“Vậy, cái mà hai đứa đang cố nói là hai đứa sẽ kết hôn hả?”
Shimizu Akemi, mẹ của Akane. Cô như một phiên bản trưởng thành của Akane nhưng tính cách của họ thì hoàn toàn trái ngược. Cô có thể là một bà nội trợ bây giờ nhưng trước đây cô từng là một cô gái nổi loạn đã thống trị trường học của họ. Cô kết hôn với bố của Akane, một học sinh giỏi toàn diện, người đã thuần hóa được tính hoang dã của cô.
Sau bữa tối, chúng tôi đang ở phòng ăn và thảo luận về việc Akane sẽ sống chung với tôi kể từ hôm nay.
"Hả? Không! Mẹ ơi, sao mẹ lại đi đến kết luận đó?"
"Chuyện gì? Sống chung, không phải cũng giống như kết hôn sao? Akane, con đã đến tuổi kết hôn rồi nhưng Ruki thì chưa nên hai đứa vẫn chưa thể đăng ký kết hôn được. Để xem nào. Còn 2 năm nữa thì sao? Hãy đánh dấu ngày cưới của hai đứa nhé."
Bà cô này. Cô ấy đã tiến đến suy luận rằng chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi không biết phải nói gì. Tôi không phản đối ý tưởng đó nhưng chúng tôi vẫn còn trẻ.
Thêm vào đó, điều đó không công bằng với Akane. Cô ấy chỉ dạy tôi cách yêu, việc bị ràng buộc trong hôn nhân với tôi chỉ là...
"Ừm. Con không phản đối việc kết hôn với Ruki, thực ra, con rất vui khi được như vậy nhưng bọn con chỉ sống chung với nhau thôi. Mẹ không cần phải vội vàng ấn định ngày cưới của bọn con đâu."
Hả? Em không phản đối sao? Đợi đã Akane. Đúng là anh muốn em ở bên cạnh nhưng em không cần phải quyết định tương lai của mình như thế. Chúng ta vẫn đang ở năm nhất và có rất nhiều vấn đề xung quanh anh.
"Sao phải trì hoãn? Rốt cuộc thì hai đứa cũng sẽ tiến đến đó thôi. Vì vậy, tốt nhất là chúng ta hãy nói chuyện với bố mẹ của thằng bé nữa. Hai người đó luôn đi vắng. Họ chắc chắn sẽ rất vui khi biết con sẽ kết hôn với con trai của họ."
"Mẹ?"
"Im lặng nào Akane. Hai đứa lúc nào cũng thân thiết từ khi còn bé. Ngay cả trước khi con chào đời, bọn ta đã thỏa thuận rằng nếu hai con đến với nhau, bọn ta sẽ ủng hộ hết mình. Bọn ta vẫn chưa nói với con vì con vẫn còn trẻ và cả hai đều có thể tìm thấy người khác nhưng nhìn thấy hai con ở đây bây giờ, xin phép được sống chung. Thật là một dịp hạnh phúc."
Hả? Tại sao họ lại tự quyết định như vậy? Bọn tôi có ý chí riêng của mình.
"Đã đồng ý rồi… Vậy là bọn con thực sự sẽ ở bên nhau. Con thấy rất hạnh phúc."
Akane đã bước vào thế giới riêng của mình nhưng nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy. Tôi đoán là ổn thôi.
"Ừm, cô ơi."
"Chuyện gì thế, Ruki?"
"Akane còn trẻ và có một tương lai chưa được định hình. Thật không tốt khi tương lai của cô ấy bị quyết định như vậy."
"Không, không, không. Em muốn điều này, Ruki. Em muốn trở thành cô dâu của anh!"
Akane đứng dậy hét lên. Tôi rất vui khi cô ấy nói vậy. Tôi muốn cô ấy cũng ở bên cạnh tôi. Có lẽ việc cô ấy trở thành cô dâu của tôi là thực sự cần thiết. Nhưng tôi không muốn là người không chân thành. Chưa hiểu yêu là gì mà đã cưới cô ấy. Haa.
"Im đi một chút, Akane. Sao con lại nói như vậy? Hãy cho cô một lý do hợp lý."
"Ngay cả khi mẹ và bố của con quyết định cho bọn con ở bên nhau, thì đó vẫn là quyết định của chúng con và cần phải được công nhận. Bọn con nợ mọi người cuộc đời này, nhưng bọn con cũng muốn sống mà không hối tiếc vì những quyết định bị ép buộc."
Kể cả họ có là cha mẹ chúng ta thì họ cũng không nên tự quyết định. Còn quá sớm để nghĩ đến chuyện kết hôn.
Dù họ là cha mẹ chúng tôi, họ cũng không nên tự ý quyết định như vậy. Cũng còn quá sớm để nghĩ đến hôn nhân.
"Akane, con nghĩ sao về chuyện này?"
"Ruki nói đúng, mẹ ạ. Mặc dù con đã quyết định trở thành cô dâu của anh ấy, nhưng con vẫn không muốn ấn định ngày cưới sớm như vậy.”
Vậy là cô ấy thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết hôn trong tương lai.
"Mẹ hiểu ý hai đứa rồi. Vậy tại sao hai đứa lại muốn sống chung?"
"Ừm, đ-đó là…"
"Con muốn Akane ở bên cạnh mình."
"Hả? Ruki."
Trong tình huống này, trung thực là điều tốt.
"Cô hiểu rồi, con kiên quyết với quyết định đó. Con có yêu con gái cô không?"
"Con không biết đó có phải là tình yêu không nhưng con chắc chắn không muốn trao cô ấy cho bất kỳ ai khác."
Cô ấy là của tôi. Kết hôn, đó là chuyện quá xa vời trong tương lai nhưng nếu đó là cách duy nhất để giữ cô ấy bên cạnh tôi. Tôi sẽ không ngần ngại.
"Cô không thể tin là con có thể nói điều đó một cách nghiêm túc mà không hề nao núng. Và điều đó có vẻ không phải là nói dối. Không phải là tình yêu nhỉ?"
"Ruki…"
"Còn con thì sao, Akane?"
"Con yêu anh ấy, mẹ ạ. Mẹ biết điều đó từ khi con còn nhỏ. Tình yêu đó không bao giờ thay đổi hoặc có thể đã thay đổi nhưng theo hướng tốt hơn. Con không thấy mình có thể ở bên ai khác ngoài anh ấy."
Akane… Có thể đây là cách cô ấy thể hiện tình yêu của mình. Dù tôi vẫn không hiểu điều gì thực sự thúc đẩy cảm xúc đó. Liệu có lý do nào không?
"Vậy hai đứa làm tình chưa? Tối qua con ngủ với thằng bé phải không?"
"C-chưa. Anh ấy nói mẹ có thể sẽ tức giận nếu bọn con làm vậy."
"Có đúng vậy không, Ruki?"
"Đúng vậy. Nhưng bọn con đã hôn nhau."
"Ừm. Con thật sự rất trung thực. Nhưng Ruki, cô biết về những cô gái con đưa về nhà."
Ah. Vâng, dĩ nhiên, cô ấy sẽ biết về điều đó. Tôi luôn đưa một cô gái về và họ ở ngay bên cạnh.
"C-cái đó. Mẹ!"
"Im lặng và ngồi xuống, Akane. Mẹ không thể giao con cho thằng bé nếu mẹ không chắc chắn về đạo đức của nó."
Tôi nghĩ là mình thực sự phải thành thật ở đây. Vì Akane. Cô gái đặc biệt ngốc nghếch này.
"Họ là những cô gái mà con đã cướp được."
"Cướp?"
"Con có ham muốn cướp đi những cô gái thích một ai đó--"
"Này, Ruki, dừng lại! Tại sao anh lại kể với mẹ chuyện đó?"
"Anh phải thành thật nếu không họ sẽ không đồng ý. Anh muốn em ở bên cạnh anh, không có nghĩa là anh sẽ nói dối bố mẹ em. Họ phải hiểu anh thực sự là người như thế nào nếu không sẽ không ổn."
"Nhưng họ sẽ không đồng ý nếu họ nghe hết về ham muốn thầm kín của anh đâu."
"Vậy thì anh sẽ cướp em khỏi tay bọn họ."
"Đó quả là một tuyên bố táo bạo. Cướp Akane khỏi bọn cô?
"Mẹ!"
"Mẹ đã bảo con im lặng mà Akane."
"Vâng. Con muốn Akane, cô ạ. Con muốn cô ấy ở bên cạnh mình. Có thể đó không phải là tình yêu nhưng đó là cảm xúc chân thành của con lúc này."
"Là 'muốn' chứ không phải 'yêu'. Được rồi, hãy tiếp tục nói về ham muốn của con đi."
"Vâng. Nó xuất hiện khi bọn con học lớp 5. Con có ham muốn cướp đi những cô gái đang thích ai đó. Sau đó biến cô ấy thành của mình. Những cô gái mà cô thấy đều như vậy."
"Biến họ thành của mình. Đó là một ham muốn khá tồi tệ đấy. Vậy, còn Akane thì sao? Con bé có phải là một trong những 'cô gái bị cướp được' của con không?"
"Không, cô ấy khác. Akane là đặc biệt."
Nghe vậy, mẹ Akane với tay đến hai chiếc ghế ở hai bên cô. Sau đó, 2 chiếc điện thoại được đặt lên bàn. Có một cuộc gọi đang diễn ra trên cả hai chiếc điện thoại, cô đã bật loa ở cả hai bên.
"Hmm. Vậy thì, Honey và cặp đôi ngốc nghếch kia. Hai người nghĩ sao?"
"Thằng bé không nói dối đâu. Nó luôn thành thật. Nó không bao giờ nói dối."
Chú ư?! Thực ra, tôi có nói dối mà? Nhưng tôi đoán là tôi hầu như lúc nào cũng thẳng thắn nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không nói dối.
"Còn em thì sao, em yêu? Ta biết về ham muốn của nó nhưng có vẻ như nó thực sự nghiêm túc với Akane."
Bố?! Thì ra là họ ở điện thoại bên kia.
"Ruki của chúng ta không bao giờ nói dối. Thằng bé chắc chắn coi Akane là một người đặc biệt. Nếu không, nó đã không ở đây và chỉ chăm chú vào mục tiêu mới của mình."
Mẹ?! À. Tôi nên ngừng ngạc nhiên nữa. Tôi đoán là tôi đã bị họ nhìn thấu từ trước rồi. Không biết từ khi nào.
"Hả? Mẹ ơi? Đây là chuyện gì vậy?"
Akane cảm thấy bối rối khi nghe những giọng nói đó.
Chú và bố mẹ tôi chỉ đang gọi điện. Họ đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi từ đầu. Họ đã biết chúng tôi sẽ đến đây. Hoặc có thể, dì đã gọi cho họ khi Akane đến cùng tôi.
"Như con thấy đấy. Bọn ta biết. Tất cả về ham muốn của Ruki và sự tận tụy của con dành cho thằng bé. Mẹ thậm chí còn ở đây để xem liệu thằng bé có đưa mẹ vào một trong những mục tiêu để chinh phục của nó không. Cướp ta từ tay cha con, nhưng cho đến bây giờ, thằng bé có vẻ không coi mẹ là một mục tiêu.
"Ah. Xin lỗi cô, nhưng con đã từng xem xét về nó trước đây. Con đã dừng ý nghĩ đó lại rồi."
"Hả? Ngay cả mẹ em cũng vậy sao?"
Xin lỗi, Akane.
"Cái gì? Thằng nhóc này, ngay cả Akemi của ta cũng vậy!"
À, chú đừng như thế. Cháu đã dừng lại rồi.
"Con trai, bố không bao giờ nghĩ rằng con có đủ can đảm để nghĩ như vậy. Nếu con biết Akemi hồi còn học trung học--"
Bố, con không muốn bố nói về chuyện đó. Mẹ có lẽ đã ngăn ông ấy không nói thêm.
"Như mong đợi từ con trai tôi."
Mẹ ơi. Haa. Con không muốn nói gì nữa.
"Cặp đôi ngốc nghếch này. Haa. Thì ra là vậy. Con dừng lại nghĩa là con không còn để ý đến ta nữa à?"
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua vì món hầm hôm thứ tư tuần trước.
"Đúng vậy. Mặc dù nghĩ về điều đó chắc chắn sẽ khiến ham muốn của con tăng lên đến đỉnh điểm nhưng vẫn còn nhiều mục tiêu khác, con không nên đưa cô vào những rắc rối của mình."
"Ah. Cảm ơn Chúa. Hai người, hãy xích con trai của hai người lại đi. Tớ gần như lên cơn đau tim khi nghĩ đến việc Akemi của mình cũng sẽ bị cướp."
Chú ơi, có lẽ tôi đã mệt mỏi với việc phản bác rồi.
"Này anh yêu! Dù thằng bé có cố gắng thì cũng không thành công đâu. Thế mà niềm tin của anh với em thấp đến vậy sao?!"
Cô ơi, cô yêu chú bao nhiêu vậy?
"Akemi, cậu ấy chỉ biết Ruki đáng sợ thế nào. Thằng bé sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu."
Bố ơi, làm ơn đi. Nhưng con không phủ nhận điều đó. Con đã kiên trì một tháng để cướp Haruko.
"Đúng vậy, đúng vậy. Ruki của tôi tuyệt vời như vậy đấy! Còn mẹ thì sao con trai? Con đã bao giờ nghĩ đến mẹ của mình chưa?"
"Ugh. Không, mẹ ơi. Tại sao con phải làm thế? Con không suy đồi đến thế. Con vẫn suy nghĩ đúng đắn mà."
"Awhh. Tiếc quá."
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy vô vọng. Bố mẹ tôi như vậy đây. Haa. Không, nếu họ đã biết từ trước thì có lẽ đó cũng là lý do họ hạn chế về nhà.
"Em yêu. Anh không đủ tốt sao?"
Bố, đủ rồi. Con đã biết bố yêu mẹ thế nào rồi. Con ước gì mình biết cách yêu. Tại sao bố không cho con thừa hưởng điều đó?
“Anh đủ rồi, anh yêu. Nhưng Ruki giống như một phiên bản thu nhỏ và ngầu hơn của anh vậy. Thật đáng tiếc là thằng bé không nghĩ đến mẹ của mình."
Mẹ ơi, mẹ làm bố đau đấy.
"Bố mẹ chúng ta đã biết hết rồi. Bây giờ phải làm sao đây, Ruki?"
Akane tỏ ra choáng ngợp khi bố mẹ tôi và bố cô ấy tham gia cuộc trò chuyện.
"Anh không biết. Họ sẽ quyết định bây giờ."
"Hai đứa. Bọn ta chỉ đang thử thách hai đứa thôi. Và cả hai đều đã vượt qua."
Mẹ của Akane nói. Bà đã xoa dịu bố cô ấy.
"Thật sao? Vậy thì con sẽ bắt đầu sống ở nhà anh ấy?"
Akane phấn khích đứng dậy. Sau đó cô ấy vui vẻ ôm lấy cánh tay tôi.
"Phải. Bố con sẽ sớm về nhà nên mẹ sẽ không cô đơn ngay cả khi con sống ở nhà thằng bé. Hơn nữa, nó chỉ là nhà bên cạnh thôi."
"Cảm ơn cô, chú đã giao phó Akane cho con."
"Cậu bé, hãy chăm sóc con gái chúng ta. Chúng ta biết về ham muốn đó của con nhưng điều đó không có nghĩa là con có thể bỏ bê con gái chúng ta. Con đã nói rằng con bé đặc biệt nên con nên cho con bé thấy điều đó. Biến con bé thành một người phụ nữ vào đêm nay."
"Vâng. Cô ấy đặc biệt nhưng con vẫn chưa biết về điều đó. Nếu nó trở nên khó khăn ngay cả khi không có ham muốn bí mật này thì con sẽ làm."
"Hai người đang nói gì thế bố? Ruki?"
Akane đỏ mặt. Cô ấy hiểu, cô chỉ muốn hỏi thôi.
"Akane. Con gái à, chúng ta đã nhìn con lớn lên và con luôn chạy theo thằng bé đó. Thật tệ, ham muốn kỳ lạ của thằng bé đã bộc phát và nó đã trở nên như vậy. Nhưng con chưa bao giờ dao động. Hãy dạy cho thằng bé thật tốt, để sau 2 năm, không phải là một đám cưới yêu đơn phương giữa hai đứa. Thằng bé đã bước một bước về điều đó, nói rằng con là đặc biệt. Chắc chắn là có lý do, vì vậy hãy moi thêm thông tin từ miệng nó."
"Con nghe bố nói rồi đấy. Đi lấy đồ ngủ đi, ngày mai mẹ sẽ gửi đồ sang cho con. Hai đứa tự sắp xếp đi."
"Mẹ, bố. Cảm ơn hai người."
Nước mắt của Akane trào ra khi cô ôm mẹ nhưng đó không phải là những giọt nước mắt buồn bã. Đó là những giọt nước mắt vui mừng. Cô ấy vui vì họ đã chấp nhận chúng tôi ngay cả khi tôi như thế này.
Sau đó, cô nghe lời mẹ và đi lấy đồ ngủ trong phòng của cô.
Tôi tự hỏi. Liệu như thế này có thật sự ổn không? Tôi không thể dừng lại ham muốn bí mật của mình. Liệu có làm tổn thương Akane nếu tôi mang Satsuki hoặc những mục tiêu khác mà tôi đã thành công cướp được về nhà không? Tôi không biết. Chúng tôi sẽ thử và tìm ra.
"Con trai, hãy học cho tốt. Bọn ta không biết chuyện gì đã xảy ra khiến ham muốn của con xuất hiện nhưng Akane, cô bé ấy, thật sự yêu con. Yêu nhiều đến nỗi chúng ta, những người đã già, cũng ghen tị. Bọn ta không cảm nhận được thứ tình yêu mạnh mẽ như vậy hồi bọn ta còn trẻ. Con có biết không? Mẹ con đã từ chối bố 7 lần trước khi cô ấy chấp nhận bố khi bố nhảy cho mẹ con nghe một bài hát thiếu nhi và điệu nhảy dân gian."
Bố. Con không biết bố có ký ức đen tối đó. Con ước gì mình có thể thật sự bình thường nhưng thôi, mọi chuyện đã như vậy rồi. . Từ khi nó xuất hiện, nó cũng đã trở thành động lực duy nhất của con. Nếu con không có nhận thức đó sớm, có lẽ con sẽ tiếp tục bỏ bê sự thật về việc cô ấy đặc biệt với con. Dù điều đó không phải là tình yêu như bố cô ấy nói, nhưng đó là một bước tiến tới nó. Con sẽ học cách yêu một cách đúng đắn.
"Ruki, hãy trân trọng Akane. Con bé là vợ tương lai của con. Đó là đủ lý do để làm điều đó. Những cô gái khác mà con đã cướp được, có lẽ rất nhiều người trong số họ cũng đã phải lòng con. Nếu có thể chăm sóc họ thì con nên làm vậy. Đừng vô trách nhiệm chỉ vì ham muốn thầm kín của mình, con đã làm chuyện đó với họ nên hãy chịu trách nhiệm. Hãy tạo ra harem của riêng mình!"
Ugh. Mẹ ơi. Bài phát biểu đã hoàn hảo rồi nhưng câu cuối cùng thì.
"Em à, em đang dạy cho con trai chúng ta cái gì vậy?!"
"Im nào anh yêu. Em vẫn chưa nói xong. Ruki, con không nên để Akane vào phòng của con, nơi con vẫn thường dẫn các cô gái của mình đến, hãy lấy phòng ngủ của bọn ta và biến nó thành phòng ngủ riêng cho hai đứa. Con đã nói con bé đặc biệt nên hãy học cách phân biệt. Chỉ cần dọn đồ của bọn ta vào một phòng khác. Bố mẹ sẽ không về sớm đâu nên hãy chăm sóc cho các con dâu tương lai của bọn ta."
Hả? Tại sao lại là các, mẹ ơi?! Mẹ của tôi lúc nào cũng thế này. Nhưng tôi yêu cả bố lẫn mẹ. À. Tôi đoán là tôi vẫn cảm thấy một loại tình yêu nào đó. Tôi sẽ cố gắng học hỏi tất cả về nó. Để có thể đáp lại nó một cách đúng đắn khi thời điểm đến. Sẽ có nhiều thứ hơn trở thành nhiên liệu cho ham muốn bí mật này, tôi không thể lơ là.
"Ruki, em xong rồi. Chúng ta đi thôi?"
Akane quay lại với bộ đồ ngủ trên tay. Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của mẹ. Akane là người đặc biệt nên tôi phải phân biệt cô ấy với những cô gái mà tôi đã đánh cắp.
"Bố, mẹ. Cảm ơn hai người. Cô và chú. Con sẽ chăm sóc con gái của hai người."
"Nhóc, nhớ đấy. Đừng bỏ bê con gái chúng tôi."
"Đừng lo, anh yêu. Em sẽ trông chừng chúng."
"Con trai, đừng để Akane phải khóc."
"Ruki, nhớ nhé. Phải có trách nhiệm."
Tiếp nhận những lời nhắc nhở đó, chúng tôi tạm biệt cha mẹ. Thời gian chung sống của chúng tôi bắt đầu từ đêm nay. Vâng, nó đã bắt đầu từ đêm qua. Nhưng dù sao đi nữa. Về việc sự thay đổi hoàn cảnh này sẽ mang lại cho chúng tôi điều gì, chỉ có thời gian mới biết được.
Tôi nắm tay Akane và dẫn cô ấy về nhà chúng tôi.
"Ruki. Em yêu anh. Em thực sự hạnh phúc vì chuyện này đã xảy ra."
Akane thì thầm vào tai tôi.