ra, vòng một của cậu…”

“Cậu không cần phải nói giảm nói tránh đâu. Quan trọng hơn, cảm ơn vì đã cho mình mượn đồng phục. Nhờ cậu mà mình cũng được tắm. Mình không biết mình sẽ làm gì nếu còn phải ngửi mùi dâu tây nhân tạo lâu hơn nữa.” Asagi cố nặn ra một nụ cười. Giọng cô nghe mệt mỏi.

Sắp 10 giờ sáng. Mới chỉ chưa đầy sáu tiếng đồng hồ kể từ khi hai người trở lại Đảo Itogami, và quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Cho đến nay, họ hầu như không có thời gian để thở, khiến Asagi cảm thấy như mình đã tích tụ vài ngày mệt mỏi.

“Sẽ tốt nếu senpai và Nagisa đọc được lá thư đó…,” Yukina lẩm bẩm với chiếc hộp đàn dự phòng trên lưng. Asagi gật đầu.

Họ đã nhét một lá thư chứa tất cả thông tin họ biết vào khe hòm thư của dinh thự Akatsuki cạnh căn hộ của Yukina. Trong đó cũng viết rằng cả hai đang đi đến Học viện Saikai.

Nếu Kojou và những người khác đọc được, tất cả họ sẽ có thể tập hợp tại Học viện Saikai, miễn là mọi người đều an toàn.

“Chà, ít nhất thì Kojou sẽ không bỏ cuộc dù cậu có giết anh ta đi nữa. Nhờ cậu và Kanase bảo vệ họ, Motoki và Nagisa có lẽ cũng ổn. Và nếu có ai trong số họ bị thương, họ nên được Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử cứu hộ,” Asagi nói, giữ vững tinh thần.

“Vâng,” Yukina nói và khẽ gật đầu. Rồi cô cụp mắt xuống một cách u sầu. “MAR… đúng không?”

“Ừ. Đúng vậy,” Asagi đáp cụt lủn. Họ tiếp tục đi trong im lặng một lúc.

Asagi đã thiết lập cơ chế của Chiến tranh Tranh cử và sự tồn tại của ủy ban từ dữ liệu mà Mogwai đã để lại trên điện thoại thông minh của Asagi. Âm mưu này là một hoạt động lớn được hậu thuẫn bởi một kế hoạch được sắp đặt tỉ mỉ.

Tất nhiên, một khoảng thời gian đáng kể đã cần thiết để chuẩn bị trước. Nói cách khác, MAR đã tạo ra tất cả những điều này với kiến thức trước về sự tồn tại của Dòng Hồi kết.

Sự thật này đã phủ một bóng đen lên trái tim Asagi và Yukina. Rốt cuộc, Mimori Akatsuki, mẹ của anh em nhà Akatsuki, cũng là một nhân viên của MAR. Họ không muốn nghĩ rằng cô ấy đang hỗ trợ cuộc xung đột này, nhưng họ không có cơ sở để bác bỏ hoàn toàn điều đó.

“À—à thì, MAR là một công ty lớn. Sẽ không có gì lạ khi các nhân viên ở một bộ phận không biết bộ phận khác đang làm gì.”

“Em—em cho là vậy. Việc thành lập Ủy ban Hành chính Chiến tranh Tranh cử có lẽ đã tiến hành một cách bí mật nhất.”

“Đúng, đúng. Ngoài ra, có lẽ Mimori đang giúp đỡ đội ngũ y tế điều trị những người bị thương. Đó sẽ là tin tốt cho Kojou và Nagisa. An toàn hơn nhiều so với việc cô ấy ở lại trong Thành phố Itogami.”

“Vâng. Sẽ tốt nếu điều đó thực sự là như vậy.”

Học viện Saikai nằm ở Đảo Nam, một khu dân cư với nhiều nhà ở, trường học, bệnh viện và những thứ tương tự. Thông thường, một ngày lễ vào thời điểm đó sẽ sôi động hơn nhiều khi mọi người tận hưởng thời gian rảnh rỗi.

Tuy nhiên, dấu hiệu của sự sống con người trong thành phố thưa thớt, và mức độ giao thông kỳ lạ thưa thớt. Mọi người chắc chắn đang ẩn náu trong các hầm trú ẩn và nhà riêng vì sợ bị cuốn vào bạo lực.

Mặc dù vậy, so với khu vực mà Liên minh Nguyệt Phi đang lẩn khuất, họ cảm thấy ít sát khí trong không khí. Cũng không có thiệt hại đáng chú ý nào đối với các cơ sở hoặc tòa nhà thành phố.

Rõ ràng, ứng cử viên cai trị của lãnh địa đó tương đối đáng tin cậy.

Chân Yukina dừng lại ở một khúc quanh ngay sau một giao lộ rộng. Khuôn viên Học viện Saikai đã hiện ra trong tầm mắt. “Aiba.”

“Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi.” Asagi thả lỏng vai một cách uể oải.

Nhờ việc giao thông công cộng bị đình chỉ, họ đã mất khá nhiều thời gian để đến đó. Tuy nhiên, họ đã đến đích.

“Tôi mừng vì chúng ta đã tránh được những trận chiến không cần thiết.”

“Ừ… Bằng cách nào đó, khu vực này có một bầu không khí khá yên bình, nhưng…”

Asagi và Yukina ẩn mình trong bóng cây ven đường khi họ quan sát khuôn viên trường. Họ đề phòng khả năng một ứng cử viên tương tự như Liên minh Nguyệt Phi đang chiếm giữ Học viện Saikai.

Tuy nhiên, Asagi có một lý do để đến Học viện Saikai ngay cả khi có rủi ro. Đó là căn phòng của Câu lạc bộ Nghiên cứu Thánh địa Ác ma Học viện Saikai—gọi tắt là Dem-Club.

Trong căn phòng Dem-Club đó có một trạm làm việc tiên tiến có khả năng truy cập hệ thống của Tập đoàn Quản lý Gigafloat. Yaze đã mang nó vào để phòng ngừa chính xác loại tình huống khẩn cấp này.

Nói thẳng ra, ngay cả với thiết bị trong Dem-Club, cô ấy có lẽ cũng không thể giành lại quyền kiểm soát Hệ thống Quản lý Thành phố đã bị Dòng Hồi kết chiếm giữ. Mặc dù vậy, chắc chắn nó sẽ cho phép cô ấy thu thập thông tin để hỗ trợ Kojou.

Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là phải thâm nhập vào Học viện Saikai trước.

Asagi nheo mắt cố gắng nhìn vào các tòa nhà của trường, nhưng có quá nhiều chướng ngại vật khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Điều duy nhất cô có thể nhận ra là không có gì bất thường rõ rệt bên ngoài các tòa nhà của trường.

“Đành chịu, chúng ta thực sự không thể biết chuyện gì đang xảy ra bên trong trường từ đây.”

“Tôi sẽ thả một thức thần trinh sát. Tuy nhiên, có khả năng năng lượng nghi lễ sẽ bị truy vết ngược lại chúng ta.”

Yukina đặt chiếc hộp đàn sau lưng xuống và lấy ra một phiến nghi lễ màu bạc từ bên trong. Khi cô cố gắng triệu hồi và thả thức thần, vẻ mặt cô cứng đờ như thể bị điện giật.

“Aiba, cúi xuống—!”

“Hả?!”

Asagi, đột nhiên bị Yukina đẩy bay, lăn trên mặt đất.

Khi Asagi nhìn lại trong sốc, thức thần của Yukina đã nổ tung trước mắt cô.

Khi nhìn thấy điều này, Asagi cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ai đó đã bắn tỉa họ—bằng phép thuật chứ không phải một viên đạn bình thường.

“Đừng nói là, một ứng cử viên cai trị đang tấn công sao?!”

“Xin đừng di chuyển!” Yukina cảnh báo, rút cây giáo của mình ra.

Sau khi xác định được vị trí của kẻ bắn tỉa từ góc viên đạn bay đến, cô cố gắng rút ngắn khoảng cách. Tuy nhiên, Yukina vừa nhảy ra khỏi bóng cây ven đường thì chuyển động của cô dừng lại, vì cô đã nhận ra bóng dáng kẻ thù mới đang tấn công cô từ phía trên.

“Người thú sao?!” Asagi lẩm bẩm trong sợ hãi trước khả năng nhảy của kẻ tấn công, điều hoàn toàn không thể tưởng tượng được từ một người bình thường.

Người đó nhỏ bé nhưng có tốc độ đáng kinh ngạc. Hơn nữa, cô ta bật tường và cây ven đường để rút ngắn khoảng cách từ những góc độ bất ngờ.

“Cú Đá Thỏ Trắng Số Hai, Nguyệt Châu!”

“—Lôi Điện Thô!!” Yukina hét lên.

Nhận thấy không có thời gian để phòng thủ bằng cây giáo, Yukina dùng một cú móc trái tay bất thường giống như một cú đấm lên để chặn cú đá của kẻ tấn công.

Các đòn tấn công của họ va vào nhau, một bên truyền năng lượng ma quỷ và một bên truyền năng lượng nghi lễ. Trái ngược với kẻ tấn công giữa không trung, Yukina có cả hai chân đặt trên mặt đất. Điều này rõ ràng đã thêm một số lực vào đòn tấn công thô của Yukina.

“Meow?!”

Kẻ tấn công phát ra một tiếng kêu nghe có vẻ ngớ ngẩn khi cô ta mất thăng bằng nghiêm trọng.

Yukina hạ thấp tư thế, giáo trên tay để thực hiện một đòn tấn công tiếp theo ngay khi đối thủ hạ cánh. Như thể chờ đợi khoảnh khắc này, một năng lượng ma quỷ đáng kinh ngạc thổi về phía cô từ điểm mù phía sau.

Cuộc tấn công bắn tỉa ban đầu và cuộc tấn công từ trên cao chỉ là những màn đánh lạc hướng đơn giản.

Đây là kẻ thù thứ ba, kẻ tấn công chính.

Khí thế chiến đấu quá trắng trợn đến mức không thể gây bất ngờ. Yukina hơi bối rối khi cô phản ứng kịp thời.

Kẻ tấn công thứ ba là một cá nhân mặc một chiếc áo khoác trắng bắt mắt. Vẻ ngoài của cô ấy gợi nhớ đến Dòng Hồi kết. Cô ấy đang nắm chặt một thanh trường kiếm đỏ rực sáng chói trong tay. Lưỡi kiếm như lửa của nó thấm đẫm một năng lượng ma quỷ gần như không thể tin được.

“Hãy chuẩn bị đi, kẻ xâm lược! Tôi sẽ báo thù cho Yuno!”

“Sói Tuyết Phủ!”

Yukina chặn đòn tấn công của thanh trường kiếm đỏ bằng cây giáo của mình. Hiệu ứng Dao động Thần thánh của Sói Tuyết Phủ đã hóa giải cả đòn tấn công chém và năng lượng ma quỷ bùng nổ mà nó giải phóng.

Cô cảm thấy một phản hồi kỳ lạ, từ đó cô đoán rằng cô gái cầm trường kiếm đã bị sốc. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc trắng và đội một chiếc khăn trùm đầu màu xanh cobalt dài.

“Cô chặn được Hauras sao?! Kẻ xâm lược như cô, tôi khen ngợi cô vì điều đó! Nhưng—”

Cô gái ngoan cường dồn sức vào thanh kiếm của mình để gạt lá chắn của Yukina sang một bên và chém cô. Yukina nhìn chằm chằm vào mặt cô gái và bật ra một tiếng ngạc nhiên.

“…Ể?!”

“Ể?”

Họ nhận ra nhau cùng lúc. Đôi mắt vốn đã to của cô gái mở rộng hơn nữa, và chuyển động của cô dừng lại như thể cô đã đông cứng. Vũ khí của họ vẫn bị khóa chặt khi cô và Yukina nhìn chằm chằm vào nhau không nói một lời.

Một sự im lặng khó xử bao trùm giữa hai người.

“Cô… Kasugaya?”

“Yukina Himeragi? Cô là… kẻ xâm lược của lãnh địa này…? Ể?”

Quỷ nữ học cấp hai tại Học viện Saikai, Shizuri Kasugaya Castiella, thu kiếm lại, vẻ mặt vẫn còn bối rối.

“…Lãnh địa? Ể?”

Yukina cũng bối rối không kém khi hạ cây giáo xuống. Vẫn chưa đến mười lăm giây kể từ cuộc tấn công bắn tỉa ban đầu. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó khiến cô không thể hiểu hết.

Đánh giá rằng trận chiến đã kết thúc, Asagi phủi bụi trên người khi cô đứng dậy. “Ư… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Yuno Amase đang bò ra từ bụi cây ven đường, mỉm cười gượng gạo khi cô dỡ bỏ sự biến hình thú vật của mình. “Ưm, Shizurin, tớ vẫn còn sống…”

Người cuối cùng xuất hiện là Rui Miyazumi, mang theo một cây ném phép thuật kiểu súng bắn tỉa.

Asagi và Yukina đứng sững lại khi Rui quay sang họ với nụ cười rạng rỡ. Sau đó, với một biểu tượng phép thuật lơ lửng trên lòng bàn tay, anh ta đưa tay ra như muốn bắt tay và nói với Asagi.

“Chào mừng trở lại, Nữ hoàng Mạng. Ta chào mừng cả hai đến với Lĩnh địa Kasugaya.”