Strike the Blood

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 4

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 154

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập 21 - Prologue

MỤC LỤC

Nội dung

Giới thiệu

Bình minh khởi nguyên

Quỷ thú phụ tá

Trò chuyện của con gái

Hồi ức

Đỏ máu

Lời kết

Hậu ký

---

GIỚI THIỆU

Tôi cảm thấy như có ai đó đang gọi tên mình.

Khẽ vén mái tóc dài vàng óng ra khỏi má, tôi chậm rãi ngẩng mặt lên.

Đây là ga cuối của tuyến tàu điện một ray chạy dọc bờ biển. Tôi là người cuối cùng còn lại trong toa tàu.

Qua khung cửa sổ hình vuông, phong cảnh dần trôi qua tầm mắt tôi.

Bầu trời thanh bình. Biển xanh thẳm. Vô số tòa nhà đứng sừng sững dưới ánh nắng chói chang. Đây là khung cảnh của hòn đảo nhân tạo mang tên mùa hè vĩnh cửu.

Tựa lưng vào ghế, tôi lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh đó.

Những rung động từ động cơ vẫn đang tăng tốc lan truyền nhè nhẹ dưới lòng bàn chân tôi.

Khi nhìn thành phố qua ô cửa kính của toa tàu điện máy lạnh dễ chịu, tôi có cảm giác như mình đang lơ lửng trong một bể nước lạnh. Hơi ngột ngạt nhưng không hoàn toàn khó chịu. Một cảm giác gì đó thật thân thuộc.

Những chú chim biển bay cùng với tàu điện một ray khi nó băng qua cây cầu bắc ngang con kênh.

Đúng lúc đó, có ai đó gọi tên tôi.

“Chào buổi sáng, Avrora.”

“…Hả?”

Bất ngờ, tôi chuyển ánh mắt về phía giọng nói.

Tôi tưởng mình là người duy nhất trong toa, nhưng lại có một người đang đứng ngay đó.

Cô gái mặc cùng bộ đồng phục học sinh với tôi. Cô ấy có mái tóc màu thép.

Dựa vào chiếc nơ trên ngực, tôi nghĩ cô ấy có lẽ học cùng khối với tôi. Tuy nhiên, tôi không nhận ra khuôn mặt đó.

Cô ấy có đôi mắt đẹp, trông trưởng thành nhưng không hề đáng sợ. Ngược lại, biểu cảm ngô nghê trên mặt khiến cô ấy có vẻ khá thân thiện. Điều đó khiến tôi an tâm phần nào.

“Cô… là ai? Tại sao cô biết tên tôi?”

Tôi ngẩng lên nhìn cô gái tóc màu thép và hỏi.

Vì lý do nào đó, giọng nói run rẩy, ngượng nghịu của tôi nghe thật xa lạ.

Lần cuối cùng tôi nói chuyện với ai đó trước đây là khi nào? Tôi thực sự không thể nhớ nổi. Tôi thậm chí còn quên cả cách mình từng nói.

“Bởi vì bạn là bạn của Kojou.”

Cô gái có mái tóc màu thép nói với một nụ cười nhẹ trên môi.

Chiếc tàu điện một ray nghiêng hẳn khi nó rẽ vào khúc cua.

Mái tóc của cô ấy tung bay lên tương ứng.

Vì lý do nào đó, cách nó phớt lờ trọng lực khiến tôi liên tưởng đến một con rồng đang bay lượn trên bầu trời.

Một con rồng với bờm màu thép—

“…Kojou?” Tôi hỏi lại, bối rối.

Tôi mất một lúc mới hiểu đó là tên của ai đó.

Đó không phải là một cái tên phổ biến chút nào, vậy mà ngay khi nghe cô ấy gọi, trái tim tôi lại rung động.

“Đúng vậy, Akatsuki Kojou, cậu bé từng được gọi là Thủy Tổ Đệ Tứ—Ma cà rồng mạnh nhất thế giới. Bạn biết rõ cậu ấy mà, Avrora Florestina.”

Cô gái tiếp tục nói, nhìn thấu sự xáo động trong lòng tôi.

“Cô đang nói gì vậy?”

Giọng điệu của tôi vô thức trở nên gay gắt hơn khi tôi đáp lại.

“Ma cà rồng với mấy thứ đó chỉ là hư cấu thôi mà? Làm gì có chuyện chúng thật sự tồn tại…!”

“Bạn nói có lý… Không có ma cà rồng nào trên hòn đảo này…”

Đáng ngạc nhiên là cô gái dễ dàng chấp nhận điều đó.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào lòng tôi, hay nói đúng hơn là vào cuốn sách duy nhất đang nằm trên đó. Đó là câu chuyện về một ma cà rồng đã sai khiến mười hai quyến thú phục vụ mình.

“Vì vậy, bạn cần tỉnh dậy sớm thôi, Avrora đệ Thập Nhị—”

Cô gái ghé môi sát tai tôi và thì thầm.

Đoàng, chiếc tàu điện một ray rung lên bần bật khi nó chuyển hướng. Nó đã đổi đường ray.

Tôi ngay lập tức nhặt cuốn sách lên khỏi lòng mình khi nó suýt rơi. Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, cô gái tóc màu thép đã biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ còn mình tôi ở đó.

Tôi đang mơ màng sao? Tôi tự hỏi khi cắn môi.

Chiếc tàu điện một ray vẫn tiếp tục chạy.

Những toa tàu màu bạc lướt qua những khe hở giữa những tòa nhà xám xịt, vô tri.

Đường ray trần trụi cong vắt như một động mạch. Nó là một phần của thành phố nhân tạo được xây dựng bằng sợi carbon, nhựa resin và công nghệ nano.

Mặc dù khung cảnh này lẽ ra phải quen thuộc với tôi, tôi vẫn lắc đầu, cảm thấy mơ hồ khó hiểu về nó.

Có điều gì đó khác biệt so với khung cảnh trong ký ức của tôi, nhưng tôi không thể nói rõ là gì.

Thế giới luôn trông thật phi lý khiến tôi lo rằng mình đã nhớ sai.

Những tia nắng mặt trời chói chang đổ xuống, mặt biển lấp lánh—

Tim tôi đập thình thịch khi nhận ra tất cả những điều đó đang ở trên đầu mình.

Bầu trời xanh trong vắt trải dài dưới chân tôi đến tận chân trời.

Những tòa nhà từ bầu trời vươn xuống mặt đất.

Tôi khẽ kêu lên một tiếng khó hiểu trước thế giới nơi trời và đất bị đảo lộn.

Chiếc tàu điện một ray vẫn tiếp tục chạy qua thành phố.

Một thành phố không có ma cà rồng.