Chúng tôi chốt thỏa thuận bằng một cái bắt tay. Andou vui mừng đến mức quyết định mời tôi ăn trưa. Hoặc có lẽ cô ấy đang có dự tính gì khác?
Cô gái này thực sự đáng sợ. Cô ấy thậm chí còn muốn lợi dụng ai đó để khiến chàng trai mình thích hoảng loạn.
"Nhân tiện Onoda.."
"Cái gì?"
"Sao cậu biết?"
"Ý cậu là gì?"
"Chuyện tôi thích Ogawa rõ ràng đến thế sao?"
À, đúng rồi. Chỉ là tin đồn thôi. Nghĩ đến chuyện tôi đoán được suy nghĩ của cô ấy, chắc cô ấy nghĩ mình dễ bị đọc vị. Tôi giống cô ấy, tôi là một kẻ hay quan sát. Có lẽ vì cô ấy cũng giống tôi nên tôi mới thấy cô ấy đáng sợ như vậy.
"Không. Tôi chỉ đoán vậy thôi."
"Tôi không tin cậu."
Tôi chỉ nhún vai như một câu trả lời. Trả lời chẳng có ích gì trừ khi tôi muốn lời nói của mình bị cô ấy soi mói. Với những người như chúng ta, tốt hơn là nói ít và cười nhiều hơn. Không để họ biết chúng ta phản đối hay ủng hộ điều gì.
"Ah. Nanami. Sao cậu lại đi mà không có bọn tớ?"
Đột nhiên có giọng ai đó vang lên từ phía sau tôi. Đúng rồi, tôi biết họ sẽ tìm thấy chúng tôi ở đây mà.
Tôi hiểu rồi. Đây là kế hoạch của cô ấy. Nhóm rắc rối này. Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị cuốn vào họ khi chấp nhận lời đề nghị của Andou. Chắc tôi sẽ phải xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh thôi.
"Ơ? Đây là ai?"
"Onoda. Cậu ta là người đã chọc giận cô Miyazaki."
Ba người xuất hiện đúng như những gì tôi mong đợi. Ogawa, người bạn thân Tadano và cô bạn thuở nhỏ Mori.
Bàn của chúng tôi trống trơn, chỉ có tôi và Andou ngồi đối diện nhau. Mori ngồi cạnh tôi, còn hai gã kia ngồi hai bên Andou.
Chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp chỗ ngồi, bạn có thể dễ dàng đoán được tình hình thực tế.
"À, Onoda, lần đầu nói chuyện nhỉ. Rất vui được gặp cậu."
Cô gái bên cạnh tôi, Mori, lên tiếng.
Hai gã kia đã trừng mắt nhìn tôi từ trước rồi. À, ừm, Tadano rõ ràng đang tỏ ra rất thù địch với tôi. Tiếc là anh ta không phải là người mà Andou thích. Và không ai trong hai người có thể lấy được cô ấy. Giờ tôi ở đây. Tôi sẽ cướp cô ấy khỏi họ và có thể là cả cô gái bên cạnh tôi nữa.
Cô gái này rõ ràng thích Ogawa, cô ấy cố tình ngồi cạnh tôi chỉ để được ở ngay trước mặt hắn.
"À, phải, rất vui được gặp cậu."
Tôi đáp lại.
"Vậy, sao cậu lại ở đây với Nanami?"
Tadano hỏi. Cậu ta tưởng tôi sẽ bị áp lực bởi ánh mắt đó. Mặc dù không thuộc nhóm học sinh côn đồ, Tadano vẫn có thái độ giống họ mỗi khi liên quan đến Andou.
"Đừng làm cậu ấy sợ, Daiki. À, rất vui được gặp cậu, Onoda."
Ogawa ngăn Tadano lại rồi chào tôi.
Trong suốt thời gian này, Andou vẫn ngồi im lặng, mỉm cười khi ăn trưa. Cô gái này... Tôi sẽ chắc chắn rằng cô không thể quên tôi khi tôi chiếm được cô.
"À, Andou nói sẽ mời tôi ăn trưa. Và rất vui được gặp hai cậu."
Nghe câu trả lời của tôi, cả ba cùng nhìn Andou, người đang bình thản nhấp một ngụm nước.
Rồi cô ấy cười.
"Cậu ấy không phải rất thú vị sao? Tớ nghĩ tớ thích cậu ấy đấy."
Cái quái gì đây? Cô ấy thật sự muốn chỉa họng súng vào tôi. Nếu tôi không có "áo giáp chống đạn" trước những ánh nhìn của họ, có lẽ tôi đã gục ngay tại đây rồi. Nhưng đúng vậy, đây là cuộc chơi. Tạo thêm một đối thủ mới cho Ogawa.
"Cái gì?! Cậu thích cậu ấy à?"
Ogawa đứng phắt dậy, ngạc nhiên. Ánh mắt cậu ta luân phiên nhìn giữa tôi và Andou.
"Cậu!"
Tadano đập tay xuống bàn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"B-bình tĩnh lại đi, hai cậu."
Mori cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng nhìn cô ấy, đôi mắt lại đang cười. Andou vừa nói cô thích tôi, nên Mori nghĩ giờ cô ấy có cơ hội với Ogawa.
"Thật sao? Cảm ơn, tôi cũng nghĩ là tôi thích tôi."
Tôi trả lời bằng một nụ cười.
Câu trả lời của tôi khiến Andou cười nhiều hơn.
"Thấy không? Cậu ấy thú vị lắm. Tớ nói đúng không Hina?"
Hai người kia bình tĩnh lại khi nghe câu trả lời của tôi. Có lẽ họ nghĩ tôi chỉ đùa nên sự cảnh giác của họ giảm đi. Nhưng dù sao thì nó vẫn ở đó. Có lẽ tôi sẽ bị vướng vào họ trong vài ngày tới. Tôi tự hỏi, làm sao để không nổi bật khi đối phó với nhóm người này?
"C-cậu ấy rõ ràng không bình thường."
Mori trả lời.
"Hả? Nhưng tôi chỉ đang hành xử bình thường thôi mà? Tôi trông giống người ngoài hành tinh à?"
"Ừ thì ít nhất, cậu là người ngoài hành tinh hình người."
À. Cô gái này. Cô ấy không muốn tôi đứng ngoài cuộc. Bất cứ khi nào tôi cố gắng bước ra, cô ấy sẽ kéo tôi vào.
"Cậu ta đúng là thú vị, nhưng tớ không thể hợp với cậu ta được."
Tadano nói. Trông cậu ta như muốn đứng dậy và rời đi, nhưng lại không thể bỏ Andou lại cho tôi hoặc Ogawa.
"Tớ cũng thấy như vậy nhưng Andou thích cậu ấy. Chắc cậu ấy không phải là người xấu đâu."
Ogawa lên tiếng. Cái gì đây? Tại sao bây giờ gã lại đồng ý với cô ấy? Không phải hai người luôn đối đầu nhau sao?
"Tốt lắm Kazuo, cuối cùng chúng ta cũng có điều đồng thuận rồi."
Andou mỉm cười khiến Ogawa lập tức đỏ mặt.
Anh chàng si tình này. Giờ tôi tự hỏi tại sao cậu ta lại nhát gan không dám tỏ tình với cô gái đáng sợ này.
Nghĩ kỹ lại, thái độ của cậu ta lúc này giống hệt những nam chính trong mấy bộ harem. Ra là kiểu đó à? Kiểu nam chính harem. Sự vô tâm và thiếu quyết đoán của họ khiến tôi phát ốm. Có lẽ còn nhiều thành viên trong hậu cung mà tôi chưa thấy hết, không chỉ Andou và Mori. Đây là lần đầu tôi tiếp xúc với họ nên rõ ràng là tôi đang thiếu thông tin.
Giờ nhận ra ham muốn thầm kín của mình khác hẳn những gì tôi nghĩ ban đầu, có lẽ đây là cơ hội để cướp cả một hậu cung từ một gã. À, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Tôi nên bắt đầu tìm hiểu ai là những người đó. Andou nghĩ cô ấy đang lợi dụng tôi, nhưng thực ra tôi cũng đang dùng cô ấy để thu thập rất nhiều thông tin từ nhóm nhân vật chính này. Tôi chỉ là một kẻ giống như cô ấy, cô ấy sẽ không lấy được quá nhiều từ tôi, nhưng ngược lại, tôi lại có thể thu về kha khá từ nhóm bạn của cô ấy.
Tôi lập tức đứng dậy khi ăn xong. Tốt hơn là rút lui ngay bây giờ hơn là tiếp tục trở thành công cụ của Andou.
Tôi để lại câu cuối cùng để họ tự suy ngẫm xem tôi đang ám chỉ điều gì. Đặc biệt là Ogawa. Tôi không quan tâm đến Tadano. Mori có lẽ sẽ nghĩ ngợi về nó, và tôi có thể thấy phản ứng ngay từ cô ấy. Nếu phải đoán, cô ấy đang nghĩ tôi và Andou có bí mật nào đó.
"Được rồi, gặp lại sau nhé, Onoda."
Andou vẫy tay và mỉm cười. Ít nhất, cô ấy có vẻ hài lòng với màn trình diễn của tôi. Haizz, đầu tôi vẫn còn đau, và tôi đã phải đối phó với nhóm rắc rối đó. Tôi muốn ngủ một chút. Nhưng tiết học tiếp theo là thể dục, tôi không thể bỏ qua được.
Vẫn còn thời gian trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Tôi muốn nghe giọng nói của Akane nếu không thể gặp cô ấy bây giờ. Sau những gì đã xảy ra, tôi không thể chờ đến khi về nhà để gặp cô ấy. Cảm giác này là gì? Tôi muốn cô ấy giải đáp nó. Nó quá lạ lẫm với tôi, và tôi không thể hiểu nổi dù có suy nghĩ thế nào. Đây là lý do khiến tôi đau đầu. Haizz.
Tôi bắt đầu tìm một chỗ yên tĩnh để gọi điện.
May mắn thay, tôi tìm được một chỗ vắng vẻ. Nó nằm bên ngoài Tòa nhà trường học, bên cạnh có một khoảng trống nhỏ mà bất kỳ ai cũng có thể dùng để tránh nắng. Có một máy bán hàng tự động bên cạnh nhưng nó đã hỏng và vẫn đang chờ sửa chữa.
Ít nhất, những học sinh khác đều có chỗ tụ tập tốt hơn nên chỉ có vài người đi ngang qua.
Tôi lấy điện thoại ra và bấm số của Akane. À, đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho ai đó. Cô gái này. Cô ấy đã trở nên đặc biệt với tôi sau khi tôi nhận ra điều đó.
Việc tôi muốn cô ấy không xuất phát từ ham muốn thầm kín mà từ thứ gì đó tôi không thể hiểu được. Tôi có cảm giác rằng chỉ có cô ấy mới có thể giúp tôi giải đáp.
Sau vài tiếng chuông, cuộc gọi được kết nối.
"Hello? Ruki? Có chuyện gì thế? Anh đang gọi em à? Đây có phải là thật không vậy?"
Giọng nói vui vẻ của Akane phát ra từ điện thoại. Chỉ nghe giọng cô thôi đã khiến tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, và cơn đau đầu cũng được xoa dịu một phần.
"Akane."
"Vâng? Ah, đúng là anh rồi. Em vui lắm vì anh đã gọi em. Anh đã ăn chưa?"
Cô gái ngốc nghếch này. Em không tin là anh chủ động gọi cho em sao? Em ấy nghe giống như một người vợ đang chờ chồng gọi điện từ nước ngoài.
"Rồi. Đừng bận tâm đến anh. Chỉ là đột nhiên anh nghĩ rằng mình muốn nghe giọng và trò chuyện với em thôi."
"Ruki. Anh biết không, lúc này em đang mỉm cười đấy. Em đang ngồi ăn trưa trước mặt bạn bè và giờ họ trêu em, hỏi tại sao em lại cười như một cô gái ngốc nghếch đang yêu vậy."
"Anh có thể tưởng tượng được."
Đúng vậy. Nụ cười ngốc nghếch của cô ấy. Cô ấy cũng đã từng như vậy trước đó khi cô ấy nói rằng tình cảm của cô ấy đã chạm đến tôi.
"Vậy, nhân dịp gì thế? Em biết là chuyện này lạ. Đây là lần đầu tiên anh gọi cho ai đó?"
"Không có gì. Anh chỉ muốn nghe giọng nói của em. Anh muốn nhìn thấy em. Anh muốn em."
Không có ích gì khi phải giấu những điều tôi thực sự muốn nói với cô ấy. Cô ấy hiểu tôi mà.
"Ruki ngốc! Đừng làm em đỏ mặt. Anh gọi chỉ để trêu em thôi à?"
"Không. Anh nghiêm túc đấy. Có bao giờ anh lại nói đùa chưa?"
"Đúng thật. Anh là người hiếm khi nói đùa hoặc đúng hơn là em không nhớ lần cuối anh kể chuyện cười là khi nào."
"Em, sống cùng anh. Anh không phản đối chuyện đó nữa. Thực ra, anh cũng muốn em ở cùng anh bắt đầu từ hôm nay."
"S-sao cơ? Anh nghiêm túc à? Ruki. Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Anh không như thế này khi anh rời đi trước đó. Nhưng em sẽ thành thật, lúc này em đang thực sự rất vui. Em có thể hét lên nếu không nghĩ đến việc mình đang ở đây. Anh có nghe thấy những cô gái bên cạnh không?"
Vâng, họ đang huýt sáo và trêu chọc cô ấy. Cái quái gì thế? Mặc dù tôi vẫn không hiểu cảm xúc mà cô ấy dành cho tôi nhưng tôi biết mình, tôi thực sự muốn cô ấy ở bênh cạnh tôi. Cô ấy là của tôi.
"Anh vừa mới nhận ra một thứ. Anh sẽ kể cho em sau."
"Được rồi. Kể cho em nghe tất cả về nó sau nhé. Ruki. Em yêu anh."
"Được. Sau nhé, Akane. Bây giờ anh đã hài lòng rồi."
Cuộc gọi kết thúc ở đó. Tôi biết có thể nghe có vẻ tệ khi tôi không trả lời cô ấy "Anh yêu em", nhưng tôi không thể nói dối cô ấy. Và cô ấy không muốn tôi nói suông. Tôi vẫn không hiểu được cảm xúc đó hoặc cảm giác lạ lẫm này khiến tôi muốn cô ấy.
Mặc dù cuộc gọi với Akane đã làm cơn đau đầu của tôi dịu đi một chút. Nhưng nó vẫn còn đau.
Có lẽ tôi sẽ lại đến phòng y tế.
Tôi rời khỏi bên ngoài khuôn viên trường và quay lại tòa nhà hành chính.
Như thường lệ, có một số học sinh và giáo viên đi lại. Giờ tôi đã biết đường nên không làm phiền ai, chỉ đi thẳng đến cầu thang.
Nếu cơn đau đầu này không dừng lại, tôi có thể sẽ bỏ tiết thể dục đầu tiên của năm lên cao trung. Tệ thật. Chúng tôi sẽ tập thể dục chung với một lớp khác. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là lớp 3. Lớp có cô gái xinh đẹp mà họ đang nói đến, người đang hẹn hò với ai đó. Tôi vẫn chưa gặp cô ấy và không biết tên, nên không thể đánh giá được. Ít nhất, cô ấy là một mục tiêu tiềm năng và đó là điều quan trọng. Ham muốn thầm kín này của tôi giống như một đại dương, dù tôi có đánh cắp bao nhiêu thì nó cũng không bao giờ được lấp đầy. Nó sẽ luôn tìm kiếm nhiều hơn nữa. Nhưng mỗi cảm giác mà tôi nhận được từ sự thành công của mình, đặc biệt là từ Satsuki lúc nãy, thực sự khiến tôi thỏa mãn.
Ah. Tôi không thể chờ để thêm nữa. Andou và Mori. Các thành viên harem khác nữa nếu có. Kanzaki và Shio, hai người này có lẽ cần thêm thời gian để quyết định. Còn ai nữa? À. Tôi cứ quên mất những người từ trường trung học trước của mình, họ sẽ bắt đầu xuất hiện vào tuần tới nếu tôi không làm gì cả.
Và Akane. Không, cô ấy khác biệt. Cô ấy là trường hợp đặc biệt. Chỉ có cô ấy là đặc biệt như vậy.
Khi lên cầu thang, tôi tình cờ va vào ai đó. Tại sao tôi luôn phải va vào ai đó nhỉ? Tôi chỉ muốn lấy thuốc cho cơn đau đầu của mình thôi mà.
"Ruru."
Shio ở đó. Đang đi xuống từ trên lầu. Cô ấy vô thức thốt ra biệt danh mà cô ấy đặt cho tôi. Cô giáo xinh đẹp này của tôi có thể hơi vụng về. Nếu ai đó nghe thấy cô ấy, điều đó sẽ tạo ra sự hiểu lầm. May mắn cho chúng tôi, chúng tôi là những người duy nhất ở đây.
"Miyazaki sensei."
Nghe câu trả lời của tôi, cô ấy nhận ra sai lầm của mình. Cô ấy cố ho một lần để lấy lại bình tĩnh.
"Em đang làm gì ở đây?"
"Ừm. Đi phòng y tế."
"Em đã đến đó rồi, sao lại quay lại lần nữa?"
"Lần này là vì em."
"Chuyện gì?"
"Đau đầu."
Tôi trả lời trong khi chỉ vào thái dương. Đó là nơi thực sự đau.
"Hả? Tại sao? Em bị ốm à?"
Tôi đột nhiên nhìn thấy một chút lo lắng trong mắt cô ấy.
"Không, chỉ là đau đầu thôi. Em sẽ đi lấy thuốc. Em không muốn ngồi ngoài tiết thể dục."
"Tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi, tôi sẽ đi cùng em. Cô Hayashi hiện không có ở đó."
Hả? Cô ấy vẫn chưa về? Cô ấy có vô trách nhiệm quá không nhỉ?
"Cảm ơn cô, sensei."
Tôi mỉm cười với cô ấy rồi tiếp tục leo lên cầu thang để đứng cạnh cô ấy. Tôi muốn ôm người phụ nữ này, nếu không phải vì chúng tôi đang ở nơi công cộng.
Shio nắm lấy cánh tay tôi và dẫn tôi đến phòng y tế.
Khi đến nơi, cô ấy để tôi ngồi trên ghế trong khi cô ấy tìm thuốc đau đầu.
"Em biết đấy Onoda..."
Tôi nghe thấy giọng cô ấy trong khi cô ấy vẫn đang tìm kiếm. Có lẽ cô ấy không muốn nói chuyện với tôi mặt đối mặt? Có thể.
"Sensei?"
"Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì em nói."
À, tôi biết mà.
"Đừng lo lắng về điều đó, sensei. Em đã hài lòng khi có khoảnh khắc đó với cô rồi."
“Em..."
Shio kết thúc việc tìm kiếm và đưa cho tôi một lọ thuốc.
"Đây. Uống một viên đi. Tôi sẽ lấy cho em một chút nước."
"Cảm ơn cô."
Tôi lấy lọ thuốc từ tay cô ấy và lấy một viên thuốc.
"Được rồi. Tôi đi đây. Em biết đường ra chứ?"
Cô ấy tránh ánh nhìn của tôi. Có lẽ cô ấy không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi cầm lấy cốc nước cô ấy đưa và uống viên thuốc.
Trước khi cô ấy quay đi, tôi đã nắm lấy tay cô ấy.
"Như em nghĩ. Em thật sự muốn có được cô, Shio."