Strike the Blood

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 42

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 180

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập 11 - Chương 1

ĐẾM NGƯỢC ĐẾN NĂM MỚI

1

Nắng trực tiếp đổ xuống, hành lang vắng lặng lấp lánh như ảo ảnh.

Từ khung cửa sổ mở toang, một làn gió oi ả thổi vào lớp học.

Ngồi một mình ở dãy ghế đối diện với bàn giáo viên, Kojou Akatsuki mang vẻ mặt chán nản, chật vật với một đoạn văn tiếng Anh khó nhằn. Từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán anh không ngừng nghỉ. Thật khó chịu khi cổ tay ướt đẫm cứ dính chặt vào tờ giấy trả lời.

「Nóng quá…」

Kojou khẽ lẩm bẩm, kéo cổ áo đồng phục của mình.

Bầu trời xanh ngắt trải dài bên ngoài cửa sổ trông hệt như giữa mùa hè. Một đám mây tích lớn lơ lửng trên một góc chân trời, và tiếng ve sầu kêu inh ỏi như lạc mùa.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong bài cuối, Kojou đặt chiếc bút chì cơ – cũng ướt đẫm mồ hôi – xuống và nói: 「Này, Natsuki. Cô biết không, hôm nay là…」

Trước khi anh kịp nói hết, một thứ gì đó như nắm đấm vô hình giáng vào giữa hai mắt anh, khiến những tia lửa nhạt màu bắn tung tóe. Natsuki Minamiya, đang đứng ở bục giảng của giáo viên, tàn nhẫn nhìn Kojou lùi lại.

「Đồ ngốc. Đừng gọi giáo viên chủ nhiệm của cô bằng tên riêng khi cô ấy đang bực bội vì cái nóng khủng khiếp này.」

「Đó đâu phải lý do để giáo viên dùng bạo lực với học sinh, đúng không ạ…?!」

Kojou đặt một tay lên trán phản bác, nhăn mặt với đôi mắt đẫm lệ. Natsuki, ngồi trên chiếc ghế cổ kính sang trọng, lạnh lùng khịt mũi và dùng sự im lặng bóp nghẹt lời phản đối của Kojou.

「Aaaaaah.」

Vì lý do nào đó, cô gái nhân tạo mặc đồ hầu gái đang bắt chước một buổi luyện thanh khi ngồi trước quạt điện cạnh Natsuki. Kojou chưa từng thấy chiếc quạt điện trước đây, nhưng rõ ràng là cô bé đã rất thích thú với nó. Kết quả là Astarte đã chiếm trọn chiếc quạt, nhưng vì cô bé đã tự mình mang nó từ phòng giáo viên ra, nên Kojou không có lý do gì để phàn nàn.

「…Hôm nay là Giao thừa, đúng không?」

「Quả đúng vậy. Năm mới sẽ đến trong chưa đầy nửa ngày nữa.」

Natsuki thẳng thừng trả lời câu hỏi nửa vời của Kojou. Nửa chừng nghe cô đáp lời, Kojou chống cằm vào lòng bàn tay và nói:

「Tại sao tôi phải nhồi nhét học thêm ngay cuối năm thế này chứ?」

「Vì có một tên ngốc với quá nhiều buổi vắng mặt không phép và quá nhiều điểm liệt trong các bài kiểm tra bổ sung môn của tôi đã yêu cầu như vậy. Astarte, giúp cô một chút.」

「Đã nhận lệnh.」

Theo lệnh của Natsuki, cô gái nhân tạo đã đặc biệt đi lấy một chiếc gương và đặt nó trước mặt Kojou. Một lúc sau, anh lặng lẽ nhìn vào ảnh phản chiếu của mình.

Rồi anh kêu lên: 「Khoan đã, đây là lời mỉa mai!」

Anh xua Astarte đi. Cô gái nhân tạo trong bộ hầu gái quay về chỗ ngồi trước chiếc quạt điện.

Natsuki nhấp một ngụm trà đá nhiệt đới ngon lành mà cô đã nhờ Astarte pha. 「Nếu có thời gian hỏi những câu vô nghĩa, sao không cảm ơn cô một chút vì đã phải chịu đựng dạy kèm ngay cả một ngày như thế này?」

「À thì, vâng, tôi biết ơn chuyện đó. Thật sự đấy ạ.」 Kojou lễ phép cúi đầu khi đưa tờ đáp án ngắn cho Natsuki.

Tám tháng đã trôi qua kể từ khi Kojou thừa hưởng sức mạnh của Đệ Tứ Chân Tổ. Sau đó, số buổi vắng mặt được phép của Kojou đã giảm dần trong quá trình anh vướng vào hết rắc rối này đến rắc rối khác. Nếu Natsuki không dành kỳ nghỉ dài quý giá của mình để dạy kèm cho anh, Kojou chắc chắn sẽ phải học lại vào thời điểm đó.

---

「Hừm.」

Tuy nhiên, Natsuki hơi sững sờ, có lẽ không thực sự tin rằng Kojou sẽ dễ dàng bày tỏ lòng biết ơn như vậy, khi cô nhếch môi và nói:

「Thôi được. Nhân tiện, Kojou, bố cậu hiện đang ở đâu?」

「…Hả?」

Trước câu hỏi đột ngột của Natsuki, đến lượt Kojou trở nên nghi ngờ.

Bố của Kojou, Gajou Akatsuki, là một nhà khảo cổ học. Do tính chất công việc, ông dành phần lớn thời gian trong năm ở nước ngoài, hiếm khi trở về đảo Itogami. Đương nhiên, điều đó khiến ông ít có cơ hội tiếp xúc với Natsuki.

「Natsuki, sao cô lại biết về ô…? Khoan đã, đừng nói với tôi là…」

Từ đầu tiên nảy ra trong tâm trí Kojou là ngoại tình. Natsuki trông như một cô bé, nhưng rõ ràng cô đã hai mươi sáu tuổi. Điều đó có nghĩa là cô đã đủ lớn để có vài mối tình cũ.

Nhưng ngay khi những suy nghĩ đó vừa lóe lên, Natsuki bạo lực véo má Kojou và nói: 「Đôi mắt đó đang hình dung ra điều gì đó khá thô lỗ đấy, Kojou Akatsuki.」

「Ui! Ui! —Này, tôi còn chưa nói gì cả!!」

「Thôi đủ rồi. Trả lời câu hỏi đi.」

「Hiện tại ông ấy không có ở đảo Itogami. Ông ấy đưa em gái tôi về nhà bà ngoại ở Tanzawa rồi!」 Kojou thốt ra khi vẫn đang chịu đựng hình phạt không khoan nhượng của Natsuki.

Natsuki 「Hừm」 một tiếng và nới lỏng tay khỏi Kojou khi cô chìm vào suy nghĩ.

「Vậy ra, dù chỉ một lần, người đàn ông đó lại nói thật…」

「Mà sao cô biết ông ấy vậy, Natsuki?」 Kojou hỏi, đặt một tay lên má đang đau.

Natsuki thở dài bực bội khi trả lời: 「Tôi biết Gajou Akatsuki từ nhiều lần ông ấy bất ngờ can thiệp vào công việc ngoài lề của tôi. Chà, tôi cũng miễn cưỡng thừa nhận rằng ông ấy đôi khi cũng có ích, dù rất hiếm…」

「Công việc ngoài lề của cô…? Ông bố khốn nạn của tôi lại gây chuyện gì thế…?」 Kojou lẩm bẩm. Một cảm giác bất an ập đến với anh.

Natsuki là giáo viên, nhưng công việc ngoài lề của cô là một Pháp sư Tấn công liên bang có quyền bắt giữ các tội phạm pháp thuật. Các cơ sở giáo dục trong Khu Trú Ẩn của Quỷ phải có một tỷ lệ nhân viên nhất định có chứng chỉ Pháp sư Tấn công. Vì vậy, một Pháp sư Tấn công kiêm giáo viên không phải là hiếm. Thực tế, Học viện Saikai có một người cho mỗi khối; nói cách khác, học viện tuyển dụng thêm năm Pháp sư Tấn công làm giáo viên ngoài Natsuki.

Tuy nhiên, Natsuki nắm giữ một vai trò đặc biệt khiến cô khác biệt so với các đồng nghiệp, bởi sức mạnh của cô với tư cách là một Pháp sư Tấn công quá phi thường đến mức cô tiếp tục hỗ trợ các cuộc điều tra tội phạm đang diễn ra.

Do đó, Gajou đã tiếp xúc với Natsuki trong quá trình công việc đó. Nói cách khác, Gajou đang có mặt tại hiện trường nơi xảy ra các tội ác pháp thuật. Kojou không khỏi lo lắng về điều đó.

「Cậu có thể liên lạc với Gajou Akatsuki không?」

Natsuki tiếp tục chất vấn, không để ý đến sự bất an của Kojou.

「Chuyện đó có thể hơi khó. Tín hiệu điện thoại di động không tới được khu vực đó, cô hiểu chứ.」

Kojou cũng không biết số điện thoại di động của Gajou ngay từ đầu, nhưng anh giữ im lặng về điều đó.

「Nơi bà ngoại cậu sống khá là hẻo lánh, đúng không?」 cô hỏi với giọng nghiêm túc.

「Đại khái là vậy.」 Anh nặng nề gật đầu.

「Vậy có chuyện gì đột ngột thế? Cô cần nói chuyện với ông ấy à?」

「Không… Chỉ là có một chút chuyện cô đang nghĩ đến,」 cô trả lời một cách mơ hồ, không giúp giải đáp những nghi ngờ hiện tại của anh.

Anh rùng mình vô thức khi nói: 「Này—dừng lại đi. Giờ cô làm tôi lo lắng đấy. Tôi đã nói với cô là Nagisa đang ở cùng ông ấy và mọi chuyện rồi mà.」

「Nagisa Akatsuki… Cậu đã nói gì đó như vậy, đúng không…?」

Lông mày Natsuki nhíu lại, như thể cô càng lúc càng không thích cách mọi chuyện đang diễn ra. Lời lẩm bẩm của cô càng khiến anh thêm hoảng hốt. Có vẻ như Natsuki thực sự đã tiếp xúc với Gajou trong thời gian gần đây.

Có lẽ đó thực sự là chuyện ngoại tình. Khi Kojou nghiêm túc cân nhắc nghi ngờ đó, Natsuki đột nhiên lườm anh với đôi mắt lim dim.

「Thôi được rồi, Kojou Akatsuki, điểm số này là sao đây?」

「Hả? Tôi thi trượt hoàn toàn à?」

Kojou lộ vẻ bối rối khi cô chìa tờ đáp án đã chấm về phía mặt anh. Con số được viết bằng bút chì đỏ là sáu mươi sáu trên một trăm—không phải điểm cao chót vót, nhưng cũng không tệ lắm.

「Tôi khó mà tin cậu đạt được điểm số cao thế này bằng khả năng của chính mình. Chắc cậu không thể nào lén lút gian lận qua sự giám sát của tôi được, đúng không…?」

Natsuki nói những lời này trong khi nhìn chằm chằm vào Kojou một cách vô cùng nghiêm túc.

「Ừm, không đời nào điểm này đủ cao để nghi ngờ gian lận, mà ngay cả tôi cũng có thể làm tốt thế này nếu học chăm chỉ mà, cô biết đấy.」

Kojou, hoàn toàn hiểu lý do Natsuki nghi ngờ, tuyệt vọng cố gắng bác bỏ chúng. So với các bài kiểm tra trước đây của anh, đầy rẫy điểm liệt, người ta có thể nghĩ bài này tốt đến mức là của một người khác, nhưng không một người ngoài nào sẽ coi số điểm đó đáng được khen ngợi. Đó là điểm số của một học sinh sắp sửa phải học lại. Việc điểm số kiểu này đủ để cô nghi ngờ gian lận là một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của Kojou.

Nhưng anh có thể hiểu sự ngạc nhiên của Natsuki. Kể từ khi trở thành ma cà rồng, Kojou không có thời gian để học hành—một tình hình chưa thực sự thay đổi.

「Để nghĩ cậu lại thực sự học bài cho các buổi học thêm. Có chuyện gì với cậu thế?」

「Ừm, tôi chỉ nghĩ rằng, ừm, cô biết đấy… tôi thực sự nên học hành nghiêm túc hơn…」

‘Để không còn ai không thể tiếp nhận chúng nữa’, Kojou tiếp lời trong lòng.

Trong khoảnh khắc, một bên mặt của một cô gái tóc vàng, luôn nở một nụ cười nhỏ run rẩy, chợt hiện lên trước mắt anh.

Avrora Florestina. Kaleid Blood thứ mười hai.

Kể từ khi lấy lại được những mảnh ký ức về cô, trạng thái tinh thần của Kojou đã trải qua những thay đổi tinh vi mà ngay cả anh cũng không hiểu. Điều đó không có nghĩa là tình huống anh đang gặp phải đã thay đổi nhiều, nhưng khi anh nghĩ về những gì mình có thể làm, anh nghĩ mình ít nhất có thể cố gắng trong các bài kiểm tra ngắn, nhưng—

「Giáo dục không có bất kỳ mặt trái nào. Ngoài ra, phải nghĩ về tương lai chứ, đúng không?」 Kojou nói một cách thành thật, gần như chỉ nói cho riêng mình.

Nói thẳng ra, anh vẫn ít coi trọng thân phận của mình, nhưng ít nhất về mặt danh nghĩa, Kojou là Đệ Tứ Chân Tổ; hơn nữa, các Chân Tổ Huyết Tộc được ban cho tuổi thọ gần như vĩnh cửu.

Vấn đề khiến Kojou lo lắng nhiều hơn là chọn nghề nghiệp.

Ngay cả ma cà rồng cũng cần kiếm sống, và quần áo cùng nơi ở đều cần tiền. Nếu một người sinh ra là thường dân chứ không phải quý tộc, họ phải làm việc, nếu không sẽ chết đói. Anh không giống như Dimitrie Vattler hay Giada Kukulkan, cả hai đều sở hữu lãnh thổ rộng lớn. Mọi thứ đã nói, anh không nghĩ cái danh hiệu ngu ngốc là Đệ Tứ Chân Tổ có giá trị nhiều trên một bản lý lịch.

Và thế là, sau khi đau đầu suy nghĩ về vấn đề này, Kojou đã cố gắng một cách chân thành trong việc học hành. Chắc chắn, kiến thức học thuật không có nhược điểm nào đối với một ma cà rồng bất tử, không tuổi; nếu nó giúp anh đủ điều kiện cho một công việc ổn định và cho phép anh học được một nghề, thì càng tốt.

Kojou thực ra không có ý định giải thích mọi chuyện cho Natsuki đến mức đó. Nếu một Chân Tổ Huyết Tộc khác nói rằng tôi nên học hành nghiêm túc để không bị đói trong tương lai, Kojou cũng sẽ chế giễu anh ta.

「Tôi hiểu rồi.」

Tuy nhiên, Natsuki nở một nụ cười quyến rũ, gần như thể cô có thể nhìn thấu suy nghĩ của Kojou. Đây không phải nụ cười thường thấy của cô, cái nụ cười lạnh lùng khiến cô có vẻ như đang coi thường cả thế giới. Đây là một nụ cười dịu dàng, kiểu mà người ta dành cho em trai. Nét mặt dịu dàng của Natsuki, một điều Kojou thấy lần đầu tiên, khiến anh khó mà chú ý đến bất cứ điều gì khác.

「…Natsuki?」

Khi Kojou lẩm bẩm không suy nghĩ, Natsuki lặng lẽ giáng một đòn mạnh vào trán anh. Trong khi đó, nụ cười xinh đẹp, quyến rũ trước đó đã biến mất như một ảo ảnh.

「Thôi được. Tôi cho phép cậu qua bài kiểm tra hôm nay.」

「Cảm ơn rất nhiều ạ.」

「Cố gắng chào đón Năm Mới một cách thuận lợi nhé.」

「Vâng ạ.」

Kojou trả lời cụt lủn khi đặt một tay lên trán còn đau nhói. Natsuki trở lại ghế bành, tao nhã nhấp trà đá của mình. Cũng như trước đây, Astarte đang ngồi trang trọng trước chiếc quạt điện, nói 「Chúng ta là…」 như một người ngoài hành tinh nào đó.

Rồi, khi Kojou, người cảm thấy được giải thoát trong giây lát, dọn dẹp dụng cụ học tập và nhẹ nhàng mở cửa phòng học, một người mới xuất hiện. Đó là Misaki Sasasaki, giáo viên thể dục.

「Xong hết rồi chứ?」

Mặc trang phục thể thao, nữ giáo viên xác nhận với Natsuki rằng bài học đã xong trước khi cô chuyển ánh mắt sang Kojou, người đang đứng yên. Dĩ nhiên, số lần vắng mặt quá nhiều của Kojou có nghĩa là tiếng Anh không phải là môn duy nhất anh cần học thêm.

「Xin lỗi vì đã làm hỏng không khí khi cậu vừa hoàn thành xong, nhưng sau tiếng Anh là thể dục. Chúng ta sẽ chạy marathon mười cây số, nên hãy thay đồ và gặp tôi ở sân trường nhé?」

Misaki mỉm cười với Kojou khi cô nói bằng giọng điệu căng thẳng lạ lùng của mình.

Kojou nhìn chằm chằm vào mặt trời giữa trưa chói chang; rồi anh chuyển mắt sang sân thể thao bị những tia nắng thiêu đốt. Đảo Itogami, trôi nổi giữa Thái Bình Dương, là một hòn đảo mùa hè vĩnh cửu với khí hậu nhiệt đới. Ngay cả vào đêm Giao thừa, nhiệt độ gần giữa trưa cũng gần chạm mốc 30 độ C.

Và Kojou là một ma cà rồng, yếu ớt trước ánh nắng trực tiếp.

「…Thật sao?」

Một tiếng lầm bầm yếu ớt thoát ra từ miệng Kojou khi nỗi sợ hãi cái chết sắp đến chạy dọc cơ thể anh.

Giọng nói thanh bình của Astarte vang vọng về phía chiếc quạt điện như thể nó đang bị hút vào bầu trời xanh.

2

Kojou, cuối cùng được giải thoát khỏi các buổi học sau khoảng hai giờ đồng hồ, bước đi loạng choạng về phía tàu điện một ray.

Bước bên cạnh anh là Yukina Himeragi, cõng một chiếc hộp đàn guitar đen trên lưng. Cô đã đợi suốt thời gian Kojou kết thúc các bài học để có thể tiếp tục nhiệm vụ giám sát Đệ Tứ Chân Tổ.

「Ưm… Senpai có sao không ạ?」

Lo lắng, Yukina ngước nhìn vẻ mặt trống rỗng của Kojou.

「Ừ, cũng tạm… Chết tiệt, tôi thực sự nghĩ mình sẽ khô héo như một quả mận khô mất…」

Kojou lắc đầu mạnh, rõ ràng là để tỉnh táo lại, và nở một nụ cười không sức sống. Nhờ việc lạm dụng tế bào não trong bài kiểm tra và chạy bộ có vẻ như marathon mười cây số dưới ánh nắng chói chang, Kojou hoàn toàn kiệt sức. Cả tinh thần và thể chất đều ở giới hạn. Con đường đến ga chưa đầy mười lăm phút đi bộ, nhưng nó lại có vẻ xa xăm khó tin.

「Trước tiên, xin hãy uống nước. Sau đó, dùng cái này. Đó là chanh tẩm mật ong.」

「À, cảm ơn em.」

Cảm kích Yukina luôn đáng tin cậy, Kojou nhận lấy nước tăng lực và miếng chanh.

Về mặt kỹ thuật, Kojou là Đệ Tứ Chân Tổ, và Yukina là người giám sát Kojou, được chính phủ Nhật Bản cử đi. Tuy nhiên, không ai nhìn họ vào thời điểm đó có khả năng tin điều đó. Họ trông không khác gì một thành viên câu lạc bộ điền kinh ngay sau một trận đấu và người quản lý sắc sảo, nhanh trí của anh ta.

「Xin lỗi vì đã bắt em đi học cùng vào đêm Giao thừa thế này, Himeragi.」

Ngay khi hồi phục một chút sức lực, Kojou lại bày tỏ lòng biết ơn của mình với Yukina. Kojou không yêu cầu Yukina đi theo anh, nhưng đó là một thực tế đơn giản rằng cô đã giúp đỡ anh rất nhiều việc.

「Không có gì phiền phức cả. Dù sao thì, nhiệm vụ của em là giám sát senpai mà,」 cô đáp với vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.

Kojou vô thức nở một nụ cười đau khổ trước câu trả lời khuôn mẫu của Yukina khi anh nói: 「Không hiểu sao, điều này khiến anh nhớ lại ngay sau khi chúng ta gặp nhau, Himeragi.」

「Ồ…?」

Khuôn mặt Yukina cứng lại, dường như đề phòng trước lời tuyên bố bất ngờ của Kojou. Cô ấn một tay vào vạt váy, lùi lại một chút như thể để tránh ánh mắt của anh.

「A… anh đang nhớ cái gì?! Không phải em đã bảo anh quên chuyện đó rồi sao?!」

「…Hả?! Á!」

Kojou hoảng hốt khi thấy sự đỏ bừng bùng nổ trên má Yukina. Anh nhớ rằng ở nơi anh lần đầu tiên đụng độ Yukina, anh đã nhìn thấy quần lót của cô — không chỉ một lần, mà hai lần liên tiếp. Đó là một tai nạn đáng tiếc nhất trong lần đầu gặp gỡ của họ.

「Không! Không phải lần đó!」

「Lần nào là 'lần này' và lần nào là 'lần kia'?!」

「Anh có ý là ở trường! Anh gặp em khi anh đang đi học để học thêm, đúng không, Himeragi?」

「…Em đoán vậy, giờ anh nhắc đến thì đúng là vậy…」

Yukina cuối cùng cũng hạ bớt cảnh giác. Lần đầu tiên Kojou và Yukina có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với nhau là ngày sau lần gặp gỡ đầu tiên đó. Đó là ngay trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Ngày hôm đó, Kojou cũng đang tự mình đến trường để học thêm, và sau đó Yukina, một học sinh chuyển trường cấp hai, đã xuất hiện trước mặt anh.

「Hồi đó, anh có ấn tượng tệ nhất về em—cái cách em chĩa giáo vào anh không có lý do gì.」

「E—Em tin là senpai chịu trách nhiệm cho chuyện đó! Em tin rằng đó chính là trường hợp đó!」

Lần đầu tiên, Yukina bối rối trong câu trả lời. Rõ ràng, hành vi bốc đồng của Yukina lúc đó là một kỷ niệm đáng xấu hổ mà cô đặc biệt không muốn nhớ.

「Ý em là, mặc dù họ nói anh là Đệ Tứ Chân Tổ, nhưng anh trông kỳ lạ lơ đãng. Em không thể thực sự biết anh đang làm gì, chuyện mất trí nhớ có vẻ rất đáng ngờ, và anh lại bất lịch sự… Làm sao em có thể tin một người như vậy được?!」

「Anh đâu có bất lịch sự! Việc nhìn thấy quần lót của em lúc đó hoàn toàn là ý trời!」

「Em đã bảo anh quên chuyện đó đi rồi mà!」

Yukina đi nhanh về phía ga, bỏ lại Kojou phía sau. Anh hạ vai xuống một cách bất lực và đuổi theo cô.

Ngay cả khi họ lên tàu điện một ray, Yukina vẫn quay mặt đi như thể đang dỗi. Không còn cách nào khác, Kojou rút điện thoại di động ra và lặng lẽ kiểm tra tin nhắn.

Khoang tàu điện một ray trống hơn bình thường, không nghi ngờ gì vì ít người đi lại vào đêm Giao thừa. Bầu không khí vui tươi dù vậy có lẽ cũng là vì cuối năm. Ngay cả bảng quảng cáo trong khoang tàu cũng dán đầy lời chúc mừng Năm Mới và quảng cáo khuyến mãi Năm Mới.

「Senpai… Ưm, về cuộc trò chuyện của chúng ta lúc nãy…」

Một lúc sau khi tàu điện một ray khởi hành, Yukina do dự mở miệng. Kojou vẫn nhìn vào điện thoại di động khi anh trả lời với giọng điệu có vẻ lơ đãng.

「Ừm? À, em nói về quần lót—」

「Không phải chuyện đó!」

Dây đeo bằng nhựa mà Yukina đang nắm có tiếng kêu rắc rắc rõ rệt dưới lực siết của cô.

「Em đã nói lúc nãy rằng em không thể tin tưởng senpai… n-nhưng bây giờ em không còn cảm thấy như vậy về anh nữa, nên…」

Giọng của Yukina căng thẳng, như thể cô vừa lấy hết can đảm trong mình. Chắc hẳn cô đã âm thầm suy nghĩ về việc mình đã vô tình mắng mỏ Kojou vì bướng bỉnh như thế nào.

“À… ừm.”

“Ý em là, anh đúng là vẫn không đáng tin cậy như trước, cẩu thả, không ý thức được mình là một Thủy Tổ, anh quá dễ dãi với những cô gái khác ngay khi em lơ là, và cái sự vô liêm sỉ không thể sửa được của anh không phải là điều tốt, theo em nghĩ, nhưng anh vẫn có một vài phẩm chất đáng ngưỡng mộ…”

“Ừm.”

“Và em nghĩ em nên nói với anh rằng em hiểu điều này, senpai, khi đã quan sát anh suốt bốn tháng qua.”

“Mm.”

Kojou vẫn chưa nhìn vào mắt Yukina khi cô tiếp tục giải thích, giọng cô dường như sắp tan biến. Tuy nhiên, phản ứng của Kojou lại thờ ơ. Anh không tỏ ra hài lòng đặc biệt khi để những lời của Yukina trôi qua như gió thoảng.

“…Ưm, ừm… Senpai, anh có nghe không vậy?”

Đương nhiên, Yukina ngẩng mặt nhìn Kojou, cảm thấy có gì đó không ổn. Kojou, đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình một cách mơ màng, chớp mắt hơi ngạc nhiên và hỏi:

“Hả? À, xin lỗi. Em nói gì cơ?”

“Senpai…!”

Yukina cau mày khó chịu khi nhận ra Kojou chẳng nghe lọt tai lời nào cô nói.

“X-xin lỗi. Nagisa đã không liên lạc một thời gian rồi, nên anh hơi bận tâm về chuyện đó…”

“Haaa…” Yukina lườm Kojou và thở dài thườn thượt khi anh vội vàng cố gắng bào chữa. “Một thời gian, anh nói ư… Anh vẫn có thể gọi cho con bé bình thường cho đến tuần trước mà, phải không?”

“Đúng vậy, nhưng đã cả tuần rồi kể từ đó. Con bé nói là sắp đến nhà Bà nội, và anh chưa nhận được một lời nào từ con bé kể từ đó, nên anh hơi lo lắng một chút.”

“Không phải anh đã nói với em rằng tín hiệu điện thoại di động không đến được nơi Nagisa đi đón năm mới sao? Nếu vậy, em nghĩ việc đó không có gì là bất thường cả…”

“Ừm, đúng vậy.”

Kojou miễn cưỡng đồng ý với khẳng định vô cùng hợp lý của Yukina. Sau khi hộp thư trống rỗng, anh kiểm tra lại các cuộc gọi nhỡ lần cuối trước khi cất điện thoại di động vào túi.

“Hơn nữa, Bà nội bắt người ta làm việc khá vất vả. Anh nghĩ có lẽ con bé quá bận rộn giúp việc ở đền thờ nên không thể gửi tin nhắn cho anh.”

“Vậy thì, không cần phải quá lo lắng đâu.”

“Ừm…”

Kojou gật đầu, không thể phản bác cô. Ngay cả anh cũng hiểu rằng việc một cô em gái học cấp hai gọi điện cho anh trai mà không có lý do chính đáng là nằm ngoài chuẩn mực xã hội.

“Nhân tiện, Himeragi, lúc nãy em đang nói gì vậy?”

Dường như đã tỉnh táo trở lại, Kojou nhìn thẳng vào Yukina.

“Ơ…?! À, ừm, không có gì cả.”

Giật mình, toàn thân Yukina cứng đờ trước khi cô lắc đầu phản đối dữ dội. Dường như, anh ta đang trực tiếp hỏi về một chủ đề chứa những chi tiết khó nói thành lời.

“Hừm.”

Không tỏ ra hứng thú đặc biệt, Kojou không hỏi sâu thêm, sẵn sàng bỏ qua chủ đề. Khi anh làm vậy, Yukina lườm vào sườn mặt anh, lẩm bẩm:

“Senpai ngốc nghếch…!”

3

Kojou ăn một bữa trưa qua loa trước ga, và đến khi về đến nhà, đồng hồ đã điểm hơn ba giờ. Còn chưa đầy chín tiếng nữa là hết năm.

Đi thang máy lên tầng bảy của tòa chung cư, Kojou mở cửa căn hộ của mình, phòng 704. “Xin lỗi nhé,” Yukina khẽ nói, theo Kojou vào tiền sảnh.

Khoảng mười ngày trước, một sự cố đã xảy ra khiến phòng của Yukina—phòng 705—tan hoang hoàn toàn, và mặc dù việc sửa chữa về mặt kỹ thuật đã hoàn tất, nhưng nó vẫn thiếu đồ đạc và thiết bị cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Vì vậy, do hoàn cảnh bất khả kháng, Yukina đã trở thành khách trọ bất đắc dĩ ở nhà Kojou.

Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ lầm tưởng tình huống này là sống chung, nhưng Yukina đã nói rằng cô cần phải giám sát Kojou nghiêm ngặt hơn nữa. Bởi vì điều này giúp giảm bớt gánh nặng sống một mình ở nhà, Kojou cũng không có lý do thuyết phục nào để đuổi cô đi.

Do đó, cả Yukina và Kojou cùng nhau bước vào căn hộ mà không chút nghi ngờ nào, cả hai đều giật mình kinh hãi—vì căn hộ ba phòng ngủ đang trong tình trạng hỗn loạn hoàn toàn. Mọi thứ trong ngăn kéo đều bị đổ xuống sàn; cửa tủ quần áo cũng mở toang.

“Chuyện quái gì thế này?!”

“Đừng nói là… một tên trộm?!”

Cảm nhận được sự hiện diện của con người, Yukina bước lên che chắn cho Kojou. Rõ ràng, kẻ đột nhập đã gây ra mớ hỗn độn trong căn hộ vẫn còn ở đó.

Kojou dõi theo ánh mắt cảnh giác của Yukina khi anh cũng nhận ra vị trí của kẻ đột nhập: phía gần của hành lang trong phòng ngủ chính, thường được đóng và không sử dụng.

Yukina, dường như đề phòng trường hợp đối thủ có vũ khí, thận trọng mở cửa. Sau đó, họ nhìn thấy một người mặc chiếc áo khoác trắng luộm thuộm, ngồi trên mép giường.

Cô ấy có lẽ khoảng ba mươi, ít hơn hoặc hơn một chút. Tóc cô ấy bù xù, rối tung và đôi mắt dường như không muốn mở hết. Thoạt nhìn, người phụ nữ trẻ tuổi này trông như một người lớn lơ đễnh.

Cô thở dài suy tư khi thấy Kojou và Yukina bước vào phòng, rồi nói thêm, “Tuyệt vời, Kojou. Và cả Yukina nữa. Đúng lúc thật!”

“Gah…”

“Cô Mimori?”

Kojou khẽ rên lên khi Yukina ngạc nhiên gọi tên cô.

Ngồi bên cạnh giường và lục lọi tủ quần áo không ai khác chính là Akatsuki Mimori—mẹ của Kojou. Cô ấy thường ngủ ở nơi làm việc, phần lớn vì cô ấy thấy việc đi lại quá phiền phức, và thường về nhà khoảng mỗi tuần một lần. Nhưng rõ ràng, các đồng nghiệp của cô đã đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm để đón năm mới.

Tuy nhiên, Mimori là chủ nhân hợp pháp của căn hộ này. Dĩ nhiên, Kojou và Yukina khó có thể hiểu tại sao Mimori lại biến căn hộ của chính mình thành một tổ chim bừa bộn như vậy.

Cô đưa tay ra lấy một kiện hành lý ở phía sau tủ quần áo và giải thích, “Mẹ cuối cùng cũng tìm thấy vali của mình, nhưng có nhiều thứ cản đường nên không thể lấy ra được. Con giữ nó lại một lát nhé?”

“Đ-đợi đã!”

Kojou vội vàng cố gắng ngăn Mimori lại khi cô nắm lấy tay cầm vali và kéo mạnh.

Đối với Mimori, một người hoàn toàn không có khả năng nội trợ, từ “người lớn bừa bộn” thậm chí còn chưa đủ để miêu tả chính xác về cô. Tủ quần áo trong phòng cô chật kín đủ thứ đồ. Khoảng trống giữa các món đồ còn ít hơn cả những mảnh ghép gỗ.

Việc đoán được điều gì sẽ xảy ra khi vali bị kéo ra thật quá dễ dàng. Tuy nhiên, bất chấp những nỗ lực dũng cảm của Kojou để ngăn chặn điều không thể tránh khỏi, bức tường hành lý vẫn sụp đổ, gây ra một làn sóng lộn xộn đổ ập xuống anh.

“Phù, nhẹ cả người. Giờ mẹ cuối cùng cũng có thể đóng gói rồi.”

Mimori, thủ phạm của cảnh tượng bi thảm đó, mở vali ra trong tâm trạng vui vẻ, không hề hay biết đến nỗi khổ của con trai mình. Nhờ cơ thể Kojou làm con đập, cô thoát khỏi trận lở hành lý mà không hề hấn gì.

“Mẹ thấy tất cả những thứ này, và đó là tất cả những gì mẹ muốn nói sao…?”

Kojou, bầm tím khắp người, chỉ vào đống hành lý nằm rải rác trên sàn khi anh trách mắng mẹ. Tuy nhiên, những lời của anh chỉ khiến cô ấy khó hiểu.

“Chà, không còn thời gian nữa. Tối nay, mẹ sẽ đi Hokkaido trong chuyến đi công tác.”

“Mẹ chưa bao giờ nói với con chuyện đó!”

“Ôi, Kojou, con có muốn đi không?”

“Thôi, con bỏ qua. Con đã phải chịu đựng địa ngục khi đi cùng mẹ trong chuyến công tác đó khi con học cấp hai rồi!”

“Thật sao?”

“Sao mẹ có thể quên được?! Con thua hết quần áo khi chơi bóng bàn cởi đồ, con thua hết tiền lì xì khi đánh mạt chược… đủ thứ chuyện đã xảy ra!”

Mắt Kojou trở nên đờ đẫn khi anh nhớ lại trải nghiệm cay đắng đó. Mimori để lời cằn nhằn của anh trôi qua như nghe nhạc nền ở một quán cà phê.

“Nhân tiện, mẹ không thấy Nagisa đâu cả… Kojou, con có biết con bé đang ở đâu không?”

“Bố đưa Nagisa đến thăm Bà nội ở Tangiwa. —Một tuần trước rồi.”

Mẹ phải chú ý nhanh hơn chứ, khốn kiếp, Kojou thở dài với vẻ mặt bực tức.

Ngay khi Mimori nghe thấy từ "Bà nội ở Tangiwa", vẻ mặt cô biến dạng dữ dội, gần như phản xạ. Đối với Mimori, một người luôn bình tĩnh đón nhận mọi thứ, đây là một biểu hiện hiếm thấy của sự thất vọng.

“Tch… Cái lão già đáng ghét đó vẫn còn sống sao?”

“Đáng… đáng ghét sao?”

Vẻ mặt hoang mang hiện rõ trên Yukina khi cô nhìn Mimori nguyền rủa người lớn tuổi hơn mình với sự thù địch rõ ràng.

Kojou thì thầm với Yukina, “Mẹ và Bà nội không hòa thuận lắm đâu.”

Yukina gật đầu hiểu ra trong bàng hoàng. Một người là nhà tâm linh đầu óc trên mây làm việc như một nhà nghiên cứu cho một tập đoàn quốc tế; người kia là một Pháp sư Tấn công bất hảo và nhà tâm linh làm nữ tu ở một đền thờ. Họ không có điểm chung nào để nói, và ngoài mối quan hệ vợ chồng và mẹ chồng nàng dâu, sự tương hợp giữa họ là vô cùng tệ. Chẳng trách Gajou không hé răng nửa lời với Mimori về chuyến về nhà năm đó.

“Quan trọng hơn, tại sao nhà lại bừa bộn thế này? Đừng nói là tất cả là do tìm cái vali đó…?” Kojou hỏi khi anh khảo sát khu vực xung quanh.

Mimori dường như lần đầu tiên nhận thấy tình trạng tồi tệ của căn hộ. Nhìn đống hành lý nằm rải rác trên sàn, cô ấy có vẻ ngạc nhiên một lúc khi nói:

“Ồ, c-cái này là—con thấy đấy… Đúng rồi, dọn dẹp cuối năm!”

“…Hả?”

“Không phải sẽ rất tuyệt khi loại bỏ những bụi bẩn cả năm vào đêm Giao thừa và đón Năm mới với một khởi đầu trong sạch sao?”

“Đ-đừng có bịa ra những lời nói dối tiện lợi như thế! Mẹ vừa bịa ra đúng không?!”

Kojou phản ứng chậm một nhịp trước lời giải thích quá đỗi ngây thơ của Mimori. Trong khi anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, Mimori mỉm cười chiến thắng và chuyển chủ đề.

“Ừm hừm… Thôi, không sao cả. Hai đứa, đứng cạnh nhau. Đúng rồi, ngay chỗ đó.”

“À…?”

Bị Mimori thúc giục đứng gần cửa sổ, Kojou làm theo chỉ dẫn, phần lớn là theo phản xạ.

“Đúng rồi, Yukina, em có thể bước gần hơn đến Kojou một bước không?”

“N-như thế này sao?”

Yukina đứng sát cạnh Kojou, vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mimori, thấy Kojou và Yukina nép sát vào nhau, đột nhiên nói với giọng hoàn toàn nghiêm túc, “Nào, câu hỏi. Logarit cơ số e mũ hai của hằng số Napier là bao nhiêu?”

Cái quái gì thế? Kojou cứng đờ, không hiểu câu hỏi của mẹ chút nào. Anh thậm chí còn không biết cô ấy có đang nói tiếng Nhật nữa không.

Về phần mình, Yukina trông cũng hoang mang không kém khi cô dễ dàng giải bài toán, dẫn đến…

“Hai…?”

Yukina nghiêng đầu khi cô giơ ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải lên.

Và vì từ "hai" trong tiếng Nhật là "ni", vẻ mặt Yukina nở một nụ cười nhỏ. Mimori không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, nhanh chóng bấm nút chụp chiếc máy ảnh kỹ thuật số cô vừa lấy ra.

Kết quả là, cô đã chụp được một bức ảnh kỷ niệm ghi lại Kojou và Yukina trong một cảnh tượng có vẻ thân mật. Hơn nữa, cái cách Yukina giơ dấu hiệu hòa bình với gương mặt tươi cười khiến đó trở thành một bức ảnh hiếm có đến đáng sợ.

---

“Ừm, ừm…”

“Ừm. Khá đẹp đấy chứ.”

Trái ngược với Yukina, người không thể giấu nổi vẻ bối rối, Mimori mỉm cười mãn nguyện. Kojou lườm mẹ mình với ánh mắt sắc lạnh.

“Mẹ đang làm cái quái gì vậy…?”

“Được rồi. Yukina, mẹ sẽ tặng con chiếc máy ảnh này. Mẹ tìm thấy nó khi dọn phòng lúc nãy.”

“Mẹ muốn nói là mẹ nhét nhầm nó vào tủ quần áo, phải không?”

Lời nói móc mỉa gay gắt của Kojou thậm chí không khiến Mimori nhúc nhích.

Yukina nhận chiếc máy ảnh kỹ thuật số nhỏ gọn với vỏ kim loại màu bạc. Thiết bị này không lớn hơn một chiếc điện thoại thông minh cỡ nhỏ là bao, nhưng ống kính của nó lại rất lớn. Nhìn bề ngoài, đó là một chiếc máy ảnh đắt tiền, hiện đại.

Nhà sản xuất máy ảnh là MAR—tập đoàn quốc tế mà Mimori làm việc.

“Thật sự là ổn nếu tặng con thứ như thế này sao…?” Yukina hỏi, ngượng ngùng.

Mimori nở một nụ cười trêu chọc. “Không sao đâu, không sao đâu. Cứ coi như là một món quà năm mới ngẫu hứng đi. Đầu tiên là nó là một sản phẩm mẫu từ công việc mà mẹ có được miễn phí. Hơn nữa, nếu mẹ đưa cho Kojou, nó sẽ dùng nó vào mục đích xấu xa, như chụp ảnh con lúc đang thay đồ, chụp ảnh nội y của con, chụp ảnh con đang tắm…”

“Mẹ kiếp, đời nào! Mẹ nghĩ con trai mẹ tệ đến mức nào vậy?!”

Kojou phản đối kịch liệt việc bị đối xử như một tên biến thái.

Một nụ cười nhỏ đầy thâm ý thoát ra từ Yukina. “Nếu đó là cách thay thế… cảm ơn cô rất nhiều.”

“Ý em là sao vậy?” Kojou cằn nhằn, bĩu môi khó chịu.

Mimori, thấy Yukina vừa kín đáo vừa vui vẻ, nhẹ nhàng nheo mắt lại.

“Ừm hừm, ký ức của con người đáng ngạc nhiên là khá mơ hồ, nên việc biến những ký ức của con thành vật chất không phải là tệ. Những khoảnh khắc quan trọng mà con không nhận ra mình sẽ nhớ nhung cho đến khi con mất chúng…”

“Cô Mimori…?”

Yukina ngẩng mặt lên, nhìn Mimori với vẻ kính trọng sâu sắc. Tuy nhiên, Mimori, một người háo danh, trở nên quá đà khi nói:

“Thì mẹ là một nhà thấu cảm mà, nên mẹ hoàn toàn không cần ảnh đâu, con biết đấy!”

“Cứ như chúng con cần nghe điều đó ấy! Mẹ tự hào cái gì chứ?!”

Kojou lẩm bẩm, rõ ràng là khó chịu với hành vi trẻ con của Mimori. Không chắc Kojou và Mimori có mối quan hệ mẹ con tốt đẹp hay không, Yukina không thể nhịn cười.

Với nụ cười trên môi, Mimori tiếp tục nhét đồ đạc vào vali và đóng nắp chiếc vali quá tải lại bằng một cú đẩy mạnh.

“Được rồi, đóng gói xong. Kojou, mẹ giao phần còn lại cho con nhé.”

“Này! Đợi đã—mẹ định chạy trốn sao?!”

Đương nhiên, khi Kojou thấy mẹ mình chạy băng qua căn hộ bừa bộn, anh cố gắng ngăn cô lại. Tuy nhiên, khi Kojou chặn đường cô, Mimori đã dùng vali hất anh bay đi.

“H-Himeragi! Ngăn mẹ ấy lại!”

“Yukina, lo cho Kojou trong Năm mới nhé?”

“Ơ?! À, vâng… Á!”

Yukina hơi giật mình khi Mimori, đi ngang qua, vỗ nhẹ vào mông cô. Lợi dụng sơ hở đó, Mimori luồn qua Yukina và lao ra cửa trước, dép của cô lạch bạch khi cô chạy.

Sững sờ và kiệt sức, Kojou và Yukina nhìn người phụ nữ bỏ chạy.

Thiệt hại Mimori gây ra không chỉ dừng lại ở phòng ngủ. Phòng khách, nhà bếp, và thậm chí cả phòng của Kojou và Nagisa cũng bị tàn phá tương tự. Nó trông như thể một cơn lốc xoáy cục bộ vừa quét qua. Để đưa mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu sẽ cần nhiều thời gian và công sức hơn là một buổi dọn dẹp bình thường.

“Vậy… rốt cuộc, việc dọn dẹp tất cả những thứ này là việc của con sao?”

Kojou, lờ đờ đứng dậy, cảm thấy một chút tuyệt vọng khi lắc đầu. Khi anh làm vậy, Yukina đứng bên cạnh anh, yếu ớt thở dài.

“Không, senpai. Là việc của chúng ta.”

4

Phải mất một lúc lâu cả hai người mới dọn dẹp xong đống đổ nát trong căn hộ. Lúc đó là chín giờ mười lăm tối. Chỉ còn hai giờ bốn mươi lăm phút nữa là hết năm.

Ngay sau khi Kojou tắm xong, cuối cùng cũng rửa trôi mồ hôi và bụi bẩn, chuông cửa reo. Màn hình hiển thị khuôn mặt người bạn Motoki Yaze, người đang nhanh chóng trở thành một cái gai trong mắt.

“Chào Kojou. Tôi đây.”

Đeo tai nghe quanh cổ, người bạn cùng lớp tóc dựng của anh bước vào căn hộ. Anh ta đang cầm một túi tiện lợi bằng cả hai tay.

“Cậu làm gì ở đây vào giờ này?”

Kojou nheo mắt khi dùng khăn lau mái tóc ẩm ướt của mình và chào bạn.

“Cậu đang nói gì vậy?” Yaze, vẻ thất vọng, tiếp tục, “Chúng ta đã hứa sẽ đi lễ chùa đầu năm cùng nhau mà, phải không? Chúng ta phải tập trung ở nhà cậu để đi chứ.”

“À đúng rồi…” Kojou gật đầu. “Chắc là vậy.”

Nhờ có các buổi học thêm và việc dọn dẹp chất chồng lên, cuộc hẹn đã trượt khỏi tâm trí anh. Thêm vào đó, việc mất liên lạc với Nagisa đã ảnh hưởng lớn đến khả năng tập trung của Kojou.

“Mà này, Kojou, chuyện gì mà trông cậu mệt mỏi thế?”

“À… ừm, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện lắm.”

“Ồ?”

Không hiểu sao, mắt Yaze lấp lánh tỏ vẻ rất hứng thú.

“Chà, cho phép tôi làm phiền nhé. Dù sao thì tôi cũng vừa mua đồ ngọt và đồ uống rồi.”

“Không phải tôi bận tâm nhưng… Mà này, những người khác đâu rồi? Asagi không đi cùng cậu sao?”

“Họ chắc sẽ đến bất cứ lúc nào, tôi nghĩ vậy. Kia kìa, thấy không?”

Cùng lúc Yaze chỉ về phía sau, những bóng người mới xuất hiện ở lối vào. Một là nữ sinh trung học với mái tóc kiểu cách; người kia là một cô bé tiểu học nhỏ nhắn. Với những bước chân không vững, trông chông chênh, cả hai bằng cách nào đó đã đến được cửa trước nhà Akatsuki. Kojou tròn mắt trước những bộ trang phục sang trọng của họ.

“Hai đứa làm gì trong mấy bộ đồ đó vậy…?” Kojou hỏi với giọng bàng hoàng.

Thông thường, mái tóc kiểu cách là thương hiệu của Asagi, nhưng hôm nay, nó còn trông rực rỡ hơn bình thường. Cô mặc một bộ kimono tay dài với vô số hoa văn rải rác trên nền vải mỏng, màu đỏ tươi.

Được dắt tay là Yume Eguchi, cũng mặc một bộ kimono tay dài. Bộ đồ của cô bé được làm bằng vải ca rô xanh lam-xanh lục tươi sáng, với họa tiết mô tả một bộ sưu tập kho báu đáng yêu.

Dù sao thì, đó đều là những bộ trang phục lộng lẫy rất phù hợp để đón Năm mới… nếu như không phải ở một hòn đảo mùa hè không ngừng nghỉ giữa Thái Bình Dương.

“Ừm… ừm, là đêm Giao thừa mà, nên em nghĩ tại sao không mặc cái gì thật sặc sỡ một lần nhỉ?”

“C-chúng cháu trông có đẹp không, chú Kojou?”

Sau khi đã tốn bao công sức để diện đồ, Asagi và Yume háo hức chờ đợi những lời khen. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt họ trống rỗng, và đôi mắt hơi vô định. Cái nóng quá mức đang tước đi ý thức của họ.

“Ồ, anh vừa nghĩ rằng tay dài không hợp với khí hậu của hòn đảo này. Các em có ổn không…?” anh hỏi, lo lắng.

Asagi và Yume trông chệnh choạng và họ thậm chí còn không đổ mồ hôi nữa—những dấu hiệu rõ ràng của chứng say nắng sắp xảy ra. Chẳng trách, khi họ đang đi bộ xung quanh mặc kimono dài tay nhiều lớp như trang phục năm mới trên hòn đảo nhiệt đới Itogami.

Mặc dù vậy, Yume vẫn nở một nụ cười trấn an và nói, “C-chúng cháu sẽ ổn thôi. Chỉ cần chúng cháu uống nhiều nước…”

“Tuy nhiên, nếu anh cảm thấy cần giảm nhiệt độ máy lạnh một chút, em sẽ không phàn nàn đâu,” Asagi nói khi cô lảo đảo vào phòng khách và thả mình xuống ghế sofa.

Kojou thở dài và điều chỉnh máy lạnh bằng điều khiển từ xa. “Được rồi, nhưng các em chắc chắn không muốn thay quần áo sao? Anh có thể cho mượn vài bộ.”

“Không sao đâu ạ. Chúng em đã đi xa đến đây rồi, và chúng em phải giữ thể diện của phụ nữ.”

“Kẻ nào nhượng bộ trước, kẻ đó thua.”

“Ừm, việc đi chùa đầu năm chẳng có gì cạnh tranh cả, nên…”

Kojou, nhìn chằm chằm vào sự đối đầu vô vọng đang nảy lửa giữa Asagi và Yume, lắc đầu thở dài cam chịu. Sau đó, một giọng nói khác vang lên:

“Aiba-san, uống chút nước đi. Yume-chan, cháu cũng vậy.”

“Himegari-senpai…?”

“Cô ấy bước ra từ bếp nhà Kojou cứ như chuyện đương nhiên ấy nhỉ…?”

Má của Yume và Asagi co giật khi họ thấy Yukina bước vào, tay bưng những ly nước đá.

Mặc thường phục và đeo tạp dề, Yukina hòa hợp một cách tự nhiên vào khung cảnh nhà Akatsuki, tạo cảm giác như đó là nơi cô ấy thuộc về. Nhìn Yukina như vậy càng khiến tinh thần cạnh tranh trong Asagi và Yume cháy dữ dội hơn.

“À, không, Nagisa về quê rồi, nên em nghĩ em sẽ giúp chuẩn bị cho năm mới thay cho cô ấy…”

Yukina vội vàng thanh minh, nhưng điều này chỉ càng làm tăng cảm giác thất bại của Asagi và Yume. Hai người đã dày công trau chuốt bản thân, vòng vo tam quốc cốt là để quyến rũ Kojou, vậy mà Yukina đã “xâm nhập” và chiếm lĩnh căn bếp của Kojou trước cả họ. Đương nhiên, họ đang sôi máu vì sai lầm chiến lược của mình.

Yaze, nhìn tất cả từ xa, nhận ra căn phòng có mùi dầu gội của Yukina và nở một nụ cười nham hiểm, thích thú khi nói:

“Ố la la… Yukina, em nhìn gợi cảm thật đấy khi vừa mới tắm xong.”

“Ể? C-có thật không…?”

Cách Yaze nói đùa đã làm Yukina có chút lúng túng. Yaze chạm tay lên cằm, gật gù như một thám tử trên ghế bập bênh vừa đưa ra một suy luận thông minh.

“Khoan đã… Nagisa không có ở đây, vậy có nghĩa là Kojou và Yukina đã ở đây một mình suốt thời gian qua. Vì lý do nào đó, cả hai đều kiệt sức, đã tắm rửa xong, và hơn thế nữa, cửa phòng ngủ, vốn luôn đóng, giờ lại mở… A!”

“A cái khỉ khô! Chỉ là tổng vệ sinh thôi, hay đúng hơn là mẹ tôi đã lục tung cả nhà lên, và dọn dẹp đống đó mới khiến bọn tôi kiệt sức—chỉ có thế thôi!”

“Anh đang nói cái gì trước mặt một đứa học sinh tiểu học vậy, đồ ngốc?!”

Yaze kêu lên một tiếng rên rỉ đau đớn khi Kojou và Asagi cùng lúc tát anh ta từ hai bên.

“Đau chết đi được. Trời ơi, tôi chỉ nói có mỗi ‘A’ thôi mà!”

“À, câm mồm đi.”

Phớt lờ lời phản đối và tiếng rên đau đớn của Yaze, Kojou, kiệt sức hoàn toàn, quay sang đứa trẻ. “Quan trọng hơn là, sao Yume lại ở cùng cậu vậy?”

“À… là vì anh trai tôi là người giám hộ trên giấy tờ của Yume-chan đó mà. Nên là, vì ký túc xá tiểu học của Học viện Tensou đóng cửa vào đêm Giao thừa, gia đình Yaze đã trông nom con bé. Sau đó, Yume-chan cứ nằng nặc đòi gặp anh, nên tôi đã tốn công sức để—”

Yaze, cố gắng giải thích dù chẳng ai hỏi anh ta, kêu “Á!” và đưa tay lên sống mũi, loạng choạng lùi lại. Yume đã dùng ống tay áo kimono của mình như một cây roi quất vào mặt Yaze.

“Xin đừng nói những chuyện không liên quan đến anh. Hơn nữa, tôi nghĩ tôi đã yêu cầu anh đừng dùng cái biệt danh kỳ lạ đó rồi.”

“Ưm…”

Con nhóc ranh này, Yaze nghĩ khi lườm Yume, môi mím chặt vì bực tức. “Hừ,” Yume giận dữ quay mặt đi, khinh thường Yaze. Kể từ lần đầu gặp mặt, họ đã chẳng hòa hợp với nhau chút nào.

Trong lúc đó, nước đã sôi. Trên Đảo Itogami, vùng đất của mùa hè vĩnh cửu, mì Soba đêm Giao thừa vẫn là mì Soba bình thường. Trong lúc Yukina đun mì, Kojou chuẩn bị hành lá và các loại gia vị khác.

“Thấy hơi muộn để nhận ra, nhưng từ khi tôi ở trên hòn đảo này, Đêm Giao thừa chẳng bao giờ có cảm giác như một lễ kỷ niệm.”

Kojou lắng nghe tiếng dế kêu bên ngoài cửa sổ khi vô tình để lộ cảm xúc thật của mình. Là một Thánh địa Quỷ tộc, Đảo Itogami chắc chắn có một lượng lớn dân số sinh ra ở nước ngoài, và nhờ khí hậu, ranh giới giữa các mùa rất mờ nhạt. Anh đã thấy sự náo nhiệt trên một kênh TV ca nhạc trên đài truyền hình công cộng, nhưng nó cứ như chuyện đang xảy ra ở một quốc gia xa xôi nào đó.

“Chắc vậy ạ. Motoki và em sống ở đây từ nhỏ, nên tụi em cũng quen rồi.”

“Xin mời mọi người dùng bữa,” Asagi nói trước khi ăn một chút mì của mình.

“Chúng ta có thể đi chùa đầu năm, nhưng sự kiện chính phải là màn đếm ngược pháo hoa đón Năm mới chứ,” Yaze nói. “Thật là phiền phức, nên tôi sẽ nằm ườn ở nhà Kojou vậy. Lúc đó cũng là lúc cho Yume-chan đi ngủ rồi.” Anh ta nằm lười biếng trên ghế sofa, vỗ nhẹ đầu Yume.

Cô bé cục cằn hất tay Yaze ra và kiên quyết nói, “Xin đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ. Tôi không gặp vấn đề gì với việc thức khuya. Dù sao thì tôi cũng là một succubus. Thậm chí có thể nói tôi đang ở trong trạng thái tốt nhất.”

“Cháu chỉ muốn xem pháo hoa thôi.”

“T-tôi không hề!”

Khi Yaze đưa ra lời khẳng định này, mặt Yume đỏ bừn lên khi cô bé lắc đầu.

Tuy nhiên, đằng sau lời tuyên bố mạnh mẽ đó, cô bé vẫn có vẻ buồn ngủ, có lẽ do kiệt sức về thể chất vì phải mặc bộ kimono tay dài. Cô bé chớp mắt thường xuyên hơn, và hầu như chẳng chạm vào kẹo.

“Ước gì trời mát hơn một chút để chúng ta có thể ra ngoài với mấy bộ đồ này nhỉ…”

Asagi dường như đang nói một mình—và không phải vì bất kỳ sự cân nhắc nào dành cho Yume—khi cô buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng mình. Cái “niềm tự hào của một người phụ nữ” đã chạy đi đâu mất rồi? Kojou nghĩ, khẽ mỉm cười.

“Chà, để hai đứa chịu đựng rồi gục ngã cũng chẳng giúp ích gì. Sao không thay đồ ra?” anh hỏi.

“V…vâng…”

Asagi trông có vẻ mâu thuẫn khi đặt tay lên sợi dây và thắt lưng đang giữ eo mình thật chặt. Đối với Asagi, một kẻ háu ăn dù vẻ ngoài thanh mảnh, việc cô không thể ăn uống thoải mái khi mặc bộ kimono tay dài là một tính toán sai lầm bất ngờ. Vấn đề liệu cô đã đạt được mục tiêu khoe mẽ với Kojou bằng bộ trang phục của mình hay chưa dường như đang đè nặng trong tâm trí cô.

“À… nếu mọi người định thay đồ, sao em không chụp một tấm ảnh trước nhỉ?”

Khi Yukina nói, cô mang ra chiếc máy ảnh kỹ thuật số vừa nhận được từ Mimori. Rõ ràng, cô nghĩ mình nên chụp ảnh Asagi và Yume sau khi họ đã bỏ rất nhiều công sức vào vẻ ngoài của mình.

Asagi, tỏ vẻ thích thú, thốt lên “Oa!” mắt cô lấp lánh. “Đó là MAR Zeta 9 phải không? Em mua nó à?”

“Không, đó là một món quà. Mimori-senpai nói là quà Năm mới…”

“Đùa à. Em hơi ghen tị đấy. Mẫu này còn chưa bán ở Nhật Bản…!”

Asagi cau mày gặm đũa trong sự ghen tị. Asagi, một tín đồ công nghệ, có một niềm yêu thích đặc biệt với các thiết bị kỹ thuật số hiếm có.

“À, nói cách khác, cái máy ảnh đó xịn lắm phải không?”

Về phần mình, Kojou ít quan tâm đến những món đồ công nghệ như vậy; nếu có, anh chỉ quan tâm đến cách Asagi ăn mà thôi.

Asagi gật đầu mạnh mẽ. “Đúng vậy, cực kỳ xịn. Nó chống nước và chống va đập—cảm biến chất lượng cao được kết nối với mạng, và thông số kỹ thuật hệ thống hình ảnh cũng rất đỉnh… nhưng điểm bán chạy thực sự chắc chắn là mẫu DSP mới. Chúng có bộ xử lý MAC độc quyền… Người ta nói hiệu suất xử lý tăng gấp trăm lần.”

“P-phải rồi…”

Tôi hiểu rằng tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, Kojou nghĩ, gật đầu yếu ớt.

Trong lúc đó, Asagi tiếp tục nhìn chằm chằm một cách thèm muốn vào chiếc máy ảnh của Yukina khi cô nói, “Đúng rồi. Sau khi chụp ảnh xong, sao em không gửi cho chị sau nhỉ?”

“À, vâng. Nếu chị dạy em cách làm, thì chắc chắn…”

Yukina gật đầu ậm ừ. Yukina có rất nhiều kiến thức về bất cứ thứ gì liên quan đến nghi lễ, nhưng khi nói đến vận hành máy móc, cô lại rất vụng về.

“À, đúng rồi… Chúng ta sẽ phải ghép đôi nó. Himeragi, em có PC không?”

“Không ạ.” Yukina lắc đầu. “Em xin lỗi.”

“Hừm.” Vai Asagi rũ xuống vì thất vọng. Bình thường, Nữ hoàng Không gian mạng luôn mang theo nhiều thiết bị—máy tính xách tay, máy tính bảng, v.v.—nhưng điều đáng ngạc nhiên là khi mặc kimono thì cô không mang theo gì cả.

“Kojou, anh không có máy tính sao?”

“À… Có cái Nagisa thỉnh thoảng dùng ấy.”

Kojou mở một cái tủ đứng ở góc phòng khách. Bên trong là một chiếc máy tính xách tay cũ của Mimori. Đối với những người sống trên Đảo Itogami, dù là quần áo, thú cưng, hay đồ thể thao, nếu bạn muốn bất cứ thứ gì dù chỉ hơi lạ một chút, bạn phải đặt mua trực tuyến. Đó là cách Kojou và Nagisa có được những kỹ năng máy tính tối thiểu.

“Em mượn được không?”

“Cứ tự nhiên. Đâu phải của riêng Nagisa đâu.”

“Vậy em xin phép.”

Được phép, Asagi mở máy tính xách tay. Sau đó, ngay khi cô bật nguồn…

“Uwaa…”

Asagi thì thầm khi cô quỳ xuống tại chỗ. Những nhãn dán có vẻ là tên người dùng và mật khẩu đăng nhập của Nagisa được dán trên bàn phím máy tính. Đối với Asagi, một chuyên gia bẻ khóa mật khẩu, mức độ bảo mật lỏng lẻo đến mức cô hẳn đã tự hỏi liệu ai đó có đang chơi khăm cô không.

“Chỉ đơn giản đăng nhập thế này thì có hơi làm tổn hại đến niềm tự hào của một hacker, nhưng…”

Mặt nhăn nhó vì sự sỉ nhục, Asagi kết nối máy ảnh của Yukina với máy tính xách tay. Dù có thông số kỹ thuật cao, máy ảnh kỹ thuật số MAR có nhiều tùy chọn cài đặt cần được thiết lập, và việc nhập tất cả những điều đó rất rườm rà. Sử dụng máy tính xách tay đã giảm đáng kể thời gian và rắc rối.

“Thôi được rồi. Bây giờ, tôi sẽ chỉ cài đặt máy ảnh, chọn ảnh của Himeragi, và gửi đến địa chỉ của tôi… Hừm?”

Asagi đang gõ phím để cài đặt thì tay cô dừng lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Có chuyện gì vậy?”

Kojou nhìn qua vai Asagi. Tôi không thích điều này, đôi môi mím chặt của cô dường như muốn nói.

“Tài khoản này… Hình như nó được đồng bộ hóa với tài khoản điện thoại thông minh của Nagisa…”

“Đồng bộ hóa?”

“Nó được thiết lập để dữ liệu được trao đổi giữa điện thoại thông minh và máy tính. Tiện lợi ở chỗ bạn có thể kiểm tra hộp thư điện tử và các cuộc hẹn trong lịch từ cả hai thiết bị.”

“À, cái đó tôi hiểu, nhưng…”

Nói cách khác, cô ấy rõ ràng có thể duyệt một phần dữ liệu trên điện thoại thông minh của Nagisa. Tính năng này có thể tiện lợi, nhưng về mặt riêng tư, nó cũng nguy hiểm.

“Có loại dữ liệu xấu nào trong đó không…?”

“Không phải loại xấu như anh đang tưởng tượng đâu.”

Khi Kojou cúi người về phía trước, lo lắng về email từ các chàng trai hay những thứ tương tự, Asagi hậm hực gạt anh sang một bên. Sau đó Asagi mở một tập tin hình ảnh.

“Thấy chưa, Nagisa đã chụp bức ảnh này từ điện thoại thông minh của mình. Dữ liệu bị hỏng, nên nó chỉ hiển thị khoảng một nửa thôi…”

“…Hả?” Kojou cau mày, không thể nắm bắt ý nghĩa của hình ảnh. “Cái quái gì thế này?”

Ngày và giờ của bức ảnh là khoảng một tuần trước—ngày Nagisa đến Tangiwa, quê hương bà cô bé. Đó cũng là ngày sau khi mọi liên lạc với cô bé bị cắt đứt.

Nửa dưới của hình ảnh có dữ liệu bị hỏng, tạo thành một mẫu khảm. Và nửa trên của hình ảnh là bầu trời đêm.

Hình ảnh có lẽ được chụp qua cửa sổ ô tô. Một dãy núi cắt ngang bầu trời mùa đông. Mặt trăng và các vì sao không nhìn thấy được phía trên. Bóng tối trải rộng khắp màn hình như thể đó là đáy đại dương sâu thẳm.

Và một họa tiết kỳ lạ đang lơ lửng trong bóng tối đó.

Đó là những vòng tròn đồng tâm, lớp chồng lớp. Những chữ rune ma thuật được khắc trên các cạnh bên trong của chúng.

Họa tiết ánh sáng khổng lồ lấp lánh bao trùm toàn bộ bầu trời đêm…

…như một tấm lưới, giam giữ Nagisa và những người khác bên trong.

“Đó là—?!”

“Một pháp trận…?!?”

Kojou và Yukina nhìn nhau, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Đó là đêm ngày 31 tháng 12—Thánh địa Quỷ tộc của Đảo Itogami, cách xa đất liền.

Một giờ năm mươi phút còn lại cho đến Năm mới…